Danh Môn

Chương 192: Chu Thử tạo phản (b)

Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 189 : Chu Thử tạo phản (b)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Nói đến đây, Thôi Vô Thương mãnh liệt rút mũi tên trên mặt ra rồi dùng hết sức lực toàn thân hung hăng đâm về phía đùi của Chu Thử. Chu Thử thu chân không kịp, nên “ sụt!” một tiếng, mũi tên đâm tới phá bắp chân Chu Thử, lập tức máu chảy ra.

Chu Thử từ từ rút kiếm ra, trên mặt lộ ra nụ cười tàn khốc. Hắn chém một nhát chặt đầu Thôi Vô Thương đá đến chỗ một thuộc hạ rồi lạnh lùng bảo: “ Xếp vào trong hộp rồi đưa đi cho Thôi Viên. Nhớ kỹ! Sau khi chiếm được Trường An thì đem vợ con người này vào trong doanh ba ngày.”

Cuối tháng tám năm Tuyên Nhân thứ hai, Chu Thử giết chết toán người của Ngự Sử Trung Thừa Thôi Vô Thương đến đây điều tra án Dương gia diệt môn, chánh thức khởi binh tạo phản tại Lạc huyện.

Mùng mười tháng chín, trên bình nguyên ở phía tây Lạc huyện, Chu Thử chỉ huy bốn vạn quân nô lệ tụ tập từ các trang viên của Dương gia để giao tranh với gần hai vạn quan binh của Kiếm Nam Tiết Độ Sứ Tiên Vu Thúc Minh đến đây trừ phiến loạn.

Trên không trung của ngày oi ả bắt đầu có gió. Từ xa đã thấy mây đen cuồn cuộn nổi lên, giống như một quả núi đen sì vô cùng lớn đang từ từ sa xuống về phía mặt đất.

Hai đám quân đội đứng cách xa nhau không đến hai dặm. Bên phía quân Đường khôi giáp sáng lòa, đao thương như rừng, trận hình chỉnh tề mà uy nghiêm. Ở giữa chia làm hai khối, khối phía trước là ba nghìn người bắn nỏ, sau đó là năm nghìn người cầm đao thuẫn. Đội hình dày đặc như sắt tấm. Đây là trung quân bảo vệ Tiên Vu Thúc Minh, tại hai cánh của trung quân mỗi bên chia ra ba nghìn người với trường thương trong tay lập thành phương trận hình vuông.

Kỵ binh Thục Trung không nhiều lắm, chỉ có ở bên ngoài cùng của hai cánh là có một đôi kỵ binh ngàn người. Nhiệm vụ của bọn họ là bắt giết cá lọt lưới, mấy trăm cây đại kỳ phần phật tung bay ở trong gió , đại quân nín thở chờ lệnh.

Còn quân đội của Chu Thử thì hỗn loạn hơn nhiều. Không có gì trận hình nên cả mấy vạn người giống như một cánh đồng lúa mạch lớn. Các loại vũ khí hỗn tạp từ dài thòng đến ngắn ngủn so le không đồng đều trong đội ngũ. Có người mặc khôi giáp, có người lại ngay cả dép cũng không có. Có người cầm hoành đao cung nỏ, mà có người lại vác mỗi cái cuốc. Bọn họ tùy ý mà đứng, thậm chí còn có người ngồi. Trong đội ngũ tiếng người ồn ào, có cười có mắng chửi giống hệt như một phiên chợ lớn ở thôn quê.

Đây là một đội quân mà nhìn thế nào cũng thấy là đám ô hợp, nó tạo ra sự đối lập rõ rệt với quân Đường uy nghiêm chỉnh tề.

Tiên Vu Thúc Minh là tâm phúc của Thôi Viên, đầu năm vừa từ Kinh Triệu Doãn được thăng chức mà bổ nhiệm làm Kiếm Nam Tiết Độ Sứ. Ông ta là xuất thân tiến sĩ trong thời kỳ Thiên Bảo tuổi đã sắp sáu mươi, có kinh nghiệm cai trị phong phú nhưng cầm quân đánh giặc thì lại không có kinh nghiệm gì. Có điều quan văn Đường triều cũng không yếu ớt giống như quan văn Tống triều, bọn họ ít nhiều đều biết một tí việc cầm quân.

Tiên Vu Thúc Minh thấy đám phỉ quân dung không chỉnh tề, đội hình hỗn loạn thì trong lòng không khỏi nổi lên ý nghĩ khinh thường. Ông ta cười nói với các chúng tướng bên cạnh: “ Ta thật không biết hắn tìm được từ đâu mấy vạn người này? Ta cần gì phải mang hai vạn người đến đây. Chỉ dùng năm nghìn người là có khả năng tiêu diệt hết.”

Đám chúng tướng bên cạnh ông ta cũng cười theo mà lắc đầu liên tục đối với quân đội của Chu Thử. Bọn họ đều là người mang binh, liếc mắt liền nhìn ra đối phương là đám ô hợp không chịu nổi một kích. Một vị tướng quân có biết nội tình cười nói: “ Tiên Vu sứ quân có chỗ không biết. Những người này kỳ thật đều là vốn là nô lệ ở trang viên Dương gia mới chỉ huấn luyện được mấy tháng nên làm sao có thể tốt hơn?”

Tiên Vu Thúc Minh khẽ gật đầu, trong lòng đã ở tính toán viết tấu chương như thế nào về trận chiến hôm nay, tự mình dẫn Hổ Lang quân, chém giết trùm thổ phỉ, bắt được mấy vạn địch, đánh một trận là bình định xong.

Chu Thử ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn quan binh. Hắn biết đối phương đang cười nhạo hắn, nhưng loại hiệu quả đúng như hắn muốn. Khinh địch, chỉ cần đối phương có ý nghĩ khinh địch thì hắn sẽ có cơ hội. Hơn bốn vạn quân nô lệ hiện ra trước mặt đối phương quả thật là đám ô hợp, mà lại có hơn một vạn nông dân tạm thời chiêu mộ. Nhưng đằng sau những người này chính là hơn hai vạn quân nô lệ trang bị chỉnh tề. Đây là một đạo quân mà hắn hao tổn tiền của đến hàng trăm vạn quan để trang bị. Tất cả đều là thanh niên trai tráng, bọn họ được huấn luyện đã gần nửa năm.

Nhưng đó vẫn còn không phải là sát thủ thực sự. Quân đội nòng cốt đích thực của Chu Thử là năm nghìn bộ hạ cũ của cha hắn, đó đều là từ quân Thanh Châu tinh nhuệ. Ba nghìn kỵ binh, hai ngàn bộ binh đều có thể một địch ba. Bọn họ giấu ở trung tâm đội ngũ do Chu Thử tự mình chỉ huy.

Quan binh nổi trống trận vang lên ù ù, trận hình bắt đầu phát sinh biến hóa. Kỵ binh hai cánh dẫn đầu xông ra giống như quăng lưới nhằm hướng hai bên bao bọc. Mà trung quân đồng thời lúc hai cánh phát động thì bọn họ cũng để lại cung binh, nỏ binh thối lui đến hậu trận, bộ binh xếp thành một đại trận để xông lên toàn tuyến. Bọn họ tràn ngập khinh thường đối với giặc phỉ, đủ loại chiến thuật đều hủy bỏ, chỉ nghĩ sẽ dùng biện pháp đánh thọc sâu một lần đơn giản nhất là có thể đánh tan giặc phỉ.

Quan binh càng ngày càng gần, đã cách không đến một dặm. Chu Thử đột nhiên quay đầu lại rống lớn: “ Chúng quân nghe đây, nếu như trận chiến này thất bại thì tất cả mọi người không sống được. Giết được một người quan binh thì thưởng tiền trăm quan, kẻ nào lâm trận bỏ chạy giết không tha!”

Có trọng thưởng tất có dũng phu. Nhất là đám binh lính vừa thoát khỏi cảnh nô lệ. Bọn họ đều mang lòng cảm kích đối với Chu Thử. Chu Thử không chỉ có đem ruộng đất trang viên chia cho bọn họ, lại còn miễn trừ cho bọn họ tất cả các loại thuế. Mỗi người bọn họ đều rất rõ ràng, một khi Chu Thử thất bại thì chiếu theo luật pháp Đại Đường là bọn họ cùng vợ con đều lại trở về vận mệnh nô lệ bi thảm.

“ Giết!” Hơn bốn vạn người bộc phát ra một tiếng rống to bắt đầu sải bước nhằm hướng quan binh đi tới. Những đám mây đen lớn đang che kín mặt trời, bầu trời đã hơi tối lại. Ở trong quan binh thì nhịp trống đột nhiên nhanh hơn, đó là tín hiệu tiến công. Quan binh bắt đầu chạy nhanh. Một trăm bộ, năm mươi bộ, ba mươi bộ.

Trong quân Chu Thử rất nhiều lính mới đều bắt đầu sợ hãi. Dũng khí vừa mới được trọng thưởng khơi lên lại biến mất. Gần ngàn người đi đằng trước bắt đầu quay đầu chạy trốn. Nhưng đội ngũ quá dày đặc nên bọn họ không chỗ nào để mà trốn.

Ầm! Hai chi quân đội tựa như hai quả núi va vào nhau. Tiếng la, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng kêu rên đột nhiên vang lên. Những tên phỉ đã không muốn đánh chỉ có ý đồ chạy trốn trở thành lớp hy sinh thứ nhất. Quan binh đâm đao vào trong bọn phỉ đông đảo chém giết mãnh liệt, khắp trên chiến trường tràn ngập tiếng khóc xin tha mạng. Mấy ngàn nông dân được chiêu mộ tạm thời bị quang cảnh đẫm máu hù dọa mà sợ mất mật. Bọn họ ném cuốc, quăng chĩa ba xuống có rồi hoặc quỳ xuống hết lời cầu xin tha thứ, hoặc quay đầu chạy trốn sang hai bên.

Bọn quan binh thuận tay chém giết đã đỏ cả mắt rồi. Bọn họ không khoan dung chút nào giống như đang bóc măng cứ bóc đi từng lớp từng lớp vỏ rách nát ở bên ngoài. Bọn họ bắt đầu gặp phải quân nô lệ. Những binh lính này so với đám nông dân mới chiêu mộ thì mạnh hơn rất nhiều. Bọn họ có khôi giáp chỉnh tề, vũ khí lợi hại, hơn nữa sĩ khí càng cao làm cho sự tiến công của quan binh bắt đầu trở nên khó nhọc.

Lúc này, hai đội quân đã quấn lấy nhau ở chung một chỗ mà chém giết khó phân thắng bại. Bầu trời bắt đầu nổi lên cơn mưa, nước mưa làm cho mặt đất trở nên lầy lội trơn trượt, càng làm cho cuộc đấu tay đôi của hai quân trở nên khó nhọc hơn.

Tiên Vu Thúc Minh nhướng mày, chuyện tựa hồ tuyệt không có tiến triển như ông ta tưởng tượng. Đối phương cũng không phải loại không chịu nổi một kích như ông ta nghĩ. So với lúc bắt đầu khắp nơi là tiếng cầu xin tha thứ điếc tai thì hiện tại lại im ắng hơn rất nhiều. Hơn nữa hình như quân địch cũng có trang bị chỉnh tề, được huấn luyện nghiêm chỉnh nên không quá giống định nghĩa đám ô hợp.

Mặc dù Tiên Vu Thúc Minh đã hơi có ý thức về sự không ổn, nhưng ông ta đã không cách nào khống chế nổi quân đội. Hai chi quân đội tựa như đám kéo bè kéo lũ đánh nhau trên bãi đất hoang, hoàn toàn đã không có trình tự quy tắc, hai trận tuyến hỗn chiến thành một đường dài đang vặn vẹo, bất cứ điều hành nào cũng đều không có tác dụng.

Mưa càng rơi càng lớn, thời gian cứ từng khắc trôi qua. Đã giao chiến được hai canh giờ, trên bình nguyên thây ngã khắp nơi. Bọn lính vẫn đạp lên thi thể mà đánh nhau, quan binh có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng quân phỉ lại chiếm ưu thế về số lượng nên hai quân chém giết khó phân thắng bại, thể lực đều đã cạn kiệt nghiêm trọng.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ trong bọn phỉ xông ra một đội quân đầy đủ sức lực. Bọn họ từ lúc bắt đầu đã không tham gia chiến đấu, thể lực vẫn dư thừa. Đội quân này hoàn toàn không giống với quân nô lệ, bọn họ vô cùng dũng mãnh, hung dữ như bão táp mà mục tiêu lại rất rõ ràng. Chúng nhằm thẳng hướng Tiên Vu Thúc Minh đang ở trung quân xông tới. Chỉ chốc lát đã mở được một con đường máu. Ở trên con đường máu này bọn họ chà đạp tất cả, áp đảo tất cả, đánh ngã tất cả.

biglove

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt