Tất cả mọi người đã mỏi mệt, cũng biết thảo luận nữa thì sẽ không có kết quả gì liền đều tự cáo từ để về phủ. Sau một lúc lâu, Đoạn Tú Thực lại lặng lẽ quay lại, Lý Miễn đưa hắn vào bên trong thư phòng của mình.
“ Đoạn sứ quân có thể có cao kiến gì?” Vừa vào thư phòng, Lý Miễn liền không thể chờ đợi được hỏi han.
“ Lý Tướng Quốc tạm thời không nên gấp gáp.”
Đoạn Tú Thực khoát khoát tay bảo hắn cứ ngồi xuống trước. Một đêm chưa ngủ nên quả thực chính hắn cũng mỏi mệt, Đoạn Tú Thực uống một hớp trà nóng bỏng rồi mới chậm rãi nói: “ Có mấy điều vừa rồi ta không tiện nói rõ, chỉ có thể một mình bàn bạc cùng Tướng Quốc.”
Lý Miễn lấy làm kinh hãi “ Có lẽ nào? Ngươi hoài nghi trong ba người bọn họ có nội gián sao?”
“ Huynh đệ Lý Phủ thì hoàn hảo, là ta lo lắng người kia.” Đoạn Tú Thực hạ thấp âm thanh mà nói: “ Đến lúc này mà phản đối Trương Hoán thì luôn nêu được lý do, lý do của hắn là không muốn để cho huyết thống Hoàng tộc không tinh thuần. Tướng Quốc cho rằng đây là lý do thật sự sao? Theo ta được biết, người này cũng không phải kẻ có lập trường kiên định. Trọng vụ án Nguyên Tái bị ám sát thì biểu hiện của hắn không phải hoàn toàn nói rõ vấn đề sao?”
Lý Miễn lạnh sống lưng, Đoạn Tú Thực vừa nhắc nhở hắn một vấn đề. Đúng vậy, chính mình có điểm sơ ý. Trong việc phản đối Trương Hoán, Lý Thừa Hoành từ đầu đến đuôi là phần tử tích cực, chính mình còn tưởng có lẽ là hắn từng bị Trương Hoán làm nhục, có lẽ là do huynh đệ Lý Thừa Nghiệp bị giết tại Lũng Hữu cho nên hắn mới hận khắc cốt ghi xương với Trương Hoán. Nhưng hiện tại lại ngẫm nghĩ, hắn là người nhát gan sợ chết thì làm sao có thể vì huyết thống thuần khiết để mạo hiểm cả nhà bị giết đây? Người này thật sự có vấn đề.
“ Theo suy nghĩ của ngươi, Lý Thừa Hoành vì cái gì mà làm vậy?”
Đoạn Tú Thực cười lạnh một tiếng “ Nếu như ta không có đoán sai, hắn là muốn dùng chúng ta để làm bậc thang cho hắn đi.”
“ Hay cho một Lý Thừa Hoành, đáng tội chết vạn lần.” Lý Miễn nghiến răng nghiến lợi một hồi mà bảo.
“ Lý Thừa Hoành chỉ là một kẻ tiểu nhân mà thôi, Tướng Quốc không cần vì hắn lửa giận ngút trời, mấu chốt là đối phó Trương Hoán.” Đoạn Tú Thực vụt đứng lên “ Tướng Quốc, chúng ta nhất định phải ngăn cản hắn lên ngôi!”
Lý Miễn buồn bực hừ một tiếng, hắn đương nhiên là muốn ngăn cản Trương Hoán, nhưng nghĩ suông thì có ích lợi gì, phải lấy hành động thiết thực mới được. Hắn đột nhiên nhớ ra Đoạn Tú Thực đưa mắt ra hiệu cho mình, chẳng lẽ hắn nghĩ tới biện pháp gì sao?
Lý Miễn bỗng nhiên nhìn chăm chú vào Đoạn Tú Thực mà hỏi: “ Đoạn sứ quân, ngươi có khả năng lại có phương án gì tốt?”
“ Biện pháp chỉ có một, lại lập tân quân!” Đoạn Tú Thực nói như chém đinh chặt sắt.
Ăn điểm tâm xong, Trương Hoán liền bí mật ra khỏi phủ. Cho dù ngày mai là Tông miếu đại điển thì tất cả mọi thứ đều để cho thủ hạ cùng đại thần tâm phúc đi hoàn thành, hắn không cần nhúng tay vào. Nhưng Trương Hoán lại cũng không thèm để ý việc tông miếu, hắn lưu ý chính là thiên hạ. Từ góc độ nào đó mà nói, lên ngôi chỉ là một con đường để hắn thực hiện khát vọng trong lòng, làm cho Đại Đường cường thịnh cùng phồn vinh mới là ước mơ lý tưởng tha thiết của hắn.
Giờ phút này, tầm mắt của hắn đã sớm vượt qua hiến tế tông miếu ngày mai thậm chí cả đại điển đăng cơ không lâu trong tương lai. Hắn muốn suy nghĩ chính là chính sách quan trọng cho ba năm thậm chí mười năm sau. Khi xe ngựa chạy nhanh vào phường Tuyên Dương rồi ngừng lại trước cửa Thôi phủ, hắn không cần chờ thông báo liền trực tiếp đi vào Thôi phủ. Đại quản gia Thôi phủ vội vàng đi bẩm báo cho Thôi Viên, chỉ chốc lát liền dẫn Trương Hoán tới một cái đình ngắm hoa trong vườn hoa sau nha. Trong đình ngắm hoa Thôi Viên đang nằm trên đệm mềm đọc sách. Gió nhẹ hây hẩy thổi vài sợi tóc trên trán lão. Thấy Trương Hoán đến, lão để sách xuống rồi mỉm cười bảo: “ Ta biết ngươi sẽ đến tìm ta.”
“ Đúng vậy! Ta nên đến thăm các lão sớm hơn.” Trương Hoán cũng chắp tay liền cười rồi ngồi xuống. Hắn trên dưới đánh giá một lượt Thôi Viên vừa cười nói: “ Thần sắc của Thôi các lão hình như có vẻ tốt hơn rất nhiều, thật đáng mừng!”
“ Một năm nay chú ý phép dưỡng thân, lại nhờ sự thuốc thang thượng hạng giúp đỡ nên mặc dù vẫn không cách nào nhúc nhích, nhưng cảm giác được tinh thần đích thật đã tốt hơn rất nhiều.” Nói đến đây, Thôi Viên ngửa đầu cười nói ha hả: “ Lại nói còn có cả việc ngươi chiếm đoạt An Tây làm cho một vướng mắc lớn trong lòng của ta được giải quyết!”
Trương Hoán gật đầu, do dự một lát liền nói: “ Nếu như có thể. Tướng Quốc có bằng lòng lại trở lại đảm nhiệm chức vị quan trọng không?”
Thôi Viên ngẩn ra, chuyện hơi ngoài dự liệu của lão. Lão biết Trương Hoán sẽ đến cùng mình bàn chuyện quyền sở hữu quân Thanh Hà Sơn Đông, lão cũng biết Trương Hoán sẽ đến tuyên bố Thôi Ngụ nhậm chức Tả Tể Tướng. Nhưng quả thật không ngờ Trương Hoán lại mời lão xuống núi, điều này cũng là việc lão chưa bao giờ suy nghĩ qua. Thôi Viên thấy Trương Hoán vẻ mặt nghiêm túc không giống như là nói giỡn thì nụ cười trên mặt lão cũng chầm chậm biến mất.
Trầm tư một hồi lâu, Thôi Viên mới chậm rãi nói: “ Ta năm nay đã sắp sáu mươi lăm tuổi, không nói đến tuổi đã già, hùng tâm và chí khí năm đó đều bị năm tháng chậm rãi làm phai nhòa. Cũng nên thoái vị cho người trẻ tuổi phát triển, quan trọng hơn là ta đi đứng bất tiện nên không cách nào đứng lên đi lại. Nếu như có gì muốn ta hỗ trợ có thể cứ việc nói, nhưng lại ra làm quan kia thì thứ cho ta không thể đáp ứng rồi.”
Trương Hoán cũng biết mời lão lại rời núi có thể tính là không lớn, nhưng hắn lại vô cùng hy vọng được kinh nghiệm phong phú của Thôi Viên chỉ điểm. Dù sao trong mười năm Thôi Viên chấp chính là thời gian thực lực quốc gia và của dân cư đều khôi phục nhanh nhất sau loạn An Lộc Sơn . Mà hiện tại Thôi Viên xác định cự tuyệt thỉnh cầu của mình, tuy rằng có trong dự liệu nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy hơi hơi thất vọng.
Hắn tiếc nuối lắc đầu rồi bất đắc dĩ hỏi han: “ Vậy Tướng Quốc cho là sau khi bình định loạn Trung Nguyên, quét sạch quân địch tứ phương thì trước mắt Đại Đường ta chuyện gì là cấp bách nhất?”
“ Chuyện cấp bách nhất chính là thuận theo tự nhiên mà sửa sang, tiếp tục thực hiện nghỉ ngơi để lấy lại sức!” Thôi Viên không cần phải nghĩ ngợi nói tiếp: “ Phát triển dân sinh vốn là quốc sách mà Thất Đại Thế Gia chúng ta mười lăm năm trước cộng đồng chế định ra. Muốn thực hành trong ba mươi năm, nhưng chỉ vẻn vẹn qua mười lăm năm liền nổi lên chiến loạn. Đến bây giờ đã bảy, tám năm trôi qua, thực lực quốc gia của Đại Đường ta gần như trở lại lúc loạn An Lộc Sơn vừa mới kết thúc. Nhất là khu vực Trung Nguyên, dọc đường đều hoang tàn vắng vẻ, Thôn trang cùng thị trấn vốn có dân cư dày đặc mà phồn vinh đều không còn sót lại chút gì. Cái này ít nhất cũng cần đến ba mươi năm mới khôi phục được!”
“ Nhưng Đại Đường rung chuyển nhiều năm, các loại chế độ đều bị phá hư hầu hết. Hơn nữa chế độ ban đầu cũng chưa chắc có thể thích ứng tình thế bây giờ, nếu như thực sự thuận theo tự nhiên mà sửa sang thì có thể làm cho các loại mâu thuẫn ẩn tàng lập tức bộc phát ra không? Ví dụ như vấn đề ruộng đất, Trung Nguyên có gần trăm vạn khoảnh ruộng vô chủ thì lại nên phân phối như thế nào đây?”
Đối với việc Thôi Viên nói thuận theo tự nhiên mà sửa sang thì cũng không phải Trương Hoán rất tán thành. Thế gia triều chính sụp xuống, đế chế lại mở mang. Bản thân hai thứ này hoàn toàn không giống sửa sang chế độ địa chính, làm sao có thể tiếp tục kéo dài một bộ chế độ cũ kỹ kia? Ví dụ như dưới thời thế gia triều chánh, mỗi đại thế gia tự mình thực tế khống chế chiếm giữ lượng lớn ruộng đất. Đúng là chiếm giữ những ruộng đất này mới khiến cho mỗi thế gia có thể nuôi sống quân đội của mình, mới có thể hình thành thế lực quân phiệt hùng mạnh. Mà hiện tại thế gia bắt đầu suy bại, nhưng việc chiếm giữ ruộng đất trên thực tế lại không hề thay đổi bao nhiêu. Nếu như thuận theo tự nhiên mà sửa sang chẳng khác nào cam chịu để cho mỗi đại thế gia tiếp tục chiếm giữ đối với ruộng đất, tiếp tục khống chế đối với nô lệ. Đến cuối cùng có lẽ hình thành một loại cục diện chùa nghèo sư giàu, đây là điều mà Trương Hoán hắn dù như thế nào cũng không thể chấp nhận.
Đương nhiên, hắn cũng biết Thôi Viên suy nghĩ xuất phát từ lợi ích Thôi gia nên cũng không thể nói ra tiếp tục cắt giảm lực lượng thế gia. Chuyện này có lẽ phải thương lượng cùng những người như Lý Bí, Hồ Dong không có quan hệ đến thế gia.
Nghĩ vậy, trọng tâm của hắn liền chuyển đi: “ Lần loạn Trung Nguyên này không chỉ có dân chúng gặp tai ương, cả quan phủ địa phương cũng gần như bị hủy hầu như hết sạch. Ngay cả Đoàn Luyện Binh ở mỗi quận cũng không còn ai. Để duy trì trị an khu vực Trung Nguyên, ta tính toán chia quân Thanh Hà Sơn Đông đến đóng ở mỗi quận Trung Nguyên. Không biết Thôi các lão có thể có ý kiến?”
Đây kỳ thật chính là Trương Hoán trần trụi muốn quân quyền của Thôi gia., Thôi Viên làm sao mà không biết. Lão cũng biết đây là chiều hướng phát triển tất yếu, Bùi gia đã từ bỏ quân quyền, nếu như lão không đáp ứng thì đại quân Trương Hoán sau khi tiêu diệt người Hồi Hột và người Khiết Đan tất nhiên là tiến vào Sơn Đông dùng võ lực đoạt quyền. Khi đó Thôi gia sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, về điểm này trong lòng lão sớm đã có tính toán.