Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 196 : Sự tình quan trọng ( 1 )b
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Mặc dù bên ngoài giá lạnh, nhưng trong phòng khách quý của Vi phủ thì lại sáng rực, ấm áp như mùa xuân. Đây là một đại sảnh đường có thể chứa cả trăm người. Bên trong sảnh đường rường cột chạm trổ, vô số danh từ danh họa đầy rẫy trong đó, lúc này tiệc đã qua được hơn mười tuần. Trong tiệc bày đầy các loại món ăn quý và lạ.
Các trọng thần Đại Đường đến Lũng Hữu tham gia lần hội nghị này đều tụ tập dưới một mái nhà.
Hai bên tường đại sảnh đường có mười mấy nhạc công ngồi, một đội vũ cơ đang múa lượn ở giữa sàn, tiếng tơ trúc uyển chuyển du dương, giữa sàn quần áo múa lượn phấp phới. Hơn mười người thị nữ dáng người nhẹ nhàng đẹp đẽ tựa như Hồ Điệp đang qua lại không ngớt trong tiệc dâng thức ăn. Bên cạnh mỗi một người khách lại còn ngồi một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc để rót rượu gắp thức ăn, tiếng cười trong vắt.
Bùi Tuấn cùng Vi Ngạc ngồi ở ghế chủ tịch, mà tả hữu phân ra hai hàng ghế. Bàn tiệc bên phải thì đứng đầu là Thái Tử Chiêm Sự Lý Miễn, đứng đầu bên trái là Lễ Bộ Thị Lang Thôi Hiền đại biểu Thôi Viên tham dự. Trương Hoán thì ngồi ở bên Lý Miễn, mà đối diện hắn là Sóc Phương Tiết Độ Sứ Đoàn Tú Thực. Bên trái Trương Hoán là Lại Bộ Thị Lang Thôi Ngụ, mà bên trái Đoàn Tú Thực chính là đặc sứ Lý Phiên Vân của Thôi Tiểu Phù.
Nói chung, trước các cuộc đàm phán quan trọng thì thông thường có một bữa yến hội. Đây là một loại phương thức liên lạc tình cảm, nhưng cũng là diễn thử đàm phán. Ở trong tiệc sẽ cho người ta thấy rất nhiều điều thu xếp tế nhị. Chỉ một chút thu xếp nhìn như không đáng để ý thường thường sẽ quyết định đàm phán có thành công hay không.
Ví dụ như lần đàm phán này rõ ràng chỉ là một lần hiệp thương cỡ nhỏ giữa ba người quanh khu vực Hà Lũng. Cái này dường như là chủ nhân muốn ra mặt một chuyến đặc biệt chiếu cố với những hàng xóm bình thường có quan hệ không tốt, để bọn họ không nên nhân cơ hội đến nhà phá phách. Loại chiếu cố mà nhiều nhất cũng chỉ cần một Lý Chánh hay lính bảo an địa phương linh tinh gì đó đến làm đảm bảo hoặc ở giữa hòa giải. Thật sự không cần thiết để nhiều người đến tham gia cùng.
Nhưng hôm nay trên yến hội lộ diện có ba vị Nội các Phụ thần, bốn vị Thị Lang trong sáu bộ, còn có đặc sứ Thái Hậu, Ngự Sử Trung Thừa, Thượng Thư Hữu Thừa, Thiểu Phủ Tự Khanh .v..v..., cơ hồ một nửa quan viên cấp bậc quan trọng Đại Đường đều tụ tập chung. Kỳ thật đây chính là áp lực chánh trị mạnh mẽ lên hai người Trương Hoán cùng Đoàn Tú Thực, cảnh cáo bọn họ về tính nghiêm túc lần ký kết thoả thuận này cùng với hậu quả nghiêm trọng nếu như làm trái thoả thuận.
Mà đó chính là món đặt cược lớn nhất của Thôi Viên cùng Bùi Tuấn để cho Vi Ngạc yên tâm xuất binh.
Mặc dù bên cạnh mỗi người cũng có thiếu nữ xinh đẹp xinh đẹp như hoa, nhưng rõ ràng ở trước mặt những tay già đời từng trải quan trường thì không có chút xíu tác dụng bôi trơn. Mỗi người bọn họ hoặc là cúi đầu uống rượu giải sầu, hoặc là châu đầu lén nói chuyện với nhau, bầu không khí trong đại sảnh đường có hơi nặng nề. Trương Hoán nhìn sang Đoàn Tú Thực ở xa xa mà kính một chén rượu. Đây là lần gặp mặt đầu tiên sau hai năm giữa bọn họ,lần trước là tại Tây Thụ Hàng Thành, bọn họ hợp tác giết chết Chu Hi Thái.
Đoàn Tú Thực đến nay vẫn thuần phục Thôi Tiểu Phù. Đối với Thôi Viên thì ông ta cũng không quá để tâm, đây gần như một người Bảo Hoàng đảng cuồng nhiệt mà cùng với tuổi càng cao thì càng thêm cố chấp, thậm chí có vẻ cố chấp điên cuồng. Căn bản là ông ta không để ý tới chính lệnh của triều đình, nhưng nếu là ý chỉ của Thái Hậu thì cho dù bảo ông ta giải tán quân Linh Vũ thì nói không chừng ông ấy sẽ chấp hành nghe theo.
Cho nên khi Thôi Viên đặc biệt nói cho Thôi Tiểu Phù về tầm quan trọng của lần thảo phạt Chu Thử này, sự liên quan đến an ổn xã tắc Đại Đường thì Thôi Tiểu Phù cũng dứt bỏ sự bất mãn với Thôi Viên, hạ chỉ mệnh Đoàn Tú Thực không được gây khó dễ cho lần Nam chinh này.
Đoàn Tú Thực thấy Trương Hoán mời rượu với mình thì ông ta cũng hơi nâng chén đáp lễ. Đúng trước lúc nhập tiệc thì Đoàn Tú Thực vừa nhận mật chỉ của Thái Hậu Thôi Tiểu Phù từ trong tay Lý Phiên Vân. Trong mật chỉ vạch rõ Chu Thử gây nguy hại cho xã tắc Đại Đường, hy vọng Đoàn Tú Thực sau khi Vi gia xuất binh không nên nhân cơ hội cướp lấy Lũng Hữu.
Đối với ý chỉ của Thái Hậu, Đoàn Tú Thực thầm cười khổ trong lòng không thôi. Chuyện nhà mình chỉ trong nhà mình biết. Không cần nói tới Chu Thử có thù giết cha với ông ta, coi như Đoàn Tú Thực có dã tâm này thì ông ta sẽ lấy cái gì để đi cướp đoạt Lũng Hữu?
Tình cảnh của Đoàn Tú Thực khác với Trương Hoán. Trương Hoán chiếm cứ Vũ Uy là thu phục đất đại Đại Đường đã mất, lại có Bùi Tuấn ủng hộ vật tư cho nên có thể nhanh chóng phát triển. Còn Đoàn Tú Thực được Linh Vũ thuần túy chính là vì lwoij dụng sơ hơ khi Vi Ngạc dùng để áp chế Trương Hoán khiến cho Vi Ngạc vẫn luôn hận thấu xương đối với ông ta. Dọc theo quận Duyên An và Hội quận đã bố trí trọng binh vây khốn ông ta. Hơn nữa còn là nhân vấn đề có tính cách cá nhân của Đoàn Tú Thực. Ở trong triều đình ông ta cũng không có ai đứng sau lưng, vì thế đã hơn một năm qua mà Đoàn Tú Thực một mực bị vấn đề lương thực gây khó dễ, hơn nữa không có không gian để phát triển.
Một năm trước, Đoàn Tú Thực dùng ba vạn người chiếm lĩnh quận Linh Vũ, mà hiện tại đào binh cộng thêm thương binh khiến cho binh lực trong tay ông ta có khả năng dùng được đã giảm mạnh đến không còn một nửa. Nếu không phải Vi Ngạc lo lắng Trương Hoán ắt viện trợ thì đã sớm xuất binh tấn công Linh Vũ .
Cho nên, bất kể là Thôi Viên hay Bùi Tuấn, hoặc là Vi Ngạc, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng lần hiệp thương Lũng Hữu này, Đoàn Tú Thực chẳng qua chỉ là vai diễn phụ, còn thực sự phải đề phòng công kích Lũng Hữu chính là Trương Hoán ở Hà Tây.
“ Trương Đô đốc, ta mời ngài một chén!” Người nói chính là người ngồi ở bên phải Trương Hoán, Thái Tử Chiêm Sự Lý Miễn vừa mới nhập Nội các. Ông ta từng là người ủng hộ kiên định của Thái Tử Dự.
Lần thương lượng này, Bùi Tuấn cùng các vị trọng thần đều ở trong Vi phủ, còn Trương Hoán cùng Đoạn Tú Thực thì ở chỗ khác. Trương Hoán ở trong một tòa phủ trạch độc lập cách Vi phủ ước hai dặm cùng năm trăm thân vệ do hắn mang vào thành để bảo vệ nghiêm ngặt.
Màn đêm giá lạnh không một chút gió, sương mù dày đặc mù mịt khiến tất cả mọi thứ chung quanh đều bi phủ kín, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng cành cây già cỗi phát ra âm thanh xào xạc, dường như là trời đông giá rét thở dài một tiếng đối với bọn họ.
Trương Hoán ra khỏi Vi phủ, ba trăm kỵ binh giơ cao thuẫn làm ba tầng phòng ngự vây chung quanh hắn ở giữa. Đi song hành cùng Trương Hoán còn có đặc sứ của Thái Hậu - Lý Phiên Vân.
Lý Phiên Vân vẫn theo thói quen mặc một bộ áo đạo bào. Sắc mặt nàng tái nhợt thấy rõ là gầy đi rất nhiều càng làm cho người ta có cảm giác một loại lạnh lùng không cách nào thân cận .
“ Đại tỷ, mấy ngày trước đệ đã làm cha.” Trương Hoán khẽ mỉm cười, trong óc lại nhớ tới chú bé hồng hồng kia. Trong lòng hắn tràn ngập cảm giác tự hào liền ngửa đầu phun ra một luồng hơi trắng thật dài.
Lý Phiên Vân vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của nàng nên tạm thời không chú ý tới lời của Trương Hoán, chỉ là thuận miệng thốt ra tiếng “ A!”
Đi được hai bước, nàng đột nhiên linh cảm lại “ Cái gì! Đệ nói cái gì?”
“ Đệ đã có con trai.” Trương Hoán liếc nhìn nàng, tựa hồ có bất mãn với việc nàng phản ứng chậm.
Lý Phiên Vân rốt cục ý thức được điều này ý nghĩa như thế nào. Từ trong mắt nàng bỗng dưng xuất ra tia sáng kỳ dị, trên gương mặt tái nhợt cũng tỏa ra sức sống hừng hực “ Là con trai!” Nàng thì thào tự nói, vậy là sinh mạng của gia tộc bọn họ lại kéo dài một lần nữa. Không biết cha ở dưới cửu tuyền khi biết tin tức kia thì mừng rỡ như thế nào.
Một lúc lâu, tâm tình kích động của nàng mới hơi hơi bình tĩnh lại liền vội vàng hỏi: “ Nó tên là gì?”
“ Tên nó là Kỳ, hiện tại gọi là Trương Kỳ, có lẽ có một ngày nó sẽ đổi tên thành Lý Kỳ.”
“ Kỳ?” Lý Phiên Vân thấp giọng nhắc lại tên này hai lần. Nàng lấy ra một hạt châu sáng bóng đang tản ra ánh sáng màu xanh nhạt, hạt châu được khảm vào một cái đế ngọc có thể mang theo người. Nàng đưa cho Trương Hoán mà dặn: “ Hạt châu trừ tà này là phụ thân cho ta. Ta cho cháu, xem như đây là một thành ý của người làm cô cô.”
“ Đa tạ !”
Trương Hoán tiếp nhận hạt châu lại cười cười bảo: “ Thái Hậu dặn đại tỷ nói gì với đệ?”
Lý Phiên Vân gật đầu.” Thái Hậu hy vọng lần này đệ lấy đại cục làm trọng, để cho quan binh toàn lực áp chế Chu phỉ, không nên để xảy ra chuyện gì đó.”
Nói đến đây, Lý Phiên Vân lại liếc liếc mắt nhìn Trương Hoán. Thấy mặt hắn không chút thay đổi thì lại tiếp tục: “ Để bồi thường, Thái Hậu sau đó sẽ gia phong đệ làm Hà Tây Tiết Độ Sứ.”
Trương Hoán cười một hồi. Gia phong Hà Tây Tiết Độ Sứ phải có Nội các đồng ý mới được. Thôi Tiểu Phù nếu đã có thể nói như thế vô cùng xác thực, thì điều này nói lên nàng cùng Thôi Viên đã đạt được sự thỏa thuận chung. Mà kỳ thật đây cũng là ý của Thôi Viên.
(¯`·.º†Boy†º.·´¯)
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt