Thường Kha tán dương Vân Tưởng Dung một hồi.

Thường Ngưng nghe mà tức run người.

Nàng cảm thấy từ khi chơi với Vương Hi, Thường Kha không biết phép tắc là gì nữa rồi, không những không chuẩn bị váy áo theo ý mẫu thân nàng mà còn chạy ra ngoài may đồ mới với Vương Hi.

Vân Tưởng Dung tốt thế thì sao không được vào Châm Công cục? Sao còn phải mượn hơi của Lục tiểu thư phủ Khánh Vân Hầu? Đi theo Vương Hi, Thường Kha càng ngày càng giống cái thứ mang dòng máu con buôn, trong mắt chỉ có vàng có bạc!

Nàng lạnh lùng lườm Vương Hi một cái rồi nói với Thường Kha:

- Ngươi đi may đồ mới đó hả? Ta thấy ngươi đi hưởng thụ được người ta bợ đít thì đúng hơn! Sao người không nhìn lại mình đi, dùng tiền để người ta bợ đít mà còn tỏ ra vẻ vang lắm.

Người chẳng biết liêm sỉ là gì nữa rồi!

Lời này cũng hơi quá.

Đừng nói là Thường Kha và Vương Hi, mà ngay cả Thường Nghiên không bao giờ xen tranh cãi của các tỷ muội và Phan tiểu thư bàng quan với tất cả cũng phải biến sắc.

- Nhị tỷ! - Thường Nghiên bật thốt gọi Thường Ngưng.

Phan tiểu thư nhíu mày.

Vương Hi thì sầm mặt.

Ánh mắt vốn đang lấp lánh ý vui lập tức lạnh lùng, sắc bén, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

Ngay sau đó, nàng mím môi cười, cất giọng nói còn ngọt ngào, trong trẻo hơn bình thường:

- Nhị biểu tỷ sao vậy? Bọn muội thấy thợ trong phủ không có gì sáng tạo, quanh đi quẩn lại cứ lôi Châm Công cục ra nói nên thấy phiền thôi.

Giờ ai chẳng biết trong lễ Phật Đản mấy ngày trước, Hoàng hậu nương nương và Phục phi nương nương theo Hoàng thượng đi dâng hương đều mặc váy áo kiểu dáng Tô Châu.

Mà phủ Khánh Vân Hầu lại thân gần cung cấm nên thích học theo trong cung.

Chẳng phải bọn muội sợ làm Hầu phủ ta mất mặt nên mới tới Vân Tưởng Dung ư? Hơn nữa, tại thương ngôn thương*, bọn muội tới tiệm họ may xiêm y thì chính là khách của tiệm, họ phải tiếp đón bọn muội chu đáo là chuyện tất nhiên! Còn về chuyện thưởng bạc, cùng lắm là hai, ba mươi lượng, ngang với cây trâm vàng của chúng ta, mà bình thường thưởng cho người hầu cũng không chỉ có như vậy.

Hơn nữa, dù sao Vân Tưởng Dung người ta cũng là tiệm quen của nữ quyến phủ Khánh Vân Hầu, đâu hèn kém đến mức phải nịnh bợ bọn muội chỉ vì một cây trâm!

Trong mua bán nói chuyện kiểu mua bán

Nói đến đây, nàng còn buồn rầu liếc Thường Kha một cái rồi thở than:

- Thợ đo từng ly may từng tấc mà phủ ta lại không thưởng cho họ ư? Hay do muội thưởng quá nhiều, chứ muội thấy họ còn ân cần với muội hơn cả người của Vân Tưởng Dung...

Vương Hi đang khoe khoang nàng ta thưởng cho người hầu nhiều hả?

Thường Ngưng càng tức, nhưng cũng không thể phủ nhận Vương Hi hào phóng.

Ngay cả người hầu của nàng khi nghe nói được gặp Vương Hi cũng muốn săn sóc Vương Hi, muốn kiếm được ít tiền lọt từ kẽ tay của nàng ta.

Nhưng chính vì vậy mà nàng càng không thích.

Thường Ngưng cười mỉa:

- Muội cũng biết người khác yêu tiền của mình!

- Biết chứ! - Vương Hi làm bộ như trẻ nhỏ không hiểu sự đời, tròn mắt nghiêng đầu nhìn Thường Ngưng.

- Nhưng trên đời này có ai không thích tiền? Thứ vặt vãnh này, muội tiện tay cũng làm được, nhưng lại khiến người ta vui vẻ cung phụng, làm việc đâu ra đấy.

Thế chẳng phải chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt thôi sao?

Rồi nàng hơi tự trách, kiểm điểm:

- Muội không nên áp đặt sở thích của mình lên người khác.

Cảm ơn Nhị biểu tỷ nhắc nhở, không thì muội vẫn không biết phủ ta không thích thưởng tiền cho người hầu.

Muội đã vào phủ, tất phải nhập gia tùy tục, học ba vị biểu tỷ.

Mọi người làm thế nào, muội sẽ làm thế đó.

Sau đó an ủi Thường Ngưng:

- Tỷ yên tâm, muội sẽ không làm loạn nữa, không tùy tiện thưởng người hầu nữa!

Có thể làm như thế ư?

Đừng nói là người hầu của Thường Ngưng, mà ngay cả người hầu của Thường Nghiên cũng không thể không bực bội.

Phủ Vĩnh Thành Hầu có tiền thì Vương Hi cần gì phải bỏ tiền ra sửa Liễu Ấm viên? Vương Hi hào phóng là chuyện miễn bàn.

Người được Hầu phu nhân phái sang Tình Tuyết viên quét sân hai tháng này đã kiếm được tiền thưởng hơn cả tiền công hàng tháng.

Nhưng giờ thì hay rồi, nhờ mấy câu của Thường Ngưng mà chỗ tiền thưởng ấy bay biến luôn rồi.

Mặc dù biết rõ đây là thần tiên đánh nhau, tai bay vạ gió đến họ, nhưng ai lại không tiếc chỗ tiền thưởng ẩy? Ai có thể bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra?

Đương nhiên không có ai.

Thế nên mấy đứa Thường Ngưng còn chưa giải tán thì chuyện này đã tới tai vú Thi.

Vú Thi nhịn không được mắng thầm Thường Ngưng mấy câu "ngớ ngẩn", "ngu xuẩn".

Là vú hầu thân cận của thái phu nhân, vú Thi nhận lộc nhiều nhất của Vương Hi, tới mức có thể đánh được một bộ trang sức Chẳng hiểu Hầu phu nhân dạy kiểu gì ra đứa con gái như Thường Ngưng, bảo sao không được Đại tiểu thư đã xuất giá lấy Hầu gia thích.

Bà vội vã đứng dậy, muốn ra giải vây cho Vương Hi, nhưng tới cửa thì bước chân lại chậm lại.

Mặc dù Vương Hi nói vậy là nhắm tới Thường Ngưng, nhưng nếu bà đi ra, thể nào bọn a hoàn trong phủ cũng nghĩ Thường Ngưng chặn nguồn tiền của bọn nó, còn với những vú hầu giống bà thì sẽ cho rằng bà chuyện bé xé ra to, thủ đoạn non nớt.

Nếu Vương Hi thông minh, ắt sẽ không chặt đường lộc của những người hầu thân cận.

Thế thì bà tội gì phải lội vào vũng nước đục này?

Nhưng vú Thi lại không tính đến nước Vương Hi khó chơi hơn bà tưởng.

Vương Hi quay đầu, đi thẳng tới chỗ thái phu nhân rồi lao vào lòng bà, khóc lóc:

- Có phải trong mắt mọi người, cháu chẳng khác gì giàu nhà nổi không? Mất mặt quá! Cháu nghe Nhị biểu tỷ mắng Tứ biểu tỷ rằng người có địa vị không thưởng cho hạ nhân nhiều, không thì sẽ bị nói là dùng tiền mua chuộc lòng người, là chuyện vô cùng mất mặt.

Nhưng cháu đâu muốn mua chuộc ai.

Trước khi cháu đi, mẫu thân cháu đã quan tâm dò hỏi, xem người trong kinh thành khen thưởng cho hạ nhân thế nào.

Cháu chỉ làm theo lời mẫu thân thôi mà.

Chẳng lẽ sau nhiều năm mẫu thân rời kinh thành, nơi đây đã thay đổi rồi? Cháu, cháu còn nghĩ sắp tới tết Đoan Ngọ rồi, bình thường không có cơ hội tặng quà cho mấy cữu cữu dịp lễ tết, nhân lần này vào kinh, kiểu gì cũng phải chuẩn bị quà.

Cháu còn định không nói trước với mọi người, để mọi người kinh hỷ một phen.

Nhưng bây giờ, có khi kinh hỷ* đấy lại là kinh hãi! Cháu biết phải làm gì đây?

Kinh ngạc, vui mừng

Nàng khóc đứt ruột nứt gan, khiến thái phu nhân cũng không nhịn được là đau lòng khóc theo.

- Nói linh tinh! - Thai phu nhân ôm nàng, tự tay lau nước mắt cho nàng và quát a hoàn đang đứng hầu bên cạnh.

-Đứng đây làm gì? Còn không mau lấy nước cho biểu tiểu thư rửa mặt.

Trong phòng lập tức loạn.

Vương Hi lại càng tự thương tự cảm:

- Cháu không tham dự tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa nữa.

Thể nào mọi người cũng chỉ trỏ sau lưng cháu! Nhưng cháu đâu muốn thế! Cháu ở nhà cũng hay thưởng có người hầu, thậm chí còn thưởng nhiều hơn! Đôi lúc cháu cũng đắn đo, nhưng ai biết ở đây lại thành thưởng hậu hĩnh quá? Chẳng phải nói kinh thành là nơi vua ở ư? Đáng lẽ phải hiểu biết hơn những người miền núi như cháu chứ!

Nàng vừa nói vừa nắm chặt khăn lau nước mắt, tựa như con thú nhỏ rơi vào cạm bẫy, mất đi phương hướng, trông đáng thương vô cùng.

- A Ngưng này thật là, không biết nghĩ trước khi nói gì cả.

- Thái phu nhân tức không thôi, đang kêu vú Thi đi gọi Hầu phu nhân thì bị Vương Hi ngăn lại.

- Không cần đâu ạ! Đừng ảnh hưởng đến Hầu phu nhân chỉ vì mấy chuyện không đâu này! Từ nay, cháu sẽ chú ý, sẽ nhìn theo người ta, làm theo người ta.

Nói thì nói thế, nhưng nàng lại để người của mình lộ ít tin tức.

Ban đầu, nàng định chuẩn bị quà lễ cho tất cả mọi người, năm ngàn lượng bạc biếu Hầu gia, ba ngàn lượng bạc biếu nhị phòng và tam phòng, còn mỗi người như thái phu nhân và Hầu phu nhân thì sẽ biếu từ hai trăm đến ba ngàn lượng tùy người.

Nếu hết thảy thuận lợi, rất có thể Vương Hi sẽ ở đây qua tết Nguyên Đán.

Tết Đoan Ngọ rồi đến Trung Thu, sau Trung Thu là tết Nguyên Đán.

Mà tết Nguyên Đán lại lớn hơn tết Đoan Ngọ và Trung thu.

Tính như thế, mọi người đều bị mất kha kha bạc!

Ngay đến Vĩnh Thành Hầu chẳng bao giờ quan tâm chuyện trong nhà cũng phải gọi Hầu phu nhân tới, trách mắng một trận.

Thường Đại nãi nãi, cũng chính là đại tẩu của Thường Ngưng, phu nhân Thế tử Vĩnh Thành Hầu còn phàn nàn với a hoàn thân cận của mình rằng: "Vương tiểu thư người ta không ăn của chúng ta, không uống của chúng ta, sao nó lại hoạnh họe với người ta làm gì? Ta nghe nói trước khi cô Cả xuất giá, nó cũng thường gây sự với cô Cả, cũng may tính Tam tiểu thư tốt, nhịn được nó."

Thường Ngưng bị phạt quỳ ở từ đường, chép một trăm bản "Nữ giới", mà còn phải tự chép, không cho người khác chép hộ và có vú Thi đích thân giám sát.

Thường Nghiên và Thường Kha cũng bị liên lụy.

Một đứa bị cấm túc bảy ngày, một đứa bị phạt chép mười lần "Hiếu kinh".

Ầm ĩ đến nhường này nhưng Vương Hi vẫn giảm tiền thưởng, làm theo Thường Ngưng và Thường Nghiên.

- Hay! - Phan tiểu thư nghe tin thì vỗ tay tán thưởng trong lòng, nói với a hoàn.

- Vị biểu tiểu thư này được đó! Nếu có cơ hội kết thân với nàng ấy thì tốt.

A hoàn kia lập tức thưa:

- Trước khi đi, bà nhà đã dặn đi dặn lại rằng tiểu thư chỉ cần nghe theo Hầu phu nhân, tuyệt đối không được tùy tiện làm gì.

Phan tiểu thư thở dài, chỉ có thể giả bộ mắt điếc tai ngơ.

Vườn Nam của Xuân Ấm viên vẫn im ắng như không hề biết chuyện này.

Vương Hi thấy có lỗi với Thường Kha nên đã cùng Bạch Truật chép lén một bản "Hiếu kinh" giúp tỷ ấy.

Mới đầu, Thường Kha còn than ngắn thở dài, khiến Vương Hi không ngừng lia bút giúp nàng suốt nửa ngày.

Nhưng cuối cùng, nàng cũng không nhịn được mà bật cười ha hả.

Nhiều năm rồi Vương Hi không phải chịu khổ thế này.

Cổ tay nàng đau mỏi, hận không thể chặt xuống.

Mà Thường Kha lại còn cười sung sướng vui vẻ như vậy khiến nàng không thể trợn mắt.

Thường Kha lập tức ôm lấy Vương Hi, nói:

- Muội muội ngốc à, tỷ biết muội làm vì tỷ.

Nhưng đâu giới hạn thời gian chép phạt, chúng ta vội cái gì? Nếu phải nộp trong vòng mười ngày nửa tháng thì lúc đó vội cũng chưa muộn.

Mẫu thân của nàng cũng chỉ phái người đến hỏi một tiếng.

Nhưng Vương Hi chân thành, tình cảm, sợ nàng khổ nên đã đến giúp.

Nàng ngửa đầu, không muốn Vương Hi phát hiện hai mắt mình đã rớm lệ.

Vương Hi vứt bút lông sói xuống, giận dữnói:

- Tỷ bồi thường nửa ngày cho muội.

Nàng bị cái chuyện vớ vẩn này kéo chân, đến bây giờ vẫn chưa đi xem thanh đại cao cửu hoàn kia còn cắm trong rừng trúc không!.