Bởi vì trong huyệt động vẫn còn quân lính nhện biến dị nên tốc độ của đoàn người cũng không nhanh, đoàn người đi phi thường cẩn trọng, tuy nói lũ nhện biến dị sơ cấp này không có tính uy hiếp với đám người Tống Cảnh Hàn nhưng đối với đám Ngọc Lan Hân chỉ mới cấp 2 mà nói nếu không cẩn thận có thể trở thành đồ ăn vặt của chúng nó ngay.

Cả nhóm dừng lại tại căn phòng của nhện nữ vương, trên mặt đất nơi nơi điều có dấu vết đánh nhau do dị năng để lại, cả phòng bốc lên mùi tanh hôi nồng đậm do xác con nhện nữ vương bắt đầu phân hủy, hiện giờ đã không nhìn ra nguyên bản thân thể ban đầu chỉ còn một đống nhầy nhụa thịt thối đen mà thôi.

"Nhanh chóng đi thôi, đợi thân xác nữ vương tan rã hết thì e rằng bọn Hút Huyết Đằng sẽ nhanh chóng tràn đến đây" Lâm Hạo Trạch hạ giọng nói.

Trong căn phòng của nhện nữ vương có một thông đạo hẹp dài, tiếng gió phát ra từ thông đạo đó, bọn họ men theo thông đạo đi thẳng, đi ước chừng hơn 3 canh giờ thì mơ hồ có tia sáng chiếu vào, cả nhóm nhanh chóng chạy về phía tia sáng phát ra, rất nhanh liền thấy được ánh mặt trời chói mắt.

Trong bóng đêm đợi lâu như vậy, tuy có rất nhiều phương pháp chiếu sáng nhưng khi nhìn thấy anh dương quang rực rỡ bên ngoài thì ai ai cũng có cảm giác như đã cách mấy đời.

Bọn họ lúc này đứng ở trong một hẻm núi hẻo lánh, trước mặt là một mảnh hoang phế cỏ dại, Liễu Tú Nhã từ không gian lấy ra một chiếc humer màu đen, sau khi xác định phương hướng chiếc xe nhanh chóng chạy ra khỏi hẻm núi.

Bên trong đoàn xe, Tống lão để điện thoại vô tuyến trong tay xuống, thở dài nhẹ nhỏm nhìn 4 ông bạn già vẻ mặt chờ đợi ngồi xung quanh nói:

"Bọn nhỏ không sao, điều an toàn, hơn nữa thực lực điều đề cao không ích, mấy đứa cháu nhà chúng ta điều tấn cấp 3 trung kì viên mãn tùy thời điều đột phá cấp ba hậu kì, còn tiểu Nhã đã trực tiếp lên thăng cấp 3 hậu kì viên mãn"

Hạ Hầu lão vỗ tay cười lớn: "Ha hả, ta đã biết bọn chúng sẽ không có chuyện gì mà, cấp 3 hậu kì, cấp 3 trung kì, hiện tại chính là cường giả một phương, lão muốn xem, tại mạt thế này có ai còn dám đi lên đầu chúng ta đây"

Đoàn xe của bọn họ đã thoát ly chính phủ, quân binh đa phần là tư binh do bọn họ tập hợp, hiện tại các căn cứ mọc lên khắp nơi nếu bọn họ muốn đặt chân yên ổn thì cần những dị năng giả cường hãn để trấn thủ. Chính phủ không phải đèn hết dầu tắt, sở dĩ hiện tại chính phủ vẫn im hơi lặng tiếng có lẽ là vì quan sát tình hình các căn cứ tự phát, chính phủ hiện tại như con cọp đang rình mồi, còn xung quanh thì như bọn chó săn đánh hơi, nếu bọn họ muốn kiến căn cứ thì không thể thiếu cao thủ tọa trấn.

"Bọn nhỏ đi đến đâu rồi" Lâm lão cũng hết sức phấn khởi vì tin tức vừa rồi, phải biết là hiện tại nhàn tản cấp 1, cấp 2, thì nhóm người Tống Cảnh Hàn chính là vũ khí hình người, là sự bảo hộ tốt nhất cho đoàn xe.

"Hiện đang chờ tại Quách Nhạc trấn, cách chúng ta hai ngày đường" Tống lão vuốt râu hồ hởi nói.

"Tin tức về cấp độ của bọn nhỏ tốt nhất nên giữ kín để làm chiêu đánh bất ngờ" Mộc lão trầm ngâm nói, hiện tại thế đạo lọan lạc, tốt nhất nên giữ lá bài tẩy lại, bên phía Chính phủ cũng chưa nghe tin tức gì về các cao thủ của bọn họ, bên đấy vật tư sung túc, quân đội cũng là dạng tinh anh, không thể không lo bọn họ cũng có những dị năng giả cao cấp.

Nhóm người Tống lão cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói, điều tỏ vẻ đồng ý, dù sao căn cứ chưa kiến thiết tốt thì không nên làm tâm điểm cho mọi người chú ý.

Quách Nhạc trấn, ban đêm của ngày diệt vong hắc ám hơn so với thời đại bình an, gần như không thấy được ánh trăng, tầng mây nơi bầu trời địa cầu dường như dày hơn nhiều so với trước đây.

Ngọc Lan Hân vứt vào đống lửa đang cháy bập bùng kia một thanh củi khô, không dấu vết liếc qua bảy người ngồi đối diện cô, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cứ luôn thấy không khí giữa họ hơi hơi kì quái.

Được rồi là mấy người Tống đội trưởng kì quái còn Nhã tỷ thì_____hình như vẫn là bộ dáng đó, bất quá hình như Nhã tỷ đối với bọn người Tống đội trưởng có thêm vài phần thân mật, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì à, tò mò chết cô rồi, Ngọc Lan Hân âm thầm mài mài răng, ngăn chặn bản tính tò mò của cô.

Liễu Tú Nhã vận hành một lần linh lực khắp cơ thể, cảm thụ sự sung túc của nó, hài lòng vô cùng, nhờ năng lượng còn sót lại của nhện nữ vương hòan tòan giúp nàng tiến vào Trúc Cơ tầng ba, nàng hơi nâng mi nhìn thóang quá sáu người đàn ông bên cạnh, lúc đầu nàng cứ nghĩ bọn họ rất chán ghét nàng nên cũng không nghĩ tiếp cận gì nhiều, nhưng qua trận đánh này bọn họ không tha không bỏ vẫn luôn kề vai sát cánh bên nàng, nhìn thấy nàng dị thường thân thể cũng không hỏi nhiều chỉ yên lặng bên cạnh, Liễu Tú Nhã nghĩ bản thân có chút động tâm, vả lại nàng cũng đã dùng nguyên tinh của họ để luyện công thì cũng nên phụ trách, tu sĩ dùng nguyên tinh của người khác để tu hành cũng không phải ích nhưng đó chỉ là bọn tiểu nhân lười nhát chỉ muốn dựa vào đạo hạnh của người khác để tẩm bổ cho mình, họ song tu với rất nhiều không hề cố định nên linh lực cũng pha tạp khó dung nhập vô cùng, tu sĩ chân chính rất căm ghét bọn người như thế và dĩ nhiên nàng cũng không ngọai lệ.

Tu sĩ bình thường song tu hay dùng nguyên tinh tu luyện thường là đạo lữ với nhau mới làm việc đó, nàng đã song tu với Tống Cảnh Hàn, tuy với năm người còn lại nàng chỉ dùng nguyên tinh để bổ sung năng lượng nhưng như thế cũng là việc chỉ có đạo lữ có thể làm. Liễu Tú Nhã suy nghĩ một chút, Liễu Tú Nhã nàng xưa nay luôn làm việc theo tâm tình không hề áp lực bản thân, nếu đã động tâm thì nên bắt lấy.

Liễu Tú Nhã mĩm cười âm thầm gật đầu, nàng muốn bọn họ thì phải tranh thủ, cần gì phải suy nghĩ nhiều, nàng chưa hề biết theo đuổi người khác nhưng từng có rất nhiều bạn hữu yêu tinh, quỷ quái, bọn họ luôn nói muốn có được một người thì phải trả giá ngang bằng tình cảm. Liễu Tú Nhã nghĩ, ngang bằng tình cảm, tình yêu phải bỏ ra thì mới đổi đc tình yêu, chỉ cần bọn họ không thay đổi thì nàng bằng lòng thử một chút tình cảm khác ngòai thân tình. Nếu bọn họ phản bội, Liễu Tú Nhã ánh mắt rét lạnh, nàng không phải dạng như Bách Diện Yêu Hồ vì một người thư sinh phản bội mà đau khổ suốt trăm năm vẫn không nở tổn hại kẻ đó dù chỉ là một sợi tóc, thậm chí còn yên lặng thủ hộ cả gia đình con cháu của hắn trọn đời bình an. Nếu bọn họ lừa gạt phản bội nàng, nàng sẽ đem bọn họ cùng kéo xuống địa ngục.

Tống Cảnh Hàn, Lý Tu, Lý Ngự, Mộc Tuấn Khanh, Lâm Hạo Trạch cùng Hạ Hầu Nghị điều nhất thời rùng mình___trời hình như hơi lạnh, quái lúc nãy còn nóng lắm mà.

Liễu Tú Nhã nhìn về phía sau người kia nhẹ nhàng mở miệng: "Quách Nhạc trấn cũng là một khu du lịch lớn, du sao đòan xe còn hai ngày đường mới đến đây, chúng ta tranh thủ đi thu gom vật tư một chút"

Hạ Hầu Nghị đồng ý: "Quách Nhạc trấn này có rất nhiều tiểu đội tập hợp xung quanh chắc cũng nhắm chừng vào mấy kho hàng ở nơi đây, lần trước tại đường hầm tôi hỏi thăm một chút về tình hình ở đây thì được biết trung tâm hậu cần bên khu C, nơi đó có vật tư cực kỳ phong phú. Sở dĩ vẫn luôn không thể thu thập, là bởi vì nơi đó có một con tang thi hệ hỏa cấp ba, trước đó có rất nhiều đội dị năng tập hợp dẫn đội đến nơi đó nhưng lại thất bại mà về"

Bất quá vật tư phong phú cũng dẫn đến cường giả khác nhìn trộm, bọn họ đến Quách Nhạc trấn này là đã tiến dần vào thế lực phương nam chắc chắn có nhiều tiểu đội đã biết, vì vậy lần hành động này không chỉ phải đối mặt tang thi cường đại, cũng có thể sẽ đối mặt cường giả thức tỉnh muốn tìm tòi nghiên cứu.

Liễu Tú Nhã trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: "Dù sao sớm hay muộn cũng sẽ đụng độ bọn họ chúng ta cứ hành động, vật tư không ai chê nhiều, huống chi đây là cơ hội tốt đề dò xét thực lực của mấy tiểu đội rải rác khác"

Mọi người cũng không phản đối ý tưởng này nên đồng thời quyết định ngày mai tiến hành thăm dò Quach Nhạc trấn.

Đoàn xe cách Quách Nhạc trấn 2 ngày đường, Mục Liên Tâm cầm một bát cháo uy đến miệng của một bé gái gầy nhom đang nằm trên giường, ôn nhu nói: Tiểu Mi ăn xong sẽ khỏe nhé, đừng sợ, xin lỗi em chị cố hết sức nhưng chỉ xin được cho em bấy nhiêu thôi", nói rồi lại đỏ hốc mắt, một bộ dáng thật thương tâm.

La Đại Tùng cảm động nhìn về phía cô gái trước mặt, hắn chỉ là một lực lượng dị năng giả trong đòan xe hầu như không hề có địa vị gì đáng nói, lại còn mang theo em gái nhỏ là người thường, hắn ban ngày phải ra làm nhiệm vụ ích có thời gian chăm sóc em ấy, vị Mục tiểu thư này là trong một lần làm nhiệm vụ hắn bị thương được cô ấy băng bó săn sóc, hôm nay lại vì em gái hắn bệnh mà cố xin giùm hắn một bát cháo, hắn không ngờ trên đời còn có người con gái ôn nhu thiện lương như thế, nghe Mục tiểu thư vì hắn phải đi xin xỏ người khác thì trên mặt hắn không dấu nỗi vẻ đau lòng, Mục tiểu thư không chỉ xinh đẹp còn mang một tấm lòng bồ tát, hắn cảm thấy nàng là cô gái xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp qua.

"Mục tiểu thư, là tại ta vô dụng, nếu dị năng của ta mạnh hơn thì hòan tòan có thể giúp đỡ ân tình tiểu thư" La Đại Tùng cũng đỏ hốc mắt, bi phẫn nói.

Mục Liên Tâm vội vàng đặt bác cháo xuống cạn giường rồi như muốn chạy qua an ủi La Đại Tùng nhưng lại không dám chỉ đành đứng đó, nước mắt đong đầy trong đô mắt nhìn về phía La Đại Tùng: "La đại ca, anh đừng nói vậy, Liên Tâm không thích anh tự chỉ trích bản thân mình, sẽ tốt mà, Liên Tâm tin tưởng La đại ca, hiện tại nên chăm sóc tiểu Mi để em ấy mau chóng khỏi bệnh, Liên Tâm có thể nhịn cả khẩu phần của mình để em ấy được no cũng được", nói rồi thì từng giọt nước mắt chảy xuôi theo mặt Mục Liên Tâm.

La Đại Tùng nhìn thấy Mục Liên Tâm khóc nấc lên như thế thì tay chân luống cuống mà vội vã nhỏ nhẹ an ủi Mục Liên Tâm.

Lý Nhiên cùng Liễu Tú Hi nắp phía sau một chiếc xe nhìn tình cảnh trước mặt, Liễu Tú Hi bĩu môi nói nhỏ bên tai Lý Nhiên: "cái cô Mục Liên Tâm này thật kì lạ, dì bếp trưởng muốn cho cô ta cơm canh nóng cứ nhất quyết không lấy chỉ xin bác cháo lõang, nay lại bảo là bản thân khó khăn lắm mới lấy được, rõ ràng hùi nãy bác bến trưởng còn nói lấy thêm cơm điều được mà"

Lý Nhiên cho Liễu Tú Hi một cái xem thường, bé hiện tại gọi Lý Nhiên, trên thực tế đại ca, tam ca điều đổi họ theo họ ba ba hết rồi chỉ còn mỗi Hi nhi là vẫn giữ họ cũ thôi nên giờ bé không gọi Liễu Nhiên mà là Lý Nhiên.

"Ngốc à, cái này gọi là nước mắt cá sấu, liếc mắt đưa tình, giở trò quyến rũ" Lý Nhiên một bộ dáng ngươi thật ngốc nhìn Liễu Tú Hi.

Tống Cảnh Minh đỡ trán, bé khẽ thở dài, vì sao bé không đi luyện kiếm cùng Lý Ân mà lại bồi hai đứa này đi rình trộm chứ.

"tiểu Nhiên, em bớt xem mấy bộ sách ngôn tình của mẹ đi, tòan học những từ ngữ gì không biết" Tống Cảnh Minh nghiêm mặt nói.

Lý Nhiên nghe Tống Cảnh Minh nói thế thì chu mỏ không đồng ý, dì Hân bảo đó là những bộ sách truyền tải triết lý sâu xa về nhân sinh quan có giá trị về mặt tinh thần cao lại kích phát tiềm năng cảm xúc của mỗi con người, tóm lại là những quyển sách mang đầy tính nhân văn.