Sau khi đại quân xuất chinh, Phương Ninh Ninh cũng không hành động gì, nhưng thật ra là đang làm công tác chuẩn bị.

Thân là người có địa vị cao nhất ở xã hội phong kiến, Phương Ninh Ninh chỉ dựa vào một chút kiến thức trong trí nhớ, còn chưa có thử, quan trọng nhất là hắn biết được nhiều thông tin rất hữu dụng: Đối với việc làm Hoàng thượng mà nói, dạy dỗ thần tử, là chuyện rất đơn giản.

Giống như nhào bột mì vậy.

Đương nhiên, chỉ là dạy dỗ mà thôi, không làm hại đến tính mạng của bọn họ cũng như người nhà của họ.

Một khi đã như vậy, dĩ nhiên Phương Ninh Ninh muốn hành động.

Đứng mũi chịu sào, đây là phong cách hành sự của hắn.

Tuy rằng bởi vì tiếp nhận ký ức, Phương Ninh Ninh hiểu được cổ văn, cũng viết được, nhưng với tính cách vốn có, hắn vẫn thích mọi việc phải trật tự rõ ràng, có logic, trình bày ngắn gọn dễ hiểu. Một hai ba bốn năm, từ nặng đến nhẹ, trình bày rõ ràng, có thể sử dụng một trăm chữ nói rõ ràng, có thể dong dài đến một trăm mười chữ, nhưng tuyệt đối không được sử dụng một đống điển cố ẩn dụ viết dài thêm đến một trăm năm mươi chữ.

Như vậy, làm việc mới có hiệu quả.

Đúng vậy, vị trí Hoàng đế này, đối với PhươngNinh Ninh mà nói chỉ là công việc thôi, một công việc vô cùng quan trọng, thậm chí công việc này còn kéo dài đến vài chục năm sau nữa — nhưng không thể nói là sự nghiệp được. Dù sao, hắn chưa có bao nhiêu cảm tình với thế giới này.

Có điều nếu đã ở vị trí này, thì phải gánh vác trách nhiệm này thôi. Mà bất cứ hành động nào, cũng chỉ vì duy trì đại nghiệp của Vương triều. Có thần tử, luận năng lực, tính tình, đều xuất sắc, luận xuất thân, quan hệ thông gia, lý lịch, cũng tương đối thỏa đáng. Cái này không cần thay đổi sẽ ảnh hưởng tới tác phong của hắn, nên chỉ dạy dỗ thôi.

Dạy dỗ cũng rất đơn giản. Phương Ninh Ninh chỉ định bọn họ đề cử vài người có chức vị quan trọng nhưng phẩm vị không cao để đổi người. Đợi đến khi danh sách được đưa lên, như thường lệ thì phải lựa chọn phân công, nhưng mà hắn lại gác qua một bên, trước mặt các vị đại thần, cười nhạo một câu “Năng lực bình thường, câu văn quá dài dòng”.

Rất nhanh đã có hiệu quả: Ngay ngày tiếp theo, khi các đại thần nói chuyện trên triều, đều đơn giản rõ ràng, nói thẳng vào chính sự.

Bất quá Phương Ninh Ninh còn ngại không đủ. Vì thế vài ngày sau, tấu chương của Lại bộ Thượng Thư bị Phương Ninh Ninh ném trả về, phê viết: Viết hai ba trăm chữ được rồi, làm gì đến ngàn chữ? Viết lại!

Ngày kế Lại bộ Thượng Thư trình lên tấu chương đã viết lại, dùng hai trăm sáu mươi chữ.

Phương Ninh Ninh biết hắn thức đêm. Nhưng mà quan lại thời phong kiến sẽ chẳng e ngại mà kinh hoảng không nhắm mắt một đêm hai ngày, bọn họ sợ mất đi thánh quyến (địa vị + người nhà). Phương Ninh Ninh muốn bọn họ ra sức làm việc, tất nhiên muốn dựa vào tâm lí này của bọn họ mà khích lệ họ, vì thế xem xong tấu chương, tại Ngự Thư phòng  ban thưởng cơm trưa cho Lại bộ Thượng Thư bày tỏ ân sủng, mới thả người về nhà.

Làm đủ chuyện như vậy, nửa năm sau, Phương Ninh Ninh đã dạy dỗ bè phái các đại thần theo ý mình, đồng thời còn hoàn thành việc điều chỉnh nhân sự từ  kinh thành, đến các nơi trên cả nước, từ cấm quân cận vệ, cho đến quan lại ở biên giới.

Sau đó, Phương Ninh Ninh bắt tay vào làm chính sự.

Nông nghiệp là tài nguyên lớn nhất của Vương triều, nhưng lại bị cạn kiệt, nguyên nhân một phần cũng do nông dân, một phần cũng do địa chủ, một phần cũng do tham quan.

Nhưng chuyện này, đa phần là do sự hiểu biết của tri huyện cửu phẩm, sự hiểu biết của các đại thần, sự hiểu biết của Hoàng đế còn hạn chế.

Mà những gì Phương Ninh Ninh biết, không giống như bọn họ.

Vận mệnh bất đồng.

Không phải bởi vì Phương Ninh Ninh là thiên tài……

Mà là bởi vì Phương Ninh Ninh — mệnh tốt.

May mà hắn được sinh sau để muộn.

Kiến thức này ở thời đại sau đều rất thông dụng, mọi người đều biết, người có tri thức ở thời đại này rất nhiều. Mà trí tuệ của bọn họ đều có được dựa vào sự đúc kết từ đời trước, trong đó có câu: “Vương Triều phong kiến đều tồn tại không quá ba trăm năm” Là một quy luật sau khi được nghiên cứu xong đưa ra kết luận.

Phương Ninh Ninh đứng ở trạm xe, dùng tiền mua một phần Fastfood  để mua một quyển sách, hưng trí bừng bừng đọc, do đó biết nguyên nhân cơ bản khiến triều đại thay đổi – dân số càng ngày càng tăng, lương thực lại có hạn.

Cho nên mỗi khi thay đổi triều đại, sau khi chinh phạt xong, tân triều chỉ cần chịu chỉnh đốn dân tình nuôi dưỡng tài nguyên, thì có thể thuận lợi phát triển trên dưới một trăm năm.

Cái này gọi là, thời thế thiên hạ.

Trước mắt Đại Ngụy đi đến giai đoạn này, dân cư đã bão hòa.

Đất đai có khả năng chứa dân cư đã ở mức cao nhất, là có hạn. Tất nhiên việc khai hoang là việc vui, là bổ ích với một gia đình Nhưng đối một thôn một huyện mà nói, lại không đáng kể, phải xem xét tình hình địa lí cụ thể Đối với các tỉnh trên cả nước mà nói, thì sẽ phá hoại thảm thực vật, biến đổi khí hậu.

Nếu muốn an ổn thuận lợi, tất yếu phải khống chế nhân khẩu, phải mở rộng đất đai – mà đất đai này, có thể dùng cho nông nghiệp, mặt khác cũng có thể nuôi sống người dân.

Khi Phương Ninh Ninh là quỷ, nhìn mọi chuyện trong năm mươi năm. Trong đó, mười năm đầu là nhìn tên Hoàng đế kia đoạt vị như thế nào, mười mấy năm còn lại là nhình thiên hạ rung chuyển như thế nào.

Ngắt đầu bỏ đuôi, thời gian cũng không nhiều.

Bởi vậy……

Sau khi đại quân xuất chinh được bảy tháng, vài người thân thích vô tích sự đến chỗ Thái hậu nịnh nọt.

Phương Ninh Ninh nghe nói, đến chỗ Thái Hậu ngồi một chút, lấy cớ “Thái Hậu nhân từ”, rộng rãi ban ân,  cho nên một hơi ban thưởng hai mưới mấy cái tước vị con cháu Hoàng thất, phái đi làm việc.

Đi Âu La  (Euro, Châu Âu) sưu tầm dân ca, mật lệnh là kiểm chứng ven biển tiểu quốc ở đó có thể tạo ra cái thuyền có hình dáng như thế nào Ban Hoàng ân cho đi Đông Dương, mật lệnh là kiểm chứng nơi đó Bạch Ngân Hoàng Kim đổi như thế nào Đi Nam Dương để bày tỏ thiên uy, thuận tiện chọn mua bảo thạch……

Này đó đều do Hoàng thất ban xuống. Nói chung, có người ban xuống, tự nhiên sẽ được cấp người, cấp thuyền, cấp bạc.

Chẳng qua lần này không giống.

Từ nhỏ mấy người con cháu hoàng thất này đều có bổng lộc, có đặc quyền. Hoàng thượng phái bọn họ đi công sự, nếu không cấp người không cấp bạc, tự nhiên sẽ có người hai tay bưng lên đến cho bọn họ.

Cho nên cơ bản Phương Ninh Ninh tính há mồm chờ sung rụng: Cho bọn họ đặc chỉ, cho bọn họ quyền lực để làm việc, cho bọn họ hứa hẹn thăng chức khi lập công trở về.

Về phần ai thay bọn họ chi tiền, ai bán mạng cho bọn họ, Phương Ninh Ninh cũng không để ý — hắn là Hoàng đế. Đến thời điểm muốn thu về cho mình, thì chỉ cần lướt qua một đám con cháu hoàng thất, cho cấp dưới đi làm việc, mang theo trên người một cái thánh chỉ là được.

Người phong kiến là kẻ nguyện ý nịnh bợ quyền quý, chỉ cần có thể nịnh bợ Hoàng đế, thì sẽ không đi nịnh bợ đám người Hoàng thất quý tộc.

Tất nhiên đám quần thần chú ý tới chuyện này.

Vì đám võ quan có không ít con cháu bị chọn đi làm lính, vất vả vài năm, phần lớn đều ra sức chống đỡ để có thể kiếm một chức quan. Sau đó quan văn sẽ thăm dò rồi trình tấu lên vài câu “Lãng phí quốc lực”.

Phương Ninh Ninh giữ tấu chương lại nhưng không biểu đạt gì.

Vì thế quan văn do dự ……

Bởi vì Đại Ngụy mai kia, toàn bộ quyền hạn đều rơi vào trong tay Hoàng thượng, trước mặt Thượng, bọn họ không có tư cách “Ngồi mà luận đạo”, chỉ có thể đứng nói chuyện, chuyện bẩm tấu phải trọng đại một chút, đối đáp cũng khẩn trương hơn một chút, còn phải quỳ xuống nói.

Quan văn do dự, rất có khả năng chuẩn bị liên kết với nhau dâng tấu.

Đối với chuyện này này, Phương Ninh Ninh chỉ có bốn chữ đánh giá — “Nhàn đến mua danh”.

Giết một đám đổi một đám cũng không có tác dụng gì, bởi vì đổi đến đổi đi vẫn là hội mua danh mà thôi.

Một khi đã như vậy, làm cho bọn họ bận rộn là được rồi.

Cho nên Phương Ninh Ninh trực tiếp dùng một sự kiện dời đi trọng tâm cuộc tranh luận trong triều:

— hủy bỏ lệnh cấm vận trên biển.

Đông Tuấn Phong vào thành ngày hôm nay liền lên triều, nhóm thần tử đang vì việc này làm cho mặt đỏ tai hồng.

Chuyện này đương nhiên không phải hoàn toàn là chuyện quốc sự, còn có bè cánh, tư thù cá nhân ở trong đó.

Phương Ninh Ninh mắt lạnh nhìn,  như đang xem kịch.

Có thái giám hầu hạ ở ngự thư phòng chạy đến báo tin. Bất quá bởi vì Hoàng thượng đang lâm triều, nên đứng chờ ở cửa nhỏ phía đông bên ngoài đại điện.

Phương Ninh Ninh liếc liếc mắt nhìn, biết là Đông Tuấn Phong đến, hắn khẩu dụ gặp nhau tại Ngự Thư phòng, rồi trực tiếp phất tay áo đứng dậy rời đi.

Lễ quan vội vàng kêu lên: “Bãi — triều —!”

Nhóm thần tử nhất thời quỳ xuống đất. Chờ bọn họ hành lễ xong, Phương Ninh Ninh sớm đã không thấy bóng người.

Trong điện nhất thời không có người nói chuyện, không khí có chút đang sợ.

Hoàng đế càng ngày càng thâm trầm, chức quan này cũng không dễ làm đâu.