Vương Hi trả thù Thường Kha bằng cách túm nàng đến chỗ thái phu nhân dùng bữa tối.

Thường Kha không muốn, Vương Hi bèn cười hắc hắc, nói:

- Nay muội ra ngoài để mua đồ cho thái phu nhân, nếu tỷ không đi thì muội đi một mình.

Thế chẳng phải thái phu nhân sẽ nghĩ nàng không hiểu chuyện?!

Thường Kha mở to mắt hạnh, nói:

- Lần sau mà muội còn muốn lười, đừng mơ tỷ giả bộ ngu ngơ giúp muội.

Vương Hi càng hiểu người của phủ Vĩnh Thành Hầu thì càng không muốn dây dưa với họ.

Nàng ôm tay Thường Kha, cười duyên:

- Tỷ tỷ tốt ơi! Chẳng phải muội nghĩ cho chúng ta ư? Chúng ta ra ngoài chơi, kiểu gì lúc về cũng phải qua vấn vấn an thái phu nhân, mà lại sắp đến bữa tối, thể nào thái phu nhân cũng giữ chúng ta lại ăn cơm.

Thôi thì chúng ta chủ động đến nói chuyện với bà, để mọi người cùng vui.

Thường Kha nói:

- Nhưng tỷ không có tấm lòng như muội —— Thường Ngưng nghe nói tỷ theo muội ra ngoài chơi, thể nào cũng nghĩ cách dùng bữa tối ở chỗ thái phu nhân.

Đến lúc đó, kiểu gì tỷ ấy cũng dở dở ương ương.

Muội có thể không nhìn, không nghe, nhưng tỷ không có cách tránh đi.

Đặc biệt là mẫu thân của nàng, trông mong sau này nàng xuất giá có Hầu phủ chống lưng, sợ nàng làm mất lòng Thường Ngưng, khiến Hầu phu nhân không vui.

Mà nàng cứ nghĩ đến những chuyện rắc rối phát sinh này là lại không nhịn được thở dài.

Bấy giờ, Vương Hi mới chợt nhận ra mình làm như vậy không ổn.

Nàng do dự hỏi:

- Hay là chúng ta dùng bữa với thái phu nhân xong rồi đi luôn? Dù sao chúng ta cũng ra ngoài cả ngày, mệt cũng là chuyện bình thường.

Như thế thì có thể bớt nghe Thường Nhưng nói mấy câu.

Nhưng Thường Kha lại cho rằng đó không phải cách.

- Tỷ ấy muốn làm cái gì thì làm cái đó hả? Tỷ ấy sĩ diễn với muội.

Nếu có muội ở đó, tỷ ấy châm chọc, khiêu khích vài câu là cùng, nhưng nếu tỷ giả bộ không hiểu, tỷ ấy sẽ càng tư giận, thế coi như phản tác dụng rồi!

Vương Hi ngẫm lại.

Đúng là tính Thường Ngưng như vậy.

Nàng không khỏi cười ha ha, nói:

- Dù sao thì đây cũng là một cách!

Sau đó, nàng chân thành nói với Thường Kha:

- Nhà ngoại đối xử với tỷ thế nào? Có biểu huynh hay thế bộc nào tin tưởng được không? Muội cho rằng gia chủ nhà tỷ không có tiền nên chỉ có thể phụ thuộc vào Hầu phủ.

Chẳng thà tỷ suy ngẫm xem, tranh thủ lúc muội còn ở kình thành tìm giúp nhà tỷ một công việc rồi kiếm cơ hội ra ở riêng.

Thường Kha lắc đầu, đáp:

- Vô dụng thôi.

Đây không phải là chuyện tiền bạc.

Phụ thân của tỷ ở lại Hầu phủ cũng bởi vì có năng lực quản lý công việc, nếu muốn ra ở riêng thì đã ra lâu rồi.

Chủ yếu là phụ mẫu tỷ nghĩ rằng rời Hầu phủ thì sẽ không có nơi che chở, không có ai để nhờ cậy.

Giờ tỷ chỉ trông mong đệ đệ đừng bị phụ thân dạy thành cái tính giống ông ấy, sau này tiếp tục làm việc cho Đại đường huynh thôi.

Vương Hi biết một số việc của phủ Vĩnh Thành Hầu nhưng cũng chỉ là bề nổi, vì vậy nàng không nên tùy tiện đưa ra lời khuyên cho người khác.

Đừng để đến mùa thu, khi nàng đã chạy về Tứ Xuyên rồi mà đại chưởng quỹ vẫn phải xử lý mấy thứ rối rắm còn lại.

Nàng chuyển câu chuyện sang đồ mua cho thái phu nhân, chẳng mấy chốc hai người đã tới Ngọc Xuân đường.

Thái phu nhân đã biết hai nàng về, đang chờ hai nàng đến vấn an.

Vú Thi mỉm cười ra ngoài đón.

Vương Hi đưa cho bà ấy hầu bao ngũ độc:

- Ta và Ngũ biểu tỷ ra ngoài mua đồ, thấy đẹp nên tặng cho vú.

Trong dịp tết Đoan Ngọ, kinh thành có có phong tục đeo hầu bao ngũ độc.

Tuy bây giờ cách tết Đoan Ngọ hơi sớm nhưng cũng coi là có lòng.

Nụ cười trên mặt vú Thi càng tươi.

Bà không thể ghét Vương Hi được.

Mỗi lần Vương Hi qua chỗ thái phu nhân đều mang theo gì đó, mà bà lại là người hầu bên thái phu nhân nên mới chỉ hai, ba tháng này thôi đã được hưởng không ít lộc.

Vú Thi luôn miệng cảm ơn, nhận hầu bao rồi dẫn hai người vào phòng thái phu nhân.

Truyện được đăng tại Wattpad uyenchap210

Vương Hi và Thường Kha vấn an thái phu nhân, sau đó lấy ra mấy những thứ mua cho thái phu nhân ở Vân Thường Dung như khăn che trán, khăn tay và mấy món đồ tinh linh.

- Cháu và Ngũ biểu tỷ chọn đó ạ.

Dù tay nghề tầm trung nhưng trông thú vị lắm.

Đúng là rất thú vị.

Những món đồ kia không phải hồng thì cũng là tím, trắng bạc, là màu sắc mà các cô nương trẻ hay dùng, lại còn thêu họa mi, vẹt, ong mật.

Đặc biệt, các hình thêu này rất sáng tạo, lại còn sinh động, vui mắt.

Vương Hi nhớ mua quà cho bà, bà rất vui.

Nhưng bà là thái phu nhân của phủ Vĩnh Thành Hầu, đã con cháu đề huề mà lại dùng những đồ như này thì hơi quá.

Bà vuốt ve con họa mi được thêu bằng chỉ vàng lục đan xen, màu sắc tươi sáng, sinh động như thật trên nền quạt hồng.

- Đây không phải màu ta nên dùng.

Con bé này thật là, càn quấy quá cơ!

Vương Hi lại nghĩ như thế, cười đáp:

- Bà tốt với bọn con như thế, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.

Chuyện quần áo thì không nói làm gì, nhưng chẳng lẽ những món đồ nhỏ thế này cũng không được chọn màu sắc tươi sáng? Lão hầu gia đã không còn, Hầu gia lại là người con hiếu thảo, nếu bà thích thì ai dám nói gì.

Nếu không có bà, cái nhà này có được như hôm nay không?

Ai bảo lão hầu gia không cứu mẫu thân nàng, dù ông ta chết rồi, nàng vẫn tranh thủ lôi ông ta ra làm bia đỡ.

Nếu ông ta ở dưới đó biết thì càng tốt!

Thái nghe nàng nói vậy thì lập tức nghĩ đến những ngày tháng chịu thương chịu khó của mình, cảm thật mình không những nhận những món đồ này mà còn phải thoải mái dùng, xem ai dám chỉ trỏ mình!

- Thế thì bà nhận! - Thái phu nhân cười ha hả, dặn vú Thi.

- Khi nào tham gia tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa thì dùng.

Vú Thi muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không hé răng.

Thái phu nhân càng thương Vương Hi.

Nhà nhiều con nhiều cháu như thế mà không có đứa nào cảm thông với bà.

Lão hầu gia đi rồi, bà là thê tử kết tóc nên thủ tiết cho ông, nhưng thủ tiết thế nào là chuyện của bà.

Bà muốn để mọi người biết bà bất mãn với ông ra sao.

Thái phu nhân nắm tay Vương Hi, ánh mắt càng từ ái, nói:

- Cháu ngoan, hôm nay cháu dùng bữa tối ở chỗ bà ngoại đi.

Rồi bà quay sang nhìn Thường Kha đang ngồi cạnh Vương Hi, bồi thêm một câu:

- A Kha cũng ở lại đi.

Sau đó, bà hỏi Vương Hi muốn ăn gì.

Dạo trước Vương Hi phàn nàn về chuyện cơm nước, Hầu phu nhân bèn nhân cơ hội quản giáo lại phòng bếp, đuổi mấy người bằng mặt không bằng lòng, thay bằng người của mình.

Chuyện cơm nước trong Hầu phủ cũng theo đó tốt lên rất nhiều, không ai dám nói "không làm được", mà coi như không làm được thì cũng nghĩ cách ra ngoài mua về.

Trên dưới trong nhà đều được thơm lây.

Mọi người nhất trí kín miệng trước thái phu nhân, và cũng không ai nói với Hầu hai.

Còn Hầu phu nhân thấy Vương Hi thì cứ phải gọi là mặt mày hớn hở, khiến Vương Hi giật hết cả mình.

Vương Hi không phải người thích ngược đãi bản thân, cũng biết các bà cụ không chỉ thích màu tươi sáng mà còn mong con cháu vẫn dựa vào mình.

Nàng không khách sáo nhắc đến chân giò thủy tinh mà hôm nay chưa được ăn, còn nhắc khéo với người hầu của thái phu nhân:

- Nghe nói chân giò thủy tinh của Tứ Mỹ Quý rất ngon, nhưng con và Ngũ biểu tỷ không dám ăn một mình bên ngoài.

Thái phu nhân nghe vậy thì tươi cười vung tay, nói:

- Thế thì hôm nay ăn món đó.

Phòng bếp vội cuống cả lên.

Vương Hi và Thường Kha nói chuyện với thái phu nhân, kể về chuyện hai người may váy áo mới.

Thái phu nhân nghe mà nhíu mày, nói:

- Mẫu thân của A ngưng không kêu người may đồ cho các cháu ư?

- Tất nhiên là có ạ.

Hầu phu nhân cũng khá quan tâm đến Vương Hi nên Vương Hi sẽ không khiến Hầu phu nhân phải khó xử.

Nàng vội nói:

- Chúng con nổi hứng muốn ra ngoài chơi đó ạ.

Bấy giờ, thái phu nhân mới gật đầu.

Vương Hi nói, thái phu nhân nghe, Thường Kha ngồi bên tiếp lời, đúng là một buổi nói cười rôm rả.

Sau đó, mọi người dùng bữa tối.

Các công tử của Hầu phủ đã lần lượt tới vấn an thái phu nhân, vậy mà Thường Ngưng và Thường Nghiên vẫn chưa tới.

Thường Kha bèn thì thầm với Vương Hi:

- Chúng ta chuồn mau thôi.

Vương Hi gật đầu, lấy cớ quá mệt mỏi cùng Thường Kha ra về.

Lúc rời chỗ thái phu nhân, Thường Kha thở phào nhẹ nhõm, chia tay Vương Hi ở ngã rẽ hành lang rồi về phòng nghỉ.

Truyện được đăng tại Wattpad uyenchap210

Vương Hi tắm rửa qua loa rồi lên giường nằm, nhưng không sao ngủ được.

Nàng nghĩ đến ban sáng tình cờ gặp Trần Lạc trong hiệu thuốc.

Rốt cuộc chàng đã biết mình là người nhìn trộm chàng chưa?

Vương Hi lại nghĩ tới lúc chàng đỡ mình, nghĩ đến ánh mắt dịu dàng ấy.

Nếu chàng không biết thì không nói làm gì.

Nhưng nếu đã biết mà ban sáng lại có thái độ như thế thì chắc chàng sẽ rút cây đao cắm trong rừng trúc kia!

Vương Hi ngứa ngáy, rất muốn đứng dậy, chạy ngay đến Liễu Ấm viên xem cây đao kia đã được rút chưa.

Nhưng mà Liễu Ấm viên đang sửa, để an toàn thì ban đêm sẽ khóa cửa và có người canh giữ.

Thế thì sáng sớm mai qua xem vậy.

Nghĩ là thế nhưng nàng không thể bình tĩnh được, cứ trằn trọc mãi không thôi.

Bạch Truật đọc mấy trang sách cũng vô dụng, đành phải thêm hương an thần.

Mùi hương ngọt ngào giúp nàng từ từ vào giấc và có tràng mộng.

Trong mộng, nàng ghé vào đầu tường của Liễu Ấm viên, thấy cây đao cửu hoàn vẫn cắm nguyên ở đó, nhưng mà dải lụa kia đã tắm ướt mưa gió, rách mát tả tơi, không còn chói mắt như trước.

Gió lớn thổi qua, nó chỉ lắc lư mấy cái, không có sức tung bay phần phật, tựa như quân lính vỡ trận, bị người ta quên lãng trong góc tối, mất đi vẻ ngang tàng hống hách khi xưa.

Nàng ở trong mơ cười khoái trí, chạy tới nhổ cây đao, nhưng mà làm thế nào cũng không nắm được chuôi...

Vương Hi giật mình tỉnh.

Sắc trời chưa tỏ, a hoàn của nàng đều đã rời giường.

Có lẽ thấy nàng phải đi vấn an buổi sáng như trước đây nên mọi người đã dậy trước giờ Dần.

Nàng chậm rãi đứng lên, để a hoàn hầu thay y phục.

Nhưng trong lòng cứ nghĩ đến tràng mộng đêm qua khiến nàng càng muốn đi xem cây đạo đao cửu hoàn còn cắm ở đó không.

Vương Hi quyết định đến Liễu Ấm viên trước rồi mới qua vấn an thái phu nhân.

Mà thế thì bữa sáng chỉ có thể ăn qua loa.

Bạch Quả khuyên nàng:

- Hôm nay, phòng bếp nấu cháo sườn cải mai, sủi cảo tôm và xíu mại chà bông trứng muối ạ.

Lâu rồi Vương Hi chưa được ăn chào sườn cải mai.

Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng sự tò mò vẫn chiếm phần thắng.

- Chúng ta qua chỗ thái phu nhân ăn chực bữa sáng.

.