Mục Liên Hạ còn nhớ rõ lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy Lô Quảng Hằng.

Khi đó cậu gần như đã muốn nhận mệnh.

Lúc đó cậy đã bị ép “tiếp khách”. Ngụy Nham trước đó đã xé rách mặt, cậu cũng bị đánh đến sợ. Giờ nhớ lại, quả nhiên là đời trước.

Mục Liên Hạ đời trước tự ti nhát gan, hơn nữa cũng chưa bao giờ là một người kiên cường. Lá gan của cậu không lớn, cũng không có lòng tham gì. Tuy rằng ban đầu khẳng định cũng không cam lòng, mặc cho ai thì cũng sẽ không cam lòng để cuộc sống bị khống chế. Nhưng Mục Liên Hạ rất sợ.

Khi Ngụy Nham xé rách mặt thì còn chưa khai giảng, là vào giữa tháng 8.

Cậu muốn chạy, nhưng CMND kể cả thư báo trúng tuyển đều bị đối phương giấu, huống chi, một mình cậu, một thân một mình không quen biết ai, dù có chạy, cuộc sống không quen, có thể đi nơi nào!?

Mục Liên Hạ nhận mệnh.

Lúc đó, Hàn Thừa Vũ từng nói với cậu, sẽ giúp cậu. Mà Mục Liên Hạ mặc dù có ôm hi vọng, nhưng đồng thời, cũng đã tuyệt vọng.

Mục Liên Hạ không biết Ngụy Nham có quan hệ hợp tác với ai. Cậu chỉ biết Ngụy Nham nói với cậu, sắp phải tiếp khách. Nhưng sau đó lại nói dáng vẻ này có lẽ sẽ có người thích, cho nên không bảo cậu làm gì nữa, mà là giống như lúc trước, tiếp tục làm công việc phục vụ, nhưng tự do thân thể thì đừng nghĩ có. Đến sau này, dù cho không còn canh chừng cậu nữa, cậu cũng không dám đi.

Có lẽ khi đó cậu còn ôm chút hy vọng xa vời… Nếu không có chuyện đó thì sao?

Chỉ là, cậu không nghĩ tới là sẽ như vậy.

Ngày đó cậu còn đang làm công việc phục vụ bình thường, khi đưa rượu, thì va vào một người.

Mục Liên Hạ vô cùng giật mình, dù sao họ hoàn toàn không đắc tội nổi khách trong quán bar, mà người cậu va vào, đổ nước rượu ra cả người, vừa nhìn liền không phải người mà Mục Liên Hạ đắc tội nổi, huống chi, bình rượu giá trị xa xỉ này chắc chắn muốn cậu bồi thường —— Ngụy Nham ngược lại còn đang tiếp tục phát tiền lương.

Mục Liên Hạ bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cậu vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin, xin lỗi… Tôi, tôi không phải cố ý…”

Mặt mũi đối phương ở chỗ tối nhìn không rõ lắm, hắn kéo áo sơmi đơn bạc, khiến chỗ bị rượu ướt đẫm kia cách thân thể mình xa chút. Sau đó mở miệng với Mục Liên Hạ: “Cậu tính làm sao đây?”

Mục Liên Hạ cứng lại thân thể: “Ngài, ngài, ngài nói…”

Đối phương cười khẽ một tiếng: “Giúp tôi chút đi, mang tôi tới chỗ cậu ở.”

Mục Liên Hạ rất giật mình: “Cái, cái gì? Ngài có ý gì?”

Đối phương ôn hòa nói: “Tôi bảo, cậu mang tôi tới chỗ cậu ở.”

“Quý khách ngài đừng nói đùa…” Mục Liên Hạ luống cuống tay chân, “Tôi, chỗ tôi ở…”

Đối phương rốt cuộc có chút không kiên nhẫn, trong thanh âm mang theo chút nóng nảy: “Bảo cậu mang tôi đi thì cứ mang tôi đi đi, đừng dong dài!”

“Tôi, tôi ở trong, trong quán bar…” Mục Liên Hạ lắp bắp.

“Vậy liền mang tôi đi, ” Đối phương nói, “Đừng chậm trễ thời gian.”

Vì thế Mục Liên Hạ liền choáng váng đưa hắn đến phòng nghỉ nhỏ bé tội nghiệp của mình. Đối phương ghét bỏ nhìn thoáng qua, sau đó đi vào đóng cửa lại, sau khi cửa đóng lại thì ôn hòa uy hiếp: “Tôi hôm nay ở đây một lát. Đừng nói với người khác là có gặp tôi qua, cũng đừng tới quấy rầy tôi, biết chưa? Nếu không thì có hậu quả gì… Cậu sẽ không muốn biết.”

Nói xong trong phòng liền không lên tiếng nữa, Mục Liên Hạ cũng chỉ có thể luống cuống rời đi, trở về lại bưng một ly rượu, bị mắng một trận.

Sau đó thì bận rộn nên Mục Liên Hạ cũng quên đi chuyện này, cho đến khi chuẩn bị đi ngủ thì mới nhớ đến. Căn phòng nhỏ xem như là nơi duy nhất để dung thân nhưng Mục Liên Hạ lại không vào được. Cậu vốn đã lo lắng đề phòng, lúc này nghĩ càng thêm ủy khuất, cuối cùng ngồi ở cửa ôm đầu gối ngủ.

Ngày hôm sau chờ khi cậu tỉnh, cửa phòng nhỏ khép hờ, người hôm qua đã không thấy đâu. Mục Liên Hạ nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy an tâm không ít.

Mọi chuyện vốn hẳn nên cứ vậy mà kết thúc. Nhưng không nghĩ tới, một ngày sau, Mục Liên Hạ bị Ngụy Nham gọi đi. Mục Liên Hạ đến, sau đó lui ở góc không nói một lời. Ngụy Nham cũng không để ý, chậc chậc hai tiếng nhìn Mục Liên Hạ từ trên xuống dưới: “Cậu ngược lại có năng lực đó, cái dáng vẻ này mà cũng có thể câu được người.”

Mục Liên Hạ cả người run lên, không dám lên tiếng.

“Được rồi, đi tắm đi, hôm nay cũng đừng ăn gì, buổi tối tôi sắp xếp cho cậu qua.”

Mục Liên Hạ lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy kinh hãi: “Tôi —— “

Cậu sợ, sợ đến đòi mạng, chính cậu còn không biết đến cùng là chuyện gì. Chờ sau khi Ngụy Nham bảo cậu về, cậu cái gì cũng mặc kệ không để ý chỉ muốn bỏ chạy, đáng tiếc lần này cậu thật sự bị hạn chế tự do thân thể. Cuối cùng, bởi vì cảm xúc có chút mất khống chế, bị Ngụy Nham mất kiên nhẫn hung hăng bỏ thuốc, nhốt trong một căn phòng.

Đây là căn phòng tốt nhất mà cậu được ở nhiều năm qua, nhưng cậu một chút cũng không muốn đến.

Cậu không còn sức để động, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn chằm chằm trần nhà.

Sau đó, một cảm giác kỳ quái bắt đầu thức tỉnh trong lòng.

Sau đó nữa… Cậu cái gì cũng không biết.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cả người cậu khó chịu đến gần như không thể nhúc nhích, cánh tay nóng cháy khoác ở bên eo khiến cậu nháy mắt liền rơi nước mắt.

Cậu đã thật lâu, không khóc như vậy. Im hơi lặng tiếng, cũng nhìn đến đau đớn.

Người ôm cậu cũng đã tỉnh: “Sao lại khóc?”

Mục Liên Hạ không nói gì, hai mắt vô hồn.

“Sau này, đi với tôi.” Người nọ nói, rồi vươn tay xoay đầu Mục Liên Hạ qua, “Còn nhớ rõ tôi là ai không?”

Mục Liên Hạ bị ép nhìn qua. Cậu mơ hồ cảm giác giọng này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra. Nghe hắn nói thì mới nghĩ đến.

—— Là người nọ, người đã từng gặp mặt một lần vào tối hôm đó.

Cậu lần đầu tiên dưới ánh mặt trời thấy rõ gương mặt người nọ.

Làn da trắng nõn, môi mỏng mũi thẳng mắt đào hoa, ở khóe mắt phải còn có một lệ chí màu đỏ sậm. Người nọ nhìn chằm chằm mặt Mục Liên Hạ, hơi nhếch môi cười: “Tôi tên Lô Quảng Hằng, còn cậu?”

“Tôi…”

Mục Liên Hạ hoảng hốt một trận. Bị thanh âm của Tống An Hoài gọi về suy nghĩ.

“Liên Hạ, cậu sao lại không ăn? Không thích?” Giọng của Tống An Hoài hoàn toàn không giống Lô Quảng Hằng, lập tức liền khiến cậu từ trong hồi ức hư ảo trở về hiện thực. Cậu miễn cưỡng cười với Tống An Hoài, bưng bát cơm: “Không có gì, ngẩn người chút thôi.”

Nói thì nói như vậy, nhưng lực chú ý của Mục Liên Hạ đã bị Lô Quảng Hằng bên kia hấp dẫn.

Lô Quảng Hằng ngồi cách bàn Tống An Hoài cũng không tính là gần, bị ngăn cách bởi ba cái bàn, cũng khó cho Mục Liên Hạ nghe lén. Tuy không nghe thấy, nhưng thấy được. Lô Quảng Hằng mặc một chiếc áo gió màu vàng, là phong cách mà hắn luôn mặc, dựa theo lời hắn nói thì chính là để tôn lên sự phóng khoáng của mình. Hắn mang theo một cô gái xinh đẹp bên người, mặc theo mốt gợi cảm, trong tiết trời đã se lạnh còn mặc váy ngắn và áo lót có dây lộ đùi lộ tay, mặc thêm một cái áo khoác mỏng đến gần như trong suốt không ra dạng gì.

Khi Mục Liên Hạ nhìn qua thì đối phương vừa mới tháo kính đen trên mặt xuống, đang ôm một cánh tay Lô Quảng Hằng làm nũng.

Gương mặt cô gái cậu không thấy rõ, nhưng có lẽ đã gặp qua. Dù sao lúc ấy Lô Quảng Hằng cũng vì cậu mà cắt đứt với không ít người tình, tự nhiên cũng có người không phục đến làm phiền cậu. Lại nói tiếp, cô gái này nói không chừng chính là một trong số đó. Nhớ lại xem đã từng xảy ra chuyện gì đây? Tát một bạt tai hay là làm gì nhỉ?

Khi Mục Liên Hạ nhớ lại mấy chuyện đó, trong lòng vậy mà đau xót, sau đó liền tiêu tan.

Đã sớm… không còn liên quan đến cậu, không phải sao?

Mục Liên Hạ thu hồi tầm mắt, đặt tinh thần về bữa cơm.

Tình cảm trước kia đã là chuyện của đời trước. Hiện tại Mục Liên Hạ cũng chẳng còn muốn đi quen biết Lô Quảng Hằng nữa, thân phận địa vị khác nhau đã định trước kết cục cũng khác nhau. Mục Liên Hạ không muốn đẩy mình vào trong hố lửa nữa, cậu hi vọng sau này Lô Quảng Hằng chính là người xa lạ, sau đó, vào lúc thích hợp, thông qua một vài chuyện biết được từ đời trước, hung hăng bỏ hố hắn một trận.

Nợ cậu, dù sao cũng phải trả… Chỉ là bây giờ, đã là cuộc sống mới, bên người có bạn bè mới, còn có một tương lai mới tinh.

Mục Liên Hạ buông mắt, nhếch nhếch khóe miệng.

Chỉ là đời trước sao lại không phát hiện, Mục Liên Hạ mình dĩ nhiên lại là một người tính toán chi ly như vậy chứ…

Nhưng mà, không thể không làm, không phải sao?