Danh Môn

Chương 331: Quốc sự ưu phiền (1)

“ A! Các ngươi mau mau mời vào.” Ông lão vội vàng mở rộng cửa ra mời mọi người đi vào. Trong khoảnh khắc cửa mở ra, Trương Hoán liếc mắt liền nhìn thấy giắt dưới mái hiên một bó các phướn trắng nên trong lòng đỡ căng thẳng. Nếu như ông lão còn không biết con mình đã bỏ mạng thì chính mình cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Mọi người vào trong nhà, đây là một căn nhà nhỏ cực kỳ đơn sơ. Ở một góc nhà có vài túi đỗ và một quả bí đỏ, lại thêm một cái cối xay bằng đá, ngoài ra thì không còn các đồ lặt vặt khác. Trương Hoán thấy trong phòng đen kịt liền cười nói với ông lão: “ Chúng cháu chỉ hỏi thăm tình hình rồi đi, cũng không vào nhà .”

“ Vậy thật sự là thất lễ với các cháu.” Ông lão vất vả mang từ trong phòng ra hai cái ghế Hồ, một người thân binh liền bước lên phía trước tiếp nhận. Chờ cho đô đốc ngồi xuống, ông lão cũng ngồi theo. Mắt ông cụ bị mờ nên bây giờ mới phát hiện Trương Hoán không mặc quân phục, nhưng lại là người đứng đầu đám quân nhân này.

“ Ngài là ...” Dựa vào kinh nghiệm sống phong phú, ông lão mơ hồ cảm thấy nam nhân mặc áo bào xanh trước mắt này e là cũng không phải người bình thường.

Trương Hoán khom người liền nói: “ Cháu là Hành Quân Tư Mã trong quân, đặc biệt đến làm rõ tình hình trợ cấp cho tướng sĩ bỏ mình nên tùy tiện tìm mấy nhà. Nhà của cụ chính là nhà đầu tiên.”

Nghe được hai từ trợ cấp thì môi ông lão bắt đầu mấp máy kịch liệt lay động, từ khóe mắt rơi ra hai giọt lệ đùng đục. Ông lão cố gắng không ngừng kìm nén nỗi đau trong lòng rồi đột nhiên bụm mặt, những giọt nước mắt bắt đầu lặng lẽ tuôn ròng ròng. Trương Hoán yên lặng nhìn chăm chú vào mu bàn tay của ông lão giống như cây khô, trong lòng cũng tràn ngập thương cảm.

Một lúc lâu, chờ nỗi buồn của ông lão đã hơi hơi dịu đi thì hắn mới hỏi: “ Tổng cộng cụ có mấy người con?”

Ông lão lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt rồi chậm rãi trả lời: “ Ta tổng cộng sinh năm đứa con trai, ba đứa chết sớm chỉ còn lại có đứa thứ hai và thứ năm. Hiếu Bình chính đứa thứ năm, tòng quân vào năm trước. Không nghĩ tới lại bỏ mình ở An Tây, ai, là số mệnh!”

Nói tới đây, ông lão thở dài một hơi lại chỉ chỉ vào phòng bên trong nói tiếp: “ Khi nhận được tin Hiếu Bình bỏ mình, mẹ nó đau thương quá độ nên cũng ngã bệnh, tất cả tiền trợ cấp đều dùng để bốc thuốc mà vẫn chưa thấy khá hơn. “

Trương Hoán sắc mặt nghiêm túc khác thường, hắn gật đầu trịnh trọng nói: “ Xin cụ yên tâm, mẹ của Trương Hiếu Bình thì chúng cháu sẽ thay em nó trị bệnh cho. Em nó vì nước giết địch mà bỏ mình, chúng cháu sẽ thay nó phụng dưỡng cha mẹ.”

Ngừng một lúc hắn lại hỏi: “ Vừa rồi nghe cụ nói đã nhận được tiền trợ cấp, cháu muốn biết trên thực tế nhận được bao nhiêu?”

“ Cái này cũng hơi khó nói, chúng ta nhận ba mươi quan, cũng có nhà nhận đến bốn mươi quan, còn có nhà nhận tới năm mươi quan.”

Mặt Trương Hoán lập tức sầm xuống “ Đây là vì sao? Không phải nói tiền trợ cấp cho binh lính đều đồng loạt là năm mươi quan sao?”

“ Là năm mươi quan, nhưng mà còn có vài sự lựa chọn.” Ông lão vội vàng giải thích: “ Một cái quan tài cùng một chỗ trong nghĩa địa tương đương mười quan, năm mẫu bồi thường tương đương hai mươi quan. Ta muốn nhiều hơn năm mẫu cho nên chỉ lấy ba mươi quan. Lúc này, đứa thứ hai đang đi Lũng Tây xem đất.”

Nghĩ chính mình rốt cục có mười lăm mẫu, cuối cùng có thể cho đứa thứ hai đón dâu, còn mình khi còn sống cũng được quan phủ cấp tiền gạo nuôi sống, trên mặt cụ Trương cũng hơi lộ ra nụ cười. Ông lão liên tục khoát tay bảo: “ Đủ rồi! Đủ rồi! Ta đã cảm thấy mãn nguyện.”

Nhưng sắc mặt Trương Hoán lại u ám tới cực điểm. Hắn quay đầu lại lạnh nhạt hỏi Lý Định Phương: “ Đây là có chuyện gì, quan tài cũng tính tiền. Còn nữa, ruộng đất không phải đã thêm vào trợ cấp sao? Làm sao lại cũng khấu đi hai mươi quan? Chuyện này ngươi có biết không?”

“ Thuộc hạ không biết!” Lý Định Phương nơm nớp lo sợ đáp.

Trương Hoán nhịn cơn giận xuống lại hỏi ông lão: “ Di cốt của Trương Hiếu Bình chắc cũng đã hạ huyệt?”

Ông Trương ngẩn ra, chần chờ nói: “ Di cốt của thằng năm không phải vẫn còn ở An Tây sao? Vẫn chưa trả về thì làm thế nào mà hạ huyệt được.”

“ Cái gì!” Trương Hoán rốt cục bùng nổ rồi. Hắn vụt đứng lên, Hồ Dong quả là có lá gan lớn. Ngoại trừ tro cốt tướng sĩ bỏ mình trong chiến dịch Sơ Lặc là do chính mình mang về, tro cốt tướng sĩ còn lại đã sớm phái người mang trả về. Sao Hồ Dong lại vẫn chưa đem chỗ đó đưa về các nhà. Trương Hoán gắng kiềm chế cơn phẫn nộ mãnh liệt trong lòng lại trầm giọng hỏi: “ Trừ Trương Hiếu Bình ra thì di cốt tướng sĩ bỏ mình khác đều đã đưa trở về sao?”

Ông lão Trương lắc đầu “ Người khác ta không biết, nhưng láng giềng ở trong hẻm Ngô Đông này thì đều cùng giống ta, còn chưa nhận được di cốt.”

Gió lạnh thấu tận xương. Gió bắc lạnh cắt da cắt thịt chui vào cổ áo cùng ống tay áo. Trời đã sáng rõ, Thứ Sử quận Kim Thành Đường Hiến Nghiêu đang tổ chức cho dân phu quét dọn tuyết trên mặt đường. Trương Hoán ngồi trên lưng ngựa mặt mũi sa sầm chậm rãi đi về hướng hành dinh Tiết Độ Sứ, trong lòng hắn cực kỳ tức giận. Hắn từng luôn dặn dò Hồ Dong phải trợ cấp cho tốt các tướng sĩ bỏ mình trong chiến dịch An Tây lần này. Nhưng hôm nay ngầm hỏi kết quả thì lại làm cho hắn thất vọng. Coi như tro cốt tướng sĩ bỏ mình chậm chạp nên chưa đưa về nhà là có điều để cân nhắc, nhưng tiền trợ cấp thay đổi nhiều cũng làm hắn không thể dễ dàng tha thứ. Nếu như chỉ là nghĩ muốn tiết kiệm chỗ tiền kia thì cũng thôi. Nhưng nếu là đề cập đến tham ô thì hắn sẽ phải khai đao giết người.

Cái này cũng khó trách, quân đội là gốc rễ cho Trương Hoán hắn gây dựng sự nghiệp. Nếu như không có quân đội hùng mạnh làm hậu thuẫn thì ai sẽ để ý tới hắn, thậm chí hắn sớm tan thành tro bụi. Nhất là hiện tại là lúc Đại Đường đang phát sinh nội loạn, quân đội trong tay là quan trọng nhất. Hắn vốn là tính toán lợi dụng cơ hội chiến dịch An Tây để kích động làm tăng vọt đám dân chúng tòng quân một đợt mới để giải quyết cho hắn vấn đề phòng thủ biên cương. Giải quyết việc tranh đoạt Trung Nguyên thì binh lực không thành vấn đề, nhưng trợ cấp bị biến tướng thì rất có thể sẽ làm cho kế hoạch của hắn thất bại.

Chiến mã lượn một khúc quanh rồi đi lên đường lớn Ngũ Tuyền. Phía trước cách đó không xa chính là hành dinh Tiết Độ Sứ. Hành dinh Tiết Độ Sứ trên thực tế chính là Chính Vụ Viện của Lũng Hữu. Tại các vùng Lũng Hữu, Sóc Phương, Hà Tây, Thục Trung, Hán Trung, Sơn Nam thì tất cả công việc lặt vặt kho lương dân chính đều tập trung ở chỗ này. Hành dinh Tiết Độ Sứ mới xây dựng mấy năm trước. Nó chiếm đất khá rộng chia ra hơn mười tòa nhà khí thế hùng vĩ với phòng làm việc cho hơn hai trăm quan viên ở bên trong. Canh phòng cũng hết sức nghiêm ngặt. Ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, người bình thường không được vào bên trong. Cần phải có lệnh bài hoặc đã là quan viên thất phẩm ký đơn mới có thể đi vào.

Giờ phút này trên khoảnh đất trống ngoài cửa lớn chỉ mới lác đác có vài cỗ xe ngựa dừng. Đã có một số quan viên đến làm việc sớm, bên trong không cho phép cưỡi ngựa. Trương Hoán liền nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho thân binh. Hắn bước nhanh đi vào nha môn. Bọn lính trực lập tức đứng thẳng lưng làm lễ ra mắt đô đốc. Mặc dù nơi này trên thực tế là phạm vi do Trưởng Sử Hồ Dong chủ trì, nhưng gian phòng của Trương Hoán vẫn nằm ở ở trong gian thứ nhất bên phải của tòa nhà giữa. Hàng ngày đều có người tới thu thập quét dọn khiến cho nó không vương một hạt bụi.

Bởi vì hôm qua Trương Hoán quay về Lũng Hữu, nên sáng sớm liền có sai dịch vội tới gian phòng thông gió cho thoáng khí, đồng thời châm chậu than, đốt một lò hương nên trong phòng cực kỳ ấm áp.

Trương Hoán đi tới gian phòng của mình, bỏ áo bào bên ngoài rồi ngồi xuống. Thời gian còn sớm, hắn liền tiện tay đọc qua vài bản tấu chương trên bàn, lại vừa suy nghĩ những lời ông lão Trương đã nói.

“ Đánh giặc sao có thể không chết người. Mấu chốt là phải làm cho người ta cam tâm tình nguyện đi tìm chết, xin vị quan gia này thay ta chuyển lại cho Trương Đô đốc. Được lòng dân thì cũng được lòng quân, được lòng quân cũng sẽ không sợ hoàng đế Thái Hậu. Chỉ cần cho dân chúng một mảnh ruộng, cho mọi người một bát cơm ăn thì mọi người sẽ ghi nhớ vào đầu là bán mạng cho Trương Đô đốc.”

Trương Hoán thở phì ra cơn tức. Từ xưa tới nay Vương triều thay đổi hưng vong thì gốc rễ chính là bởi ruộng đất. Ruộng đất liên quan tới lợi ích vô số tầng lớp, không phải dễ dàng giải quyết như vậy. Lúc này chỉ có thể dùng quan điền trước đã để giải quyết vấn đề quy chế quân đội.

Hắn đang nghĩ trong lòng, còn mắt lại lật xem tấu chương trong tay. Vô tình hắn dần dần bị nội dung trong tấu chương thu hút. Tấu chương này là Thứ Sử Thục quận Trần Thiếu Du thượng tấu lên triều đình. Trong tay của hắn là một quyển bản sao lại tấu chương Trần Thiếu Du gởi, hôm qua vừa mới đưa tới. Tấu chương nêu lên việc Thục Trung bởi vì loạn Chu Thử khiến cho dân cư giảm đi, nhất là số nhà phú hộ bị diệt môn thì vô số kể, làm cho Thục Trung xuất hiện lượng lớn ruộng đất vô chủ có đến hơn mười vạn khoảnh. Trần Thiếu Du liền đề nghị đem những ruộng đất này sung công, tương lai có thể làm ruộng cấp vĩnh viễn cho quan viên trong triều và hoàng thất hoặc dùng làm ruộng phong thưởng.