Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 267 : Bùi Oánh khó xử
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
“ Vậy Phó Tiết Độ Sứ của hắn có thể là Binh bộ lập hồ sơ thay thế?”
“ Phó Tiết Độ Sứ là Tang Bình, cũng không điều gì thất trách, vì sao phải thay đổi?”
Thôi Ngụ đi rồi, Trương Hoán lâm vào trong trầm tư. Lý Chính lấy tội ăn trộm lương mà giết Tang Bình không hề báo lên. Dù sao cũng là không cách nào tự bào chữa, dù sao chính là hắn đã cho rằng không cần thượng báo lên nữa. Nhưng bất kể điểm nào thì đều là điềm báo trước hắn có thể tạo phản. Ngược lại Bùi Tuấn cũng không chút động lòng, chẳng lẽ Bùi Tuấn thật sự là không khống chế được hắn sao? Hẳn là không phải. Nghe nói lần trước Bùi Y đến đó thì Lý Chính hết sức lo lắng, mọi chuyện cứ theo lời Bùi Y nói mà làm. Chuyện vừa chỉ cách hơn một tháng, lẽ ra cũng không đến mức không thể khống chế được. Coi như hắn giết Tang Bình, hoàn toàn đã khống chế quân đội, như vậy Bùi Tuấn hành động thế nào?
Lão cơ hồ chẳng quan tâm, thật sự là quái dị cực kỳ. Chẳng lẽ chính lần trước sau khi thủ hạ của mình bắn chết bồ câu đưa tin, Bùi Tuấn cũng không biết tin tức kia? Không có khả năng! Bồ câu đưa tin chỉ là thư phát chuyển nhanh, sau đó sẽ báo cáo chánh thức mà đầy đủ đưa tới. Đã bảy tám ngày, vô luận như thế nào thì lão cũng có thể đã biết.
Hơn nữa, Trường An phổ biến là đang truyền lưu tin tức Lý Chính muốn tạo phản, rốt cuộc là ai làm? Điều này rõ ràng là đang ép Lý Chính lột mặt nạ.
Đủ loại hiện tượng quái dị làm Trương Hoán trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được. Hắn suy nghĩ một phen, lập tức viết hai phong thư, một phong giao cho Ngưu Tăng Nhụ lại đưa cho Bùi Tuấn. Còn một phong khác lệnh thân binh đưa đến Hà Đông tửu lâu bảo Hồ chưởng quỹ lấy phương thức gửi tin bồ câu đưa đến quận Kim Thành, muốn Hạ Lâu Vô Kỵ tùy thời chuẩn bị sẵn sàng. Một khi Lý Chính có dị động, lập tức tiến quân Hội quận.
Ngay khi Trương Hoán đi vào triều không bao lâu, Bùi Oánh cũng lập tức ra ngoài.
Khuyến Nông Cư, Bùi Oánh từ trên xe ngựa xuống, nàng dừng thật lâu ở chỗ tấm biển chữ vàng này. Không biết là nữ nhân làm chủ tửu lâu nổi danh kinh thành này cuối cùng là người thế nào nữa?
Một Hồ Cơ cười đón chào “ Xin hỏi phu nhân là tìm người hay là dùng cơm.”
Nha hoàn tiểu Thu lập tức đi đến nói: “ Lão gia phu nhân là ...”
Bùi Oánh đưa tay ngăn cản câu nói của nàng “ Ta tới tìm chủ nhân Kinh nương các ngươi, nàng lúc sớm có đưa cho một thiệp mời.”
Vừa nói, Bùi Oánh cầm thiệp mời trong tay nhẹ nhàng mở ra, Hồ Cơ nhận ra thiệp mời đặc biệt của chủ nhân. Nàng ta không dám thất lễ lập tức cung kính mời Bùi Oánh lên lầu ba.
“ Mời phu nhân ngồi, chủ nhân nói người sẽ tới lập tức.”
Bếp lò trong phòng đang cháy vượng vô cùng ấm áp, Bùi Oánh bỏ áo ngoài ra rồi đánh giá qua gian phòng. Nơi này tựa hồ không phải Nhã Thất để ăn cơm mà có chút giống một thư phòng được bố trí thanh lịch, vật phẩm tinh xảo, khắp nơi biểu hiện được nữ tính tỉ mỉ cùng mềm mỏng. Nhưng trên tường lại treo một bức tranh Vạn lý tòng quân. Nó vẽ một vị tướng quân dẫn theo ngàn vạn tướng sĩ quân Đường tây chinh. Đúng là bức họa này cùng phong cách gian phòng không ăn ý, hoàn toàn xa lạ. Bùi Oánh đứng ở bức tranh ngắm nhìn một hồi lâu.
“ Ngươi cảm giác được nơi này hẳn là treo một bức cung nữ đồ, đúng không?” Phía sau truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng. Bùi Oánh quay đầu lại thì phát hiện từ buồng trong đi ra một người. Nàng ta thân mặc một bộ váy màu đỏ lựu đã hơi bạc màu, môi hơi tô son, tóc đơn giản vấn lên ở phía sau, nhìn tuổi ước hơn hai mươi tuổi, thập phần xinh đẹp. Nhất là ánh mắt của nàng không ngời là màu lam.
Bùi Oánh dùng sự tỉ mỉ cùng mẫn cảm của nhìn ra nàng vừa mới rồi tẩy trang, thay đổi trang phục.
“ Ngươi chính là Kinh Nương!” Bùi Oánh bình tĩnh nói: “ Ta là vợ Trương Hoán, Bùi Oánh.”
Kinh Nương lúc sáng sau khi gửi thư đi, nàng liền bắt đầu trang điểm tỉ mỉ. Ước chừng trang điểm độ hai canh giờ thì nàng mới hoàn tất. Nhưng Hồ Cơ ở cửa lại báo có một vị phu nhân đến tìm nàng, tay vẫn còn cầm thiệp mời của nàng.
Nhìn qua cửa sổ, Kinh Nương thấy chính là thân binh thị vệ của Trương Hoán. Không cần phải nói, người mới đến nhất định chính là Bùi Oánh vợ của Trương Hoán. Nàng vừa kinh ngạc, lại vừa khẩn trương, không biết là Bùi Oánh đến có ý tứ như thế nào. Đương nhiên, nếu như nàng phải gả cho Trương Hoán làm thiếp, nếu không có Bùi Oánh gật đầu thì nàng không qua được cửa Trương gia.
Tẩy sạch trang điểm, thay đổi lại trang phục, nàng quyết định dùng gương mặt chân thật của mình đến đối diện với kỳ khảo sát sắp tới.
Mặc dù Kinh Nương nổi danh trong giới quản lý tửu lâu Trường An, nhưng từ thân phận mà nói thì nàng chỉ là một thứ dân. Thật xa không thể so cùng Vương phi Trương Dịch Quận vương. Nàng tiến lên thi lễ thật sâu “ Kinh Nương tham kiến phu nhân.”
“ Không cần phải khách khí!” Bùi Oánh thấy nàng biết lễ, lửa giận trong lòng cũng hơi hơi rút đi, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tươi cười, giọng điệu cũng êm dịu rất nhiều, “ Gọi ngươi là chủ quán thì thật sự bất nhã, hay ta gọi ngươi là Kinh Nương đi!”
“ Không dám, phu nhân mời ngồi.”
Kinh Nương mời Bùi Oánh ngồi xuống, lại lệnh nha hoàn dâng trà. Nàng chỉ chỉ bức họa trên tường mà nói: “ Đây là đội quân Thiên Bảo Cao Tiên tây chinh Thạch quốc, cha của ta chính là một tiểu tốt trong đó.”
Bùi Oánh gật đầu, “ Nguyên lai ngươi là hậu duệ của dũng sĩ trường chinh. Thất kính .”
Hai người hàn huyên vài câu, nói chuyện qua tình cảnh Tây Vực, giữa hai người cũng dần dần bắt đầu quen hơn. Bùi Oánh thấy thời cơ đã đến, nàng liền lấy ra phong thiệp mời kia của Kinh Nương đặt ở trên bàn đẩy sang. Mặt Kinh Nương chợt đỏ, nàng chậm rãi xin lỗi “ Chuyện này là Kinh Nương đường đột, mong phu nhân tha tội.”
“ Không có gì, ta hôm nay lại đây đầu tiên là muốn hiểu rõ qua tình huống. Bùi Oánh nhìn chăm chú vào nàng cười nói nhàn nhạt: “ Kinh Nương biết lão gia nhà ta đã bao lâu?”
Kinh Nương nhẹ nhàng mà thở dài một hơi “ Nói từ đầu thì ta nguyên lai là ở một cái tửu quán nhỏ làm Hồ nương bán rượu. Lần đầu tiên biết Trương Đô đốc là lúc ngài vào kinh đi thi, vừa lúc ngụ ở đối diện tửu quán nhỏ kia. Sau lại được ngài giúp đỡ, ta mở một quán rượu ở phường Bình Khang, sinh ý thịnh vượng thì lại bị người ta cướp mất. Trương Đô đốc liền mua chỗ của quán Khuyến Nông Cư này bảo ta tự mình kinh doanh.”
Bùi Oánh ngạc nhiên, nguyên lai Khuyến Nông Cư này lại là Trương Hoán mua. Nhưng cho tới bây giờ hắn không nói qua với chính mình. Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, trên mặt của nàng vẫn duy trì nụ cười theo lễ tiết.
Còn trong lòng lại thầm nghĩ: nguyên lai nàng ta biết Khứ Bệnh cũng không muộn bao lâu so với chính mình, đều là người quen cũ.
Bùi Oánh hôm nay tới đây chủ ý là muốn thử dò xét qua về Kinh Nương. Xem nàng là thật muốn gả cho Trương Hoán, hay mới chỉ là thỉnh thoảng gặp dịp mua vui rồi tìm người làm chổ dựa. Hiện tại nếu rõ ràng Kinh Nương cũng là người cũ thì đã nói lên nàng thật sự muốn gả cho Trương Hoán. Cũng từ đó có thể biết, Trương Hoán coi như tôn trọng chính mình, không có tự tiện đem nàng vào phủ. Nghĩ vậy, lửa giận của Bùi Oánh liền bị đánh tan hơn phân nửa. Tính tình Trương Hoán nàng thập phần hiểu rõ, thật sự là nhớ tình cũ quá đáng. Năm đó hắn ở tại Trương phủ Thái Nguyên, những món đồ đạc vật phẩm trong nhà đã cũ nát mà hắn vẫn còn coi như của báu thu gom cất dấu đi. Á thúc ở Đại Minh Cung tuổi già, vào hai năm trước hắn cũng đưa Ách thúc từ trong cung đến Lũng Hữu để chăm sóc tuổi già. Còn Kinh Nương này phỏng đoán cũng là một tình nhân cũ của hắn, chuyện này không dễ làm đâu!
Bùi Oánh cúi đầu trầm tư chỉ chốc lát rồi dứt khoát thẳng thắn nói: “ Ta cho là với danh tiếng cùng địa vị hiện tại của Kinh Nương thì thật sự sẽ không làm tiểu thiếp nhà người ta. Nhưng nếu như ngươi thật sự muốn gả cho Khứ Bệnh, ta cũng có thể đáp ứng ngươi vào nhà ta. Nhưng ta có lời răn phải nói trước, ngươi chỉ có thể ủy thân làm thiếp, hơn nữa ngươi phải từ bỏ thân phận chủ nhân Khuyến Nông Cư, an tâm ở nhà hầu hạ nam nhân, ngươi hiểu chưa?”
Kinh Nương yên lặng gật đầu, nàng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt Bùi Oánh mà nói: “ Trong người của ta có huyết thống người Hồ, ta cũng sớm được gả cho người. Ta cũng không cần danh phận gì, làm người thiếp cũng không sao. Nhưng mà Trương Đô đốc đã đáp ứng ta, ta sau này vẫn có thể kinh doanh tửu lâu.”
“ Tuyệt đối không được!” Không đợi Kinh Nương nói xong, Bùi Oánh liền quả quyết cự tuyệt “ Khứ Bệnh đường đường là Binh Bộ Thượng Thư, Đồng Trung Thư môn hạ Bình Chương Sự, thê thiếp hắn làm sao có thể ra đường bán rượu. Thẳng thắn mà nói, nếu không phải bởi vì ngươi là người cũ của hắn thì ta căn bản cũng sẽ không đồng ý cho hắn lấy một nữ nhân kinh doanh tửu lâu làm thiếp. Không có khả năng lựa chọn, nếu muốn vào phủ ta yên tâm làm thiếp, thì sao có thể tiếp tục làm chủ nhân Khuyến Nông Cư.”
“ Nhưng Trương Đô đốc ...” “ Hắn đáp ứng ngươi vô dụng, ta là vợ cả của hắn, nhà này là do ta cai quản. Những chuyện vượt nguyên tắc chưa bao giờ ta nhượng bộ.”
Có lẽ cảm giác được lời của mình vừa nói xong có hơi nặng nề, giọng của Bùi Oánh hòa hoãn hơn, nói thành khẩn: “ Kinh Nương, ngươi cũng là nữ nhân từng trải, hẳn là biết triều đình hiểm ác. Khứ Bệnh tuổi còn trẻ như thế mà có địa vị cao, bao nhiêu người sẽ không phục hắn. Nếu như đánh bại, hoặc là giết vài người cá biệt thì cũng không có chuyện gì, người khác cũng không dám từ đó dèm pha hắn. Nhưng nếu như thê thiếp hắn ở trong tửu lâu lấy khuôn mặt tươi cười mời rượu, vậy thì liền hoàn toàn không giống nữa. Không chỉ có sĩ phu sẽ buộc tội hắn không tôn trọng lễ nghi, đám dân chúng cũng châm biếm hắn không chỉnh đốn hậu viện, mà ngay cả binh lính hắn cũng bởi vì chủ soái bọn họ mà không ngẩng đầu lên nổi. Điều này sẽ làm hỏng danh thanh của hắn, ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn. Cho nên, ta không thể đáp ứng ngươi, mời hiểu rõ nổi khổ tâm của ta, cũng mời lượng thứ sự vô tình của ta.”
Trương gia đại thiếu
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt