Hóa ra Liễu Ấm Viên không có người ở vì liên quan đến con trai Trần Lạc của Trưởng công chúa!

Mà Trần Lạc có thể dẫn Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử trèo tường, chứng tỏ hắn rất thân với hoàng thất.

Vương Hi tặc lưỡi, lại nghĩ tới người múa kiếm kia, không chỉ có tướng mạo xuất chúng mà còn hiên ngang lẫm liệt, mang cái vẻ nhìn đời bằng nửa con mắt, không sợ trời không sợ đất.

Đây không phải là khí chất mà người thường có thể có.

Chẳng lẽ đó chính là Trần Lạc?

Vương Hi nhíu nhíu mày.

Thế thì phiền phức rồi.

Nàng đang tính khi nào về nhà sẽ nghĩ cách mang người kia theo về để làm hộ vệ cho mình.

Nhưng nếu người kia là Trần Lạc thì không thể nào có chuyện hắn chịu đi theo nàng.

Mà thế thì tướng mạo anh tuấn, võ nghệ siêu quần của hắn đâu còn liên quan đến nàng nữa!

Vương Hi tiếc đứt ruột, hỏi Thường Kha:

- Võ nghệ của Trần Lạc ra sao?

Tốt nhất là có thể kiếm được bức chân dung Trần Lạc.

Nhưng chắc chắn là Thường Kha không có.

Cơ mà nếu người múa kiếm kia có quan hệ gì đó với Trần Lạc thì có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm giúp nàng.

Thường Kha thấy nàng hứng thú với phủ Trưởng công chúa thì sáng mắt, nói với vẻ tiếc nuối:

- Tỷ không biết nữa! Trần gia là nhà binh trăm năm.

Đại ca của hắn là Trần Đại công tử có võ nghệ rất tốt.

Tỷ thỉnh thoảng nghe các đường huynh tán gẫu, có đánh giá võ nghệ của Trần Đại công tử thuộc hàng bậc nhất trong các con cháu nhà quý tộc đời nay.

Cơ mà cũng khó nói, dù mấy năm gần đây không còn nghiêm nữa, nhưng ngay khi vào Long Tương vệ đã phải kiểm tra võ nghệ, giống như Tam đường huynh của tỷ ấy, võ nghệ rất bình thường nên lúc vào Long Tương vệ phải mời thầy của Trần gia đến bổ túc.

Còn Trần Nhị công tử được khâm điểm* vào Long Tương vệ nên chắc chắc không ai dám kiểm tra võ nghệ của hắn! Nhưng hồi bé, hắn đánh nhau chưa thua ai bao giờ, không giỏi võ chắc chắn không làm được vậy ha!

*钦点 Khâm điểm: bổ nhiệm, nhưng đặc biệt là do Hoàng thượng chỉ điểm, chỉ tên.

Truyện được đăng duy nhất tại wattpad uyenchap210.

Chẳng lẽ người múa kiếm kia là Trần Đại công tử Trần Anh!

Vương Hi nói:

- Lộc Minh Hiên là sân của Trần Nhị công tử à? Hắn sống ở đó từ nhỏ ư? Giờ hắn còn ở đó không?

Có thể điều tra thủ hạ của Trần Lạc.

Người có thân thủ và tướng mạo như vậy chắc chắn không phải người tầm thường!

Hy vọng trong lòng Vương Hi lại được nhen nhóm lên.

Thường Kha gật gù, nói:

- Nhị công tử sống ở đây từ nhỏ.

Nhưng hắn và Trưởng công chúa không hợp nhau, từ khi hắn vào Long Tương vệ thì đã đặt mua một tòa nhà bên phường Đại Thời Ung, quá nửa thời gian là ở đó, thỉnh thoảng về thì cũng ở phủ Trấn quốc công.

Chắc là lâu rồi hắn không về Lộc Minh Hiên, không thì Nhị thúc mẫu đã không bảo tỷ dọn đến Liễu Ấm Viên —— Quan hệ của Tam đường huynh và hai huynh đệ Trần gia cũng rất tốt.

Dứt lời, tỷ ấy rủ mắt, sắc mặt đượm buồn.

Vương Hi sờ cằm.

Coi bộ Nhị thái thái cũng được đấy, rõ ràng là bà ta ép tam phòng cắt đất, nhưng người bắt Thường Kha dọn đến Liễu Ấm Viên lại là Tam thái thái.

Bảo sao Thương Kha lại tủi thân.

Nhưng bất ngờ hơn thảy là sự tài giỏi của Thường Tam gia, thế mà có thể kết giao được với hai huynh đệ của phủ Trấn quốc công.

Những suy nghĩ này lóe lên trong đầu Vương Hi, nàng cảm thấy việc cấp bách nhất bây giờ là phải nghĩ cách kiếm được bức chân dung Trần Lạc.

Xem chân dung là biết.

Nếu người múa kiếm kia là Trần Lạc, nàng sẽ không phải bứt dứt nữa.

Còn nếu không phải, nàng cho rằng với tài lực vật lực của Vương gia, nàng vẫn có khả năng đào góc tưởng của phủ Trưởng công chúa.

Vương Hi lập tức lấy lại tinh thần, hỏi Thường Kha mấy chuyện khác:

- Hộ vệ trong phủ Trưởng công chúa xuất thân từ đâu? Võ nghệ ra sao?

Nàng biết trưởng sử* của phủ Trưởng công chúa là một ông chú ngũ tuần, chắc chắn không phải người múa kiếm kia.

长史 Trưởng sử (từ cổ) chức quan lớn thời phong kiến, trưởng nhóm giúp việc cho một người quan trọng, như chức tổng thư ký bây giờ.

Thường Kha cười đáp:

- Một số là người của phủ Trấn quốc công, một số là quân cận vệ của Hoàng thượng.

Người của phủ Trấn quốc công chắc chắc rất giỏi, trong số họ có rất nhiều người theo lão quốc công và quốc công ra trận đánh Ngõa Lạt*.

Còn quân cận vệ của Hoàng thượng thì không biết thế nào, họ luôn mang dáng vẻ uy vũ**, tạo cho người ta cảm giác phô trương...

瓦刺 Ngão Lạt là một trong các bộ tộc của Mông Cổ, và trở thành bộ tộc lớn mạnh nhất vào khoảng đầu thời Minh.

Bộ tộc Ngõa Lạt gắn liền với sự kiện Thổ Mộc Bảo thời Minh Anh Tông.

Uy vũ: sức mạnh của vũ lực, quyền lực.

Hai người cười cười nói nói.

Thường Kha biết gì nói nấy.

Nàng nhận ra Vương Hi quan tâm đến phủ Trưởng công chúa quá mức nên chẳng ngại kể:

- Hai mươi hai tháng tư là sinh thần của Trưởng công chúa.

Năm nào Trưởng công chúa cũng mở yến hội mời các quý phu nhân trong kinh.

Nhà tỷ phải giữ đạo hiếu hai năm nên không thể tham gia, năm nay đã đoạn tang, Nhị tỷ và Tam tỷ cũng đến tuổi cập kê, bà nội chắc chắn sẽ dẫn chúng ta đến thọ yến của Trưởng công chúa.

Muội có thể đi cùng xem thế nào - Nói tới đây, nàng ngưng giây lát - Chẳng phải Thi biểu tỷ cũng muốn đến chơi nhà chúng ta sao? Tỷ ấy cao không với tới, thấp nhìn chẳng ưng, hôn sự vẫn chưa đâu vào đâu.

Lần này, tỷ ấy đột nhiên vào kinh khả năng cao cũng vì để tham gia thọ yến của Trưởng công chúa!

Vương Hi nhíu mày.

Thường Kha nghĩ đến ý xấu của Thường Ngưng, cảm thấy mình phải cảnh báo vài câu cho Vương Hi.

Nàng nghĩ nghĩ rồi nói:

- Tỷ nghe người hầu của Tam tỷ kể, từ đợt nhiễm phong hàn năm trước đến nay, sức khỏe của Hoàng thượng vẫn ổn định, Hoàng hậu nương nương muốn tuyển phi cho mấy vị hoàng tử đến tuổi.

Nhà Thi biểu tỷ chắc chắn cũng nghe được tin này.

Không tin thì muội cứ chờ xem, kiểu gì tỷ ấy cũng vào kinh trước thọ yến của Trưởng công chúa.

Đương kim thánh thượng có chín vị hoàng tử, ngoại trừ hoàng trưởng tử đã thành thân thì các vị hoàng tử còn lại vẫn chưa tuyển phi.

Đặc biệt là Nhị hoàng tử, con ruột của Hoàng hậu, năm nay hai mươi ba tuổi, đã qua tuổi lập gia thất, dù có hai vị lương đệ nhưng mãi vẫn không tuyển chính phi.

Triều thần đã thúc giục nhiều lần, đế hệ muốn nhân thọ yến của Trưởng công chúa để chọn thần nữ* cũng là lẽ thường tình.

臣女 con gái của bề tôi (臣 thần, bề tôi, quan lại, thần dân; 女 nữ, con gái)

- Còn có chuyện này cơ á! - Vương Hi nhìn Thường Kha với vẻ mặt khiếp sợ.

Thường Kha đắc ý, thấp giọng kể:

- Đại bá mẫu muốn Nhị tỷ thân với Phú Dương công chúa.

Lúc trước, họ thường tới phủ Trưởng công chúa lắm, đi vài lần, Tam tỷ cũng quen Phú Dương công chúa.

Quan hệ giữa Nhị tỷ và Phú Dương công chúa tạm được thôi, còn Tam tỷ lại rất thân với Phú Dương công chúa.

Tam tỷ có thể biết những chuyện này, khả năng cao là nhờ Phú Dương công chúa kể cho.

Hoàng thượng có chín vị hoàng tử, nhưng chỉ có một vị công chúa, mẹ đẻ lại còn là Thục phi mà Hoàng thượng sủng ái nhất.

- Giỏi! Giỏi thiệt! - Vương Hi không thể không dựng ngón cái, khâm phụ trưởng nữ trưởng tử của nhị phòng.

Thường Kha nhìn hai mắt sáng rực của Vương, buồn bã nói:

- Muội cũng cảm thấy như vậy sao? Tỷ cũng thấy thế.

Đại bá mẫu mở đường nhưng Tam tỷ lại là người được lợi.

Lúc tỷ nói mẫu thân, mẫu thân còn mắng tỷ chậm hiểu, không được tích sự gì, sư phụ bảo học "Nữ Thượng Thư" cũng chỉ cố được đến chương sáu.

- Không! Không! Không! - Vương Hi vội nói - Tỷ cũng rất giỏi mà! Muội ở đây lâu như vậy mà vẫn chẳng nghe được chút phong thanh nào.

- Thật ư?! - Thương Kha thì thào hỏi lại.

Trong mắt như có tia sáng lóe trở lại.

- Muội lừa tỷ làm gì! - Vương Hi khen ngợi Thương, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi thở dài.

Đúng như lời bà nội hay nói, nàng vẫn còn non lắm.

Không chỉ không nhận ra một Thường Kha tinh tế nhưng kiệm lời mà nàng còn không phát hiện ra một Thương Nghiên khôn khéo đủ đường.

Quả là ba người cùng đi, tất có người đáng làm thầy của mình.

Lần sau chạm mặt Thường Nghiên, Vương Hi tự giác chú ý đến người ta.

Thường Nghiên cảm giác được ánh mắt của Vương Hi thì mỉm cười gật đầu, trông rất dịu dàng nữ tính.

So với Thường Ngưng ruột để ngoài da, hơi tí nổi đóa, Vương Hi càng muốn chơi với Thương Nghiên hơn, ít nhất cũng làm ầm ĩ, không mất mặt trước bao nhiêu người.

Vương Hi lại nhìn sang Thường Ngưng.

Chuyện của Thường Kha tạm thời được giải quyết.

Thái phu nhân cũng rất nhớ mong mấy cô cháu gái này, thế nên ngay sau hôm Thường Kha tới gặp Vương, việc vấn an sáng tối lại quay trở lại.

Mọi người ngồi quanh thái phu nhân, vui vẻ nói chuyện phiếm.

Thường Ngưng kéo ống tay áo của thái phu nhân, làm nũng:

- Cháu cũng muốn ở Ngọc Xuân Đường.

Tứ muội là cháu gái của bà nội, chẳng lẽ cháu không phải.

Cháu cũng muốn vào ở Ngọc Xuân Đường để hiếu kính bà nội.

Bà nội đồng ý đi mà!

Thái phu nhân cười ha hả, trông rất hưởng thụ sự kính yêu của con trẻ:

- Chỗ bà nhỏ, con Tứ vào ở đã thủi thân nó lắm rồi.

Cháu còn ầm ĩ cái gì?

Thường Ngưng bĩu môi:

- Cháu có ầm ĩ gì đâu.

Chỗ cháu cũng chật mà.

Tam ca thành thân rồi đến Tứ ca thành thân, chỗ của Tứ ca lại nhỏ hơn chỗ của Tam ca, đến lúc đó, kiểu gì cháu cũng phải nhường chỗ cho Tứ ca, chẳng bằng bây giờ chuyển sớm đến bầu bạn với bà luôn! Bà đồng ý đi mà!

Thường Ngưng dai như đỉa, thành ra lại khiến thái phu nhân hơi khó chịu.

Lúc còn sống, lão hầu gia không đến mức sủng thiếp diệt thê, nhưng nạp một đám thiếp, sinh một đống con thứ, cuối cùng đẩy cho thái phu nhân.

Bà không muốn gánh tiếng ghen tuông nên đành phải làm khổ mình.

Bà đã nhịn nửa đời người, mãi mới đợi được lão hầu gia xuống lỗ, mà bây giờ đến tuổi ăn ngon ở sướng, để con cháu báo hiếu thì con bé của đại phòng lại nổi cái tính tranh đua, đòi vào ở chung với bà.

Chẳng lẽ bà sắp chết rồi vẫn không thể thẳng cái lưng, thở một cách thoải mái sao?

Thái phu nhân quay phắt sang nhìn Thường Kha.

Thường Kha bị dọa im thít.

Nàng biết sẽ vậy mà.

Thường Ngưng không vui thì cũng không để người khác sống tốt.

Xem ra nàng không thể ở Ngọc Xuân Đường lâu được.

Đương nhiên sau đó mọi người ra về trong bầu không khí chẳng vui vẻ.

Thường Nghiên lười khuyên Thường Ngưng.

Nàng còn phải lo mình sẽ mặc xiêm y gì, đeo đồ trang sức gì trong thọ yến của Trưởng công chúa sắp tới.

Thi Châu không phải loại dễ chơi.

Khi nàng ta đến, thể nào trong phủ cũng gà bay chó nhảy một trận.

Cơ mà không biết Vương Hi có đấu được nàng ta không? Trông Vương Hi dửng dưng là thế, nhưng thật ra lại không phải người chịu nuốt cục tức xuống bụng.

Ai thắng ai thua, còn phải xem thái phu nhân thiên vị người nào hơn.

Thường Nghiên muốn hôn sự của mình mau chóng được quyết định, nhưng không quá mong bị quý nhân trong cung để ý.

Nhị hoàng tử là đích, song lại không phải trưởng, hai mươi ba tuổi vẫn chưa được lập trữ, khả năng cao trong triều sẽ nổi lên một hồi phong ba.

Nàng không muốn bị cuốn vào, không cẩn thận thì cả gia tộc sẽ tan xương theo nàng.

Nhưng sợ là sợ đồng đội ngu như heo Thường Ngưng kia, có khi sẽ cuống cuồng chui vào trong.

Nàng phải nghĩ cách theo sát Thường Ngưng mới được.

Nếu có thể khiến nàng ta xuất giá sớm thì càng tốt.

Trong kinh thành có ai phù hợp đây?

Thường Nghiên vừa đi vừa nghĩ, chậm rãi trở về nhị phòng ở Lan Viên.

Đợi thêm đôi ba ngày, Vương Hi đã chép xong kinh phật cho thái phu nhân rồi mà vẫn không có tin tức của Trần Lạc, người múa kiếm kia cũng chẳng thấy đâu.

Chẳng lẽ Bồ Tát đang ám chỉ nàng và người múa kiếm kia không có duyên, nàng cũng đừng ở lại phủ Vĩnh Thành hầu này nữa?

Vương Hi đương nhụt chí, do dự không biết có nên chủ động xin qua Liễu Ấm Viên không thì phủ Vĩnh Thành hầu lại xảy ra chuyện..