Danh Môn

Chương 337: Không người kế tục

Bên trong Đại Minh Cung, Nội Thị Giám - Phùng Ân Đạo đang thuật lại cho Thôi Tiểu Phù chuyện đã xảy ra lúc trưa. Phùng Ân Đạo gần như là từ khi Thôi Tiểu Phù tiến cung liền bắt đầu hầu hạ nàng. Thoáng cái đã trôi qua vài thập niên, trước sau thì ông ta trung thành và tận tâm, nhưng cùng với dã tâm quyền lực của Thôi Tiểu Phù dần dần bành trướng thì Phùng Ân Đạo bắt đầu không theo kịp.

Ví dụ như hiện tại, Phùng Ân Đạo biết rất rõ ràng sắc mặt của Thôi Tiểu Phù tối sầm tới cực điểm, nhưng ông ta vẫn không tiếc lời chọn từ để tán tụng sự ủng hộ của dân chúng đối với Trương Hoán. Thậm chí về số người và bầu không khí ngay tại chỗ thì ông ta cũng có hơi hơi khuyếch đại .

Đây là một hoạn quan già thực sự suy nghĩ vì Thôi Tiểu Phù. Ông ta hy vọng chủ nhân của mình có thể từ bỏ sự ham mê đối với quyền lực, sống nốt cuộc đời an nhàn sung sướng thật yên lặng. Vì điều này, ông ta không tiếc đắc tội Thôi Tiểu Phù hết lần này đến lần khác, tận tình khuyên bảo bà ta quay đầu lại. Nhưng sự cố chấp của ông ta lại dần dần trở thành chướng ngại vật ngăn cản Thôi Tiểu Phù tiến lên trên con đường quyền lực. Mỗi đời mỗi triều đại đều có những người như vậy. Bọn họ dốc lòng trung thành, thậm chí có thể chết thay cho chủ nhân, nhưng quan tâm cùng lo lắng của bọn họ đối với sinh mệnh chủ nhân lại có vẻ lỗi thời, cản trở dã tâm của chủ nhân cho nên rất nhiều lúc kết cục của bọn họ thường thường là bất hạnh.

Phùng Ân Đạo cũng là như vậy. Hết lần này tới lần khác cứ khuyên can khiến cho trong mắt Thôi Tiểu Phù thì giá trị của ông ta chỉ còn lại có trung thành. Giờ phút này, ông ta không nhìn thấy Thôi Tiểu Phù sắp sửa bùng nổ, lại một lần nữa quỳ xuống ra sức khuyên can bà ta: “ Thái Hậu, hy vọng của dân chúng vào Trương Hoán hiện tại như mặt trời giữa trưa. Thái Hậu hẳn là nên thuận theo dân ý mà thừa nhận công tích của ông ta. Như vậy cũng là thể hiện quyền uy cao nhất của Thái Hậu. Vào lúc đám dân chúng hoan hô vì Đại Đường thì cũng để bọn họ cảm nhận được ...”

“ Đủ rồi!” Sự kìm nén suốt cả ngày khiến Thôi Tiểu Phù rốt cục bùng nổ. Bà ta giận dữ đến toàn thân run rẩy chỉ vào Phùng Ân Đạo mắng to: “ Ai gia có thể để cho ngươi tới giáo huấn sao? Trương Hoán rốt cuộc là gì của ngươi mà ngươi hết lần này tới lần khác ủng hộ hắn. Hết lần này tới lần khác phá đi sự hưng phấn của ta. “ Thôi được! Thôi được!” Bây giờ ta đã biết rõ, thì ra các ngươi đều hy vọng được thay đổi chủ nhân mới, hy vọng để ta chết thì các ngươi liền có thể thuần phục với chủ nhân mới, có phải không!”

“ Thái Hậu biết lão nô không phải như thế.”

“ Ta không biết ư! Ngươi luôn miệng nói ngươi trung thành với ta, nhưng trên thực tế thì sao? Ngươi tự giúp cho kẻ địch của ta thì tự làm tự chịu. Ta cũng không muốn gặp lại ngươi nữa, ngươi cút đi cho ta! Cút ngay!”

Thôi Tiểu Phù đã tức giận đến sắp mất đi lý trí. Bà ta đem tất cả buồn bực và sự không hài lòng suốt một ngày trời trút hết trên người viên hoạn quan già lão. Phùng Ân Đạo cúi đầu không nói một lời, ông ta mong chờ cơn giận của Thái Hậu từ từ tan đi để lại được hầu hạ bà ta.

Nhưng đến lúc cuối cùng thì lại là ý chỉ lạnh lùng của Thôi Tiểu Phù “ Truyền ý chỉ của ai gia. Phùng Ân Đạo quản thuộc hạ không nghiêm, làm cho trong Đại Minh Cung phát sinh việc có hoạn quan trộm cắp tiền của. Nay đặc biệt miễn chức Nội Thị Giám. Chuyển sang làm ở Nội Phường Cục. Ngay hôm nay dời đến Đông Cung.”

Phùng Ân Đạo toàn thân chấn động, Nội Phường Cục chủ yếu trông nom việc ở Đông Cung. Nhưng hiện tại Đại Đường lại không có Thái Tử nên đó chỉ là một chức quan làm vì. Đây kỳ thật chính là Thôi Tiểu Phù không muốn lại gặp ông ta.

Ông ta từ từ ngẩng đầu, đau đớn nhìn chủ nhân mà mình hầu hạ đã gần ba mươi năm. Một lúc lâu, ông ta thở dài một hơi, thân hình già nua chậm rãi đứng lên rồi từng bước từng bước tập tễnh đi ra ngoài.

Thôi Tiểu Phù tim cứng như đá, bà ta không thương tiếc chút nào nhìn lão nô tài không có tài cán gì mà lại hay làm hỏng việc . Lập tức lại lạnh lùng hạ chỉ: “ Từ ngày hôm nay trở đi, thăng Nội Cấp Sử Lữ Thái Nhất làm Nội Thị Giám.”

Nhưng Phùng Ân Đạo lại cứ như cũng không nghe thấy gì mà từ từ đi xa. Giờ khắc này ông ta đã cực kỳ đau xót muốn chết.

Lữ Thái Nhất vẫn đứng ở gian ngoài dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng nghe được câu nói sau cùng. Trong lòng hắn hoan hỉ như muốn nổ tung liền chạy thẳng vào bên trong phòng, quỳ xuống cung kính dập đầu ba cái với Thôi Tiểu Phù “ Nô tài tạ long ân của Thái Hậu!”

“ Thôi, ngươi đứng lên đi!” Thôi Tiểu Phù liếc nhìn viên hoạn quan tháo vát tài giỏi. Cất nhắc người này cũng không phải cao hứng nhất thời của bà ta. Bà ta vẫn luôn quan sát Lữ Thái Nhất, hắn xuất thân từ phủ Lạc vương, nhưng Lạc vương mấy lần lén lút tìm hắn thì đều bị hắn dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt . Nhất là hắn có thể không chút do dự thay mình hạ độc hoàng đế. Từ điểm này liền nhận ra hắn trung thành đối với mình.

Trung thành và tận tâm hơn nữa khôn khéo có khả năng, đây mới là điều mà Thôi Tiểu Phù cần từ tâm phúc của mình. Mà Phùng Ân Đạo già nua ngu ngốc, đã không thể làm việc lớn nữa.

“ Ai gia cất nhắc ngươi là hy vọng ngươi gắng sức giải lo cho ai gia chứ không phải giống như kiểu Phùng Ân Đạo địch ta chẳng phân biệt được. Ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi dám phản bội ai gia, ai gia sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.” Lữ Thái Nhất lại dập đầu “ binh! Binh!” hai cái, hắn ưỡn ngực nói dõng dạc: “ Xin Thái Hậu yên tâm, thần Lữ Thái Nhất xin nguyện vì Thái Hậu dẫu nhảy vào núi đao biển lửa cũng không tiếc!”

Thôi Tiểu Phù cười gật đầu “ Tốt, ai gia trước hết tín nhiệm ngươi một lần, bây giờ ngươi đi một chuyến tới Vi phủ, mời Vi Ngạc đến Lân Đức Điện. Ai gia có chuyện quan trọng thương lượng với ông ấy.”

Thất Đại Thế Gia mấy năm trước độc bá quyền lớn Đại Đường thì cùng với thời gian trôi qua đã dần dần trở thành hoa cúc ngày hôm qua . Ngoại trừ Bùi gia siêu phàm ra, Sở gia chỉ còn cố thủ một vùng. Còn lại năm nhà Thôi, Vi, Trương, Vương, Dương đều đã tan thành mây khói. Nhưng mà Vi gia lại bởi vì Vi Đức Khánh nổi lên mà có chuyển biến tốt, năm nay đặc biệt nổi trội. Không chỉ có Vi Ngạc giữ chức quan Thượng Thư Hữu Phó Xạ, chen vào được Nội các, mà hơn nữa em thứ hai Vi Tránh và em họ Vi Bình của ông ta cũng lần lượt được thăng nhiệm làm Quang Lộc Tự Khanh cùng Lạc Dương Doãn. Còn con trưởng Vi Thanh được bổ nhiệm làm Thứ Sử Trần Lưu. Con thứ Vi Giang được kế thừa môn ấm làm Huyện lệnh huyện Phụng Thiên. Từ môn ấm mà một bước được phong làm Huyện lệnh ở kinh thành, chuyện này trong Đại Đường là cực kỳ hiếm thấy. Mặc dù có Ngự Sử đàn hặc tố cáo, nhưng vẫn được Lại Bộ phê chuẩn coi như trường hợp đặc biệt. Cũng từ đó có thể thấy được, Vi gia đã bắt đầu có dấu hiệu cá vượt vũ môn.

Vi Ngạc đương nhiên biết nguyên nhân mọi thứ đều là bởi vì Vi Đức Khánh cầm quân trong tay. Bất kể là Bùi Tuấn hay Thôi Tiểu Phù đều muốn để hắn trở thành thế lực thứ ba đối trọng Trương Hoán. Hơn nữa ai cũng biết, mối thù sâu giữa ông ta và Trương Hoán thì không cách nào hóa giải, trừ phi Trương Hoán đồng ý đem Lũng Hữu trả lại cho Vi gia bọn họ.

Nhưng giờ phút này, ở trong thư phòng Vi Ngạc lại đang mặt mày đầy vẻ giận dữ trách mắng con trưởng Vi Thanh tự tiện quay về kinh “ Đại chiến Trung Nguyên đang hết sức căng thẳng, người trong thiên hạ ai chẳng biết. Đến con chim sẻ trên trời cũng biết, chó mèo dưới đất cũng biết. Chẳng lẽ con cũng không biết sao? Thật sự là con không hiểu dụng ý ta phái phái con đến Trần Lưu làm thứ sử sao?”

Vi Thanh quỳ mọp trên mặt đất, mặt của hắn căng lên đỏ bừng nhưng vẫn không phục mà nhỏ giọng cãi: “ Nhưng Lại Bộ lệnh cho con trở về báo cáo công vụ. Trên lệnh lại có Bùi Tướng quốc tự tay viết ký tên. Nếu như năm thứ nhất con không về thì người khác sẽ nói con kiêu ngạo vì được sủng, làm hại danh tiếng của Vi gia.”

“ Danh tiếng cái rắm!” Vi Ngạc hổn hển mắng: “ Trương Hoán năm đó chiếm Lũng Hữu của ta, hắn có bận tâm đến danh tiếng sao? Nhưng hiện tại danh thanh của hắn so với bất kỳ ai khác đều cao hơn, những việc đã qua có ai còn nhớ rõ? Ta ngày ngày giảng cho con, thực lực, thực lực mới là điều cần ở mức cao nhất. Nhưng ngược lại thì con không nhớ được, nếu như không có quân đội của Vi Đức Khánh thì liệu có đến phiên con đi làm Thứ Sử Trần Lưu không? Nếu như không có quân đội của Vi Đức Khánh thì em gái con vẫn còn phải đi hầu hạ lão già đáng chết kia. Vi gia chúng ta có bao nhiêu sỉ nhục như vậy mà không nghĩ đến rửa sạch, con lại muốn suy nghĩ đến cái danh tiếng chó má kia. Con ơi! Con ơi! Nếu con có một phần quyết đoán của Trương Hoán thì Vi gia chúng ta làm sao lại lưu lạc đến nước này?”

Vi Thanh quỳ trên mặt đất không dám nói một lời, trong lòng hắn cực kỳ hận cha mình. Một mình cha ngu xuẩn bị đuổi ra khỏi Lũng Hữu, hiện tại lại trút hết trách nhiệm trên đầu của con. Mọi thứ đều là con kém Trương Hoán, nhưng còn cha? Người thì so sánh hơn được sao?

Trong lòng mặc dù bất mãn, nhưng cũng không dám biểu hiện chút xíu ra ngoài. Hắn đành phải nhận lỗi với cha: “ Hài nhi biết sai rồi, hài nhi thấy chiến sự trong tức thời còn chưa bắt đầu liền muốn trở về sớm. Quay về sớm như vậy là hài nhi sơ ý.” Vi Ngạc nhìn chăm chú con mình, hồi lâu mới nuốt hết khó chịu vào trong bụng. Dù sao nó cũng là con trưởng của mình, mặc dù so ra còn kém xa Trương Hoán, nhưng ba mươi tuổi đã làm đến Thứ Sử, đây đã là hiếm thấy trong bạn cùng trang lứa. Ông ta bèn khoát tay áo lệnh cho hắn ngồi dậy, còn mình thì ngồi đối diện hắn. Ông ta suy nghĩ một lát liền nói: “ Kỳ thật con trở về cũng tốt, có chuyện ta muốn hỏi qua con. Con thành thân đã nhiều năm, nhưng đến nay vẫn không có con nối dõi. Vì vậy hồi đầu năm ta đã đặc biệt nạp thiếp cho con, nhưng vẫn cứ không có động tĩnh gì. Vậy đến tột cùng thì đó là vấn đề của con, hay là nguyên nhân bởi Thôi Khởi?”