Trong đầu Pháp Đức Lặc lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù mà thôi. Điều hắn lo lắng rốt cuộc cũng đã xảy ra. Bản thân hắn đã sớm nghe đồn về việc đệ đệ Triết Nhĩ Pháp Nhĩ có chút quan hệ với A Ba Tái. Hắn cũng đã từng khuyên đệ đệ của mình là đừng nên đùa với lửa, nhưng ngàn vạn lần hắn cũng không bao giờ nghĩ tới việc Lạp Hy Đức sẽ dùng chuyện này để phù phép làm lý do “ cực kỳ chính đáng” để mà diệt trừ hoàn toàn gia tộc của mình. Thật đáng hận quá. Phụ thân Diệp Cáp Nhã không còn ở Ba Cách Đạt này, nếu không Lạp Hy Đức dẫu có trăm lá gan cũng không dám lớn lối làm chuyện kinh thiên như thế này. Pháp Đức Lặc trong lòng thống hận bản thân vô cùng, bởi vì hắn tham quyền lực, muốn được nắm trong tay quyền lực vô hạn như phụ thân, cho nên hắn đã trơ mắt nhìn Lạp Hy Đức thay đổi tướng lãnh của cận vệ quân mà không can thiệp một chút nào cả. Cho nên mới dẫn đến hậu quả như ngày hôm nay.
Pháp Đức Lạp biết mình đại thế đã mất, hắn thở dài một tiếng, buông thõng cánh tay xuống như không còn chút sức lực nào cả. Lúc này Lạp Hy Đức bỗng nhiên vung cánh tay quát lớn: “ Chuyện ngày hôm nay không liên quan gì tới các quan viên cả, ta chỉ truy cứu trách tội một mình Pháp Đức Lặc mà thôi”
“ Calipha vạn tuế” Những tiếng hoan hô đầy hào hứng phấn khởi vang lên đến tận mây xanh.Quảng trường lạnh lẽo lúc nãy bống biến thành một biển người vui mừng hân hoan.
Hạ tuần tháng một năm Đại Trị thứ bảy tính theo lịch của Đại Đường, trong nội bộ Đại Thực phát sinh chính biến. Tại đô thành ba Cách Đạt, Đại Thực Calipha Lạp Hy Đức lợi dụng cơ hội Đại Đường bắt giữ Diệp Cáp Nhã, nên đã lấy lý do Triết Nhĩ Pháp Nhĩ xâm phạm công chúa A Ba Tái nên phát binh diệt trừ gia tộc của Diệp Cáp Nhã. Pháp Đức Lặc bị ép phải uống thuốc độc tự vẫn, và cả gia tộc của Diệp Cáp Nhã hơn một trăm người cũng bị giết sạch. Mà trong số đó thì Triết Nhĩ Pháp Nhĩ là kẻ phải nhận cái chết thảm khốc nhất. Đầu của hắn bị treo trên chỗ cao nhất của cây cầu bắc qua sông Cách Lý Tư, còn thân thể của hắn thì bị bổ ra làm hai phần, mỗi phần bị treo ở hai đầu cầu khác nhau. Kể từ đó trên bầu trời của A Bạt Tư vương triều không còn hai mặt trời nữa, chỉ còn duy nhất một vầng thái dương đó là Lạp Hy Đức,ông ta đem tất cả quyền lực chính trị, quân sự thâu tóm hết vào tay mình.
Đầu tháng hai, trên bầu trời Ba Cách Đạt lại xuất hiện một trận tuyết rơi mà chỉ trăm năm cũng khó gặp được. Chính trong không gian đó, sứ giả Đại Đường là Thôi Diệu cuối cùng cũng đã tới Ba Cách Đạt. Hắn mang đến cho Lạp Hy Đức bức thư do chính Đại Đường hoàng đế viết và gửi cho ông ta. Trong thư Trương Hoán rất nhiệt tình muốn vào tháng sáu năm Đại Trị thứ năm được gặp mặt với Lạp Hy Đức ở Thác Chiết thành của Thạch quốc. Lạp Hy Đức vui vẻ nhận lời. Đồng thời phái thân vương A Cổ Thập làm đặc sứ sang Đại Đường, để bàn bạc cụ thể là công việc của lần hội kiến đầu tiên giữa hai nước.
Nếu như thời tiết ở Ba Cách Đạt lúc này là những trận tuyết rơi nhỏ, thì ở Hồi Hột từ khi mùa đông bắt đầu tới nay, đã có ba trận bão tuyết lớn liên tiếp ập xuống. Kể từ tháng mười hai, tuyết rơi rồi tích tụ dày đến vài thước che lấp hết cả thảo nguyên, điều này chính là nguyên nhân dẫn đến việc mấy trăm vạn con dê bò bị chết vì đói vì rét. Từ đó khiến cho Hồi Hột vốn đã nghèo khó, chẳng có của ăn của để, thì nay tình trạng lại càng thêm trầm trọng hơn. Tháng giêng năm Đại Trị thứ bảy, dưới những trận bão tuyết cả thảo nguyên Mạc Bắc rộng lớn, giờ đây chỉ còn là một cánh đồng tuyết trắng xóa.
Khả Đôn thành cũng không tránh khỏi bị bão tuyết bao trùm. Tòa thành này xem ra còn nhỏ hơn một huyện thành của Trung Nguyên nữa, nhưng trong thành lúc này đang chật ních những người dân du mục tới để tránh bão tuyết. Mấy vạn con người cùng với mấy vạn dê bò cứ thế lúc nhúc ở trong một tòa thành nhỏ bé này.
Khả Hãn của Đông Hồi Hột Dược La Cát Linh đang cùng với tướng quốc của mình là Bố Tư La Nhĩ, đi tới từng lều trướng ở bên ngoài thành để thăm hỏi các nạn dân. Họ nhìn qua một lượt thì thấy những nạn dân này phần lớn đều trong tình trạng giống nhau: súc vật của họ bị chết quá nửa, mấy con dê mẹ được giữ lại trở thành niềm hy vọng của cả gia đình. Lương thực sớm đã chẳng còn gì cả, những tài sản đáng giá cũng đều đã được bán đi để lấy tiền mặt, rồi lại đi mua cỏ khô.Cỏ khô bây giờ trở thành một thứ vô cùng quý giá. Bọn họ mỗi ngày chỉ được ăn có một chút bã đậu để lót dạ, cố gắng cầm cự qua mùa đông khắc nghiệt.
Thấy tình cảnh của những nạn dân bị thảm như vậy cũng khiến cho Dược La Cát Linh cũng không thể cầm lòng được. Ông ta nhảy lên ngựa trở về bên trong thành. Trên đường, dù có tướng quốc đi cùng nhưng ông ta vẫn trầm ngâm không nói lời nào cả. Mặc dù bản thân Dược La Cát Linh là một người Hán tộc, nhưng từ thuở nhỏ ông ta đã được nuôi dưỡng và lớn lên ở Mạc Bắc. Tự đáy lòng ông ta coi thảo nguyên này chính là quê hương bản quán của mình. Chính Dược La Cát Linh đã chứng kiến quá trình Hồi Hột từ chỗ cường thịnh rồi dần dần suy yếu trong vòng mười mấy năm qua. Bắt đầu từ năm Khánh Trị thứ mười sáu, Hồi Hột tổ chức một cuộc xâm lấn về phía nam và chính Trương Hoán đã bẻ gãy và vùi dập cuộc xâm lấn đó. Kể từ lúc đó Hồi Hột đã liên tục có những ngộ nhận về thế cục mà bước những bước sai lầm như: Cùng tranh đoạt An Tây với Thổ Phiên, tranh đoạt Bắc Đình với Đại Đường, và kết quả là các cuộc gây hấn này Hồi Hột đều là kẻ thất bại nặng nề. Rồi lại nội chiến, tranh đoạt ngôi vị Khả Hãn nữa, cứ như thế Hồi Hồi không biết thân biết phận cứ đi vào hết sai lầm này đến sai lầm khác. Nhưng thật ra thì đó cũng chỉ là nguyên nhân bề ngoài mà thôi. Còn nguyên nhân căn bản cho sự suy yếu của Hồi Hột như hiện nay chính là vì Đại Đường đang quật khởi mạnh mẽ. Và nhìn xuyên suốt lịch sử thì có thể thấy Trung Nguyên mà yếu thì Mạc Bắc mạnh và ngược lại Trung Nguyên mạnh thì Mạc Bắc yếu. Trải qua ngàn năm, quy luật đó lại đang được tái diễn một lần nữa. Chẳng lẽ lần này Hồi Hội thật sự lâm vào hiểm cảnh vạn kiếp bất phục hay sao?
Dược La Cát Linh nhìn thảo nguyên rộng lớn chỉ một màu tuyết trắng. Trong lòng ông ta trĩu nặng tâm sự, không khỏi thở dài một hơi. Tướng quốc Bố Tư La Nhĩ thấy Khả Hãn tâm sự nặng nề, liền thấp giọng khuyên nhủ: “ Khả Hãn không cần phải phiền não như vậy, mặc dù chúng ta ở đây, điều kiện kham khổ, nhưng ít ra còn có Đại Đường trợ giúp. Thần nghĩ rằng mấy ngày nữa thôi là vật tư, và lương thực mà Đại Đường viện trợ cho chúng ta sẽ tới. Chứ Khả Hãn xem Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý kia xem, bọn chúng không nhận được bất cứ sự giúp đỡ nào từ bên ngoài, biên giới thì bị phong tỏa, mà còn phải kiếm đủ lương thực nuôi mười vạn quân đội nữa. Trong khi đó Hiệt Kiền Già Tư lại đang sống trong mơ mơ màng màng chẳng quan tâm gì đến chính sự cả. Cho nên không cần phải nói thần nghĩ rằng bọn chúng sẽ sớm rơi vào tình trạng bi thảm mà thôi. Nếu như bọn chúng không tự nghĩ cách cứu mình ngay từ bây giờ thì chỉ hai năm nữa thôi, bọn chúng cũng sẽ tự đi vào con đường diệt vong.
Dược La Cát Linh gật đầu đồng ý với suy nghĩ của A Bố Tư La Nhĩ, ông ta quay sang nói: “ Mấy năm nay khí hậu ngày càng khắc nghiệt, đã ba năm liên tiếp xảy ra bão tuyết rồi. Nếu tình hình này còn tiếp tục diễn ra thì ta chỉ e đến sang năm thôi chúng ta cũng không thể trụ được mất. Ta nghĩ rằng chúng ta cần phải tìm một con đường lùi phòng hậu sự mới được”
A Bố Tư La Nhĩ cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của Khả Hãn. Nếu nói về đường lùi, thì đơn giản nhất chính là dời về phía nam, đầu nhập vào Đại Đường. Nhưng phương án này chỉ là phương án vạn bất đắc dĩ cuối cùng mà thôi. Dược La Cát Linh nói những lời đó vào lúc này cũng chỉ là lo xa mà thôi. Điều mà A Bố Tư La Nhĩ lo lắn nhất vào lúc này chính là việc Hiệt Kiền Già Tư có thể phát binh tấn công bọn họ vào đầu mùa xuân. Đây mới là việc cấp bách lúc này, nghĩ vậy ông ta liền vội vàng nói: “ Khả Hãn, thần rất lo lắng về khả năng Hàn Đóa Nhĩ Bát Lý sẽ phát binh tấn công chúng ta bất cứ lúc nào. Có lẽ chúng ta nên có sự chuẩn bị một chút cũng không thừa. Ví dụ như lợi dụng lúc ngày đông rảnh rỗi chúng ta cho các thanh niên tiến hành thao luyện vừa rèn thân thể vừa rèn kĩ năng chiến đấu”
Dược La Cát Linh bỗng nhiên nhìn về phương trời xa xa cười nói: “ Có lẽ ngươi nói đúng, hiện tại chúng ta đang có điều kiện luyện binh rất tốt mà”
Nói xong, ông ta giục ngựa chạy về hướng phương nam, từ phía xa xa đã nghe thấy tiếng hò hét vui mừng : “ Nhanh lên, đi gọi mọi người ra ngoài thành chuyển đồ vào trong đi, cứu tinh của chúng ta đã tới rồi”
A Bố Tư La Nhĩ cũng đã nhìn thấy, trên cánh đồng tuyết rộng mênh mông, ở phía xa xa kia đã xuất hiện một hắc tuyền dài dài. Đó chính là Đường quân vận chuyển vật tư đến giúp họ. A Bố Tư La Nhĩ vô cùng vui mừng, hô to lên một tiếng, rồi quay ngựa chạy vào bên trong thành.