Rất nhanh, nơi hội nghị không còn người khác nữa, Hạ Hầu Nghị đứng dậy nói với Liễu Tú Nhã: “Tiểu Nhã, em lập tức chuẩn bị một chút, mười phút sau chờ anh ở xe”

“Được” Tuy rằng Liễu Tú Nhã nghi hoặc vì nội dung cuộc họp hôm nay, nhưng ý tứ của Hạ Hầu Nghị là có nhiệm vụ bí mật cần nàng cùng đi, chuyện này nàng hoàn toàn không do dự mà đáp ứng. Mấy ngày nay vẫn luôn ở trong xe, khiến cho thân thể nàng đều sắp mốc meo.

Liễu Tú Nhã bước nhanh rời đi, chuẩn bị về nơi ở của mình lấy ra vũ khí của nàng, vì Âm Huyền Kiếm linh lực quá to lớn nên nàng đành từ không gian chọn ra một vũ khí mới, một thanh kiếm thượng phẩm pháp bảo mới có chứa thuộc tính sắc bén.

Ở cửa, thiếu chút nữa lại đụng trúng một người, may mắn lần trước sau khi đụng trúng Lý Tu, Liễu Tú Nhã thả chậm lại tốc độ rất nhiều, vì vậy đúng lúc dừng lại.

“Trạch, anh sao lại ở đây” Liễu Tú Nhã đánh một cái tiếp đón với Lâm Hạo Trạch, rồi mới hỏi.

Lâm Hạo Trạch ôn hòa nói: "Tiểu Nhã em đây là đi đâu"

"Nghị nói có chuyện cần em giúp" nói xong thì vẫy tay mấy cái xem như tạm biệt rồi cấp tốc rời đi, mười phút, thời gian tuyệt không đủ, không thể trì hoãn.

Lâm Hạo Trạch nhìn bóng lưng Liễu Tú Nhã rời đi nhíu mày, anh xoay người đi đến nơi hội nghị, ngăn Hạ Hầu Nghị đang muốn rời đi.

“Nghị, cậu muốn mang tiểu Nhã đi làm nhiệm vụ” Ngữ khí của Lâm Hạo Trạch có chút bất mãn, không phải anh nghi ngờ bạn tốt có ý xấu, nhưng vẫn không ngăn được một tia không vui, dù sao cho dù mọi người ngầm thừa nhận mối quan hệ mờ ám giữa bảy người nhưng muốn chấp nhận thì vẫn còn cần một thời gian nữa.

“Ừm, lần này cần thiết năng lực của em ấy, không thể không mang.” Hạ Hầu Nghị thản nhiên tra lời.

Lâm Hạo Trạch nhìn thoáng qua Tống Cảnh Hàn thấy hắn cũng không phản đối nên cũng không đề xuất ý kiến gì nhiều, sáu người bọn họ trong chuyện tình với Liễu Tú Nhã thì có xu hướng để Tống Cảnh Hàn đứng đầu, vì người tiểu Nhã thích lúc trước là hắn nên bọn họ cũng không có dị nghị, hơn nữa thực lực của Tống Cảnh Hàn lại mạnh nhất trong sáu người, để hắn đứng đầu bọn họ cũng không cảm thấy không phục.

Liễu Tú Nhã rất nhanh đã làm xong chuẩn bị, nàng rất nhanh đi tới nơi chỉ định, thì phát hiện Hạ Hầu Nghị đã chờ sẵn từ bao giờ.

“Nghị, anh đến rồi” Liễu Tú Nhã vội đi đến bên Hạ Hầu Nghị.

Mở ra đồng hồ quả quýt, Hạ Hầu Nghị cười cười gật gật đầu nói: “Chín phút ba mươi giây, tiểu Nhã tốc độ của em vẫn nhanh như vậy”

Liễu Tú Nhã mĩm cười nhận lời khen của Hạ Hầu Nghị rồi ngồi trên xe, liền hỏi Hạ Hầu Nghị bên người: “Nghị, lần này chúng ta đi nơi nào”

“Xưởng quân công” Hạ Hầu Nghị trả lời rất đơn giản.

“Không phải nhóm của Lý Ngự đã đi rồi sao” Liễu Tú Nhã hiếu kỳ, chẳng lẽ xưởng quân công còn có gì khác hay sao.

“Chúng ta điều tra địa hình một chút” Hạ Hầu Nghị nhanh chóng giải thích

Rất nhanh, hai người Hạ Hầu Nghị cùng Liễu Tú Nhã đã tới cửa chính của xưởng quân công, cảnh giới ở cửa chính là một thành viên trong tổ chiến đấu của Lý Ngự đem đi, thấy Hạ Hầu Nghị cùng Liễu Tú Nhã tới, nhanh chóng mở cửa, để cho bọn họ đi vào.

“Hiện tại tình hình thế nào” Liễu Tú Nhã quan tâm tiến triển hiện tại, liền hỏi một câu.

Đội viên này cũng là một người mới thức tỉnh dị năng không bao lâu, nghe thấy câu hỏi của dị năng giả được cho là mạnh nhất đoàn xe, phải nói là kích động a, mặt đỏ lên bắt đầu gián đoạn hồi đáp: “Cơ bản, ờ, đã khống chế. Hình như, hẳn là, đến điểm trung tâm rồi.”

Hạ Hầu Nghị nhanh chóng che miệng lại, nhịn cười, không ngờ tới đội viên này sùng bái Liễu Tú Nhã như thế, ngay cả đáp lời cũng nói năng lộn xộn.

Liễu Tú Nhã đã phát hiện sự mờ ám của Hạ Hầu Nghị, một cái liếc mắt quăng đến, khiến cho Hạ Hầu Nghị nhanh chóng buông tay che miệng xuống, vẻ mặt nghiêm túc theo sát phía sau Liễu Tú Nhã. Phắc, nhịn cười thực sự là một động tác yêu cầu cao độ.

Liễu Tú Nhã mĩm cười nhẹ với đội viên đó lấy làm cổ vũ, lúc này mới đi vào, lưu lại một mình đội viên đó hưng phấn nhảy nhót tại chỗ.

Đi mấy chục mét, cảm thấy đội viên đó chắc hẳn cảm thụ không được động tĩnh ở nơi đây, lúc này Hạ Hầu Nghị mới cười ra tiếng, lần nữa rước lấy một cái lãnh nhãn của Liễu Tú Nhã.

Lần này Hạ Hầu Nghị không thu liễm nụ cười, vẫn không cố kỵ cười nói: “Tiểu Nhã, em thật sự là nữ thần trong lòng bọn họ nha”

Nhìn Hạ Hầu Nghị không hề sợ hãi mà cười, Liễu Tú Nhã bất đắc dĩ, tên này rõ ràng là trêu chọc mình mà, khuôn mặt tươi cười kia thật muốn cho mấy cái tát.

Khoảng chừng đi được hai trăm mét, Hạ Hầu Nghị nói: “Tiểu Nhã, em có thể dò xét địa hình của toàn bộ khu này không”

Liễu Tú Nhã gật gật đầu rồi dùng linh thức dò xét địa hình, Hạ Hầu Nghị lấy ra giấy bút, chuẩn bị vẽ ra hết thảy bản đồ địa hình của xưởng quân công này.

Đột nhiên, Liễu Tú Nhã kinh ngạc nói: “Nghị, xưởng quân công này không đơn giản.”

“Uh” Hạ Hầu Nghị thoáng nhếch mi, cười tủm tỉm chờ Liễu Tú Nhã nói tiếp.

“Dưới đất có rất nhiều thông đạo, không gian lại lớn” Liễu Tú Nhã hiếu kỳ kiểm tra hết thảy dưới đất, đó rõ ràng chính là một căn cứ dưới đất.

Liễu Tú Nhã nói xong ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Nghị đang mĩm cười với mình. Liễu Tú Nhã đột nhiên hiểu được: “A, các anh đã sớm biết.”

Khóe miệng Hạ Hầu Nghị hơi hơi cong lên, anh gật gật đầu nói: “Ừm, trước đây đã biết nơi đây có một căn cứ quân sự bí mật, chẳng qua lấy danh nghĩa xưởng quân công để che giấu.”

Liễu Tú Nhã nghe xong lời này, trong lòng hiểu rõ, thân phận của mấy người Tống Cảnh Hàn không tầm thường, mấy chuyện cơ mật như vầy hiển nhiên bọn họ phải có ích thông tin.

Tâm tư của Liễu Tú Nhã bị căn cứ khổng lồ dưới đất kia chiếm đầy, chẳng qua thủy chung vẫn tìm không được cửa vào, nàng nói: “Đáng tiếc không biết đi vào thế nào"

“Anh biết vào thế nào, bất quá trước tiên điều tra xong địa hình với phân bố kết cấu phòng ốc bên trên đã, chờ lát nữa anh mang em vào xem” Hạ Hầu Nghị cười nói, đi vào là chuyện nhỏ, chân chính trắc trở chính là tang thi phía dưới tuyệt đối không phải ít, dù sao cũng là thành viên của một căn cứ, đến bây giờ đều không phát hiện có người trốn ra, đã biết căn cứ này sợ rằng dữ nhiều lành ít, trên cơ bản đã toàn quân bị diệt.

Nghe thấy lời nói của Hạ Hầu Nghị, Liễu Tú Nhã thật sự hưng phấn, nàng luôn hiếu kì với sự vật mới lạ, có lẽ kiếp trước bị giam cầm quá lâu chưa từng thấy gì ngoài bốn vách đá, nên sinh ra đối với thứ gì nàng chưa gặp qua điều hiếu kì vô cùng.