Danh Môn

Chương 74: Tranh binh quyền (2)

Quyển 2: Kinh thành phong vân

Chương 73: Tranh binh quyền (2)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Người bước vào là Hồng Lư Tự Khanh - Trương Duyên Thưởng. Sau khi quân Hồi Hột vây thành Tây Thụ Hàng, hắn được thả ra nhưng vì việc đàm phán đã không còn ý nghĩa nên hàng ngày rảnh rỗi hắn thường đánh cờ với Lý Hệ hay đóng cửa trong phòng đọc sách. Tình thân nảy sinh trong cơn hoạn nạn, dần dần Trương Duyên Thưởng cũng có mấy phần trung thành với Lý Hệ. Vì Trương Duyên Thưởng ở cùng với Chu Hi Thái nên Lý Hệ ra lệnh cho hắn giám sát Chu Hi Thái.

Sau khi Trương Hoán vào thành, Chu Hi Thái biết tin liền triệu tập tâm phúc thương nghị kế sách đối phó, Trương Duyên Thưởng phát hiện ra, hắn vội vàng tới bẩm báo với Lý Hệ.

Trương Duyên Thưởng tiến vào cúi người thi lễ, hắn đang định nói thì nhìn thấy Trương Hoán đứng ở bên cạnh thì thoáng cắn môi chần chừ. Lý Hệ cười nói: “ Cứ nói, không sao cả” .

Trương Duyên Thưởng liếc nhìn Trương Hoán rồi trầm giọng nói: “ Bệ hạ, thần được tin báo Chu Hi Thái đã triệu tập mười ba tên Đô uý tới phòng. Chúng đóng chặt cửa phòng, canh phòng rất nghiêm ngặt nên vi thần tới bẩm báo” .

Lý Hệ giật mình, hắn vội hỏi: “ Từ khi nào?”

“ Vừa lúc nãy, chưa tới nửa canh giờ” .

Hiển nhiên điều này chính là vì Trương Hoán tới đây. Lý Hệ cúi đầu trầm tư rồi nói: “ Việc này Trẫm đã hiểu. Khanh cứ về trước đi, giám sát mọi động tĩnh của hắn” .

“ Thần tuân chỉ” .

Trương Duyên Thưởng vội vàng rời đi. Lý Hệ cười nhạt nói với Trương Hoán: “ Khanh đã thấy. Thôi Viên cứ như âm hồn bất tán. Rõ ràng hắn sắp xếp Chu Hi Thái làm phó sứ là có ý đồ. Nếu như không phải quân Hồi Hột đến đánh, Trẫm quả thực nghĩ rằng hắn đã đặc biệt sắp xếp Chu Hi Thái tới đoạt binh quyền của Trẫm” .

Lá thư Thôi Viên viết cho Đăng Lợi Khả Hãn vẫn còn đang nằm trong áo ngực Trương Hoán. Hắn sao có thể không biết dụng ý của Thôi Viên khi sắp xếp Chu Hi Thái sao?

“ Bệ hạ chuẩn bị đối phó với hắn như thế nào?” Trương Hoán bình thản hỏi.

Lúc này mắt Lý Hệ đã không thể che giấu suy nghĩ của hắn nữa. Hắn chắp tay sau lưng nói vẻ lo lắng: “ Trẫm cực kỳ lo lắng. Nếu như không xử lý nhanh, rất có thể sẽ xảy ra binh biến. Đoàn Đại tướng quân lại trọng thương không gượng dậy nổi. Trẫm không còn ai có thể tin dùng” .

Đột nhiên Trương Hoán cười nói: “ Bệ hạ nghĩ thần thế nào?”

“ Khanh?” Lý Hệ nhìn Trương Hoán một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “ Không phải là Trẫm không tin khanh mà vì uy tín của khanh còn ít. Dù Đoàn tướng quân có chuyển giao binh quyền cho khanh, khanh cũng không thể thuần phục binh lính. Trẫm không hoàn toàn yên lòng” .

Trương Hoán cười nhạt nói: “ Bệ hạ, giết một người có khi hơn mười đao cũng không thể kết liễu tính mạng nhưng có khi chỉ một châm cũng có thể lấy mạng. Vấn đề quan trọng nhất chính là thời cơ ra tay cùng địa điểm. Thần tin tưởng Bệ hạ sẽ hoàn thành tâm nguyện” .

Lý Hệ chắp tay sau lưng đi lại trong phòng. Thủ hạ quan quân cao cấp của Đoàn Tú Thực tuy nhiều nhưng đã ở cùng với Chu Hi Thái hơn một tháng. Hắn có thể tin tưởng ai không? Trong khi đó hắn hiểu rõ Trương Hoán, Đoàn Tú Thực cũng từng tiến cử hắn. Nhưng dù sao Trương Hoán vẫn còn trẻ tuổi, chưa chắc đã là đối thủ của một Chu Hi Thái đã cầm quân mấy chục năm. Chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng nên cần phải cẩn thận.

Lý Hệ trầm tư một lát rồi cười nói với Trương Hoán: “ Việc này để lát nữa hãy nói. Bây giờ Trẫm dẫn khanh đi gặp Đoàn Tú Thực “ .

Chỗ ở của Đoàn Tú Thực cũng ở gần đó. Một lát sau hai người đi vào một chiếc sân nhỏ. Trong sân nồng nặc mùi thuốc. Lý Hệ cau mày nói với Trương Hoán: “ Tình huống trúng tên của Đoàn Tú Thực cũng khá kỳ lạ. Khi đó quân Hồi Hột tấn công thành, trên tường thành khá hỗn loạn, không thể biết được nhiều nhưng hiện tại xem ra cũng có khả năng là do con người đó gây nên” .

“ Trúng tên hơn một tháng mà vẫn chưa bình phục sao?”

Lý Hệ lắc đầu nói: “ Tên độc. Thế nhưng quân y đã nói là không còn đáng ngại nhưng cần điều trị lâu dài” .

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã nhanh chóng bước vào trong phòng. Lúc này Đoàn Tú Thực mới uống thuốc. Hôm nay tinh thần của hắn tốt hơn hôm qua. Đoàn Tú Thực đang nằm nghiêng trên giường đọc sách, ngay khi ngẩng đầu đã thấy Lý Hệ bước tới.

“ A! Bệ hạ …” .

Đoàn Tú Thực vội vàng bỏ quyển sách, chắp tay thi lễ: “ Bệ hạ, xin thứ cho lão thần không thể đứng thẳng” .

“ Tinh thần của ái khanh cũng không tệ lắm” Lý Hệ bước tới trước giường nhìn kỹ sắc mặt của Đoàn Tú Thực Thực: “ Sắc mặt hồng hào hơn nhiều. Xem ra Đoàn ái khanh sắp bình phục” .

Lý Hệ quay đầu vẫy tay với Trương Hoán rồi nhìn Đoàn Tú Thực Thực giới thiệu: “ Người này chính là Trương Hoán. Đây là lần đầu Đoàn ái khanh gặp Trương Hoán, đúng không?”

Trương Hoán vội vàng bước tới, cúi người thật thấp thi lễ: “ Vãn bối Trương Hoán tham kiến Đoàn lão tướng quân” .

“ Quả nhiên là nhân tài xuất chúng” .

Đoàn Tú Thực Thực cẩn thận đánh giá Trương Hoán rồi ông ta vui vẻ nói với Lý Hệ: “ Lão thần chúc mừng Bệ hạ có được một tài năng xuất chúng” .

Lý Hệ lắc đầu cười nói: “ Dù Trương ái khanh không tệ nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, có một số việc vẫn cần Đoàn ái khanh làm chủ. Khanh không nên nhân cơ hội này đẩy việc cho kẻ khác” .

“ Xin Bệ hạ cứ yên tâm. Ngày nào còn lão thần, ngày đó vẫn tận tâm vì Bệ hạ” .

Lý Hệ quay đầu đưa mắt nhìn hai thị vệ thân tín. Hai tên thị vệ lập tức hiểu ý, chúng đi ra ngoài và đóng cửa phòng lại. Trong phòng lập tức tối om.

“ Hai người các khanh đã hiểu rõ tình thế bây giờ” .

Lý Hệ nhìn Đoàn Tú Thực rồi lại nhìn Trương Hoán. Hắn nói giọng trầm, thấp để không vang xa: “ Trẫm đã quyết tâm phải có được đội quân này. Trẫm đã nhẫn nhịn mười lăm năm mới có ngày này. Cho dù thế nào đi nữa lần này không được thất bại” .

“ Bệ hạ, dù sao Chu Hi Thái chỉ khống chế chưa tới hai vạn quân. Lão thần khống chế sáu vạn quân. Thực lực chúng ta vượt rất xa. Bệ hạ hãy đi trước một bước để lão thần trực tiếp thu thập hắn. Đây mới chính là biện pháp ổn thoả nhất, hữu hiệu nhất” .

“ Điều này …” Lý Hệ có cảm giác gì đó không ổn nhưng nhất thời hắn lại không biết vấn đề đó là gì.

“ Bệ hạ, thần không nghĩ như vậy” .

Trương Hoán vẫn một mực trầm mặc đột nhiên lên tiếng phản đối: “ Đoàn lão tướng quân, xin thứ cho Trương Hoán nói thẳng. Giết địch ba ngàn, tổn thất tám trăm. Lão tướng quân có thể tính xem chuyện này tổn thất mất bao nhiêu binh mã không?'

Lý Hệ gật đầu. Trương Hoán đã nói đúng suy nghĩ trong lòng hắn. Điều hắn muốn chính là thực lực. Hắn muốn toàn bộ đội quân này. Đội quân này phải được mang về Trường An, trở thành công cụ quan trọng để hắn tranh đoạt quyền lực. Quả thực hắn không muốn bất kỳ tổn thất nào.

“ Trương Hoán, vậy khanh hãy nói xem” .

Trương Hoán cúi đầu thi lễ với Đoàn Tú Thực Thực rồi mới chậm rãi nói: “ Binh pháp có câu: thượng sách là dùng mưu. Đối phó với Chu Hi Thái chỉ cần dùng hư thực dụ hắn. Bắt hắn quả thực cũng không khó” .

Đoàn Tú Thực liếc nhìn Trương Hoán cười nhạt nói: “ Bắt hắn quả thực cũng không khó sao? Nói thì rất dễ dàng. Chu Hi Thái cầm quân mấy chục năm nay. Những điều ngươi nghĩ chẳng lẽ hắn cũng không thể nghĩ ra sao? Mười mấy năm trước hắn giết cả nhà Sử Triều Nghĩa, thủ đoạn thực sự rất tàn độc. Ngươi không biết nhưng ta biết rõ muốn diệt trừ hắn chỉ còn cách âm thầm ra tay, không còn cách nào khác” .

Trong lòng Trương Hoán thầm tức giận khi nghe giọng nói khinh miệt của Đoàn Tú Thực: “ Đoàn lão tướng quân có nghĩ tới không. Nếu để Bệ hạ rời đi trước, Chu Hi Thái khi đó không đối phó với lão tướng quân mà đuổi theo ra tay với Bệ hạ thì lão tướng quân sẽ đối phó thế nào? Ngược lại nếu Bệ hạ ở trong quân, khi xảy ra nội chiến, ai có thể bảo đảm sự an toàn của Bệ hạ?”

“ Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ là không lo ngại” .

“ Chu Hi Thái có để lão tướng quân chuẩn bị đầy đủ không?'

….

“ Thôi được. Hai khanh không cần tranh cãi” .

Sắc mặt Lý Hệ sầm xuống, hắn buồn bực nói với Trương Hoán: “ Thân thể Đoàn lão tướng quân chưa bình phục. Lời nói không nên quá kích động. Khanh hãy ra ngoài trước” .

Nói xong Lý Hệ đưa mắt nhìn Trương Hoán, Trương Hoán hiểu ý hắn vội vàng khom người áy náy nói với Đoàn Tú Thực: “ Vãn bối cố chấp, lại không nhớ lão tướng quân thương thế nằm trên giường. Thật sự rất có lỗi. Vãn bối xin cáo từ trước” .

Trương Hoán lại quay người hành lễ với Lý Hệ rồi bước ra khỏi phòng. Sau khi bóng dáng Trương Hoán biến mất. Lý Hệ mới hỏi Đoàn Tú Thực Thực: “ Chẳng lẽ Đoàn ái khanh thực sự muốn Trẫm tránh đi sao?”

“ Không phải” .

Đoàn Tú Thực Thực mỉm cười nói: “ Kỳ thật lão thần chủ trương dùng thần binh để đối phó với Chu Hi Thái. Lúc nãy lão thần nói vậy là thử Trương Hoán. Rất tốt, chỉ riêng điểm kiên trì theo suy nghĩ của mình cũng khiến lão thần hết sức coi trọng hắn” .

Nói tới đây Đoàn Tú Thực Thực khẽ thở dài, hắn thành thật nói với Lý Hệ: “ Điểm yếu lớn nhất của Bệ hạ lúc này là không có người để dùng. Trương Hoán có thể dẫn quân tập kích kinh thành Hồi Hột, giải vây cho thành Tây Thụ Hành là đã nói lên cái tài của hắn. Một nhân tài như vậy, Bệ hạ đáng lẽ nên cho hắn nhiều cơ hội để tôi luyện. Không thể chỉ vì hắn trẻ tuổi mà không dám dùng. Dùng sớm hắn ngày nào chính là may mắn của Bệ hạ. Mấy lời tâm phúc của lão thần mong Bệ hạ nghĩ lại” .

Lý Hệ cúi đầu trầm tư không nói., rất lâu sau hắn mới chậm rãi ngẩng đầu cười nói: “ Suy tính sâu xa của Đoàn ái khanh rất hợp với ý Trẫm. Trẫm quả thực đã quyết định trọng dụng Trương Hoán nhưng vấn đề là không thể nói ra quá sớm” .

Ánh mắt hai người gặp nhau. Nụ cười hiểu ý lập tức xuất hiện.

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt