Trời vẫn là tờ mờ sáng, Ngụy Cửu trên ngủ ở sô pha đã muốn tỉnh.

Hắn một mình nuôi đứa con đã mười năm, đã có thói quen sáng sớm thay đứa nhỏ làm điểm tâm, huống chi tối hôm qua Tạ Vấn Thiên kia đối với tình cảm của mình ngầm đồng ý, càng làm cho hắn cảm thấy được đời người thật sự là tốt đẹp, kết quả hưng phấn quá độ cũng là sáng sớm.

Tình yêu thứ hai của hắn đã muốn đến, đây là lúc tạm biệt hai tay với phòng vệ sinh.

Ngụy Cửu đứng ở trên sân thượng miệng hít thật sâu không khí mới mẻ của sáng sớm, cảm thấy thân thể không còn một chút không khoẻ, tình yêu làm cho trong ***g ngực của hắn bừng lên ngọn lửa hừng hực, có lẽ cũng chữa khỏi cảm mạo chết tiệt.

Hắn nhanh tay nhanh chân mà đi đến cửa phòng ngủ, xoay mở cửa lén liếc liếc mắt một cái con mèo nhỏ của hắn.

Móng vuốt sắc bén, tiếng nói gay gắt khi ngủ sâu tạm thời bị thu lên, trên mặt Tạ Vấn Thiên xưa nay chính là bày ra khắc nghiệt hiếm khi một loại dịu ngoan bình thản. Ngụy Cửu xúc động mà nhìn cậu, sờ sờ cổ của mình, nhịn xuống xúc động đi đùa giỡn đối phương.

Bọn họ dù sao không phải người cùng một cái thế giới, từ hôm nay trở đi, vì tình yêu muộn màng, vì đứa con khát vọng muốn một người mẹ, Ngụy Cửu quyết định: thay đổi chính mình.

Hắn phải làm một nam nhân tốt.

Ba phần trứng opla thơm ngào ngạt chỉnh tề mà đặt ra trên bàn, trong nồi thì hấp bánh bao lớn như tuyết trắng.

Ngụy Cửu vừa lòng mà nhìn kiệt tác của mình, đi tới phòng của Tiểu Ngụy.

Tiểu phá hài* ngủ cái tư thế nghiêng trái nghiêng phải, khóe miệng còn lưu lại nước miếng, đang ngủ say.

_tiểu phá hài: một cách gọi con nít nghịch ngợm.

Tuy rằng không đành lòng, nhưng vừa nghĩ đến không thể cho cái ác quỷ chủ nhiệm lớp kia của Tiểu Ngụy tìm được cơ hội kêu mình đi học khẩu hiệu của trường, hắn đành phải tàn nhẫn, một chút liền xốc chăn của Tiểu Ngụy lên.

” Con trai, đứng lên, hôm nay phải đi học!”

Tiểu Ngụy nói lầm bầm cái thân trở mình, cái miệng nhỏ nhắn một đô vẫn yên ổn nằm ở trên giường.

Mỗi khi đến kêu tiểu tổ tông này rờigiường đều phải gọi nửa ngày, Ngụy Cửu không có cách, đành phải xuất ra chiêu sát thủ!.

Ngụy Cửu ôm cổ Tiểu Ngụy, bắt đầu quấy nhiễu nách của nó,trong một thời gian ngắn xem Tiểu Ngụy vừa cười lại ồn ào mà ở trên giường trở mình đến lăn đi, cuối cùng nó sao chịu được ép buộc của danh hiệu ác ma phụ thân theo trong mộng đẹp kéo đi ra.

“Thật không muốn đi đến trường......”

Tiểu Ngụy dụi con mắt, vẻ mặt u buồn mà ngồi dậy, đang nhìn đến vẻ mặt sau cố ý nghiêm túc của Ngụy Cửu đành phải phủ quần áo đi xuống giường.

Đánh thức người nhỏ này, Ngụy Cửu tự nhiên nghĩ đến nên đi kêu cái đứa lớn kia.

Hình tượng trong mắt tình nhân rất trọng yếu, Ngụy Cửu cũng không muốn cho Tạ Vấn Thiên vừa tỉnh đến liền mơ hồ nhìn đến cái nam nhân lôi thôi.

Hắn bay nhanh mà phóng đi WC đem tóc dài trên đầu chải vuốt lại một chút, sau đó đem cổ áo và tay áo của đồ ngủ vuốt đến bằng phẳng, mới nhỏ giọng mà đi tới cửa phòng ngủ.

Đẩy cửa ra phía trước, Ngụy Cửu còn đang suy nghĩ có nên không có thể cho Tạ Vấn Thiên một cái hôn chào buổi sáng.

Nhưng hắn còn chưa bắt đầu chuyển động tay nắm, cửa cót két một tiếng liền mở.

Tạ Vấn Thiên không biết thời điểm gì đã mặc quần áo rồi đứng ở trước cửa, đang lấy một loại ánh mắt có chút khinh thường này nhìn hắn.

“Anh cũng dậy rồi a?”

Ngụy Cửu có chút thất vọng, nhưng trên mặt vẫn là cười đến khiêm tốn.

Tạ Vấn Thiên không kiên nhẫn mà sờ sờ cái trán, nói lầm bầm trong mũi tùy tiện lên tiếng, xem ra là tối hôm qua ngủ được không tốt lắm.

Cậu nhìn nhìn bữa sáng trên bàn, nhướng mày, lập tức hướng tới phòng vệ sinh đi qua.

Ngụy Cửu buồn bực mà nhìn bóng dáng của cậu, nghĩ không hiểu tiểu tử này lại xảy ra chuyện gì.

Sau khi ba người ăn xong điểm tâm,Tiểu Ngụy vẻ mặt liền không được tự nhiên mà đi học trước một bước.

Đi phía trước,nó còn không quên cười cùng bạch tuộc thúc thúc của nó nói tiếng bye bye.

Ngụy Cửu mặc đồ vest, vừa ra tới liền thấy Tạ Vấn Thiên ngồi ở trên sô pha uể oải không phấn chấn.

“Xảy ra chuyện gì?” Hắn kéo cà- vạt thân thiết mà thấp đầu đến hỏi.

Tạ Vấn Thiên thở dài, ngón tay che mặt chậm rãi buông ra, cậu ngẩng đầu nhìn Ngụy Cửu, tự giễu mà cười một tiếng.

“Tôi giống như phát sốt, đầu có chút choáng.”

Trách không được sắc mặt của cậu có chút đỏ lên, mình còn tưởng rằng cậu là bởi vì chuyện tối hôm qua mà thẹn thùng.

Ngụy Cửu tính sai mà xấu hổ, biết đều là nụ hôn kia mang đến họa, khó trách mình khỏe mau như vậy, nguyên lai là đem bệnh lây cho Tạ Vấn Thiên.

Hắn trong lòng quan tâm mà lấy tay sờ sờ cái trán của Tạ Vấn Thiên, quả nhiên nóng đến dọa người.

“Tôi chở cậu đi bệnh viện nhìn một cái đi.”

“Không được, tôi hôm nay có khách. Buổi sáng chín giờ có một màn.”

Tạ Vấn Thiên đứng lên, xoay cổ, dáng người thon dài kéo căng đến thẳng tắp.

“Đi, Cửu ca.” Nhắc đến công tác, trong tiếng nói của Tạ Vấn Thiên tự nhiên mà vậy lại tràn ngập tình cảm mãnh liệt.

Cậu quay đầu lại đối với Ngụy Cửu cười, vẫy tay, không đợi giữ lại của đối phương liền sải bước đi ra ngoài.

“Kia giữa trưa tôi cùng cậu ăn cơm.”

Sau khi sửng sốt trong chốc lát, Ngụy Cửu chạy nhanh vọt tới cửa đối với Tạ Vấn Thiên ồn ào, đối phương vẫn là cười vài tiếng, cũng không có đáp lại.

Thật đúng là cái tình nhân chỉnh đốn không tốt, Ngụy Cửu sờ cột cửa hơi hơi nhíu mày.

Nhưng đảo mắt hắn liền nở nụ cười, có thách thức mới có tình cảm mãnh liệt, hắn thích Tạ Vấn Thiên chính là như vậy, thẳng thắng phóng khoáng, tính tình còn mang chút hành vi riêng biệt của hiệp khách.

Tục ngữ nói, tà không thắng chính, xem ra chính mình khốn nạn này, cuối cùng là muốn thua ở này trong tay của hiệp khách.

Xuống lầu kêu xe taxi, Tạ Vấn Thiên mới vừa ngồi xuống trong lòng bắt đầu oán giận.

Ngụy Cửu chết tiệt này, nếu tối hôm qua hắn không liều lĩnh mà hôn mình, đem virus thông qua nướt bọt lây bệnh lại đây, tứ chi của mình sao lại như nhũn ra đầu choáng váng hoa mắt. Sớm biết rằng có tình trạng như vậy, tối hôm qua sẽ không nên nhất thời lanh mồm lanh miệng cho hỗn đản này để lại cái hy vọng, hiện tại vừa khéo, hắn hình như là hạ quyết tâm phải quấn lấy mình.

Còn “Giữa trưa cùng cậu ăn cơm”, thật là, hắn thật đúng là nghĩ mình cùng hắn liền rùa cùng đậu xanh *?

_Câu gốc là: vương bát đối lục đậu nhãn đối nhãn, vì mắt rùa rất nhỏ, bằng hạt đậu xanh nên nếu đặt hạt đậu trước mắt nó, nó cũng chỉ chọn đậu xanh. Còn có nghĩa chỉ một hành động nhìn ngây người, chăm chú, ý nghĩa là coi trọng. (baidu)

Nhưng mà buổi sáng hắn chiên cái trứng opla kia hương vị vẫn là rất không tệ.

Có bao nhiêu lâu chưa hảo hảo thử qua mà ăn bữa điểm tâm như vậy, cảm giác còn rất ấm áp, hai lớn một nhỏ, thật giống như cái ba miệng một nhà.

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Tạ Vấn Thiên vội vàng lắc lắc đầu, ba miệng một nhà?

Ba, mẹ, còn có đứa con. Kia cậu cùng Ngụy Cửu rốt cuộc ai là ba, ai là mẹ chứ?

“Phi, ai muốn làm mẹ, ta chính là ba.”

Cậu vừa chạm đến cửa kính xe, mỉm cười mắt nhìn cảnh sáng sớm trong sạch ở bên ngoài,trong ý nghĩ có chút khó hiểu chìm sâu vào đen tối mà bốc lên một tia ấm áp.

Tài xế taxi xuyên qua kính chiếu hậu thấy được trên mặt của Tạ Vấn Thiên tươi cười quỷ dị, cũng nghe tới câu khó hiểu kia trong lời nói của cậu.

Đầu năm nay, đầu óc không tốt làm cho mà cũng biết kêu Text. Lái xe đại thúc lắc lắc đầu, một tiếng thở dài.

Trở lại văn phòng, Tạ Vấn Thiên còn không có tới kịp uống miếng nước, người khách cùng cậu hẹn trước đã tới trước một bước rồi.

Vị kia khách một đầu mào gà đỏ, mang kính mát, tai trái đeo một chuỗi vòng tai thật lớn, mặc áo da bó sát người, chân mang giày bó, giống như hắn mới là điều giáo sư.

Tạ Vấn Thiên có chút khó chịu mà nhìn cái nam nhân trước mắt này cách ăn mặc loè loẹt, có một loại cảm giác giống như đã từng quen, rồi lại nói không nên lời, đối phương rốt cuộc là ai.

“Ngài chính là ERIC tiên sinh cùng tôi hẹn trước?”

Đầu mào gà vừa nghe Tạ Vấn Thiên như thế hỏi lập tức khoa trương mà nở nụ cười.

“Gọi người ta A Khốc là được rồi ~ Vấn Thiên, thời điểm em công tác vẫn là nghiêm túc như vậy da ~”

Đầu mào gà gở xuống kính mát, một đôi mắt màu đen đậm dày vẽ loạn cậu chớp chớp, ám chỉ cái gì đó.

Tạ Vấn Thiên giật mình mà nhìn đầu mào gà này, bỗng nhiên hiểu ra.

“Trịnh Khốc! Anh đã trở lại?”

So với đặc tính của Tạ Vấn Thiên là BI, Trịnh Khốc có thể xem như là thuần GAY, nhưng lại là có chút C *.

_C: ẻo lả

Anh ta thích nhất chuyện chính là đem cách ăn mặc của mình đến nổi bật xinh đẹp, rồi mới đi nơi nơi câu dẫn nam nhân, điểm này, tựa hồ cùng Ngụy Cửu có chút giống. Tạ Vấn Thiên cảm thấy được đầu càng đau.

Tạ Vấn Thiên thay anh ta pha chén trà, cũng không dẫn anh ta đi phòng dạy dỗ, hai người ngay tại trong văn phòng bắt đầu tán gẫu việc nhà.

“Em nghĩ đến anh bên nước ngoài phao được nam nhân tốt, cho nên cũng không trở lại.”

“Nga ha hả ~”

Trịnh Khốc che miệng cười ha ha, ánh mắt như dụ dỗ cao thấp đánh giá vài năm không gặp Tạ Vấn Thiên càng chín chắn càng vững vàng.

“Nếu lúc trước em tiếp nhận thông báo củangười ta đích, người ta mới không đi nước ngoài câu nam nhân đâu ~”

“Em cũng vì làm không rõ thuộc tính cụ thể của anh, thế nào nhận được?”

“Đáng ghét, nói chuyện vẫn là lời nói ác độc như vậy.” Trịnh Khốc đem kính râm mang trở về, một miệng trà thiếu chút nữa không phun đến trên người Tạ Vấn Thiên.

Anh ta lau lau miệng, nghiêm chỉnh mà ngồi, tiếp tục nói, “Tốt lắm, không phải trở về cùng em cãi nhau. Anh lần này trở về chính là có công việc a.”

“Úc? Công việc gì?”

Tạ Vấn Thiên biết sở trường trò hay của Trịnh Khốc là chụp ảnh, nhưng mà hình như mình cùng chụp ảnh xả không có quan hệ gì, mà lấy trong lời nói của anh ta xem ra, tìm mình khẳng định không phải vì ôn chuyện.

Trịnh Khốc cố tình thần bí mà đứng lên, nhìn nhìn không gian văn phòng này bề ngoài giản dị, rồi mới đem ánh mắt dừng lại ở cửa lớn đang đóng chặt của phòng dạy dỗ.

“Anh nhận được nhờ vả của tạp chí gay 《THE MAN》 nổi tiếng ở Mĩ, lần này đặc biệt đến Châu Á chụp một bộ ‘ phương đông SM luyến khúc ’, anh liền biết em là chuyên gia dạy dỗ, cho nên đương nhiên là tới tìm em hỗ trợ, nga ha hả ~~”

Phương đông? SM? Luyến khúc (tình ca)?

Nghe ra rất đẹp, nhưng là...... Cũng không thể không nên phiền toái mình?

Tạ Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn mắt Trịnh Khốc cười đến tùy tiện, cảm giác sâu sắc mình lại tốn công phí mà bị CC vương tử đáng sợ này lợi dụng.