Đánh Tráo Chú Rể

Chương 39: 39 Tôi Nói Cần Là Cần

Sở dĩ, người đầu tiên Hàn Khang Dụ nghĩ đến lại là Tiêu Tiêu, bởi vì cách đây ít ngày, chính Hàn Trạc Sâm đã tới tận nhà tìm anh, van xin anh cho Tiêu Tiêu cơ hội làm việc tại ED Comic.

Nể mặt em trai, Hàn Khang Dụ liên lạc với chủ tịch tập đoàn ED Comic, chỉ cần nói qua loa vài câu Tiêu Tiêu liền được nhận vào làm.

Nhưng không ngờ, chủ tịch ED lại quá ưu ái, trực tiếp cử cô ta làm phó tổng giám đốc ngay lập tức.

Theo những gì Dực Sinh dò hỏi được từ phía nhân viên, được biết, chính Tiêu Tiêu đã yêu cầu Bạch Khởi Song ở lại công ty, làm thâu đêm suốt sáng.

Keng!

Một con dao dính máu sắc bén bị Hàn Khang Dụ ném phốc về phía đôi nam nữ đang quỳ trước mặt.

Hai chân anh vắt chéo, ngẩng cao đầu mà phóng tầm mắt ghét bỏ xuống, nhàn nhạt nói: "Tự dùng dao đâm vào da thịt mình đi, thử xem cảm giác đau đớn mà Khởi Song phải chịu là như thế nào."

“Anh, em xin anh tha cho cô ấy đi được không? Tiêu Tiêu nhất thời nông nổi nên mới gây ra cơ sự này.

Hơn nữa anh xem, không phải là Bạch Khởi Song đã an toàn rồi sao?” Hàn Trạc Sâm run run van xin người đàn ông trước mặt, nhưng chỉ nhận lại sự lạnh lùng và thờ ơ từ anh.

“Nhất thời nông nổi? Cậu đang dung túng cho ả ta?” Hàn Khang Dụ lạnh giọng.

“Em là bạn trai của cô ấy, em không thể không bảo vệ cô ấy được.” Hàn Trạc Sâm quỳ xuống trước mặt anh, giọng nói thành khẩn và nghe được vẻ sợ hãi.

“Anh, lần này thôi, anh nể mặt em mà tha cho cô ấy được không? Em nhất định sẽ khuyên răn cô ấy thật tốt.”

Lý Tiêu Tiêu đứng bên cạnh, thấy chồng tương lai đang thành khẩn van xin anh trai thì cũng quỳ xuống.

Cô ta sợ đến mức không nói nên lời, cũng không dám thở mạnh khi đối diện với áp lực vô hình trước mắt.

“Anh, cô ấy cũng đã quỳ xuống rồi, cũng đã ăn năn.

Anh có thể rộng lượng mà tha cho Tiêu Tiêu lần này được không?” Hàn Trạc Sâm không nỡ nhìn thấy Lý Tiêu Tiêu chịu khổ, cũng không muốn cô cùng mình nhịn nhục nên cố gắng cầu xin anh trai đưa ra quyết định.

Thái độ của Hàn Trạc Sâm và cô ta chỉ như là đang sợ anh, chứ không hề có dáng vẻ ăn năn của một người đang mang tội.

Mặt của Lý Tiêu Tiêu tái mét, đôi mắt cô ta chăm chăm nhìn con dao vẫn còn dính máu ở trên sàn, bờ môi run rẩy, nắm lấy tay bạn trai mà cầu cứu.

Cô ta vốn dĩ rất sợ đau nên khi bị Hàn Khang Dụ ném con dao về phía mình thì đã hoảng sợ không ít.

“Em mau nói gì đó xin anh ấy tha thứ đi.” Hàn Trạc Sâm nắm lấy bàn tay lạnh ngắt vẫn đang run rẩy của Lý Tiêu Tiêu, cố gắng khuyên nhủ.

“Em… Em…” Cô ta ấp úng, vì quá sợ hãi mà chẳng thể thốt lên một lời nói đàng hoàng.

Cố gắng đến mấy cũng không thể thốt lên một câu tử tế, chỉ nấc nghẹn rồi tiếp tục khóc.

“Cô nghĩ cô dùng nước mắt sẽ dọa được người khác?” Hàn Khang Dụ tiến tới, anh cúi xuống, dùng tay siết chặt, tàn bạo bóp cằm ả.

Gương mặt điển trai ở cự ly quá gần khiến cho Lý Tiêu Tiêu càng thêm sợ, tiếng khóc to cũng trở nên nhỏ dần, chỉ còn tiếng thút thít.

Cô ta sợ rằng, còn khóc thêm ắt sẽ khiến cho anh càng khó chịu, bản thân càng khó sống hơn.

“Trả lời tôi.” Anh gằn giọng, tay tăng thêm lực khiến cho cô ta đau đớn.

Hàn Trạc Sâm bây giờ mới phản ứng lại, lập tức nắm lấy cổ tay anh, tha thiết cầu khẩn: “Anh nhẹ tay thôi, cô ấy đang đau kìa.”

“Đang đau sao?” Khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn người em trai ngu ngốc của mình, Hàn Khang Dụ khinh bỉ lên tiếng chất vấn: “Vậy Bạch Khởi Song không đau sao? Cậu nghĩ chỉ có một mình Lý Tiêu Tiêu biết đau thôi à? Cô ta còn chưa chịu được một phần vạn nỗi đau mà Bạch Khởi Song phải chịu.”

Vừa nói, anh vừa tăng thêm lực ở tay khiến cho Lý Tiêu Tiêu khóc thành tiếng, đến lúc này cô ta mới có thể cất lời cầu cứu trong sự nghẹn ngào: “Cứu em với, anh ơi cứu em.”

“Anh, làm ơn tha cho cô ấy có được không? Anh muốn làm gì em cũng chịu, xin anh tha cho Tiêu Tiêu đi.

Cô ấy thực sự biết sai rồi mà.

Nếu anh không tha cho cô ấy, em sẽ về nói với mẹ.” Hàn Trạc Sâm nhìn thấy bạn gái bị đau thì trong lòng không khỏi xót xa, nhưng hắn không dám lớn tiếng hay đánh anh trai.

Hắn căn bản không phải đối thủ của anh, càng sợ Lý Tiêu Tiêu bị tổn thương nhiều hơn nữa.

“Tha sao? Cậu nghĩ những lời đó có thể đe dọa anh?” Hàn Khang Dụ mỉm cười, đôi mắt sắc lẹm nhìn người em khờ của mình, sau đó lại nhìn Lý Tiêu Tiêu.

“Cô xem, thằng em trai tôi vì cô mà quỳ xuống van xin, lại còn vì cô mà đe dọa anh của nó.

Còn cô thì sao?”

“Em… Em xin lỗi, em thực sự xin lỗi.” Lý Tiêu Tiêu dù không cam lòng nhưng cuối cùng cũng đã rặn ra được một câu tỏ ý ăn năn.

Hàn Trạc Sâm thấy vậy thì mừng rỡ, nắm lấy tay anh trai.

“Anh ơi, được rồi mà, anh nể mặt em đi được không? Tha cho cô ấy nốt lần này thôi, từ giờ trở đi tuyệt đối không tái phạm, đúng không em?”

Lý Tiêu Tiêu vẫn chưa hết sợ, nước mắt vẫn chảy xuống nhưng vẫn cố gắng gật đầu.

Lần này cô ta thực sự sai rồi, đã tính sai nước đi, cũng đã tính sai kết quả.

Nếu không thuận theo lời của Hàn Trạc Sâm thì nguy cơ sẽ chết chắc.

“Được thôi.” Hàn Khang Dụ buông cằm Lý Tiêu Tiêu ra, đứng thẳng dậy, dùng khăn tay lau tay như thể vừa chạm vào thứ dơ bẩn.

“Cảm ơn anh.” Hàn Trạc Sâm vui mừng, định đỡ Lý Tiêu Tiêu dậy thì lại bị anh ngăn cản.

“Chỉ có điều, cô ta phải công khai xin lỗi Bạch Khởi Song trước tập đoàn và phải quỳ ở bên giường bệnh của cô ấy.”

Anh cất khăn tay vào túi áo rồi mới nói tiếp: “Đến khi cô ấy tỉnh lại.”

“Anh, thể chất của Tiêu Tiêu rất kém, chỉ sợ cô ấy không thể trụ nổi.” Hàn Trạc Sâm nghe điều kiện của anh trai mà hoảng sợ, vội vàng lên tiếng xin xỏ.

“Ba ngày.

Đây chính là sự nhượng bộ cuối cùng của tôi.” Anh lạnh giọng, nhìn Lý Tiêu Tiêu mặt mày tái mét rồi mới tiến về phía giường bệnh.

“Ba ngày cũng được.

Em thay mặt cô ấy cảm ơn anh.” Hàn Trạc Sâm nắm nhẹ vai Lý Tiêu Tiêu, đỡ cô ta đứng dậy.

Đôi chân thon của cô ta run run, vô lực dựa vào bạn trai.

Cả cơ thể vẫn còn run rẩy, đứng lên không vững, phải dựa vào Hàn Trạc Sâm mới có thể rời khỏi phòng bệnh của cô.

Lần này Lý Tiêu Tiêu đích thị là bị dọa cho bay hồn vía.

Sau khi Bạch Khởi Song đã qua cơn nguy kịch, Hàn Khang Dụ vẫn luôn túc trực ở bên chăm sóc.

Anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Bạch Khởi Song, nhẹ nhàng hôn lên đó rồi thở dài.

Nếu như anh xuất hiện sớm hơn, chắc chắn cô đã không gặp nguy hiểm rồi ra nông nỗi này.

Tối hôm đó, mẹ anh nghe tin từ Hàn Trạc Sâm.

Hắn đã nói với mẹ rằng anh đang ở bệnh viện chăm sóc Bạch Khởi Song khiến cho bà không vừa lòng, lập tức đến bệnh viện tìm anh.

Vừa bước vào trong phòng, bà ta đã lên tiếng: “Hàn Khang Dụ, con có nghe lời mẹ nói ra gì không?”

“Mẹ, có gì từ từ nói.

Chúng ta ra ngoài.” Anh nghe thấy tiếng nói giận dữ của mẹ thì bước tới, nắm lấy tay bà rồi kéo ra khỏi phòng.

“Không cần ra ngoài, trong này cũng được.” Bà hất tay anh ra, trực tiếp bước vào phòng bệnh của cô.

“Mẹ không cho phép con ở đây thêm một giây phút nào nữa.

Cô ta có gì tốt mà khiến con phải để tâm?”

“Mọi thứ của cô ấy đều tốt, xin mẹ đừng làm phiền bọn con.”

“Mẹ không chấp nhận cô ta.

Chính vì ả ta nên con mới có chuyện với em trai, lại còn làm đau Lý Tiêu Tiêu nữa.

Con phải rời xa cô ta ngay cho mẹ.” Bà Vũ thấy anh cãi lại mình thì trong lòng không vui, lập tức lớn tiếng mà quát.

Chỉ là lời mắng mỏ của bà không hề lay động được anh.

“Lần này con không thể thuận theo mẹ được, con xin lỗi.” Anh lạnh giọng, nhưng vẫn mang một sự tôn trọng nhất định đối với mẹ.

Chỉ là sự kiên định của anh khi vào trong mắt mẹ lại thành cứng đầu, ngỗ ngược.

“Con…” Bà Vũ tức đến run người, ngón tay run run chỉ vào mặt của con trai rồi hậm hực rời khỏi.

Không lâu sau, Bạch Khởi Song tỉnh lại.

Cô mở mắt liền thấy anh đang ngồi bên cạnh mình, định nói gì đó thì cổ họng khô khốc.

Hàn Khang Dụ hiểu ý, lập tức đi lấy nước cho cô.

Nhẹ nhàng đỡ cô dậy, để cô uống nước rồi anh lại ân cần đỡ cô nằm xuống.

Thấy được sự dịu dàng của anh, Bạch Khởi Song cảm thấy bất ngờ, định lên tiếng hỏi thì anh đã cất tiếng: “Cảm thấy thế nào rồi?”

“Toàn thân ê ẩm.”

“Tôi sẽ đưa em về để tiện chăm sóc.”

“Không cần.”

Anh áp sát trán của cô, dịu dàng cất tiếng: “Tôi nói cần là cần.”.