E trở lại rồi đây.mn nhào vô tt cho e đi ạ.

Thấm thoắt đã 1 tháng trôi qua.cuộc sống của Phi Phương vẫn cứ trôi qua như vậy, bình lặng đến mức Cô có dự cảm bất ổn.trong thời gian này cô và Danh Dương chung sống rất tốt, tuyệt nhiên không xảy ra chuyện gì, Hải Yến không xuất hiện, Minh Hòa cũng giường như bốc hơi, Phi Phương ngày ngày đều rảnh rổi đến mức nhàm chán, cô ngoài việc sáng sớm tiễn chồng ra cửa đi làm rồi đợi đến lúc chồng về, thời gian trong ngày hầu như không có gì để làm.

Bởi vì quá nhàn rỗi nên Phi Phương lại sinh ra cảm giác bí bách.khó thở.cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, dạ dày cuộn trào lên từng cơn.Những lúc như vậy Phi Phươn đều trốn vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.liên tục hơn 1 tuần khiến Phi Phương gầy đi nhanh chóng.mặt mũi xanh xao.bộ dạng của cô khiến thím Hoa lo lắng hỏi.

- cô chủ bị bệnh hả?sắc mặt cô xanh xao lắm,hay cô đi bệnh viện khám thử xem.

Phi Phương cố nén cơn buồn nôn đáp.

- tôi không sao?thím yên tâm.

Thím Hoa vẫn cố nói.

- bộ dạng cô thật sự không ổn đâu?dạo này công ty cậu chủ rất bận nên không để ý đến cô chủ nhiều được.cô phải tự chăm sóc tốt cho mình.đừng để cậu chủ lo lắng.

Phi Phương cảm thấy thím Hoa nói rất có lý.vả lại cũng lâu rồi cô không đi khám tổng quát sức khỏe, nhân cơ hội này đi 1 chuyến.

Buổi chiều, Phi Phương mang túi xách đi ra ngoài, cô bắt taxi đến bệnh viện thành phố.bác sĩ yêu cầu cô kiểm tra 1 loạt, mãi hơn 2 tiếng mới xong.lúc ngồi đợi kết quả ngoài hành lang Phi Phương thoáng nhìn thấy 1 bóng người rất quen thuộc lướt qua.

Hải Yến? Đúng.chính là cô ấy?

Hải Yến đi từ phòng bác sĩ ra, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, cô ấy không nhìn thấy Phi Phương mà đi 1 mạch ra ngoài.dáng vẻ rất vội vàng.

Đang chăm chú nghĩ ngợi thì tiếng gọi tên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.Phi Phương đứng dậy bước vào phòng bác sĩ.

Nhìn ông bác sĩ đứng tuổi, Phi phương nhỏ nhẹ lên tiếng.

- bác sĩ.kết quả kiểm tra của tôi thế nào ạ?sức khỏe của tôi có vấn đề gì không ạ?

Giọng Ông bác sĩ lạnh tanh.

- cô có chồng chưa?

- dạ...có rồi ạ.

- có con chưa?nếu có thì được mấy đứa rồi?

- tôi...chưa có con.

- vậy à?hèn gì....

- là sao bác sĩ?

- chúc mừng nhé.cô có thai rồi,

Ầm???

Đầu óc Phi Phương vì câu nói của ông bác sĩ mà như muốn nổ tung.

Có thai?cô...có thai rồi?

Là con của cô và Danh Dương?là con của 2 người?

Tay cô vô thức sờ lên cái bụng nhỏ của mình.

- bây giờ cô đi siêu âm để xem sự phát triển của thai nhi nhé.

Phi Phương mơ hồ làm theo hướng dẫn của bác sĩ.

Đầu óc trống rỗng...

***

Lúc Phi Phương về tới biệt thự trời đã sẩm tối, cô còn chưa kịp ngồi xuống ghế điện thoại di động trong túi xách báo có tin nhắn.

Là tin nhắn của Danh Dương gửi đến.

Anh hẹn cô tới khách sạn?

Phi Phương khó hiểu nhìn điện thoại chăm chú?có gì đó hơi kì lạ....

Danh Dương vì sao phải hẹn cô tới khách sạn?anh có chuyện gì nhỉ?

Phi Phương sờ tay lên bụng mình.nơi đó đang tồn tại

Con của cô và anh?

Cô không suy nghĩ nhiều nữa mà quay người đi ra ngoài.giờ phút này không hiểu sao cô lại rất nhớ anh?

Cô rất muốn gặp anh?

Lúc tới khách sạn.cô lễ tân đưa cho Phi Phương thẻ phòng, cô nhanh chóng đi lên phòng.

Vừa bước chân vào trong căn phòng, dự cảm bất ổn lại 1 lần nữa dâng lên trong lòng cô.Phi Phương thoáng chốc thấy khẩn trương,cô đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng người đàn ông mà cô đang nhớ tới...

Cánh cửa sau lưng cô kêu lên 1 tiếng "tách".

Phi Phương giật mình quay lại, cơ thể vì nhìn thấy kẻ đang đứng trước mặt mà run lên,chân lùi ra sau 3 bước.

- sao...sao lại là anh?

Thế Hải nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của "em gái" thì càng thích thú.anh ta nhàn nhạt quan sát Phi Phương.

- Phi Phương?đã lâu không gặp., càng ngày em càng khiến anh không kìm lòng được.

- tại sao anh lại ở đây hả?

- anh đang đợi em..

- anh theo dõi tôi.

Thế Hải xua tay cười rất vui vẻ.

- không không.em gái.anh theo dõi em làm gì chứ?

Phi Phương cảm thấy toàn thân như rét run, ở cùng 1 chỗ với thế Hải khiến cô ngộp thở, cô cố trấn tĩnh.

- Danh Dương đâu?anh ấy đâu rồi?

Thế hải bắt đầu di chuyển về phía Phi Phương.ánh mắt lóe lên tia xấu xa.

- xem em kìa...em nghĩ Mạc Danh Dương sẽ bảo vệ em sao?em yêu hắn ta rồi à?

Phi phương lùi từng bước.

- không liên quan đến anh?

Nói xong.cô bất ngờ lách qua người thế hải co dò chạy về phía cửa.

Thế Hải đưa tay dễ dàng tóm được Phi phương, lôi cô trở lại.Phi Phương bị quăng mạnh lên giường, 2 tay cô theo phản xạ che bụng mình.cú đẩy mạnh khiến đầu óc cô ong ong.

Thế hải chậm rãi tiến về phía giường.Phi Phương sợ hãi lùi vào góc giường.

- tôi luôn xem anh là anh trai tôi.tôi cầu xin anh.để tôi đi đi.

Thế Hải chồm qua.đè Phi Phương xuống giường, tay vuốt ve má cô.Phi Phương vội tránh đi.anh ta cũng chẳng tức giận mà còn cười.

- đối với anh em cũng chỉ giống như những người phụ nữ khác.chỉ khác 1 điều là anh đặc biệt yêu thích em từ lâu, rất lâu rồi...

Phi Phương hoàn toàn tuyệt vọng.anh ta hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.

- à...nói cho em biết 1 chuyện...việc em đến đây?đều là do người chồng yêu quý của em sắp xếp đấy.anh ta....đặc biệt tặng em cho anh.

Phi Phương gào lên.giãy dụa.

- anh nói bậy?Danh Dương sẽ không đối xử với tôi như vậy đâu?

- làm sao em hiểu hết được con người của chồng em vậy cô gái ngốc.em nghĩ hắn ta quan tâm đến em sao?tỉnh lại đi em gái.thứ mà hắn quan tâm chỉ là bản thân hắn và tiền của hắn thôi.em quên vì sao em lại gả cho hắn rồi à?

Nước mắt Phi phương theo từng câu nói của Thế Hải mà tuôn rơi không ngừng.

Danh Dương không thể tàn nhẫn với cô như vậy được??hơn 1 tháng qua chẳng phải 2 người rất tốt sao?cô ngày ngày ở nhà đợi anh đi làm về.cùng ăn cơm.cùng tắm cùng ngủ giống như 1 cặp vợ chồng đúng nghĩa?

Người đàn ông ấy lúc lạnh lùng tàn nhẫn nhưng 1 khi quan tâm thì rất đỗi dịu dàng.

Cô và anh có con rồi?anh ấy không thể tàn nhẫn với cô như vậy?

Thế Hải tiếp tục đâm vào tim cô bằng lời nói.

- em còn nhớ lúc trước bố tìm trăm phương nghìn kế để gả em cho hắn không?hắn lúc đó chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền đồng ý cưới em.diễn 1 vở kịch vợ chồng ân ái.nhưng mục đích của hắn chỉ là muốn nuốt chửng công ty của bố.

- anh im đi.tôi không muốn nghe.không muốn nghe.

Thế hải giữ lấy cằm Phi Phương.giọng nói toát lên sự nguy hiểm.

- ban đầu bố gả em cho hắn mục đích để em trở thành nội gián bên cạnh hắn.nhưng em lại đem lòng yêu hắn.kế hoạch của hắn thành công rồi.hắn hoàn toàn nắm giữ em trong lòng bàn tay.đến lúc hắn cảm thấy em vô dụng rồi hắn liền vứt em sang 1 bên.tặng em cho anh.

- tôi không tin...không tin anh đâu.buông tôi ra.xin anh buông tôi ra.tôi phải đi tìm Mạc Danh Dương.tôi phải đi tìm anh ấy.

- vô dụng thôi em gái...giờ này chắc hắn đang lăn lộn trên giường vui vẻ cùng người đàn bà nào đó rồi.bây giờ trong phòng này chỉ còn 2 ta.

Thế Hải bất ngờ xé toạc vạt áo trước ngực Phi Phương, da thịt trắng nõn lập tức lộ ra.Thế Hải hối hả vùi mặt vào đó.

Đứa em gái mà anh ta luôn khao khát cuối cùng cũng thuộc về hắn...giờ này hắn hưng phấn tột cùng.

Phi Phương tuyệt vọng gào khóc.cô dùng hết sức lực chống cự nhưng vô dụng.Thế hải hoàn toàn giống như 1 con thú đang nổi điên cắn xé cô.Phi Phương với tay sang bên cạnh.tay nắm được ly rượu ngay tủ đầu giường liền nắm lấy dùng sức đập vào đầu Thế hải.

"Choang" ly rượu vỡ tan cùng tiếng kêu của thế hải.

- á...

Chỉ chờ có vậy...Phi Phương vùng dậy.nhảy xuống giường.trong tay cô cầm mảnh vỡ thủy tinh.cô nhìn máu từ trên đầu thế hải nhỏ giọt xuống đất.giọng run run.

- anh đừng ép tôi...nếu không?....

Thế hải quệt máu chảy xuống mặt.hắn nhổ ra 1 bãi nước bọt.

- em gái...em tưởng mảnh vỡ thủy tinh trong tay em có thể ngăn được anh sao?anh nói cho em biét...hôm nay em nhất định phải thuộc về anh.

Phi Phương biết thế hải nói thật.chỉ bằng sức cô thì chống lại hắn là điều không thể.tuy nhiên nếu thật sự như vậy cô chỉ còn 1 cách mà thôi.

Phi Phương nắm chặt mảnh vỡ hướng đến động mạch trên cổ tay cắt xuống.

- tôi thà chết cũng không để anh có cơ hội làm nhục tôi đâu.

Máu từ cổ tay phi Phương chảy xuống.

Thế Hải mở trừng mắt không ngờ được Cô gái yếu đuối như Phi phương lại dùng cách cực đoan như vậy?trong thoáng chốc anh ta không biết nên làm gì.

Đúng lúc đó.bên ngoài cửa vang lên tiếng đạp sầm sầm.

Phi Phương ngã xuống đất, khung cảnh trước mắt cô dần trở nên mơ hồ.điều duy nhất cô biết được là có ai đó đã xuất hiện cứu cô.

Cô nghe tiếng đánh đấm.thân thể rơi vào 1 vòng ôm ấm áp cùng tiếng kêu thất thanh.

- Phi Phương?tỉnh lại đi...em cố gắng lên..chúng ta đến bệnh viện.

Ý thức Phi Phương dần rơi vào hôn mê vì mất máu.

Mạc danh Dương?có phải là anh không?có phải anh xuất hiện rồi không?.

Nếu anh muốn hại em thì làm sao anh có thể xuất hiện lúc này chứ?

Vậy thì ai?ai đã xuất hiện.

Người đó bế thốc cô chạy ra ngoài.vừa chạy vừa kêu tên cô.nghe thật hoảng loạn.

Phi Phương thều thào yếu ớt.

- có phải anh muốn hại em không?

- có phải không?

.....

Phi Phương hoàn toàn ngất đi...