Mình quyết định xưng hô cho Nhã Nhã là "nàng" vì nghe rất hợp với Nhã Nhã, còn người khác thì xưng "cô ta"

Liễu Tú Nhã nhìn trạm xăng dầu phía trước, nàng dừng xe lại, bước xuống xe rồi rút kiếm ra giải quyết vài tang thi xung quanh, mới quay lại ra hiều mọi người xuống xe, tiểu Hi nhi nhảy xuống đầu tiên, cô bé chạy nhanh lại gần mẹ rồi ôm lấy đùi cô nhẹ giọng làm nũng: " Mông Hi nhi đau quá, mẹ xoa xoa "

Liễu Tú Nhã nhìn con gái đáng yêu thì khom người xuống xoa xoa cái mông đầy thịt cho bé, nàng nhìn ba đứa con trai xuống xe rồi nói: " Các con cùng Phong thúc vào dọn dẹp một chút nhớ cầm vũ khí và đề phòng "

Ba đứa nhỏ nghe lời cất tiếng dạ nhỏ rồi theo Phong thúc đi vào nhà chính, mấy con vừa rồi có lẽ là người của trạm xăng, hiện tại nhà chính không có người, bọn họ đi về nhà tạp hóa nhỏ kế bên trạm xăng thì phát hiện hai tang thi đang bị kẹt trong bàn tính tiền, xung quanh vật phẩm rơi tán loạn chắc có người đã lại đây gom góp thực phẩm.

Liễu Nhiên rút roi ra quất lên một con tang thi, roi da quấn chặt lên cổ con tang thi cậu khẽ chuyển cổ tay kéo mạnh một cái, đầu con tang thi bị xé rách rơi xuống bàn, Liễu Cảnh Minh thì lấy ra trường kiếm của mình đạp đất bay lên quét ngang một cái chém đứt cổ con tang thi khác. Lưu Phong nhìn bọn nhỏ đánh hạ hai con tang thi thì gật gật đầu cười nghĩ, không hổ là con của tiểu Nhã, ra tay thật ngoan chuẩn, nhất là tiểu Nhiên tư thế vung roi kia thật khả ái. Liễu Ân đi vào trong xem xét thấy không còn nguy hiểm thì chạy ra ngoài thông báo cho Liễu Tú Nhã.

Liễu Tú Nhã chọn một chỗ sạch sẽ lấy từ túi càn khôn ra một tấm đệm dày trải xuống cho bọn nhỏ, đêm tối không thích hợp đi đường, bọn họ chỉ đành trú tạm tại đây, Phong thúc xuất ra mấy cà men đựng thực vật đã sớm chuẩn bị để ăn tối.

Sau khi ăn uống no đủ, Liễu Tú Nhã để bọn nhỏ đi ngủ còn nàng thì ngồi canh gác đầu đêm cho Phong thúc, giữa đêm Liễu Tú Nhã đang minh tưởng thì có tiếng xe oto chạy đến, nàng mở mắt đi ra cửa chính nhìn xem, một chiếc xe tải loại nhỏ đỗ dừng trước trạm xăng, đi xuống là mốt tốp người mặc đồng phục, xuống sau cùng là một người phụ nữ trung niên đeo đầy châu báo cùng một cô con gái mặt mày kiêu căng, nhìn thì là hai mẹ con còn những người kia chắc là bảo tiêu, Liễu Tú Nhã xác định họ không nguy hiểm thì quay về chỗ ngồi, đám bảo tiêu bước vào thì ngạc nhiên khi thấy bên trong có cả trẻ con, một người bước ra có vẻ là đội trưởng cất tiếng hỏi: " Xin hỏi chúng tôi có thể ở đây qua đêm không, bên ngoài không tiện đi đường, ngoài kia có mấy tang thi là do mọi người xử lý à "

Hắn đã nhìn thấy mấy xác tang thi ngoài kia, không biết là do họ giết hay người khác, nếu là họ giết thì nhóm người này không đơn giản dù sao hiện tại thế đạo gian nan cẩn thận chút cũng không hại gì, Liễu Tú Nhã không lên tiếng chỉ nâng mắt nhìn rồi khép lại không quan tâm, tên đội trưởng kia chỉ hỏi dò thôi thấy Liễu Tú Nhã không tỏ vẻ gì thì để lại mấy bảo tiêu dọn chỗ còn mình thì đi ra mời hai mẹ con kia vào. Người đàn bà trung niên kia vừa vào đã oán hận chỗ này vừa dơ, vừa hôi, còn đứa con gái thì nói năng ngạo mạn: " Chỗ quỷ gì đây, mẹ à cái đám bảo tiêu này chẳng được tích sự gì cả, khi nào gặp cha mẹ phải nói cha đuổi quách chúng đi "

Nhóm bảo tiêu nghe vậy, có mấy người tức đến mặt đỏ lên hết, nếu không phải nhờ bọn họ thì hai người này cũng không đi được đến đây, vì hai người này mà lúc đầu gần hai mươi người giờ chỉ còn bảy, tám người bọn họ. Mẹ cô gái cũng thấy sắc mặt bọn bảo tiêu không tốt thì vội vàng khuyên con gái, bây giờ không thể đắt tội bọn họ được

"Hân Hân à, ráng chịu chút đi con, gặp cha con rồi muốn gì mà không được". Người đàn bà dỗ dành.

Nói rồi, bà nhéo nhéo tay cô ta, cô con gái nhận được ám chỉ của mẹ dù khó chịu cũng phải im lặng, cô ta càm ràm một chút, chợt nhìn đến chăn bông của nhóm bảo bảo thì mặt sáng lên, nói với nhóm bảo tiêu: " Này, mau qua bên đó lấy ích chăn qua đây, không thấy nơi này lạnh à "

Nhóm bảo tiêu nhìn về phía Liễu Tú Nhã có hơi do dự, một người tính bước đến hỏi một chút thì bỗng có vật gì đó bay vút sượt qua bên má hắn lưu lại một đạo vết máu, hắn sững sờ quay lại nhìn thì thấy là một nhánh cây khô nhóm người bên kia dùng để đốt lửa, sờ sờ vết thương trên mặt nhìn về phía người vừa ra tay, Liễu Tú Nhã tiện tay ném nhánh cây về phía tên bảo tiêu kia rồi mới chậm rì rì lên tiếng, giọng nói âm lãnh khiến người ta buốt cả người: " Muốn ngủ thì ngủ, không thì bước ra, rất ồn ào biết không ".

Nói rồi, trên tay xuất hiện thêm một nhánh cây khác, Liễu Tú Nhã tay phải cầm nhánh cây đập nhẹ điều điều vào lòng bàn tay trái, ánh mắt lướt nhìn từng người đối diện, bị ánh mắt của nàng nhìn đến giống như độc xà liếc con mồi làm nhóm người kia rùng mình, nhóm bảo tiêu cũng không biết cô gái đối diện ra tay thế nào, chỉ nghe vút một tiếng thì nhánh cây đã cắm vào vách tường, nhìn vách tường bị một nhánh cây cắm thủng một lỗ xung quanh hiện ra vô số vết nức, nhóm bảo tiêu cũng biết đụng phải vách đá, biết điều ngoan ngoãn tìm chỗ ngồi, còn về hai mẹ con kia thì không ai quản, đúng là không cần quản, hai mẹ con kia vừa thấy Liễu Tú Nhã ra tay đã sợ nhũn cả chân đâu dám hó hé gì nữa.

Tiếp theo có thêm vài chiếc xe nữa ghé lại trạm xăng, tính đi vào tá túc, gặp bên trong đã có người thì điều ra ngoài xe ngủ, bỗng nhiên có mấy tiếng xe máy bô lớn, nẹt bô ầm ĩ dừng tại trạm xăng dầu, là một nhóm thanh thiếu niên choai choai đầu nhuộm đủ loại màu sắc, tay cầm ống tuýt, gậy sắt, chúng vừa dừng xe lại quan sát tình hình gặp ở đây toàn dân phụ nữ người già, còn có cả trẻ con thì mặt mày mừng rỡ, nhìn mấy đứa con gái càng thêm sỗ sàng đặc biệt là thấy Liễu Tú Nhã, người đẹp à, chúng đã mấy hôm không biết "mùi thịt" rồi, nhìn cái nhóm dân chạy nạn ở đây có uy hiếp nhất là mấy tên đàn ông đằng kia nhưng chỉ có 7, 8 người bọn chúng nhiều gắp đôi hơn nữa còn có vũ khí, xem ra được hời rồi.

Nhóm thanh niên bước xuống xe rồi tìm chỗ ngồi xuống, một đám vào tiệm tạp hóa kế bên gom bia, thịt bò khô về vừa ăn vừa uống. Nhóm bảo bảo bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, tiểu Hi nhi xoa xoa đôi mắt nhấp nhem vì buồn ngủ hỏi: " Mẹ ơi, bộ sáng rồi sao ạ, chúng ta phải đi chưa ạ, Hi nhi lên xe ngủ tiếp được không ạ "

Liễu Tú Nhã xoa đầu bé cười nhẹ nói: " Không có, Hi nhi ngủ tiếp đi, ngoan "

Nói rồi, Liễu Tú Nhã nhìn về phía ba bánh bao còn lại nheo nheo mắt, mấy bánh bao rất nhanh hiểu được ý mẹ, Liễu Cảnh Minh nhanh chóng ôm lấy Hi nhi cùng Liễu Ân, Liễu Nhiên nhanh chóng chui vào chăn, Liễu Tú Nhã niệm một khẩu quyết an thần cho bọn bảo bảo, rất nhanh bốn bảo bảo chìm vào giấc ngủ say. Phong thúc từ lúc nhóm bảo tiêu xuất hiện thì đã tỉnh lại, ngồi lặng lẽ phía sau mấy bảo bảo, ông thấy Liễu Tú Nhã trấn an nhóm bảo bảo xong thì hỏi nhỏ: " Nhóm thanh niên ngoài kia không có hảo ý, tiểu Nhã con phải cẩn thận ".

Liễu Tú Nhã buồn cười nhìn Phong thúc nói: " Chỉ là lũ con nít thúc đừng lo, bọn chúng cũng không nháo được gì lớn "

Nói rồi nàng nhắm mắt, ý là không có gì quan trọng, Lưu Phong thấy nàng không có lo lắng, nghĩ với bản lĩnh của tiểu Nhã muốn dạy dỗ bọn choai choai này không khó, là ông suy nghĩ nhiều, Lưu Phong thoải mái ngủ tiếp. Đến gần 2h sáng, đám người kia mới dừng lại, tên cầm đầu thấy mọi người đã ngủ hết thì nháy mắt ra hiệu với mấy tên khác, bọn chúng lập tức cầm gậy sắt lén lút đánh bắt tỉnh ba tên bảo tiêu canh gác, rồi nhào vào quần ẩu với đám bảo tiêu còn lại, cả đám bảo tiêu bị chúng đập chết tươi, Liễu Tú Nhã giương mắt nhìn thì gặp nhóm du côn kia đã bắt giữ hai mẹ con, bà mẹ thấy sự thê thảm của đám bảo tiêu vội tóm lấy quần một tên trong đó cầu xin: " Đừng giết tôi, vàng bạc cho các người, cho các người hết, đúng rồi đứa con gái kia cũng cho các người, muốn làm gì thì làm, tha cho ta...van xin các người...."

Cô con gái giựt mình nhìn về phía nà mẹ, như không tin vào tai mình, mấy người trên xe ngoài kia thấy nhưng cũng bo bo giữ mình không dám hé răng. Đứa con gái kiêu Hân Hân kia bị áp xuống dưới đất, cô ta gào khóc, chửi bới: " Thả tao ra, bọn mày thả tao ta, ba tao là trùm khu bắc, bọn mày dám đụng đến tao thì ba tao sẽ lột da, rút xương tụi bây...."

Cô ta cứ chửi bậy không dứt, bọn du côn cũng không để ý, chúng hướng mục tiêu về phía Liễu Tú Nhã, nàng nheo mắt: đây là tìm đường chết.

Một tên lưu manh mở miệng trêu ghẹo: " A u, chưa thấy qua phụ nữ nào có con rồi còn hấp dẫn như em gái nha, nào đến đây tụi anh thương, tụi....."

Tên du côn chưa nói hết lời đã đứng sững lại, đồng bọn gã thấy lạ, nhao nhao lên hỏi: "A Quý, mày sao thế "

"A Quý đứng đó làm gì nhanh bắt đứa con gái kia lại, tao chịu hết nỗi rồi, nhanh lên "

Tên kiêu a Quý kia từ từ ngã ra phía sau, trên trán thủng một chỗ lớn, máu từ đó chảy ra khắp cả mặt trông rất ghê người, lũ du côn như đứng chết trân nhìn xác a Quý rồi cứng ngắc ngước lên nhìn hung thủ, Liễu Tú Nhã đứng thẳng, một tay chắp sau lưng, tay còn lại đang tung hứng mấy viên kẹo tròn nhỏ, lại nhìn vết thương trên đầu a Quý đó...đó không phải hung khí sao, lũ du côn run rẩy hết cả chân, đối mặt với tang thi bọn chúng còn không sợ thành như vậy, khó tưởng tượng được một người có thể dùng kẹo làm hung khí giết người. Liễu Tú Nhã nhìn cả đám tượng trước mặt, khẽ hừ lạnh, mở miệng: "Cút".

Liễu Tú Nhã lười giết mấy tên này, cho đến khi sống lại đến nay đây là lần đầu cô động thủ lấy mạng người, Liễu Tú Nhã cũng không phải sát nhân cuồng, người không phạm ta, ta không đụng người, nàng không thích giết người nhưng sẽ giết nếu cần thiết, bọn lưu manh nghe thấy tiếng nói âm lãnh kia thì vội tháo chạy như ong vỡ tổ, thật sự chúng bị dọa không nhỏ còn sức để bỏ chạy là may rồi.

Cô gái tên Hân Hân kia thấy nhóm lưu manh té chạy thì cũng đứng lên phủi phủi bụi đất trên người rồi nàng cầm một ống tuýt lên đi lại xác tên a Quý cứ nhắm ngay đầu gã mà quất tới tấp, vừa đánh vừa chữi: " Con bà mày, ngay cả cô nãi nãi cũng dám đè đầu, tao đánh chết mày, đánh chết mày...."

Khi đầu tên a Quý bị cô ta đánh đến nát, óc bắt đầu chảy ra thì cô ta mới dừng lại, quay người nhìn về phía người đàn bà đeo đầy châu báu kia nói: " Nguyễn Ý Như bà giỏi lắm, từ ngày bà lấy cha tôi, tôi luôn xem bà như mẹ ruột, vậy mà bà dám bán tôi, bà có bao nhiu lá gan hả, không có Ngọc Lan Hân tôi đây thừa nhận, bà cho là bà có thể có địa vị tại trong Ngọc gia "

Người đàn bà kia xanh mét mặt mày vội bò tới ôm chân Ngọc Lan Hân: ''Hân Hân dì sai rồi, dì hoảng loạn quá bị hôn đầu con tha thứ cho dì đi, dì cắn rơm cắn cỏ lạy con, Hân Hân dì xin con..."

Ngọc Lan Hân nhìn người phụ nữ trung niên ôm chân mình, mẹ cô mất sớm, cô thấy cha cô đơn lủi thủi hoài nên cô khuyên cha lấy mẹ kế, Nguyễn Ý Như là người cô chọn lựa trong đám đàn bà vây quanh cô, làm người biết tiến thoái, e sợ cường quyền, hơn nữa lại nhu nhược, đem về chăm sóc cho cha cô không tệ, trên hết bà ta không có khả năng sinh con, cô không cần lo bà ta sinh con cái rồi nảy lên ý định đoạt quyền, cô cho bà ta sự tôn trọng của mẹ cả, thật không ngờ bà ta dám bán cô, thật muốn chết, Ngọc Lan Hân mài răng soàn soạt: " Tôi xem trên phần bà chăm sóc ba tôi suốt mấy năm, bà lập tức cút đi, nếu mạng bà lớn thì sẽ tự sống còn không thì do bà xui, đừng hòng cầu xin, một là tự đi , hai là tôi đập bà như đập cái xác đằng đó, bà chọn đi "

Nguyễn Ý Như còn muốn cầu xin nhưng gặp Ngọc Lan Hân tay nắm ống tuýt, vẻ mặt lom lom nhìn mình, rồi bà ta nhìn cái xác với cái đầu nát bấy kia thì không cam lòng thất tha thất thiểu ra ngoài. Liễu Tú Nhã nhìn cô gái tên Ngọc Lan Hân này, nàng khẽ vuốt cằm, rất có ý tứ, vừa ngoan độc lại xen lẫn có tình có hiếu, thú vị. Ngọc Lan Hân nhìn Liễu Tú Nhã đang đánh giá mình, cô thoải mái cho cô gái này đánh giá, Ngọc Lan Hân khẽ nâng cằm cao ngạo hỏi: "Cô rất khá, tên gì, Ngọc Lan Hân tên của ta"

Liễu Tú Nhã buồn cười nhìn con khổng tước trước mặt, ừ trông rất giống một con khổng tước đang xòe đuôi thị uy, nàng khẽ mở miệng: "Liễu Tú Nhã"

Nàng nghĩ nghĩ lại chỉ về hướng Phong thúc và các bảo bảo: " Lưu Phong gọi Phong thúc, Liễu Cảnh Minh, Liễu Tú Hi, Liễu Ân, Liễu Nhiên là con ta "

Ngọc Lan Hân vô cùng bất ngờ khi Liễu Tú Nhã giới thiệu nhóm bảo bảo, cô lắp bắp: " Điều...điều là con cô, con ruột "

Liễu Tú Nhã thấy Ngọc Lan Hân nói cà lăm thì rất buồn cười, có đáng ngạc nhiên vậy sao

" Ân, sinh bốn, điều là con ruột "

Ngọc Lan Hân đúng là bị dọa, này rốt cuộc là gien mạnh cỡ nào, bắn một phát lại lòi ra tới tận bốn, súng bắn tỉa cũng không chuẩn đến vậy, cô vội hỏi: " Súng đâu...à..không... ý tôi là bố chúng nó đâu, bị lạc "

Vấn đề này hơi khó, nói thật giờ nàng cũng không nhớ nỗi hình dạng bố bọn chúng, nàng nghĩ nghĩ rồi mới trả lời: " Mấy tên kia bắn xong thì bỏ chạy không nhận trướng "

Phong thúc nghe Liễu Tú Nhã nói xong thì ông bị sặc nước miếng, này gọi là gì à, hắt nước bẩn sao, ông lắc lắc đầu nghĩ, Ngọc Lan Hân tiếp tục bị sock.

" Mấy tên kia....mấy tên...không phải sinh bốn sao, sao lại mấy tên". Ngọc Lan Hân choáng váng hỏi.

Liễu Tú Nhã lại bị làm khó, nhưng nàng rất nhanh đã nghĩ xong: " Thì cùng một chỗ quan hệ, sau đó họ bắn, tiếp theo bánh bao ra đời "

Ngọc Lan Hân hết biết luôn, cô nghĩ: nhìn người không thể nhìn bề ngoài à, Liễu Tú Nhà nhìn qua có vẻ đoan trang, dịu dàng một chút không giống thích ngoạn tập thể à. Bất quá đó cũng không quan trọng, quan trọng là mấy chiêu vừa rồi thất hết sức xinh đẹp, cô bị Liễu Tú Nhã bắt làm tù binh rồi.

Ngọc Lan Hân nhìn nhìn Liễu Tú Nhã rồi chĩnh chĩnh lại hình tượng vừa rồi vì kinh ngạc mà bị hủy, cô tiếp tục nâng cằm nói: "Tôi muốn xuống phía nam, các người nếu cũng đi thì chúng ta kết bạn đi "

Liễu Tú Nhã buồn cười nghĩ, đến cả xin nhập bọn cũng điều tỏ vẻ như thế, nàng khoanh hai tay trước ngực, ngạo nghễ nói: " Nhóm chúng ta không dễ thu người như vậy đâu, phải có thành ý "

Ngọc Lan Hân nghĩ nghĩ muốn thành ý, vì thế cô vội đứng nghiêm cao giọng hô: " Lão đại "

Liễu Tú Nhã bị ế một chút, lão đại đây là xưng hô quỷ gì chứ, nàng khoác khoác tay nói: " gọi Tú Nhã "

Ngọc Lan Hân cũng rất nghiêm túc mà nghe theo, vỗ vỗ bộ ngực cao vút của mình: " Nhã tỷ, Ngọc Lan Hân tôi bây giờ là người của tỷ, công phu mắng người của tôi bảo đảm địch nhân chết khiếp tỷ cứ an tâm "

Phong thúc nghe tiểu cô nương này khoa trương bản thân khiến ông bặt cười, tiểu cô nương này tuy bản tính kiêu ngạo nhưng thật ra khá đáng yêu. Liễu Tú Nhã cũng không sửa xưng hô nữa, chỉ chỉ đống chăn nệm nói: " Nằm chung với tụi nhỏ "

Ngọc Lan Hân kiên quyết phải cùng Liễu Tú Nhã gác đêm, Liễu Tú Nhã nghĩ nghĩ gật gật đầu, Ngọc Lan Hân hí hửng ngồi sáp vào Liễu Tú Nhã hỏi liếng thoắng: " Nhã tỷ, vừa rồi là dị năng của tỷ, em cũng có dị năng nhưng không được oai như tỷ "

Nói rồi cô mở lòng bàn tay ra, cô vội tìm xung quanh thứ gì đó nhẹ nhẹ rồi vận dụng dị năng làm một cơn gió từ xa xa dịch chuyển thứ đó.

"Dị năng của em là tạo ra gió nhe, em gọi là phong hệ dị năng ". Mới vừa rồi còn hưng phấn bỗng uể oải nói tiếp: " Đáng tiếc em chỉ biết thổi đồ đạc thôi không biết làm gì cả ''

Liễu Tú Nhã nhìn Ngọc Lê Hân biểu diễn thì suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng nói: " Gió không chỉ thổi bay mọi thứ, những cơn gió đặc thù còn có thể chém rách vật, em có thể thử thay đổi hình dạng của gió tạo thành hình vật thể như lưỡi đao chẳng hạn, dị năng rất nghịch thiên không có dị năng nào là vô dụng cả "

Ngọc Lan Hân suy nghĩ lời của Liễu Tú Nhã, rồi cô lại lần nữa kích thích dị năng thử hóa thành dạng lưỡi mác, quả nhiên gió từ tay cô xuất hiện ngưng kết thành dạng, cô kinh hỉ vội đem nó quăng về phía trước, phong nhận bay đi xé ngang vật thể vừa rồi. Ngọc Lan Hân kích động, Liễu tỷ thật oách chỉ nói vài lời đã dạy cô sử dụng được dị năng, cô theo đúng người rồi, Ngọc Lan Hân tỏ vẻ bản thân thật có ánh mắt.