Mục Liên Hạ sợ ngây người.

Cậu sao cũng không nghĩ tới Tôn Thiến Thiến sẽ tỏ tình với cậu.

Chuyện tỏ tình hoàn toàn ngoài dự đoán của cậu, hoặc là nói, cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một cô gái nói thích cậu. Mà chuyện cậu từng hướng tới, vào giờ khắc này lại bị cậu phát hiện ra rằng mình chẳng hề để ý.

Mục Liên Hạ mày thay đổi rồi, cậu nói với bản thân mình.

Cậu có chút xấu hổ hơi mím môi, không biết làm sao. Mà cậu vừa muốn mở miệng liền nghe thấy tiếng của Tư Tư: “Anh Mục ——!” Cậu lập tức quay đầu, Tư Tư đã nhào qua ôm cậu. Tôn Thiến Thiến cũng xấu hổ, cô tặng món quà đã chuẩn bị trong tay cho Mục Liên Hạ cũng chạy đi mất. Mục Liên Hạ một tay cầm quà, một tay bị Tư Tư kéo lại, chỉ có thể nhìn bóng dáng cô gái đi xa, có chút rối rắm.

Qua vài giây, Tống An Hoài đi tới: “Liên Hạ, sinh nhật vui vẻ.”

Mục Liên Hạ quay đầu cười với hắn: “Cám ơn.”

Tống An Hoài nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Mục Liên Hạ: “… Cô ấy nói cái gì?”

Nháy mắt mấy cái, Mục Liên Hạ không tính nói ra: “Không có gì.”

“Tôi…” Tống An Hoài mở miệng, lại không nói gì. Mục Liên Hạ cũng không quá để ý, dắt Tư Tư đi bộ nơi nơi.

Tư Tư lần đầu tiên đến Khanh Hoàn, đặc biệt hăng hái. Mục Liên Hạ đùa bé: “Hôm nay không học trường mầm non sao?”

Tư Tư lắc đầu: “Có, nhưng hôm nay phải chúc sinh nhật anh, anh Mục ơi sinh nhật vui vẻ nha!”

“Cám ơn Tư Tư.” Mục Liên Hạ cọ cọ khuôn mặt nho nhỏ mềm mại non nớt của Tư Tư, “Anh Mục rất vui.”

Nghe Mục Liên Hạ nói vậy, Tư Tư cũng cười, kéo Mục Liên Hạ xuống ở trên mặt cậu bẹp một cái, sau đó kéo Mục Liên Hạ bắt đầu đi dạo sân trường.

Khanh Hoàn là một nơi rất đẹp, tuy rằng bây giờ bởi vì sắp vào đông mà không còn phong cảnh như ngày hè, nhưng không thể nghi ngờ vẫn rất xinh đẹp. Lá cây sớm đã bắt đầu ố vàng, giờ đây một làn gió thổi qua sẽ khiến vô số chiếc lá bị gió thổi rơi xuống đầy trên mặt đất.

Đợi đến khi đến căn tin, Tống An Hoài hỏi cậu: “Buổi tối có thời gian mời cậu ăn cơm không?”

“A không, tôi đã có hẹn.” Mục Liên Hạ xoa xoa mũi.

“Vậy sau bữa tối thì sao?”

“Ách, lúc đó đã rất muộn…” Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tống An Hoài, Mục Liên Hạ vậy mà cảm thấy mình không nói lời từ chối được, “Được rồi…”

Sau khi Mục Liên Hạ đáp ứng, Tống An Hoài tựa như hoàn thành một chuyện quan trọng, sau khi Tư Tư chơi xong liền mang theo Tư Tư thỏa mãn rời đi, tỏ vẻ buổi tối sẽ đến đón cậu, để lại Mục Liên Hạ ở đó không biết làm sao.

Nhưng cậu nói buổi tối có hẹn là thật. Tuy rằng cậu không trao đổi ngày sinh nhật với bạn cùng phòng, nhưng nếu cả Tôn Thiến Thiến cũng biết sinh nhật cậu, vì sao người khác sẽ không biết chứ? Mấy người kia cũng đã sớm biết, hoặc là nói, Vương Thiên Hậu là một “tên phản bội”, cậu ta nói cho Tôn Thiến Thiến hôm nay là sinh nhật Mục Liên Hạ. Cho nên cậu ta mới nói, Tôn Thiến Thiến tính tỏ tình với Mục Liên Hạ.

Kỳ thật cũng phải, đa số mọi người đều có thể nhìn ra Tôn Thiến Thiến thích Mục Liên Hạ, mà Mục Liên Hạ cũng không từ chối ngược lại còn cùng nhau học ở Thư Viện, cho nên người khác thấy họ còn kém một tầng giấy cũng là chuyện bình thường.

Đáng tiếc Mục Liên Hạ nhất định sẽ làm Tôn Thiến Thiến đau lòng.

Mục Liên Hạ trở về ký túc xá chuyện đầu tiên chính là đập Vương Thiên Hậu một trận.

Vương Thiên Hậu không dám chống cự “nắm đấm phẫn nộ” của Mục Liên Hạ, vừa la hét vừa nhảy nhót: “Liên Hạ cậu đừng như vậy chứ anh đây chịu không nổi!”

Mục Liên Hạ tức giận trừng cậu ta: “Cậu không thể làm được chuyện gì tốt cả!”

Vương Thiên Hậu nhếch miệng với cậu: “Tôi sao lại không làm được chuyện tốt chứ? Có gái đẹp thích cậu rõ ràng là cậu có diễm phúc mà!”

Trong phòng ngủ trừ Triệu Tài Văn nhân tài loại hình học bá không thể lay động luôn ở bên ngoài, Chu Tử Ngọc nghe thấy lời Vương Thiên Hậu liền lộ đầu ra: “Ai? Liên Hạ cậu được tỏ tình? Trời ơi chẳng lẽ không phải con trai nên chủ động hơn à? Liên Hạ sức hấp dẫn của cậu ghê gớm thật!”

Mục Liên Hạ xoa đầu: “Mấy người không biết thì đừng nói lung tung. Tỏ tình cái gì… Tôi phải làm gì đây?”

“Đáp ứng chứ gì!” Chu Tử Ngọc từ trên giường nhảy xuống, “Liên Hạ không phải chứ cậu còn chần chờ? Lên đại học không yêu đương thì còn là đại học hay sao? Nhất định phải có tình yêu tươi đẹp chứ! Huống chi cũng không bảo cậu phải khổ sở đi theo đuổi em gái, mà là em gái tỏ tình với cậu đó! Liên Hạ cậu không đáp ứng còn là đàn ông hả?!”

Mục Liên Hạ lườm cậu ta một cái, lấy di động ra bắt đầu nhắn tin: “Tôi nếu mà đáp ứng thì mới không phải tôi đó.”

Tin nhắn tự nhiên là gửi cho Tôn Thiến Thiến. Cậu không thể giáp mặt nói ra khỏi miệng, cô gái có thể cũng không muốn bị từ chối ngay mặt. Mặc kệ nói như thế nào… Cậu thật ra cũng có chút hổ thẹn.

Nhìn thấy Mục Liên Hạ đang nhắn tin, tâm lý tám chuyện của Chu Tử Ngọc xuất hiện: “Cậu đang hẹn người ta hả? Buổi tối ra ngoài cùng đi ăn à?”

Mục Liên Hạ nhét điện thoại vào trong túi: “Không, tôi từ chối. Mấy người đừng nói lung tung ra ngoài, không tốt.”

Vương Thiên Hậu làm biểu tình thất vọng: “Cậu sao lại từ chối chứ?”

Lườm cậu ta một cái, Mục Liên Hạ hai tay đút túi: “Tôi nói này, mấy cậu có đi ăn không?”

Bây giờ mà tám chuyện cũng chẳng còn quan trọng nữa, hai người đó quả thực muốn nhảy lên: “Ăn!”

***

Mục Liên Hạ tự nhiên cũng không tính mở tiệc sinh nhật gì, cậu chỉ mời vài người quan hệ coi như không tệ ăn một bữa cơm. Chỗ hẹn cũng không xa, cách trường cũng chỉ đi đường có 20 phút —— dù sao trường ở trong làng đại học, đồ ăn trong trường cũng không quá muốn ăn, ngược lại muốn đi nếm thử món ngon.

Nhà hàng là hỏi học trưởng cho ra đề nghị, xem như là một nhà hàng đồ ăn Đông Bắc chính gốc, rất nhiều món ngon, thích hợp. Mục Liên Hạ không mời nhiều người, tính cả cậu cũng chỉ có hơn mười người. Trừ 4 người ký túc xá cộng thêm Triệu Thải Nghệ, thì còn có đàn anh làm hướng dẫn sinh viên và đàn chị hội học sinh cùng với Lý Thụy Phong, ừm, còn có mấy người bạn cùng lớp.

Nói là mời sinh nhật, nhưng thật ra cũng chỉ là tìm cớ đến chơi. Đều là người trẻ tuổi choai choai, một đám từ không quen thuộc đến quen thuộc đến đùa giỡn cũng chỉ hơn mười phút, mà sau khi quen liền la hét ầm ĩ muốn uống rượu. Mục Liên Hạ bị quấy nhiễu, cuối cùng không được tự nhiên uống một ly bia. Nhưng ngoài ý muốn là người có thể uống được rượu nhất ngược lại là đàn chị Lâm Tuyết dáng người nhỏ xinh, cô bưng ly uống mà cũng không đã ghiền, cuối cùng cầm chai rượu trực tiếp thổi chai, cùng Vương Thiên Hậu liều mạng uống rượu, thậm chí thiếu chút nữa làm Vương Thiên Hậu uống đến nằm bò ra.

Tuy rằng không hoàn toàn uống đến nằm bò ra, nhưng Vương Thiên Hậu cũng có chút nói năng lộn xộn: “Chị, em —— nấc, phục chị luôn!”

Một bữa cơm ăn đến sắp chín giờ, sau đó đều là đùa giỡn, trò nói thật hay mạo hiểm là được hoan nghênh nhất. Triệu Thải Nghệ lựa chọn mạo hiểm khí phách kéo Vương Thiên Hậu qua kiss một cái, mà Lý Thụy Phong cũng trong nói thật mà đỏ mặt thừa nhận đang yêu đương.

—— Quả thực không muốn ở cái thế giới nơi nơi đều là bong bóng màu hồng phấn này nữa…

Khi sắp đến chín giờ, di động của Mục Liên Hạ rung. Lấy ra nhìn, là tin nhắn của Tống An Hoài: “Kết thúc chưa?”

Mục Liên Hạ trả lời một câu sắp rồi, sau đó phát hiện vẫn còn một tin nhắn chưa đọc. Mở ra nhìn, là đến từ Tôn Thiến Thiến: “Không sao, sinh nhật vui vẻ.”

Nhưng Mục Liên Hạ biết, mình sợ là đã mất đi một người bạn coi như không tệ rồi.

Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, lúc quay về trường đã thấy xe của Tống An Hoài ở cổng. Sau khi tạm biệt các bạn sinh viên Liên Hạ kéo Lý Thụy Phong lên xe Tống An Hoài.

“Anh Tống, ” Lý Thụy Phong nấc rượu, “Cám ơn anh đưa em về nhà.”

Tống An Hoài khởi động xe: “Không có gì, cậu lát nữa gọi điện cho Hạ Đình Ngọc đi.” Kết quả vừa dứt lời Lý Thụy Phong liền cứng ngắc.

Mục Liên Hạ cười trộm ở trong lòng, cảm thấy mình cũng bị mùi rượu lây nhiễm nên hơi say, toàn bộ đầu óc đều có chút phản ứng chậm chạp.

Đợi đến khi đưa Lý Thụy Phong về, cùng Tống An Hoài đến nhà Tống An Hoài, Mục Liên Hạ mới cảm thấy có chút không quá đúng.

Khi vào phòng Tống An Hoài ngăn cản Mục Liên Hạ bật đèn, sau đó tự mình vào phòng, bưng ra một cái bánh ngọt không lớn, ở trên có cắm ngọn nến. Hắn dưới ánh nến màu vàng bước về phía Mục Liên Hạ đang đứng ngẩn người ở cửa, trên mặt mang theo chút ý cười.

“Sinh nhật vui vẻ.” Hắn nói.

Mục Liên Hạ ngây ngốc nhận bánh ngọt, đầu tiên là thổi nến, sau đó ở trong bóng tối ngẩn ngơ hồi lâu, ngẩng đầu mơ hồ nhìn về phía Tống An Hoài: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, ” Trong bóng tối, ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của ai, “Anh thích em.”