Mạc Húc cầm bình rượu đế, Thiệu Mặc Sâm chưa kịp ngăn cản, Mạc Húc đã rót một ly đầy cho Bạch Trạch. "Tửu lượng Mặc Sâm không tốt, tôi uống thay cậu ấy. Đạo diễn Bạch, tôi mời anh một ly, người khác đều nói hai người là Vương không thấy Vương, nhưng hai bộ điện ảnh liên tiếp của Mặc Sâm đều do cậu làm đạo diễn, tôi cũng biết lời đồn bên ngoài chỉ nên tin một nửa, thế nên cảm ơn anh đã quan tâm Mặc Sâm nhiều như vậy."

Hai bộ này hắn chưa nhúng tay vào, cũng không biết sao Thiệu Mặc Sâm lại cứ thích nó, khi đó Thiệu Mặc Sâm còn trêu. "Đương nhiên là vì đạo diễn Bạch quan tâm tôi." Mạc Húc không tin nhưng cũng biết quan hệ hai người không kém như truyền thông đã nói.

Thiệu Mặc Sâm ngàn chén không say. "..."

Bạch Trạch hai ly đã gục. "..."

Thiệu Mặc Sâm muốn uống thay Bạch Trạch, Bạch Trạch lại cầm ly rượu lên, nghe Mạc Húc nói xong, cậu lại muốn uống ly rượu này. "Tôi cũng vậy, cũng cảm ơn anh."

Rượu đế trượt qua cuống họng, Mạc Húc bị cay tới choáng váng đầu óc, nói vài câu xã giao với Bạch Trạch.

Thiệu Mặc Sâm nhịn không được lắc đầu, nói thật, tửu lượng của Mạc Húc còn không bằng Bạch Trạch.

Ba chén rượu vào bụng, Mạc Húc bắt đầu kéo tay Bạch Trạch xưng anh gọi em.

Không biết nghĩ tới vấn đề gì, Bạch Trạch đỏ mặt chống cằm nhìn về phía Thiệu Mặc Sâm, cười một cái, cổ họng Thiệu Mặc Sâm run lên, nghĩ thầm, nên mang cậu về nhà mới phải.

Mạc Húc nói chuyện tốn nước bọt khuyên nhủ Thiệu Mặc Sâm tham gia chương trình thực tế, không biết tại sao còn kéo theo chuyện Bạch Trạch kết hôn.

"Đạo diễn Bạch, sao lại kết hôn sớm như vậy?"

Bạch Trạch hắng giọng. "Tình tới thì không dập tắt được."

Mạc Húc vỗ vai cậu, cười nói. "Đều là đàn ông với nhau, chị dâu lại không ở đây, cứ yên tâm nói thật đi."

Chị dâu Thiệu Mặc Sâm híp mắt. "Mạc Húc, ngồi về chỗ, đạo diễn Bạch nóng rồi."

Khóe miệng Bạch Trạch nhếch lên. "Hay là nhất thời xúc động nhỉ?"

Mạc Húc giơ tay tính toán thời gian, tặc lưỡi nói. "Đạo diễn Bạch, cậu 20 tuổi đã kết hôn rồi sao? Là thanh mai trúc mã sao?"

"Là thanh mai trúc mã, nhưng lúc kết hôn chúng tôi chỉ mới yêu nhau nửa năm thôi."

"Hôn nhân chớp nhoáng sao? Vì có con nên mới cưới sao?" Mạc Húc nhiều chuyện.

Bạch Trạch cũng đã uống say, bắt đầu nói nhiều hơn, ranh mãnh liếc nhìn cái bụng của Thiệu Mặc Sâm, nhịn cười nói. "Không phải, người nhà của anh ấy không đồng ý, anh ấy tức quá nên kéo tôi đi đăng ký kết hôn."

"Oa, nữ trung hào kiệt đấy. Đạo diễn Bạch có phúc quá."

Đối tượng đang bị nhắc tới không thể nhịn được nữa, nói. "Mạc Húc, đạo diễn Bạch rất nóng."

Mạc Húc không để ý tới sếp nhà mình nữa, bây giờ hắn đang lựa thời cơ tạo mối quan hệ với Bạch Trạch, tuần trước hắn tới thăm một vị đạo diễn có tiếng, vị đạo diễn này nhắc tới Bạch Trạch, nghĩ cũng biết Bạch Trạch nhất định tiền đồ vô lượng.

Bạch Trạch liếc Thiệu Mặc Sâm một cái, chị dâu Thiệu Mặc Sâm vẫn đang nghe Mạc Húc khen mình.

"Thực ra người yêu tôi cậu cũng biết..." Bạch Trạch nghĩ thầm, không nói với cậu ta thì cảm thấy bản thân đang bắt nạt người ta, nhưng bọn họ cũng chẳng cần nói cùng Mạc Húc, chỉ là thông báo thôi.

Lời chưa nói hết, di động Mạc Húc đã vang lên, Mạc Húc đi ra ngoài 5 phút nghe điện thoại, mới vừa ngồi xuống, Bạch Trạch chưa kịp mở miệng, điện thoại của cậu cũng vang lên.

Cuộc gọi này hơi lâu, khi trở về Mạc Húc đã ngồi trên ghế cười ngây ngô rồi.

Mặc dù Thiệu Mặc Sâm biết không nên hỏi, Mạc Húc có trực giác hơn người, ví dụ như lúc vừa rồi Bạch Trạch đi ra ngoài, Thiệu Mặc Sâm hỏi. "Sao cậu nói nhiều với em ấy như vậy?" Lúc Mạc Húc xã giao với người khác không nói nhiều như thế.

Mạc Húc đắc ý cười. "Cậu không hiểu đâu, tôi điều tra rồi, tính cách đạo diễn Bạch là cậu lạnh thì cậu ấy lạnh, cậu thẳng thắn thì cậu ấy cũng thẳng thắn, nếu như tôi nói lời sắc bén, cậu ấy sẽ không uống chén rượu này đâu, đợi lát nữa tôi uống say, cậu ấy cũng uống say thì thành công rồi."

Thiệu Mặc Sâm. "..." Đúng thế.

Chỉ là hai cuộc điện thoại này kéo dài hơi lâu, trọng tâm câu chuyện cũng chuyển sang vấn đề khác, Bạch Trạch không có cơ hội nói.

Rượu quá ba tuần, Thiệu Mặc Sâm một tay ôm người, một tay xách người ném lên xe.

Bạch Trạch ngoan ngoãn, giống y như học sinh tiểu học có nề nếp ngồi yên trên ghế phó lái.

Mạc Húc đã say tới không biết trời trăng mây nước, ngồi ở ghế sau nhảy múa loạn xạ.

Thiệu Mặc Sâm đau đầu, không thể làm gì khác hơn là đem hai người về nhà, ném Mạc Húc vào trong phòng khách. Thiệu Mặc Sâm thấy Mạc Húc bắt đầu cởi quần áo, nhanh chóng đặt ly nước lên bàn rồi đóng cửa lại.

"A.." Bạch Trạch cầm con vịt vàng, cười ngây ngô. "A Sâm, anh có 3 cái..."

Thiệu Mặc Sâm che kín mắt cậu, lấy bọt xà phòng trên tóc cậu xuống. "Ngoan một chút, sắp xong rồi."

Bạch Trạch vung tay lên, quần áo Thiệu Mặc Sâm ướt đẫm.

Thiệu Mặc Sâm lau nước trên người, ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt - em rất ngoan, nhanh khen em đi của Bạch Trạch.

Hơi nóng bốc lên khiến làn da Bạch Trạch ửng hồng.

Thiệu Mặc Sâm bắt đầu đốt lửa trên người, Bạch Trạch còn chỉ vào anh giống như phát hiện ra vùng đất mới. "A...Đây là gì...Có phải anh muốn làm chuyện xấu hay không..."

"Em uống say chứ có phải bị ngốc đâu, bảo bối, em châm lửa thì em phải tự dập..." Thiệu Mặc Sâm khàn giọng nói.

Con ngươi Bạch Trạch liếc ngang liếc dọc, mắt phượng trở nên ngây thơ, tự tay vỗ bụng anh. "Vợ...mang bầu rồi anh mới có thể cưới em ah..."

Còn chưa dứt lời cả người đã bị ôm lên, Thiệu Mặc Sâm lau khô người cho cậu rồi ném cậu lên giường, áp trên người cậu. "Chồng phải cố gắng, nhìn xem khi nào thì mới khiến em...có bầu."

"A.." Bạch Trạch cắn góc chăn thừa nhận Thiệu Mặc Sâm, nức nở nói. "Không sinh không sinh, đau."

Thiệu Mặc Sâm động thân một cái, ôm lấy lưng rồi nhẹ cắn lỗ tai cậu, lẩm bẩm nói. "Vậy sao được? Chồng cố gắng nhiều hơn đi."

"Ưm...a..."

Bạch Trạch giống như con búp bê nhỏ bị Thiệu Mặc Sâm nuôi chí mang cốt nhục có bầu của Bạch gia nuốt vào bụng, lăn qua lộn lại bao nhiêu lần.

Thiệu Mặc Sâm theo thói quen tháo nhẫn trên cổ cậu xuống rồi đeo vào ngón áp út bên tay trái của cậu, cúi đầu hôn.

Anh biết bước ra khỏi căn nhà này, Bạch Trạch không thể quang minh chính đại đeo cái nhẫn này vào nữa, anh cũng không biết nếu như cậu đeo ra ngoài sẽ gặp phiền toái, nhưng lại vẫn mang theo vì anh. "Em là của anh."

Bạch Trạch trở mình, đầu chôn trên vai anh. Hai người giống như trò ghép hình, thiếu một miếng cũng không được.

Trong mơ, Thiệu Mặc Sâm mơ thấy anh năm đó túm tay cậu đi tới giáo đường.

Khi đó, anh nói câu "Chúng ta kết hôn đi." một cách gấp gáp, anh sợ Bạch Trạch cảm thấy quá đường đột, bắt đầu nói năng lộn xộn. "Anh biết là do anh kích động nên mới dẫn em tới đây, em không đồng ý với anh cũng là chuyện bình thường, nhưng anh thật sự muốn bên em cả đời, em có muốn suy nghĩ chút không?"

Bạch Trạch nhìn Thiệu Mặc Sâm sắp khóc, nghiêng đầu cười. "Anh còn nhớ rõ câu đầu tiên trong Thi Kinh mà em dạy anh không? Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết, chấp tử chi thủ, dữ tử huề lão. Dù cho gian khó tới đâu, vẫn bên anh tới già, Thiệu Mặc Sâm, đã khi nào em từ chối anh chưa? Hơn nữa, ai lại từ chối chuyện mình ước mơ bấy lâu chứ?"

Thiệu Mặc Sâm ngẩn người ra, đáy mắt Bạch Trạch hơi ẩm ướt, nắm chặt tay anh. "Em đồng ý."

Thiệu Mặc Sâm không nhớ rõ chuyện về sau, anh chỉ nhớ rõ giấc mơ ấy ngập tràn hoa hồng, còn có cả cánh đồng oải hương nơi Provence lãng mạn ấy.

***

Mạc Húc tỉnh lại, đầu đau như sắp nứt, liếc nhìn đồng hồ rồi lại nằm xuống giường, lầm bầm nói. "Để cho tôi ngủ."

Không ai đáp lại, Mạc Húp chớp chớp mặt, cúi đầu vén chăn lên, nhìn cả người trần truồng của mình...không...còn...gì...

"Aaaa." Mạc Húc nhảy dựng lên, trên giường là một mớ hỗn độn, không phải giường nhà mình, không phải chăn nhà mình.

Cầm điện thoại lên muốn gọi cho người đứng đầu danh bạ, tay ngừng lại, nếu biết mình gọi sẽ bị đánh chết. Hơn nữa người kia sắp tha thứ mà hắn lại còn làm ra chuyện như vậy.

Không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Thiệu Mặc Sâm.

Thiệu Mặc Sâm mới mở nhấn nút nghe đã nghe được tiếng gào thét thảm thiết của Mạc Húc. "Thiệu Mặc Sâm, tôi gây họa rồi."

"Cậu lại làm gì?"

"Tần Tiếu sẽ giết chết tôi."

"Ai?"

"Sư ca của tôi a a a a a a a! Hôm qua tôi uống nhiều rồi hôm nay lại nằm trên giường người lạ. Không đúng, Thiệu Mặc sâm, hôm qua cậu đưa tôi tới đâu?"

"Cút khỏi giường nhà tôi, đi ra ngoài ăn cơm." Thiệu Mặc Sâm nghe không hiểu mấy lời nói nhảm của anh ta, dứt khoát cúp điện thoại.

Quay đầu đã đổi thành giọng nói dịu dàng xoa xoa eo Bạch Trạch nói. "Bảo bối, muốn ăn thêm gì nữa?"

"Ảnh đế nhúng giấm, Thiệu Mặc Sâm nướng, canh Thiệu Mặc Sâm." Bạch Trạch nghiêm mặt.

Thiệu Mặc Sâm ngả ngớn huýt sáo. "Không thành vấn đề, tối anh cho em ăn, ăn kiểu gì cũng được, hoa quả của ảnh đế, thêm mấy món nguội nữa có được không?"

Mặt Bạch Trạch đỏ lên, nhớ lại hình ảnh không thể miêu tả nổi ngày hôm qua.

Món ăn được đưa lên, Thiệu Mặc Sâm gõ gõ lên tay vịn cầu thang. "Trong toilet có đồ vệ sinh cá nhân mới đấy."

Mạc Húc biết mình không làm chuyện gì hoang đường nên cảm thấy an tâm, giống như phát hiện ra vùng đất mới, sờ cái này sờ cái kia. Hắn đã hợp tác với Thiệu Mặc Sâm hơn mười năm rồi mà còn chưa đặt chân tới nhà anh, có thể hắn là người đại diện thất bại nhất trên thế gian cmnr.

Vệ sinh cá nhân xong đã thấy Thiệu Mặc Sâm vừa hát vừa bưng đồ ăn lên bàn.

"Tâm trạng tốt?"

Thiệu Mặc Sâm nhếch miệng, ngoại trừ tối hôm qua cày cấy đầy đất ra còn có cả giấc mơ đẹp kia.

Từ sau chuyện Hồ nhạn khóc, đêm nào Thiệu Mặc Sâm cũng gặp phải ác mộng tỉnh dậy nửa đêm rồi lại không ngủ được.

Anh không nói nhưng Bạch Trạch đã đoán được chút ít.

Nói không chừng nguyên nhân Bạch Trạch phóng túng giống tối qua một phần cũng là vì chuyện này.

Nghĩ tới đây, Thiệu Mặc Sâm càng cười lớn hơn.

"Không cần khách sáo, ăn ngon là được, xếp đồ ăn thế nào cũng được mà."

"Không phải cậu, là vị kia nhà tôi đòi hỏi phải xếp thức ăn đẹp mắt."

"Chị....chị dâu ở đây?"

Thiệu Mặc Sâm gật đầu. "Không cho phép gọi em ấy là chị dâu."

"Biết rồi biết rồi, tôi như vậy có bất lịch sự quá không?"

Thiệu Mặc Sâm. "..." Hôm qua bất lịch sự thế nào thì cũng thấy rồi.

"A Sâm, bưng món này lên."

Mạc Húc nghe được giọng nói quen tai, chưa thấy người đã đứng lên lễ phép chào hỏi. "Chào chị dâu, làm phiền rồi."

Bạch Trạch. "..."

Thiệu Mặc Sâm. "..." Muốn ăn cơm hay là cút?

"Đạo đạo đạo đạo đạo đạo đạo đạo đạo đạo đạo đạo đạo đạo....diễn Bạch?"

_____

(*) Tử sinh khiết thoát,

Dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ,

Dữ tử giai lão.

Dịch nghĩa

Chết sống hay xa cách,

Đã cùng nàng thành lời thề ước.

Ta nắm tay nàng,

(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già