"Canh cá ngon thật, người được hạng nhất kiểu gì cũng được hơn người khác, có cả cá nữa."

Dương Húc Húc cắn thìa, chảy nước miếng.

Khuất Lan Thương lạnh nhạt nói. "Đưa cho em thì em biết làm sao?"

Dương Húc Húc. "..." Đừng bóc phốt em như thế chứ thầy.

MC chen vào, nói. "Con cá kia không phải do chúng tôi cung cấp, là Thiệu Mặc Sâm tự đi kiếm."

Liễu Mạn Tinh húp một ngụm canh, cắn răng nói. "Thiệu Hắc Sâm, mập chết cậu đi."

Thiệu Mặc Sâm thản nhiên nhận lời chửi rủa của cô. "Đói chết cô đi."

Liễu Mạn Tinh. "..." Có người yêu thì giỏi sao? Người yêu biết nấu cơm thì giỏi sao? Cô muốn đóng gói Bạch Trạch mang về nhốt trong bếp nhà mình, hừ.

Thiệu Mặc Sâm múc một bát canh đặt trước mặt Bạch Trạch, Tang Kỳ đang chia rau thơm, vừa muốn đưa cho Bạch Trạch, Thiệu Mặc Sâm đã lắc lắc tay. "Em ấy không ăn, đưa cho tôi đi, cảm ơn."

Tang Kỳ gật đầu, bỏ rau vào trong bát anh.

Hứa Thành Dục nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện, hai mắt tối sầm lại, hình như quan hệ của Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch không tệ như lời đồn, thậm chí hình như còn là bạn tốt.

"Ăn đi, nhìn cái gì?" Liễu Mạn Tinh thờ ơ nói.

"Không có gì." Hứa Thành Dục không có tâm trạng để ăn, anh ta luôn xem Thiệu Mặc Sâm là đối thủ, thế nhưng hình như Thiệu Mặc Sâm không để anh ta vào mắt.

Thiệu Mặc Sâm hoàn toàn không biết bản thân nằm không cũng trúng đạn, vừa đưa lưng cản máy quay để Bạch Trạch ăn thoải mái một chút, vừa đáp lại các câu hỏi của mọi người.

"Anh Thiệu, ở nhà anh có hay nấu cơm không?"

"Thỉnh thoảng thôi, tôi không nấu nướng giỏi, chủ yếu là do người yêu tôi nấu." Thiệu Mặc Sâm cười cười.

Lỗ tai mọi người đều dựng lên, Dương Húc Húc đụng tay Liễu Mạn Tinh, Liễu Mạn Tinh không lên tiếng, cô không muốn xem người ta liếc mắt đưa tình nữa. Dương Húc Húc lấy hết dũng cảm, hỏi. "Anh Thiệu, chuyện ở sân bay..."

Thiệu Mặc Sâm cười, theo thói quen xoay chiếc nhẫn trong tay. "Là thật." Tin tức đó bị Khương Kỳ ép xuống, Thiệu Mặc Sâm không sao cả, chỉ là nguyên nhân do Nguyên Lộ, mấy chuyện khúc mắc Thiệu Mặc Sâm cũng không hỏi kỹ. Nói chung chuyện này chỉ cần dùng chút biện pháp là biết, thế nhưng truyền thông không dám đưa tin, cũng không giải quyết được gì.

Có người nói chuyện trong khi ăn, Bạch Trạch cũng thấy khó chịu. "Ăn cơm trước đi, anh ăn no chưa?"

"No rồi." Thiệu Mặc Sâm sờ mũi.

Bạch Trạch liếc mắt nhìn anh. "Tôi với người yêu anh tay nghề ai tốt hơn."

Thiệu Mặc Sâm. "Ngon như nhau."

"Dối trá."

Liễu Mạn Tinh chứng kiến tất cả mọi chuyện. "..." Chuyện đau thương nhất thế giới là khi bạn không chú ý, người ta lại bắt bạn há miệng rồi thồn thức ăn cho chó vào.

"Ah."

Khuất Lan Thương gõ bàn một cái, nói. "Ngốc gì đấy? Không phải là em thích cậu ta chứ?"

Dương Húc Húc ngượng ngùng. "Không phải, anh thì biết cái gì? Thiệu Mặc Sâm là một người đàn ông tốt, bạn em là fan của anh ấy, chiếc nhẫn kia đã theo anh ấy hơn chục năm rồi, người phụ nữ gả cho anh ấy chắc chắn là người hạnh phúc nhất thế gian."

Khuất Lan Thương liếc nhìn Bạch Trạch với ý tứ không rõ. "Hạnh phúc thì cũng không liên quan tới em, đừng đứng ngốc ở đó nữa, nhanh đi rửa chén đi."

Dương Húc Húc. "..." Cô cũng là tiểu hoa đán mà? Không thể nể mặt gánh nặng thần tượng của cô được sao?

Ban đêm, ba người phụ nữ họp thành cái chợ, câu được câu không nói chuyện trong giới giải trí, Tang Kỳ nghe Dương Húc Húc phổ cập khoa học xong, xúc động nói. "Thì ra Thiệu ảnh đế lại thâm tình như vậy."

"Gọi là anh Thiệu đi, em cảm thấy anh ấy là người rất tốt, cũng rất quan tâm chúng ta. Còn đạo diễn Bạch, em thấy hơi sợ."

"Có phải em bị đạo diễn nói nhiều nên sợ không?"

Dương Húc Húc làm như có thật, gật đầu. "Chắc vậy, đạo diễn đều đáng sợ. Hơn nữa đạo diễn Bạch nổi tiếng là người lạnh lùng, nghiêm khắc."

Liễu Mạn Tinh. "..." Em ơi tỉnh lại đi, em bị lừa rồi, có biết không!?

"Em hy vọng về sau có thể gả cho người như anh Thiệu, có thể yêu thương em, đặt em trong lòng bàn tay cưng chiều." Dương Húc Húc nhắc tới tình yêu hoàn hảo nhất mà cô gái nào cũng mong đợi.

"Thầy Khuất cũng tốt lắm." Tang Kỳ cười đểu, nói.

Dương Húc Húc đỏ mặt nhào qua đập cô nàng. "Không phải đâu, hơn nữa..." Cô nghĩ tới Khuất Lan Thương, dẹt miệng nói. "Thầy ấy sẽ bóp nát em trong lòng bàn tay."

"Chị Mạn Tinh, chị thì sao?"

"Chị à? Bây giờ chị chỉ có hai nguyện vọng, chuyện đầu tiên là sớm về nhà gặp người đàn ông nhà chị." Cô không ngại vấn đề tình cảm của mình. "Chuyện thứ hai là không muốn ăn thức ăn cho chó nữa."

Lúc cô quay đầu thấy hai cặp mắt mờ mịt kia, cô quyết định không nói thêm nữa, chuyện đau lòng nhất là mọi người đều u mê, chỉ mình cô tỉnh táo, ai cũng bị nhét thức ăn cho chó vào mồm nhưng hình như chỉ có mình cô tăng cân...

***

"Thực ra quan hệ của anh Thiệu và đạo diễn Bạch rất tốt."

"Tôi biết mà, nhìn hai người rất thân thiết."

"Hơn nữa sáng hôm qua tôi đi cùng, hai người họ phối hợp vô cùng ăn ý."

"Là bên ngoài thôi." Một người khác bĩu môi. " Hôm qua, lúc chia phòng Thiệu ảnh đế đã tới tìm tôi, nói nhất định phải tìm gian phòng có hai cái giường đơn.

"Vậy sao..." Trợ lý nữ đang tưởng tượng lung tung trong đầu bỗng nhiên thất vọng.

"Cũng có thể là không quen thôi. Bình thường mà, mặc dù không tồi tệ nhưng không có nghĩa hai người họ là bạn thân." Có người nói.

"Nhưng em cảm thấy hai người họ vô cùng tốt." Trợ lý nữ chưa hết hy vọng.

"Suỵt, đạo diễn Bạch tới rồi."

Bạch Trạch đã nghe được hơn một nửa. "..." Thì ra vì thế nên hôm qua cậu mới phải chen chúc trên cái giường đơn với Thiệu Mặc Sâm.

"Thiệu ảnh đế." Giọng nói Bạch Trạch mang theo sát khí. "Anh có muốn giải thích tại sao hôm qua nước lại bị đổ trên giường em không?"

Thiệu Mặc Sâm nhìn trời. "Ôi....hôm nay trời đẹp thật."

***

"Hôm qua đã kiểm tra độ gan dạ và năng lực quan sát của mọi người, hôm nay sẽ kiểm tra thể lực của mọi người, người đạt hạng nhất có thể hưởng thụ nghi lễ đặc biệt của người dân ở đây."Dương Húc Húc ai oán nói. "Xem ra anh Thiệu và đạo diễn Bạch lại muốn giành hạng nhất rồi."

Những người khác cũng nhao nhao lên, dù sao hai người đàn ông chắc chắn có ưu thế hơn những người khác.

MC nghe vậy, lộ ra một nụ cười thần bí.

Tới khi bọn họ vào đường nhỏ trong núi, đột nhiên hỏi. "Nếu bọn họ giành được hạng nhất nữa thì phải làm sao?"

"Sao thế được?" Đạo diễn sờ ria mép, nhịn không được nở nụ cười xấu xa.

***

"Ừm..."

Mọi người phát ra âm thanh không rõ đang nghĩ gì.

Bạch Trạch. "..." Yêu cầu gì thế này? Cái gì mà cõng bạn hợp tác của mình cùng hoàn thành thử thách này?

Dương Húc Húc cười xấu xa, nhảy lên lưng Khuất Lan Thương. "Nặng chết đi được, có phải tối hôm qua em ăn vụng thức ăn không?"

Dương Húc Húc. "..." Cô biết tại sao một người đàn ông đẹp trai, sự nghiệp rộng mở này vẫn luôn độc thân rồi, chắc chắn người yêu anh ta đã bị nọc độc anh ta độc chết.

"Lên." Thiệu Mặc Sâm ngồi xổm người, khom lưng.

"Hay là để em cõng anh." Bạch Trạch thấy tình hình không lạc quan lắm.Thiệu Mặc Sâm nhìn cậu, khó nhọc nói. "Nếu gãy lưng em thì người yêu em không tha cho anh đâu."

Quay phim. "..." Có phải các người luôn suy nghĩ tới rating của chương trình nên cứ nói ra chuyện động trời phải không?

Bạch Trạch lẩm bẩm rồi leo lên lưng anh, nhỏ giọng nói. "Phía sau có máy quay, tay anh đừng làm loạn."

"Đạo diễn Bạch, anh còn oan hơn Đậu Nga nữa, tuyết rơi tháng sáu." Thiệu Mặc Sâm kêu oan. (Tuyết rơi tháng sáu: Chỉ sự việc không có khả năng xảy ra.)

"Anh có nhiều tiền án rồi, tháng sáu của anh ở Nam bán cầu thì có."

Ảnh đế luôn phạm tội kia không biết nói thêm gì nữa.

Cuối cùng, Thiệu Mặc Sâm đã sớm quen với trọng lượng cơ thể của Bạch Trạch về đích đầu tiên.Chào đón hai người là nghi lễ kén rể trong thôn.

Bạch Trạch biết mình phải đứng trên đài ném tú cầu, cả mặt đen sì.

Tổ tiết mục. "..." Chúng tôi vô tội, ai bảo đội cậu nhanh vậy làm gì.

Bọn họ muốn tạo CP nhưng cũng không thể tạo lung tung, mấy đôi hầu như đều là mới gặp lần đầu, ai đến trước có thể chứng minh sự ăn ý với bạn của mình, sau khi thực hiện nghi lễ này xong sẽ được đón dâu.

Ừm, không phải chúng tôi sắp xếp...thật ra...ảnh đế và đạo diễn cũng hợp lắm, không phải sao?

Tổ tiết mục đồng loạt nhìn trời. "Ôi...hôm nay trời đẹp thật."