Màn đêm lạnh lẽo bao phủ lấy Đại Minh cung, thời gian từ lúc bãi triều đến bây giờ đã qua lâu lắm rồi. Nhưng trong cảnh đêm hôm khuya khoắt thế này, lại có mấy chiếc xe ngựa được người hầu hộ tống cùng nhau kéo tới Đại Minh cung. Ngay sau đó một chiếc đèn lồng hình quả quýt lại được thắp lên ở trong Đại Minh cung. Bóng dáng của các vị Đại Đường tướng quốc lại xuất hiện kể từ sau khi bãi triều. Lần lượt Bùi Hữu, Thôi Ngụ, Hàn, Sở Hành Thủy, Viên Tái, Trương Phá Thiên, theo thứ tự mà đến. Thần sắc ai nấy đều nghiêm túc, có chút căng thẳng. Điều này cho thấy rõ ràng bọn họ bị bất ngờ tuyên triệu vào Đại Minh cung. Những tên thị vệ làm nhiệm vụ canh gác im lặng dõi theo bóng dáng vội vã của các vị tướng quốc xa dần về phía Đại Minh cung. Rất nhiều người trong số họ mơ hồ cảm nhận nhất định Đại Đường đã phát sinh ra đại sự gì rồi.
Trong tử thần thiên điện bảy vị tướng quốc đang châu đầu ghé tai, rối rít bàn luận tại sao hoàng thượng lại triệu họ gấp như vậy. Nhưng không người nào biết cả, bởi vì trong mấy ngày qua, tình hình trong triều ổn định không có chuyện gì bất thường cả, cũng không có đại sự gì phát sinh. Lúc này Thôi Ngụ bỗng nhiên nhìn thấy đứa cháu họ của mình đang ngồi ở một góc điện. Lúc này Thôi Diệu đang cùng với người trực ban hôm nay là Trung thư xá nhân Hàn Dũ nói chuyện phiếm. Thôi Ngụ không khỏi ngẩn người: “ Diệu nhi, con trở về bao lâu rồi, sao con lại có mặt ở đây”
Thôi Diệu vội vàng tiến lên thi lễ với nhị tổ phụ Thôi Ngụ của mình: “ Hồi bẩm nhị tổ phụ, con vừa mới trở về Trường An lúc trưa nay, thì đến chiều bệ hạ đã triệu con vào gặp rồi lệnh cho con đến tối cùng tham gia hội nghị”
“ Thì ra là như vậy, ta đã hiểu dụng ý của bệ hạ khi triệu kiến chúng ta tới rồi” Sở Hành Thủy cười ha hả. Rồi ông ta quay đầu về phía các vị tướng quốc khác nói: “ Ta nghe nói tể tướng của Đại Thực đã tới Đại Đường ta, mà Diệu nhi lại có mặt ở đây. Không cần phải nói, thì cũng biết bệ hạ triệu kiến chúng ta tới vào giờ này chắc chắc là vì chuyện của Đại Thực rồi”
Mọi người nghe xong đều bừng tỉnh, hiểu ra vấn đề. Sở Hành Thủy nói rất có lý. Đúng lúc này từ trong nội điện vang lên tiếng truyền báo của thị vệ: “ Hoàng thượng giá lâm”
Bảy vị tướng quốc lập tướng yên tĩnh trở lại. Thôi Diệu và Hàn Dũ ở phía sau cũng đứng lên. Chốc lát sau, Trương Hoán bước nhanh tiến ra đại điện. Hắn vẫn đang mặc một bộ y phục bình thường, không hoàng bào gì cả, nhìn cũng không đến nỗi nào. Trương Hoán lướt nhìn qua tất cả mọi người, cười nói: “ Chúng ái khanh đã đến hết cả rồi. Chỉ có trẫm là tới chậm thôi”
“ Chúng thần tham kiến hoàng thượng” Mọi người đồng loạt khom người thi lễ.
“ Chúng ái khanh miễn lễ” Trương Hoán ngồi xuống, khoát tay ra hiệu cho mọ người: “ Các ái khanh cứ ngồi xuống bàn chuyện. Bây giờ cũng đang là lúc hạ triều, tất cả có thể thoải mái một chút, không cần quá câu nệ lễ tiết đâu”
Mọi người lục tục bảo nhau ngồi vào vị trí của mình. Hàn Dũ thì ngồi trước bàn để ghi chép, tất cả giấy, bút đã được ông ta chuẩn bị để ghi chép. Hơn mười tên thái giám đã đem đốt tất cả số đèn đuốc trong Tử Thiên Điện khiến nơi đây sáng sủa, rõ như ban ngày vậy.
Trương Hoán trầm ngâm một chút, rồi chậm rãi nói: “ Hôm nay trẫm đột ngột triệu kiến các khanh tới vào giờ này là vì có một quốc sách quan trọng muốn cùng mọi người thương lượng. Chiều hôm nay trẫm đã nhận được bức thư do chính Calipha viết cho trẫm”
Trương Hoán vừa dứt lời, lập tức mọi người đều quay đầu nhìn về phía Thôi Diệu. Trương Hoán thấy thế khẽ mỉm cười, nói: “ Không sai, bức thư đó là do chính tay Thôi Diệu đã vượt ngàn dặm mang về đây. Bức thư ấy cũng viết bằng chữ Đại Thực và trước mắt Thôi Diệu sẽ đọc cho tất cả mọi người nghe qua”
Thôi Diệu lập tức đứng lên. Hắn nhận lấy bức thư đó từ trên một cái khay mà tên thái giám bưng tới. Trong suy nghĩ của hắn có chút khẩn trương, hồi hộp: “ Gửi hoàng đế Đại Đường, ta là Lạp Hy Đức, cũng chính là Calipha đời thứ năm của A Bạt Tư vương triều. Vì muốn tạo lập mối quan hệ lợi ích bình đẳng lâu dài giữa hai nước, cho nên ta đặc biệt viết thư gửi tới hoàng đế bệ hạ…”
Thôi Diệu đọc rất chậm, cả một bức thư hai nghìn chữ, cơ hồ hắn phải đọc mất một khắc đồng hồ. Hãn Dũ vừa nghe vừa múa bút thành văn, chép lại nội dung bức thư của Lạp Hy Đức. Bảy vị đại thần chăm chú lắng nghe Thôi Diệu đọc thư từ đầu tới cuối, không ai có bất cứ lấy làm ngạc nhiên về bức thư này. Tất cả hiểu rằng đây không phải là chuyện đùa mà là một quyết sách trọng đại của Đại Đường.
Thôi Diệu đọc xong liền lặng yên lui xuống, Trương Hoán nhìn qua mọi người một lượt, rồi cất lời nói trước: “ Chuyện này trẫm đã suy đi tính lại cả chiều nay, hiện nay quân tướng Đại Thực đang nảy sinh mâu thuẫn sâu sắc. Calipha vì hy vọng đoạt lại quyền lực của mình cho nên hy vọng có thể nhận được sự hỗ trợ từ phía chúng ta. Để báo đáp lại chuyện đó, ông ta hứa sẽ ngừng hoàn toàn việc Đại Thực ủng hộ Hồi Hột. về cơ bản trẫm đồng ý với lời đề nghị này, nhưng đây là vấn đề trọng đại, trẫm muốn bàn bạc thêm với các khanh cho kín kẽ. Hy vọng các khanh hãy đóng góp thêm ý kiến của mình”
Chuyện này thực sự là rất bất ngờ, cho nên không có ai chuẩn bị trước tư tưởng hay phương án gì cả. Trong đại điện nhất thời im ắng, không một tiếng động. Trương Hoán cũng không thúc giục, hắn biết mọi người cần thời gian để suy tính”
“ Bệ hạ, thần xin được có mấy lời nói trước” Người vừa đứng lên phát biểu chính là Binh bộ thượng thư Viên Tái. Ông ta hướng mọi người gật đầu, rồi từ từ nói: “ Năm năm trước đây thần được bệ hạ giao nhiệm vụ đi xử lý vấn đề của người Khiết Đan. Đó là đem những người Khiết Đan sau khi bị đánh dẹp đưa về an trí ở mười lăm châu huyện từ Hà Bắc cho tới Hà Đônh. Tính đến nay năm năm đã trôi qua, đầu năm vừa rồi thần có đặc biệt đi thăm dò hiệu quả của công cuộc an trí đó ra sao . Thì kết quả thật sự khiến cho thần kinh ngạc, mới có năm năm ngắn ngủi mà đại đa số người Khiết Đan đã hòa nhập với người Hán thành một cộng đồng thống nhất. Người Khiết Đan và người Hán lấy nhau, rồi bọn họ cũng mặc y phục giống người Hán, cũng nói phương ngôn, cũng nộp thuế như người Hán chân chính. Nhất là những người trẻ tuổi, căn bản bọn họ không còn nghĩ rằng mình là người Khiết Đan nữa. Thần cũng đã tận tình đi hỏi không ít người, bọn họ đều trả lời rằng không cần để ý mình là người Khiết Đan hay người Hán, mấu chốt là họ có cái ăn, cái mặc, có đất đai để sinh hoạt và cấy cày là được rồi. Từ những điều này thần hiểu ra rằng, việc phản đối người Khiết Đan rời nam đó chẳng qua là ý kiến của bọn người quý tộc, chúng sợ như vậy sẽ là cướp đi những người làm ra lợi ích cho chúng. Còn những người Khiết Đan nghèo khổ, thật sự bọn họ chẳng thèm để ý mình là con dân của ai. Những người ấy sinh sống trong nền văn hóa của chúng ta dĩ nhiên bọn họ sẽ phải tự mình dần dần điều chỉnh để thích ứng và quen dần với văn hóa, phong tục tập quán của dân tộc Hán. Cứ lâu dần lâu dần, bọn họ sẽ bị đồng hóa và sẽ hoàn toàn đi theo văn hóa của người Hán chúng ta. Nếu như chúng ta làm ngược lại, nghĩa là ban đầu tỏ ra nhân nhượng , cung cấp cho bọn chúng tiền gạo tất dẫn đến kết quả là đám người ấy sẽ kiêu căng, thậm chí là có cảm giác bất bình đẳng, và chỉ cần hơi không bằng lòng một chút là chúng lại đòi khởi nghĩa độc lập, bởi vì chúng cho rằng sự ưu đãi của triều đình chính là một sự miệt thị, coi thường chúng. Cho nên việc bệ hạ dùng biện pháp cứng rắn, tiêu diệt toàn bộ bọn quý tộc Khiết Đan, rồi cưỡng chế và phân tán các người dân trong bộ tộc đi an trí, cho ở cùng với người Hán, cùng đãi ngộ như người Hán. Mặc dù ban đầu bọn họ cũng có chút bất mãn nhưng rồi trải qua thời gian, văn minh của người Hán sẽ dần dần được dung nhập vào trong đầu của họ. Và thế là chúng ta đã xóa bỏ hoàn toàn được mối nguy hiểm từ người Khiết Đan rồi”
Viên Tái nói một hơi đến đây, chợt phát hiện ra mình dường như đã đi lạc đề, nên ông ta áy náy cười nói: “ Ý của thần không phải là đề cập tới vấn đề này đâu. Ý của thần là thế này: Bọn người Hồi Hột kia, nhân khẩu thật ra thì cũng không nhiều, tối đa thì cũng chỉ đến trăm vạn người là cùng. Không chỉ có bọn họ, mà bọn người Hung Nô, Đột Quyết … Những cái dân tộc du mục ở phương bắc này cho tới bây giờ vẫn là mối hiểm họa tiềm ẩn của chúng ta. Trong suốt hơn một nghìn năm qua chúng vẫn không ngừng việc xâm lấn quấy nhiễu Trung Nguyên, nhưng các từ triều đại này tới triều đại khác của Trung Nguyên chúng ta vẫn không có cách nào giải quyết triệt để mối uy hiếp từ phương bắc này. Thần nhận ra rằng có một điểm rất quan trọng mà chúng ta cần chú ý, đó là từ trước tới nay chúng ta chưa bao giờ sáp nhập Mạc Bắc vào bản đồ. Vì thế thần kiến nghị, nếu như lần này chúng ta có thể san bằng Hồi Hột thì thần hy vọng Đại Đường sẽ tiếp tục tiến lên phía bắc, bắt chúng phải sửa đổi hoàn toàn theo Đại Đường. Chúng ta sẽ lấy việc thành lập các quân trấn làm phương thức để di dân Hán lên phương Bắc, đồng thời đem bọn người Hồi Hột rời vào nam Trung Nguyên, phân tán an trí. Như vậy sẽ hoàn toàn giải quyết sự uy hiếp của các dân tộc du mục phương bắc với người Hán chúng ta”