“ Tốt lắm! Mọi người hãy nhanh chân lên đi, đến khách sạn chúng ta sẽ được uống canh nóng, ngủ giường ấm” Mục Tháp nói to mấy câu đều đánh đúng vào nhu cầu của mỗi người. Vì vậy tất cả tinh thần đều phấn chấn lên, họ giục lạc đà rối rít tăng tốc, hướng Vạn Gia khách sạn mà chạy tới.
Chỉ trong chốc lát đoàn người - lạc đà đã tới khách sạn. Trong đêm tuyết trắng, mấy trăm đầu lạc đà đứng nghiêm chỉnh, và hiền lành trước đại môn của khách sạn. Vị chưởng quỹ của Vạn Gia khách sạn sơm đã nghe tiếng gọi liền chạy ra. Ông ta và Mục Tháp đã quen biết nhau lâu rồi, hai người ôm nhau đầy thân thiết trong ngày gặp lại.
“ Tất cả mọi người hãy đi về phía trước thêm mấy bước nữa, chúng ta sẽ cho lạc đà đivào hậu viện bằng cửa hông” Mục Tháp nói lớn cho các thương nhân nghe rõ, Bọn họ cũng rối rít năm lấy dây cương của lạc đà, dắt chúng đi vê phía trước cách đại môn chừng mấy chục bước nữa. Thôi Diệu cũng dắt lạc đà đi vào cửa hông. Nhưng khi hắn vừa mới đi được mấy bước, thì đã phát hiện thấy trong bóng tối, từ phía đối diện có hai bóng người vội vàng hướng bên này chạy tới. Mà dường như ở phía sau bọn họ có mười mấy người đang đuổi theo.
“ Đại thúc, xin hãy cứu mạng chúng ta với”
Ha người đó thấy bên này có nhiều người, liền liều mạng kêu cứu. Nghe tiếng thì hình như là một nam một nữ, hơn nữa lại rõ ràng là tiếng Đột Quyết. Đám thương nhân người Hô cũng rối rít, ngây ngẩn cả người. Thôi Diệu ở tại Tây Vực cũng có đến bảy tháng, lại cùng đám thương nhân người Hồ đồng hành thời gian qua. Vì vậy một chút tiếng Đột Quyết đơn giản hắn cũng có thể hiểu được.
Hắn thấy có tiếng người cầu cứu, lập tức liền hô “ Các người mau lại đây”
Hai người cầu cứu nghe thấy bên này có người đáp ứng bọn họ. Liền tăng thêm tốc độ, hướng phía Thôi Diệu chạy nhanh tới. Chốc lát bọn họ đã chạy tới gần, dưới ánh đèn lồng loang loáng hắt xuống, có thể nhận ra đây là một đôi nam nữ còn rất trẻ. Người con trai chùng khoảng mười mấy tuổi, mình mặc áo bào trắng, khuôn mặt đen đúa, mái tóc hung đỏ buông xõa, chân mang ủng da. Còn cô gái thì cũng chạc tuổi Thôi Diệu, mái tóc hung đỏ của cô được tết lại, vấn gọn trên đầu. Cô ta mặc một bộ quân áo màu xanh lục. Đặc biệt con ngươi mắt của cô ta có màu xanh thẳm, và da mặt thì hơi ngăm đen.
Hai người bọn họ vừa cahỵ được tói trước mặt Thôi Diệu, cũn không kịp định thần nhìn kĩ là ai với ai, vội chắp tay cầu khẩn “ Van xin đại thúc hãy cứu chúng tôi một mạng đi”
Lúc này, muời mấy bóng đen truy sát bọn họ cũng đã đuổi gần tới, chỉ còn cách đội hơn hai mươi bước thôi. Bọn họ đều mặc áo đen, tay cầm lưỡi dao sắc bén. Thấy bên này có nhóm thương nhân lạc đà lớn nhưng chúng cũng không vì thế mà giảm cước bộ. Đám Hồ thương thấy tình thế nguy cấp đên nơi rồi, liền rối rít rút đao chạy tới bao quanh hai người thiếu niên nọ. Lúc này Mục Tháp cũng chạy tới, ông ta hỏi “ Đã xảy ra chuyện gì thế”
“ Đại thúc, có người muốn giết bọn họ” Thôi Diệu chỉ vào về hai người trẻ tuổi đang đứng phía sau mình và nói. Và hai người kia bây giờ cũng mới nhận ra Thôi Diệu là một thiếu niên nam tử hết sức trẻ tuổi. Mới vừa rồi bọn họ còn gọi hắn là đại thúc, vì vậy người nam tử kia có chút bối rối, còn cô gái thì bối rối, cúi đầu thẹn thùng.
Mục Tháp quét ánh mắt, đánh giá hai con ngươì này một cái. Thì ông ta thấy người nam tử kia, ở thắt lừng được thắt bởi một dải Vạn đinh bảo khố kim đới, và trên mặt của thắt lưng đó có gắn đầy những loại châu báu, ông ta liền biết ngay thân phận nguời này là bất phàm rôì. Ông ta gật đầu, đi lên phía trước đối diện với hơn mười tên hắc y đang truy sát hai ngươi này và nói “ Các ngươi hãy cút ngay đi, bằng không chúng ta sẽ báo quan đấy”
Hơn mười tên hắc y kia trầm mặc một hồi lâu, rồi bỗng nhiên xoay người chạy đi và biến mất trong bóng tối, chốc lát đã mất dạng. Mục Tháp thấy bọn chúng đã đi xa, mới quay lại bảo với mọi người “ Mọi ngươi hãy khẩn trương sắp xếp ổn định lạc đà vào trong hậu viện đi thôi”
Mọi người thấy sự việc đã trở lại bình thường, liền rối rít dắt lạc đà đi qua cửa hông vào hậu viện. Mục Tháp nhận thấy Thôi Diệu vẫn đang cầm cương lạc đà trên tay, ông ta liền noí với Thôi Diệu “ Thôi lão đệ, đệ hãy đưa hai ngươi này đi ăn chút gì đi đã, còn lạc đã ta sẽ sắp xếp cho lão đệ”
“ Vậy thì đa tạ thúc thúc lắm” Thôi Diệu đưa dây cương lạc đà cho Mục Tháp, rồi quay đầu lại, hướng về phía hai người trẻ tuổi nói “ Các ngươi hãy đi với ta nào”
“ Ta tên là Đặc La Nhĩ, còn đây là muội muội của ta Cổ Đại” Ở đại sảnh của khách sạn có một cái một cái bàn nhỏ. Người nam tử trẻ tuổi kia dùng vốn Hán ngữ lưu loát của mình để giới thiệu về bản thân và muội muội của hắn. Rồi hắn hướng về phía Thôi Diệu làm lễ “ Xin hỏi ân công tên gọi là gì ạ ?”
Thôi Diệu hơi kinh ngạc về khả năng Hán ngữ trôi chảy của hắn, nhưng Thôi Diệu vẫn cháp tay hoàn lễ “ Tại hạ là Thôi Diệu người Trường An, mọi người cứ gọi ta là tiểu Thôi là được rồi”
“ Còn vị đại thúc này ah?” Đa Đặc Nhĩ cũng hưóng về phía Mục Tháp cúi mình thật sâu thi lễ, hắn dùng tiếng Đột Quyết để hỏi “ Xin hỏi quý danh của đại thúc? Đại thúc là người nơi nào ạ”
Mục Tháp cười ha hả một tràng rồi nói “ Ta là người Khang Quốc Tát Mạt Kiện, tên là Mục Tháp, mà sao hai người các ngươi lại bị đám hắc y kia truy sát vậy”
Đa Đặc Nhĩ thở dài nói “ Không giấu gì hai vị ân công, chúng tôi là người Hiệt Kiết Tư, trên hành trình đi tới Trường An lần này chúng tôi cũng có hai mươi mấy tên tùy tòng hộ vệ., nhưng bị bọn người Hồi Hột kia truy đuổi, kết quả là khi đến Hàm Dương này thì bị bọn chúng bắt kịp, thế là hai bên động thủ, bên chúng tôi người chết, kẻ bị thương. Huynh muội chúng tôi phải liệu mạng chạy thoát được, may lại gặp mọi ngươi ở đây cứu giúp”
“ Bọn người Hồi Hột kia vì sao lại muốn giết các ngươi chứ?” Thôi Diệu có chút ngạc nhiên nên hỏi.
“ Ân công có điều chưa biết, nguời Hiệt Kiết Tư chúng tôi, phản kháng lại sự thống trị của Hồi Hột đã mấy chục năm nay rồi, chúng tồi đời đời kiếp kiếp có mối huyết hải thâm thù với bọn người Hồi Hột. Lần này tới Trường An không biết tin tức bị lộ thế nào, mà bọn người Hồi Hột biết được đuổi theo truy sát”
Lúc này Mục Tháp bỗng nhiên để ý thấy trên cổ tay của cô gái kia có đeo một cặp vòng Kim Phượng. Ông ta thầm lấy làm kinh hãi, với vốn kiến văn và kinh nghiệm phong phú của mình, Mục Tháp biết rằng đây việc đeo vòng tay Kim Phượng như vậy là thói quen, tập tục của con gái các nhà quý tộc Hiệt Kiết Tư. Bọn họ quả nhiên không phải là nguời bình thuờng và việc bọn họ vào kinh tất có chuyện bí mật. Ông ta vội vàng kín đáo đá nhẹ vào chân Thôi Diệu, ý bảo hắn không nên hỏi nhiều nữa.
Thôi Diệu là người tuyệt đỉnh thông minh, hắn lập tức hiểu được ý tứ của Mục Tháp liền cười nói “ Chúng ta cũng đi Trường An đây, chi bằng ngày mai chúng ta hãy kết bạn đồng hành nhé. Nhưng bây giờ thì phải ăn no đi rồi hãy nói”
Hắn liền xoay người nói to với tiểu nhị “ Tiểu nhị đâu, hãy mang hai vò rượu ngon và mấy món ăn lên đây ngay đi “
“ Dạ vâng thưa khách quan” Tên tiểu nhị phục vụ Vạn Gia trong khách sạn liền chạy vào trong nội đường. Sau chốc lát hắn đã bưng tới hai bầu rượu, và nhanh chóng mang lên tới sáu bảy đĩa thức ăn nóng hổi. Thôi Diệu là người làm nhiệm vụ rót rượu, hắn rót cho Mục Tháp, Đa Đặc Nhĩ rồi sau đó là rót cho chính mình. Sau khi rót rượu xong ình hắn đặt bầu rượu xuống, nhưng dường như lại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền cầm bầu rượu lên nhìn về phía muội muội Cổ Đại của Đa Đặc Nhĩ mỉm cười. Cổ Đại có phần do dự, hai tay nàng nâng chén đưa về phía Thồi Diệu “ Vậy hãy ột chén đi nào”
Lời nói của Cổ Đại đích thị là Hán ngữ, tuy nhiên có chút trúc trắc, nhưng bù lại nàng có giọng nói êm nhu, còn có mấy phần hào sảng của nữ nhi chốn thảo nguyên nữa. Dưới ánh đèn sáng tỏ, giờ đây Thôi Diệu mới có cơ hội quan sát và đánh giá kĩ hơn về nàng. Khuôn mặt nàng hơi ngăm đen một chút, ngoại trừ đôi mắt có màu sắc xanh thẳm kia toát ra sự thông minh lanh lợi, còn lại những yếu tố khác cũng không có gì đặc sắc lắm. Nhưng Thôi Diệu rất chú ý đến đôi bàn tay của Cổ Đại, da thịt ở đôi bàn tay ấy trắng tựa bạch tuyết, mềm mại như vô cốt (không xương). Duy chỉ có móng tay ở ngón út trông như một miếng ngọc dát mỏng, trên bề mặt của nó hồng tươi như đậu khấu đỏ vậy. Thôi Diệu nhất thời nhìn nó một cách ngây dại.
Thôi Diệu có chút ngơ ngẩn, tâm trí lơ đãng, vì thế mà hắn rót đầy cả ly rượu cho Cổ Đại. Rồi hắn từ từ thức tỉnh lại thực tại, hắn đặt bầu rượu xuống bàn, bưng chén lên và cười nói “ Hôm nay chúng ta đây được gặp nhau, cũng xem như là duyên phận, vậy ta xin mời mọi người cùng cạn một chén”
“ Cạn chén” Bốn người uống một hơi cạn sạch chén rượu. Cổ Đại chỉ uống có một ngụm rồi cầm lấy bầu rượu châm ọi người. Bản thân nàng cũng không uống nữa. Đa Đặc Nhĩ sau khi đã mời Thôi Diệu một chén mới dò hỏi “ Vừa rồi tại hạ có nghe Thôi công tử nói công tử là người Trường An, vậy không biết Thôi công tử có quen biết với vị quan viên nào của Đại Đường hay không”