Danh Môn

Chương 185: Ác chiến Hội Tây Bảo (tiếp)

Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 182-183 : Ác chiến Hội Tây Bảo (tiếp)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Nàng đương nhiên biết chuyện của Trương Hoán, nhưng nàng cũng đã từ từ hiểu chuyện, biết có vài thứ cũng không thuộc về mình.

Nhưng sự thẳng thắn của nàng là bản tính không có đổi. Lần này gặp dịp quân tộc Thổ Phiên tiến công Hội Tây Bảo, nàng thấy việc đáng làm thì phải làm nên muốn lên thành trợ chiến, nghe xong lời mẹ khuyên can thì nàng vội vàng lớn tiếng bảo: “ Mẹ, đây là người Thổ Phiên đang đánh Trương Thập Bát đó! Làm thế nào mà con có thể không tham chiến?”

Lâm Đức Kỳ đứng bên cạnh cũng liên tục khuyên nhủ: “ Đúng vậy! Đại tẩu, Bình Bình từ nhỏ đã luyện võ, trình võ công của nó không đâu địch nổi. Đại tỷ để nó đi thử xem! Ta sẽ ở một bên bảo vệ nó.”

Không biết là vì giữ không nổi Lâm Bình Bình hay là do có Tam thúc bảo vệ, Dương Ngọc Nương rốt cục lỏng tay. Lâm Bình Bình giống như con ngựa nhỏ tuột dây cương, nàng nâng kiếm liền chạy lên trên thành. Vừa mới chạy vài bước, đột nhiên nàng nhìn thấy một đám sĩ tử mặt mày lưỡng lự.

“ Các ngươi!” Lâm Bình Bình dùng kiếm chỉ vào bọn họ mà hô: “ Dọc theo đường đi không phải nói cái gì thu lại năm mươi châu Thủ Quan Sơn sao? Chẳng lẽ chỉ là nói xuông ngoài miệng, là nam nhân thì cùng ta lên thành giết địch đi.”

Mọi người nhìn nhau. Có mấy người mặt đỏ bừng lên, vài người vừa định tiến lên lại vừa không muốn bị nữ nhân kích động. Đúng lúc này, một mũi hỏa tiễn đang cháy “ vèo!” xẹt qua đầu bọn họ phát ra tiếng rít chói tai. Đây là tín hiệu khai chiến. Lập tức trống trận trên tường thành vang lên, tiếng kêu rung trời. Những máy bắn đá lớn thay nhau phát ra tiếng rít táng đởm kinh hồn, liên tiếp phóng đi ra ngoài những tảng đá lớn bằng cái cối xay.

Lâm Bình Bình dậm chân một cái rồi cũng không để ý tới những sĩ tử này, dẫn đầu xông lên thành lâu. Đám sĩ tử do dự một lúc, rốt cục có mấy người đi theo Lâm Bình Bình chạy trên tường thành, người ở phía sau đều lục tục đi theo.

Ác chiến đã bắt đầu, đội ngũ hình vuông của chi một vạn người thứ nhất đã đi đến cách hơn một dặm. Bọn họ đột nhiên bước nhanh hơn, điên cuồng gào thét nhằm hướng Hội Tây Bảo phóng đi. Lúc này, trên bầu trời đột nhiên vọng đến tiếng xé gió, mấy trăm điểm đen bay lên trời tựa như một đám ưng nhanh chóng hướng đến trên đỉnh đầu bọn họ mà bay tới. Hơn nữa càng lúc càng lớn, phát ra tiếng rít chói tai. Không đợi quân tộc Thổ Phiên kịp phản ứng, những tảng đá lớn liền nện ở trên đỉnh đầu bọn họ. Lập tức một đống máu thịt tung tóe, tiếng kêu rên thê lương vang khắp chốn. Có người bị nện thành bánh thịt, có kẻ bị đập thành mấy khúc, những phần còn lại của chân tay đã bị cụt, nội tạng vương vãi khắp nơi.

Còn có hai giá thang trước sau bị những tảng đá lớn nện trúng, cái mái sơ sài bị rơi đi. Đá tảng lại đập trúng thang chính làm nó trong nháy mắt liền vỡ tan ra, những khúc gỗ nằm rải rác khắp nơi. Một đợt đá được bắn ra, quân tộc Thổ Phiên liền bỏ mạng mấy trăm người. Ba đợt đá bắn ra, quân tộc Thổ Phiên đã tổn thất hơn hai ngàn người. Nhưng đối với quân số đông đảo cả vạn người tiến công thì chừng đó vẫn không tạo ra được cú đánh trí mạng. Khi cách tường thành còn có ba trăm bộ thì quân địch bắt đầu bổ sung thêm mái che rộng hai trượng, chuẩn bị đưa thang lên phía trước.

Mái che là một đoạn khung bằng phẳng, bên trên lát tấm ván gỗ. Mấy chục cái thang được bọc bởi những tấm da trâu ầm ầm chạy đến. Tộc Thổ Phiên sau gần trăm năm giao chiến cùng Đại Đường, nhất là sau loạn An Lộc Sơn thì nó cướp đi rất nhiều dân chúng, trong đó có không ít người giỏi tay nghề, khiến cho trình độ khoa học kỹ thuật tộc Thổ Phiên được nâng cao rất nhiều. Ngoài ra về vũ khí công thành loại lớn đã không còn kém so với quân Đường. Từ mấy chục cái giá thang là có thể nhìn ra. Đáy thang thì lấy tấm gỗ lớn làm nền, bên dưới có sáu bánh xe. Thang chính được cố định theo một góc độ nhất định nhờ lắp vào trên nền. Bên ngoài thang chính lại trang bị thêm một cái thang trượt trên thành tức là thang phụ. Trên đỉnh của nó có gắn một đôi bánh xe ròng rọc, để trèo lên thành thì có thể trượt dọc theo vách tường thành lên trên, nó gọi là thang Phi Vân.

Bởi vì thang chính dùng cách gá lắp cố định, đơn giản hoá thứ tự gá thang, rút ngắn thời gian lắp thang. Nó được trù tính cho hoạt động leo lên trên thành đã làm giảm bớt rất nhiều thời gian leo thang để tiến tới quân địch ở trên cao. Bên công thành chỉ cần đặt thang chính bên dưới thành. Sau đó trên thang chính lại bắc thang lên trên tường thành là có khả năng gác lên gờ thành mà leo lên trên. Hơn nữa bốn phía thang chính có che kín bới búi cỏ rơm giống như một gian phòng di động lớn. Chính diện của thang chủ và thang phụ đều lấy da trâu trùm lên hết sức cứng cỏi để phòng ngừa phi nỏ cùng mũi tên của quân Đường.

Khi đến dưới thành, thang phụ vốn được gập lại bắt đầu kéo để đứng lên, càng ngày càng dài không ngừng cho tới khi nhô ra hơn hai mươi trượng. Khi móc câu cong ở trên đầu đạt tới gờ tường thành, mấy trăm tên binh lính núp ở trong thang hò hét một tiếng bắt đầu trèo lên thành.

Đá từ trên thành vẫn thay nhau phóng ra giết địch từ xa, mà ở chỗ gần thì mũi tên bay như mưa rơi. Mặc dù binh lính giữ thành không nhiều lắm, nhưng liên nỏ của quân Đường lại phát huy uy lực cực lớn. Cả vạn mũi tên cùng phóng dày như mưa rào khiến cho trong mấy ngàn tên lính đã xông tới dưới thành mà không kịp tiến vào thang phòng hộ bị bắn chết hơn phân nửa. Nhưng cung nỏ đối với thang có bảo vệ kín đáo thì hiệu quả không lớn, mũi tên dày đặc bắn ra găm vào da trâu bao bọc thang phát ra từng đợt tiếng kêu lộp bà lộp bộp. Còn quân địch núp ở trong thang thì một tay cầm thuẫn để chống đỡ bắn từ hai bên, nằm rạp xuống liều mạng bò dọc thang lên trên.

Lúc này, lăn cây cùng ném đá hộc lại phát huy tác dụng. Gỗ súc cùng đá tảng dọc theo thang lăn xuống, đập vào binh lính trên thang làm chúng ngã xuống. Bây giờ, tiếng trống của quân địch vang dội, mặc dù máy phóng đá cùng phi nỏ đã phá hủy hơn mười cái thang, nhưng vẫn có hai mươi thang áp tới dưới thành.

Hơn một ngàn binh lính tộc Thổ Phiên xông lên tường thành chém giết cùng binh lính giữ thành. Đao chém thương đâm, mũi tên như mưa, máu tươi nhiễm đỏ gờ thấp bắn tên trên tường thành. Khắp nơi là thi thể binh lính chết trận, binh lính bị thương kéo theo tiếng kêu thảm thiết thật dài rớt xuống tường thành, nhưng lập tức lại có người mới tiếp tục bò lên.

Mã Trọng Anh mặt không chút thay đổi đứng ở một chỗ cao trên sườn núi đằng xa đang xem cuộc chiến, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng. Vị chủ tướng quân Đường này rất không có kinh nghiệm, ngay trong đợt tiến công thứ nhất có tính thăm dò liền toàn lực ứng phó. Hắn có bao nhiêu mũi tên dự trữ đây? Những máy phóng đá của hắn sẽ trải qua được bao nhiêu lần mài mòn? Xem ngày mai hắn lấy cái gì để thủ thành.

Hơn nữa quân Đường giữ thành cũng không nhiều, nhưng lại không chịu nổi Phong Hỏa Đài cầu cứu, đây là một chủ soái quá nặng tâm huyết. Mã Trọng Anh đột nhiên cười, hắn lập tức hạ lệnh: “ Đem máy bắn đá đến, tập trung công kích mục tiêu Phong Hỏa tháp trên thành cho ta.”

Cuộc chiến công thành vẫn tiếp tục tiến hành, kẻ địch hết sức xảo quyệt. Bọn chúng đã phát hiện nhược điểm binh lực quân Đường không đủ liền phân tán giá thang làm cho nhược điểm binh lực quân Đường không đủ càng thêm lộ rõ. Lúc này, đã có gần hai ngàn nam nhân trong thành xông lên tường thành trợ chiến. Tại một góc tường thành, Lâm Bình Bình dẫn hơn một trăm sĩ tử phối hợp mấy chục tên quân Đường tiến hành chiến đấu trước hai chiếc thang của kẻ địch.

Lâm Bình Bình mặc quần đỏ trong đám binh lính mũ giáp đen và các sĩ tử áo trắng nên đặc biệt nổi bật. Nàng tựa như một đóa hoa tươi nở rộ trong cuộc chiến. Vóc dáng nàng nhỏ nhắn nên không cách nào xen vào trong đám nam nhân mà chiến đấu, nàng liền tay cầm một bộ cung tên đứng ở bên cạnh một lỗ châu mai trên thành cách đó hai trượng để bắn tên trộm. Tiễn pháp của Bình Bình có lực đạo cũng rất mạnh mẻ, không ngừng có binh lính địch bị bắn trúng kêu thảm lăn từ trên thang xuống.

Lúc này nàng chĩa mũi tên nhắm ngay một Bách phu trưởng thân cao hơn trượng vô cùng hung hãn. Đột nhiên, một mũi phi nỏ rít lên phóng tới “ kịch!” một tiếng cắm vào gờ bắn bên cạnh nàng. Đá vụn bay lên, một hòn đá xẹt qua trán của nàng lập tức làm máu tuôn ra. Bình Bình cắn chặt môi, nàng xé từ chiếc quần đỏ một miếng vải rồi băng trán lại.

“ Bình Bình, đi xuống đi!” Lâm Tam thúc ở một bên vừa mới chém ngã một tên quân địch xông lên. Liếc mắt nhìn thấy Bình Bình mặt mày đầy máu thì hắn hết sức sợ hãi vội vàng kéo tay Bình Bình muốn nàng xuống khỏi thành.

Bình Bình quật cường hất tay Tam thúc ra, nàng giương cung lắp tên. Mũi tên lạnh lùng tiếp tục nhắm ngay mục tiêu “ vèo!” một mủi tên vọt tới. Bách phu trưởng kia nghe thấy tiếng bật dây cung thì quay mạnh đầu lại xem. Hắn trợn mắt to như cái chuông đồng, mũi tên tức khắc bắn vào mắt trái của hắn. Máu văng tung tóe khắp nơi, mũi tên lộ ra từ sau não. Bách phu trưởng phát ra tiếng tru như dã thú, tóm lấy mũi tên mà rơi xuống dưới thành.

Bình Bình khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng lập tức giương cung lắp tên lại nhắm ngay một tên quân địch khác có diện mạo hung ác .

Trên tháp chỉ huy, Lý Hoành Thu gương mặt trắng bệch nhưng mắt lại đỏ bừng. Hắn không nghĩ tới người Thổ Phiên lại có vũ khí công thành tiên tiến như thế. Từ đàng xa, chùy công thành loại lớn cùng xe tháp cũng đã xuất hiện. Trong đám binh lính công thành hỗn loạn có mấy chục máy bắn đá cũng thay nhau nện những tảng đá lên trên tường thành. Khí thế đôi bên đã ngang nhau.

Lý Hoành Thu đã biết được chính mình khinh địch. Hắn xuất thân thấp kém, có kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng đối với chỉ huy chiến dịch quy mô lớn thì hắn thiếu kinh nghiệm. Nếu như nói là thiếu một loại phong thái gặp nguy không loạn thì là giả. Nhưng xem xét thời thế, xuất phát từ đại cục thì không thể có sự sợ hãi trong lòng nhưng cũng không thể kiêu ngạo cuồng vọng.

Lý Hoành Thu là một người đủ tư cách tiên phong, nhưng hắn lại tự tin quá đáng. Thế cho nên mới nghĩ chỉ cần ba nghìn người thủ thành mà đánh lui bốn vạn quân địch tiến công. Trong cuộc chiến bảo vệ Thái Nguyên, Lý Quang Bật lấy mấy ngàn người đánh lui hơn mười vạn địch vì hắn dựa vào vô vàn quỷ kế với lại kẻ địch công thành thiếu phương pháp. Nhưng hôm nay lại khác nhau rất lớn. Kẻ địch rõ ràng đến đây là có chuẩn bị, một vạn người tiến công đầu tiên này mới chỉ là thử dò xét.

“ Tại sao còn không đốt Phong Hỏa cầu viện?”

Bình Bình cũng đã nhìn ra vấn đề nghiêm trọng, kẻ địch đã rút kinh nghiệm rất nhanh. Vài người sóng vai nâng cự thuẫn mà leo lên trên làm cho hiệu quả giết địch giảm rất nhiều. Nàng thấy máy bắn đá của quân địch đã chuẩn bị phóng ra mà chủ soái quân Đường lại vẫn còn do dự. Nàng giận dữ xông lên trước chỉ vào Lý Hoành Thu mắng to: “ Cái đồ Vương bát đản nhà ngươi! Ngươi muốn để tất cả mọi người chết cùng ngươi hay sao? Còn không cầu viện!”

“ Ngươi là ai, dám la hét với Bản tướng quân.” Lý Hoành Thu mặt sầm xuống, vung tay lên hô: “ Kéo đi xuống chém cho ta!”

Một vị Thiên tướng trẻ tuổi bên cạnh vội vàng nói khẽ với Lý Hoành Thu: “ Nàng bắn chết hơn mười tên địch, giết nàng sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí.”

Lý Hoành Thu cố nén giận dữ nói: “ Bản tướng quân nể ngươi giết địch nên tha cho ngươi một lần.”

“ Vậy ngươi đốt Phong Hỏa cầu cứu nhanh lên một chút, nếu không thì không còn kịp rồi.” Lâm Bình Bình không ngừng dậm chân, từ dưới thành những viên đá đã xé gió bay đến xẹt qua trên đỉnh đầu bọn họ.

Lý Hoành Thu thất kinh, hắn đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân Lâm Bình Bình sốt ruột bèn liên tục hạ lệnh: “ Đốt Phong Hỏa!”

Nhưng đã chậm, một tên binh lính cầm cây đuốc chạy vào lối lên. Nhưng đúng lúc này, một tảng đá lớn gào thét bay đến đánh trúng thân Phong Hỏa Tháp cao năm trượng làm nó bị sụt một nửa, chỉ còn lại không tới một nửa thân tháp đang lung lay sắp đổ. Binh lính đốt lửa bị đập chết ngay tại chỗ.

Trong lòng Lý Hoành Thu lập tức nguội lạnh đi hơn phân nửa. Binh lính trên Ô Sao Lĩnh chỉ nhận tín hiệu đốt trên Phong Hỏa Tháp này. Nếu như khối thuốc trên Hỏa Tháp kia bị phá thì liền không cách nào châm Phong Hỏa.

Vài tên binh lính xông lên rồi lại bất đắc dĩ lui ra. Lối lên đã bị hủy, căn bản không cách nào đi tới. Một binh lính khác châm hỏa tiễn nhằm hướng đỉnh tháp bắn tới, nhưng không có bất cứ hiệu quả gì. Khối điểm hỏa dùng dầu châm bị tấm ván gỗ đè lên, phải có người đi tới mới được.

“ Phái người lên Ô Sao Lĩnh.” Lý Hoành Thu gấp đến độ mồ hôi ròng ròng.

“ Chờ một chút!” Lâm Bình Bình từ từ đến gần Phong Hỏa Đài, nàng nhìn tháp đá cao năm trượng này, ánh mắt dưới tia nắng ban mai trông sáng ngời khác thường. Nàng quay đầu nói với Lâm Đức Kỳ: “ Tam thúc, thúc giúp cháu tung một cái móc thừng lên đó.”

Lâm Đức Kỳ gật đầu, hắn đi tới một cái móc thừng quay hai cái rồi quăng “ vèo” . Móc thừng dài hơn sáu trượng từ trong tay của hắn bay ra, vẽ lên một đường cong rồi bám chặt lên mép tháp đá.

“ Tam thúc, để cho cháu tới.” Lâm Bình Bình đoạt lấy dây thừng từ trên tay Tam thúc bèn cười bảo: “ Vừa lúc kiểm nghiệm một lần xem võ nghệ của cháu có tiến bộ hay không.”

Lâm Tam thúc gật đầu “ Cháu phải cẩn thận, nếu không được cũng đừng gắng gượng.”

Bình Bình thử giật sợi dây, hai tay nàng dùng sức nhẹ nhàng trèo lên phía trên với tốc độ càng lúc càng nhanh. Chiếc quần đỏ của nàng tung bay trong đám sương trong giống như một bông sen đỏ đang từ từ vươn lên.

Rất nhanh, bóng dáng của nàng liền biến mất ở trên đỉnh tháp. Dưới chân tháp tất cả mọi người nín thở, tinh thần đều tạp trung hết vào mắt. Đột nhiên, lại một khối đá lớn đánh tới sạt qua mép Hỏa Tháp. Thân tháp lung lay vài cái làm dưới tháp kinh sợ.

Đúng lúc này, trên đỉnh tháp rốt cục bốc lên khói đen, lập tức ngọn lửa hừng hực dấy lên. Sau một lát thì Phong Hỏa trên Ô Sao Lĩnh lại cũng đốt lên, tín hiệu cầu viện đã phát ra. Trong tiếng hoan hô vang trời, sĩ khí trên thành tăng vọt, mọi người phấn chấn làm tinh thần hăng hái tiêu diệt hết hơn hai trăm quân địch xông lên thành.

Gót sắt lao nhanh, chiến mã chạy như bay, bốn ngàn kỵ binh Tây Lương lướt nhanh như chớp trên sa mạc Qua Bích Than mênh mông. Người Đảng Hạng đã có một ngàn kỵ binh cùng gần ngàn quân đóng ở Lưu Sa Hà đi Vũ Uy.

Còn chủ lực thì theo tin gọi từ Phong Hỏa mà đêm ngày đi Hội Tây Bảo. Trương Hoán cau mày, trên Ô Sao Lĩnh lại lần nữa dấy lên Phong Hỏa khiến cho hắn lo lắng. Nói cách khác người Thổ Phiên đã xuất ra hơn ba vạn quân đội đến đối phó chính mình. Nhưng hắn lo lắng không phải chỉ có ở Hội Tây Bảo, mà là chiến lược của người Thổ Phiên.

Mục tiêu của bọn họ cuối cùng là Hội Tây Bảo hay là quận Vũ Uy. Mặc dù là quận Vũ Uy thì có thể tính không lớn, nhưng hắn vẫn còn là cảm giác được không ổn. Nếu như quân địch tiến công Hội Tây Bảo là kế điệu hổ ly sơn, đợi sau khi đội viện quân từ quận Vũ Uy lại đây thì ai sẽ là người ngăn cản quân Thổ Phiên từ Trương Dịch đánh tới?

Trương Hoán dừng chiến mã lại, lấy ra thẻ bài điều binh đưa cho một người thân binh mà dặn: “ Ngươi lập tức đi quận Vũ Uy. Nếu như Hạ Lâu Vô Kỵ đã lãnh binh đến tiếp viện thì ngươi truyền mệnh lệnh của ta, bảo hắn chuyển hướng đến huyện Thiên Bảo, phái nhiều thám báo hơn để điều tra tình hình quận Trương Dịch.”

Thân binh đi rồi, Trương Hoán lại tự viết một thư giao cho Hành Quân Tư Mã La Nghiễm Chánh: “ Khổ cực La Tư Mã một chuyến. Ngươi hoả tốc đến quận Khai Dương đem phong thư này giao cho Vi Ngạc. Nói cho hắn Hà Hoàng trống rỗng, đúng là lúc tiến binh.”

La Nghiễm Chánh được lệnh vừa muốn đi thì Trương Hoán lại gọi hắn “ Nếu như Vi Ngạc không muốn xuất binh, vậy ngươi lại nói cho hắn, chỉ cần hắn đồng ý trong vòng năm ngày làm ra bộ định vượt Hoàng Hà thì ta liền lấy một vạn lượng hoàng kim cùng hai ngàn thớt chiến mã để tạ hắn, tuyệt không nuốt lời.”

“ Xin đô đốc yên tâm! Nếu như hắn không chịu, hắn sẽ bị người trong nước dùng nước miếng dìm chết đuối.” La Nghiễm Chánh vừa chắp tay, chỉ huy vài tên kỵ binh nhằm hướng đông phi đi.

Đạo kỵ binh tiếp tục gấp rút tiếp viện, khi cách Hội Tây Bảo ước ba mươi dặm thì trời đã dần dần tối đen. Những đội thám báo đi trước một bước để thăm dò tin tức, còn đại đội kỵ binh thì thả chậm tốc độ cho chiến mã nghỉ ngơi. Đồng thời mỗi cái Phong Hoả Đài từ vùng ven Hoàng Hà có một ngàn quân chạy tới hợp binh.

Ngày ác chiến thứ nhất ở Hội Tây Bảo đã kết thúc, liên quân Hà Hoàng lập trại hạ đại doanh ở cách hơn ba dặm. Những đốm lửa dày đặc tựa như muôn ngàn vì sao trời. Còn một đội quân khác một vạn người do phó tướng Thượng Bà Tán chỉ huy thì đi dọc theo Hoàng Hà về phía bắc. Bọn họ xuyên qua khoảng rừng rậm lớn đi vòng đến đóng đối diện Hội Tây Bảo. Mặc dù phía đông Hội Tây Bảo khe rãnh dọc ngang cây cỏ tươi tốt làm cho những vũ khí công thành cỡ lớn không cách nào đi qua được, nhưng hơn mười giá thang công thành cùng ba giá phá cổng thành vẫn được tháo rời ra mang lại đây. Bọn họ cũng hạ đại doanh rồi lắp ráp vũ khí công thành cả đêm.

Trên tường thành cũng đang đang khẩn trương thu dọn chiến trường, chuẩn bị vật tư. Những đội nam nữ dân chúng này có Huyện lệnh chỉ huy đang vận chuyển vũ khí giữ thành, khiêng người bệnh đi đồng thời thu dọn sách sẽ Phong Hỏa Tháp đã sụp đổ.

Rất nhiều thợ mộc đang tu sửa máy bắn đá cùng giường nỏ. Lâm Bình Bình bị bọn lính gọi là “ bông sen lửa chiến địa” thì mang theo vài trăm người dùng thang dây tụt xuống tường thành. Bọn họ cột dây thừng ngang hông đi đến đống thi thể của quân địch thu thập mũi tên. Rất nhanh những sọt mũi tên được kéo lên tòa thành.

Lý Hoành Thu thì đứng ở trên Vọng tháp trông về tấm màn đen bí ẩn ở hướng bắc xa xăm. Hắn biết Trương Hoán đang ở vùng Lưu Sa Hà nên hẳn là đã thấy Phong Hỏa của mình báo tới. Trong chiến dịch ban ngày, liên quân Hà Hoàng tử thương hơn năm ngàn người, mà quân Tây Lương cũng tổn thất năm trăm người làm cho binh lực lúc trước không đủ giữ thành lại càng thêm khó khăn hơn. Mà ngày mai còn phải phòng ngự ở hai phía.

Lý Hoành Thu thở dài, hắn đã nhận ra được rất nhiều chỗ thất sách của mình lúc ban ngày. Kẻ địch rõ ràng là tiến côngcó tính thăm dò. Nhưng chính mình lại cũng bất kế hao phí mà liều mạng bắn. Gần một vạn khối đá lớn đã dùng một nửa, mũi tên giường nỏ thì cơ hồ bắn hết sạch, còn cung tên cũng bắn hết sáu thành. Mấu chốt là máy bắn đá đã hỏng đi một nửa, không biết thợ mộc trong một đêm có thể sửa được tốt bao nhiêu giá.

Nhưng điều làm hắn cảm thấy may mắn nhất là Phong Hoả Đài đã được đốt làm cho Hội Tây Bảo có hy vọng. May mà có Hồng Y nữ nhân kia, cũng không biết nàng là ai? Nàng vừa mới xuống xong thì Phong Hỏa Tháp liền bị đá tảng phá huỷ. Nếu không phải cho người leo lên núi đi báo đốt lửa thì Phong Hỏa ít nhất cũng cần hồi lâu mới có thể châm. Có lẽ chính vì hồi lâu này mà Hội Tây Bảo sẽ rơi vào tay giặc.

Đang nghĩ ngợi, La Huyện lệnh dẫn mấy người tùy tùng từ trong bóng tối vội vã đi tới “ Tướng quân, ngài tìm ta sao?”

“ La Huyện lệnh, ta nghĩ cùng thương lượng một chuyện.” Lý Hoành Thu từ từ đi tới bên cạnh hắn rồi kéo hắn ngồi xuống “ Binh lính giữ thành không đủ, nói vậy ngươi cũng thấy rồi đấy. Ta nghĩ trong các hộ binh lính thu thập hai nghìn Dân Đoàn để bổ sung quân giữ thành. Phụ nữ trẻ tuổi bên trong thành ta cũng muốn động viên đứng lên hỗ trợ thủ thành, chuyện này vẫn còncần có La Huyện lệnh dốc sức hỗ trợ.”

La Huyện lệnh cười khổ một tiếng mà bảo: “ Tổ bị vỡ thì trứng đâu còn, chuyện này ta sẽ toàn lực phối hợp với tướng quân. Có điều là Dân Đoàn huấn luyện không bằng quân chánh quy, hy vọng tướng quân không bắt bọn họ tự mình chống đỡ một mặt “ “ Cái này ta đã biết, ta sẽ bố trí bọn họ xen vào trong binh lính. Nhưng thời gian cấp bách nên vẫn xin La Huyện lệnh lập tức đi làm chuyện này.”

La Huyện lệnh vừa mới đứng lên, đột nhiên thấy một người binh lính chạy nhanh đến gấp gáp bẩm báo: “ Tướng quân, trong doanh quân địch phía bắc thành xuất hiện biến động khác thường!”

Lý Hoành Thu cả kinh, chẳng lẽ quân địch muốn đánh đêm sao?

Ở ngoài phía bắc thành đã không phải dị động đơn giản như vậy. Mơ hồ có tiếng hò hét vang trời, trong màn đêm đen nhánh chỉ thấy đại doanh phía bắc của tộc Thổ Phiên lửa cháy khắp nơi. Trong ánh lửa bóng người, ánh đao sắc bén chớp động.

Trên tường thành chật ních binh lính bị đánh thức từ trong giấc mộng. Bọn họ kinh ngạc nhìn đại doanh tộc Thổ Phiên đang hỗn loạn. Đột nhiên có người hô to một tiếng “ Nhất định là đô đốc đã đến!”

Trên tường thành lập tức có tiếng hoan hô mãnh liệt, mà ngay cả La Huyện lệnh cùng Lý Hoành Thu cũng không nhịn được bắt đầu hoan hô theo. Mặc dù Trương Hoán cũng không mang quá nhiều người theo, nhưng hắn đến thì có tác dụng làm trụ cột vững vàng đối với ổn định lòng quân.

Lý Hoành Thu trong cơn kích động liên tục hạ mệnh lệnh “ Mau dời tảng đá lấp cổng lớn ra.”

La Huyện lệnh lại khẩn cấp ngăn hắn lại “ Tướng quân chậm đã, để phòng ngừa người Thổ Phiên sử dụng kế.”

Lý Hoành Thu lắc đầu cười nói: “ La Huyện lệnh có chỗ không biết, đô đốc đang ở tại vùng Lưu Sa Hà nên có lợi về thời gian. Hẳn là chính lúc này lại đây làm quân địch đại loạn, tất nhiên là đô đốc đánh lén thành công đại doanh địch.”

Hắn vung tay lên cười nói: “ Dời tảng đá đi, nghênh đón đô đốc vào thành!”

“ Dừng tay!” La Huyện lệnh hô to một tiếng, hắn tiến lên một bước thi lễ thật sâu với Lý Hoành Thu , hết sức khuyên hắn: “ Đô đốc đem Hội Tây Bảo giao cho tướng quân, chính là tin tưởng tướng quân có thể làm việc cẩn thận. Mặc dù quân địch đại loạn, nhưng chúng ta cũng không có thấy đô đốc tiến lên. Sao tướng quân không đợi chỉ chốc lát, chờ đô đốc đến dưới thành rồi mở cửa lại cũng không muộn.”

Lý Hoành Thu nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một cái. Cửa thành Hội Tây Bảo chỉ có một lớp, trước đó đã dùng tảng đá lớn ngàn cân chẹn cứng. Bất kể mở ra hay xếp vào đều phải tiêu tốn một hai canh giờ. Mặc dù hắn hy vọng có thể sớm hơn một chút làm tốt việc chuẩn bị đón Trương Hoán vào, nhưng cuối cùng hắn vẫn nghe theo đề nghị của La Huyện lệnh.

Ước một lúc lâu sau, tàn quân tộc Thổ Phiên bắt đầu rút lui về hướng đông. Lập tức một chi ước ba nghìn khinh kỵ binh tiến lên gọi cửa. Bọn họ cầm cây đuốc, trong bóng đêm lờ mờ chỉ mơ hồ nhìn thấy long kỳ Đại Đường cùng với khôi giáp kỵ binh Đại Đường.

“ Lý Tướng quân. Chúng ta là quân đóng ở Hội quận. Vi đại soái lệnh chúng ta đến trợ giúp Hội Tây Bảo.” Lập tức một phong thơ bắn vào thành. Bên trong chứng thật là lệnh của Vi Ngạc phái binh có đóng đại ấn đỏ tươi của Lũng Hữu Tiết Độ Sứ.

Không phải đô đốc, mà là viện quân Hội quận. Lý Hoành Thu có hơi do dự, hắn đưa thư cho La Huyện lệnh. La Huyện lệnh cẩn thận nhìn một lần, hắn cúi đầu trầm tư chỉ chốc lát rồi bảo: “ Tướng quân, ta cho là nếu như Vi Ngạc thật sự muốn cứu Hà Tây thì hắn không nên phái ba nghìn người đến Hội Tây Bảo, mà là phái năm vạn người từ quận Kim Thành qua sông, trực tiếp cướp lấy Hà Hoàng. Còn như bây giờ hấp tấp mà đến thì không làm nên chuyện gì không nói, nhưng trước hết là đánh rắn động cỏ.”

“ Vậy thì theo ý của ngươi là bọn họ định lừa lấy thành?”

La Huyện lệnh chậm rãi gật đầu “ Nếu như thật sự là viện quân đến thì làm sao ở phía nam lại không có động tĩnh?”

Ở cách cửa thành hơn năm trăm bộ, Mã Trọng Anh vẻ mặt gian trá cười lạnh. Nếu Phong Hỏa cầu viện đã châm, vậy thì lão liền tương kế tựu kế đóng giả làm viện quân đến lừa mở cửa thành. Lão chọn mấy trăm binh lính người hán mạo xưng làm quân Đường kêu cửa. Còn chính lão lại tự mình dẫn hai nghìn quân tinh nhuệ chuẩn bị sẵn sàng đột kích.

Mã Trọng Anh từ xưa đến nay sở trường về dùng kỳ binh tập kích. Lúc ban ngày lão thấy tướng bảo vệ Hội Tây Bảo chậm chạp không đốt Phong Hỏa, cuối cùng mặc dù là có đốt, nhưng đã là lúc cực kỳ hung hiểm. Từ đó lão suy đoán ra chủ tướng quân Đường khó mà quyết đoán đại sự, liền quyết định thực thi mưu kế để lấy Hội Tây Bảo.

Mặc dù trên thành truyền lời bảo bọn họ chờ một chút, nhưng đợi nửa canh giờ mà binh lính báo lại, bên trong thành cũng không có nghe được động tĩnh gì, càng không có âm thanh vận chuyển tảng đá thì Mã Trọng Anh không khỏi nhướng mày. Lão mơ hồ cảm giác được kế của mình đã hỏng. Đột nhiên, từ tường thành phát ra từng đợt tiếng xé gió, lập tức trên đỉnh đầu vọng đến tiếng dội khác thường.

“ Là máy bắn đá!” Mã Trọng Anh hô to một tiếng, lão quay lại đầu ngựa liền nhằm hướng tây mà trốn. Hơn mười khối đá lớn như mưa đá nện xuống, đội kỵ binh đội liền một đống người ngã ngựa đổ, chiến mã hí kinh hoàng, tiếng kêu rên mãnh liệt. Đám kỵ binh vội vàng quay đầu chạy trối chết.

Đúng lúc này, binh lính giả vờ chạy trốn về phía đông hơn ba dặm đột nhiên xảy ra hỗn loạn. Một chi thiết kỵ mai phục đã lâu đột nhiên tiến sát quân địch. Đây mới thực sự là viện quân của Trương Hoán đến. Từ lúc quân địch sử dụng kế thì Trương Hoán đã đến, nhưng hắn cũng không vội vã tiến công mà là mai phục bên ngoài chờ đợi thời cơ tốt nhất. Khi trên thành đoán được kế quân địch để cho biết tay thì cơ hội đến. Còn quân phía nam lại tưởng đang thực thi kế nên sẽ không đến trợ giúp, kỵ binh của Mã Trọng Anh đang lâm vào hỗn loạn, thân mình còn lo chưa xong.

Bốn ngàn kỵ binh tinh nhuệ Hà Tây như mãnh hổ xuống núi làm rối loạn trận tuyến liên quân Hà Hoàng. Bọn họ sĩ khí cao ngất, trang bị hoàn mỹ đang tùy ý chém giết trong liên quân Hà Hoàng chủ yếu là bộ binh. Đầu người cuồn cuộn rơi xuống đất, tiếng la khóc vang trời. Mặc dù liên quân Hà Hoàng có được vũ khí công thành cỡ lớn, nhưng người Thổ Phiên thiếu hụt tài nguyên chiến lược như sắt thép vân vân làm cho trang bị những đội quân phụ thuộc này thông thường không bằng quân Thổ Phiên. Bọn họ không có khôi giáp, chỉ mặc quân phục vải thô. Mặc dù ban ngày sĩ khí bọn họ dâng cao, nhưng đó là bởi sự tự tin chiếm ưu thế về nhân số.

Trong bóng đêm, binh lính quân Đường người cao ngựa lớn ai nấy đều giống như một quả núi nhỏ. Bọn họ có giáp kiên cố nhất, có đao kiếm sắc bén nhất, có chiến mã cao nhất, lại còn có sĩ khí cao ngất cùng kỹ xảo chém giết thành thạo. Bốn ngàn kỵ binh Đại Đường đánh đâu thắng đó, giết được máu chảy thành sông thây ngã khắp nơi. Trận tuyến liên quân Hà Hoàng tan vỡ chỉ trong khoảng khắc. Bọn họ đã không tổ chức nổi sự chống cự, cũng không biết có bao nhiêu viện quân đánh tới nên sợ mất mật liều mạng bỏ chạy dọc theo bờ sông Hoàng Hà về hướng nam.

Mã Trọng Anh thấy viện quân của địch đã đến, mà sĩ khí quân đội của mình tụt xuống thấp nên lão cũng không còn lòng dạ ham chiến, liền chỉ huy tàn quân rút về đại doanh hướng nam.

Mãi cho đến canh ba, tảng đá lớn chèn cửa Hội Tây Bảo rốt cục mới di chuyển. Cánh cửa lớn nặng nề rít lên ken két mà mở ra. Mấy trăm binh lính giữ thành cầm cây đuốc đi ra khỏi cổng nghênh đón Trương Hoán vào thành.

Cổng thành được ánh lửa soi sáng như ban ngày, mấy ngàn kỵ binh xếp thành hàng tiến vào Hội Tây Bảo. Lý Hoành Thu bước nhanh tiến lên, quỳ xuống tạ tội với Trương Hoán “ Thuộc hạ không rõ tình hình địch, suýt nữa làm thất thủ Hội Tây Bảo, đặc biệt lĩnh tội với đô đốc.”

Trương Hoán xuống ngựa đở hắn lên cười nói: “ Ngươi kịp thời đốt Phong Hỏa cầu cứu, cũng không làm mất Hội Tây Bảo thì có tội gì?”

Lý Hoành Thu thở dài “ Thuộc hạ không có biết được là hôm nay quân địch chỉ tiến công thăm dò nên vật tư hao tổn thật lớn. Một trăm hai mươi giá bắn đá bị nện hỏng hoặc sử dụng quá độ đã tổn thất gần nửa. Đá tảng, phi nỏ, mũi tên đều đã tiêu hao hơn phân nửa.”

“ Lý Tướng quân không cần lo lắng, chúng ta đã thu về hơn mười vạn mũi tên. Có thể ngăn cản một lúc.” Lâm Bình Bình đã thay đổi một bộ quân phục cũng không biết từ chỗ nào xuất hiện. Nàng cười dài nhìn Trương Hoán.

Ttong ánh lửa bập bùng Trương Hoán không nhận ra nàng, chỉ cho nàng là một tiểu binh mặt mày thanh tú liền gật đầu rồi quay sang liên tiếp vỗ vỗ vai của Lý Hoành Thu cười nói: “ Đừng thở vắn than dài, ngươi là chủ tướng. Nếu như ngươi đã không có lòng tin thì thủ hạ làm thế nào có dũng khí giữ thành? Vị huynh đệ này nói không sai. Mũi tên bắn không xa nên có thể thừa dịp đêm tối thu hồi một bộ phận. Binh lính của ta mang theo đều là loại song tiễn Hồ, cũng có đến hai mươi mấy vạn mũi tên. Còn như đá tảng kia lại càng không cần lo lắng. Hội Tây Bảo chúng ta chính là dùng đá xây nên, cứ phá nhà dân đi là có.”

Trương Hoán nói chuyện làm trong lòng Lý Hoành Thu vừa xấu hổ, vừa ấm áp. Hắn vội vàng chỉ vào Lâm Bình Bình mà nói: “ Đô đốc, hôm nay đốt được Phong Hỏa là may nhờ có vị kỳ nữ này. Nàng vẫn còn bắn chết hơn bốn mươi quân địch, lập được công lớn? Xin đô đốc phong thưởng.”

“ Nữ nhân?” Trương Hoán nao nao. Hắn cẩn thận nhìn qua Lâm Bình Bình, đột nhiên nhận ra nàng bèn kinh ngạc hỏi: “ Ngươi là Bình Bình! Ngươi làm sao lại ở chỗ này?”

Lâm Bình Bình hì hì cười một tiếng “ Ta nghĩ là ngươi đã quên ta rồi?!! Coi như còn nhớ. Mẹ ta, Tam thúc, đại ca cùng chị dâu đều ở Hội Tây Bảo, là cha bảo chúng ta đến .”

Lý Hoành Thu đứng bên cạnh thấy bọn họ biết nhau, hơn nữa có vẻ như còn rất thân thuộc, hắn không khỏi kinh ngạc hỏi: “ Đô đốc, mấy người biết nhau?”

Trương Hoán không nghĩ tới có thể ở Hội Tây Bảo gặp được sư nương và Bình Bình, trong lòng hắn cực kỳ hoan hỉ. Thấy Lý Hoành Thu hỏi thì liền cười nói: “ Nàng này con gái của Lâm quân y, là muội muội cùng ta lớn lên từ nhỏ.”

Lý Hoành Thu bừng tỉnh, Lâm Đức Long không phải là sư phó của Trương Hoán sao? Nàng đúng là con gái của Lâm Đức Long, trong lòng hắn nghĩ đến mà sợ. Chính mình lúc trước suýt nữa lệnh giết nàng, hắn hơi thấp thỏm nhìn về phía Lâm Bình Bình, chỉ mong nàng đừng tố cáo. Bình Bình dường như biết tâm tư của hắn bèn nghịch ngợm nháy mắt với hắn mấy cái. Tảng đá trong lòng Lý Hoành Thu cũng hơi chìm xuống, hắn vội vàng chắp tay thi lễ với Trương Hoán “ Nếu đô đốc đến, thuộc hạ tự nhiên chuyển giao quyền chỉ huy cho đô đốc.”

Trương Hoán gật đầu, khẽ cười nói: “ Ta vừa rồi đã từ trong miệng tù binh mà biết được, chủ tướng quân địch đúng là Mã Trọng Anh. Ngươi đương nhiên không phải đối thủ của hắn, cứ để cho ta tới lãnh giáo một lần các thủ đoạn của vị danh tướng tộc Thổ Phiên này.”

Sáng sớm, quân Hà Hoàng ngoài dự tính lại không hề phát động tiến công. Bọn họ lui binh đến gần mười dặm ở lập đại doanh. Bên trong đại doanh, Mã Trọng Anh chắp tay đằng sau đi qua đi lại trong soái trướng. Sắc mặt lão u ám khác thường, trong mắt mơ hồ lóe ra lửa giận.

Nguyên nhân làm lão căm tức không phải chuyện bất lợi đêm qua cùng việc viện quân Hội Tây Bảo đã đến, mà là một phong thơ trên bàn tướng soái của lão. Thư là do Tán Phổ viết, rạng sáng hôm nay vừa mới đưa tới. Trong thư cự tuyệt đề nghị của lão về việc quận Trương Dịch xuất binh đến Vũ Uy để trước sau hai mặt công kích Trương Hoán, đồng thời đòi lão lập tức quay về Hà Hoàng, không nên gây trở ngại việc tộc Thổ Phiên sắp liên minh cùng Đại Đường.

Tại cuối thư đã kín đáo nói cho lão, hiện tại tộc Thổ Phiên đã tác chiến hai nơi. Một trận tuyến là thừa dịp cơ hội Hồi Hột nội loạn để tranh đoạt Bắc Đình, còn một hướng khác là Nam chinh Thiên Trúc, đã đánh tới bờ bắc sông Hằng nên không còn sức gánh chịu tác chiến trên ba trận tuyến. Hy vọng lão có thể giữ gìn kho lúa Hà Hoàng của tộc Thổ Phiên. Nói ý bên ngoài chính là không tán thành lão tiến quân về hướng đông.

Mã Trọng Anh cũng biết dân tộc Thổ Phiên gặp phải khốn cảnh, dân cư không đủ, lại muốn dùng binh chiếm cứ vạn dặm. Kỳ thật ngoại trừ xuôi nam giành Thiên Trúc, bắc lấy Bắc Đình ra, cũng bởi vì tộc Thổ Phiên dụng binh đối với Thiên Trúc, Đại Thực cũng gia tăng bố trí binh lực tại khu vực Thổ Hỏa La. Mâu thuẫn giữa tộc Thổ Phiên và Đại Thực cũng hết sức căng thẳng nên thật sự không thể lại dụng binh đối với Đại Đường đang từ từ khôi phục thực lực. Cho nên liên minh cùng Đại Đường chứng thật là lựa chọn chính trị sáng suốt. Nhưng trước khi liên minh thì Mã Trọng Anh hy vọng có thể chiếm đoạt Hội Tây Bảo, cao điểm khống chế chiến lược của Đại Đường.

Mã Trọng Anh có thể hiểu được tình thế trước mắt của tộc Thổ Phiên. Nhưng lão căm tức không phải là cái này, mà là việc phong thư này kỳ thật cũng không phải là ý của bản thân Tán Phổ. Nó là đề nghị của đại tướng Thượng Tất Đông Tán- đối thủ của lão.

Sau khi Tán Phổ tiền nhiệm Xích Đức Tổ Tán tộc Thổ Phiên chết. Tán Phổ mới Xích Tùng Đức Tán lên ngôi thì năm ấy mới mười ba tuổi, việc nội chính và ngoại giao của tộc Thổ Phiên liền do tam thượng nhất luận cùng bố trí. Trong đó luận chính là chỉ Mã Trọng Anh lão ( Mã Trọng Anh trong tiếng tộc Thổ Phiên là Luận Tất Nặc ). Do lão và Thượng Tất Đông Tán trong tam thượng cùng nhậm chức đại tướng nên lúc ban đầu hai người làm chung rất tốt, trong mấy lần chiến dịch tiến công Đại Đường từng phối hợp ngầm hiểu. Nhưng cùng với việc Tán Phổ dần dần lớn lên, hai người vì tranh giành sự tín nhiệm của Tán Phổ mà bắt đầu phát sinh mâu thuẫn. Cuối cùng bọn họ trong chuyện tiến cử Đại sư Thiên Trúc Mật Giáo Liên Hoa Sinh gia nhập tộc Thổ Phiên xảy ra sự bất đồng, từ đó hai người không hợp.

Bởi vì Thượng Tất Đông Tán lại được một thế lực đại quý tộc khác của tộc Thổ Phiên là Na Nang Thị ủng hộ nên từ từ chiếm cứ thượng phong, năm năm trước Mã Trọng Anh do phản đối chuyện liên minh cùng Đại Đường mà bị Thượng Tất Đông Tán lên tiếng gièm pha rồi bãi miễn chức Tể Tướng, chuyển sang làm đô đốc Hà Hoàng.

Mã Trọng Anh biết ở đằng sau phong thư này ẩn giấu ý riêng của Thượng Tất Đông Tán. Lão ta không muốn cho mình nhúng tay đến việc Hà Tây, càng không muốn để cho mình lại giành được hai vạn quân Thổ Phiên tinh nhuệ đóng quân tại Hà Tây. Nếu không, tiến công một quận Vũ Uy nho nhỏ vẫn không đến mức làm ảnh hưởng đến bố trí chiến lược tổng thể của tộc Thổ Phiên.

Nhưng mệnh lệnh của Tán Phổ thì lão lại không thể không nghe. Còn may là Tán Phổ cũng không có giới hạn thời gian, nói cách khác ông ta ít nhất còn có năm ba ngày trì hoãn.

Bước chân của Mã Trọng Anh trong đại trướng từ từ chậm lại. Lão cau mày bắt đầu đánh giá lại những điều có thể làm để cướp lấy Hội Tây Bảo. Kế hoạch ban đầu của lão là hôm nay đồng thời tấn công qui mô tại hai mặt nam bắc, xuất hết tất cả toàn bộ binh lực ra để về khí thế hoàn toàn áp đảo đối phương mà giành lấy thắng lợi. Nhưng tối hôm qua viện binh quân Đường đột nhiên đến đã làm xáo trộn bố trí của lão. Viện quân của đối phương cũng không nhiều chỉ có bốn năm nghìn người, nhưng mà sức chiến đấu lại cực kỳ mạnh mẽ. Điều này khiến cho lão không thể không thay đổi suy nghĩ về cuộc chiến Hội Tây Bảo lần này.

Lão cũng không biết tối hôm qua là ai tới, nhưng lão biết thuộc hạ Trương Hoán có một đội kỵ binh hết sức tinh nhuệ. Từ biểu hiện tối hôm qua của viện quân mà xem thì rất có thể đó chính đội kỵ binh kia của Trương Hoán. Nói cách khác chủ soái Trương Hoán của quân Đường đã đến .

Mã Trọng Anh là người hết sức coi trọng tin tức, từ mùa đông năm ngoái lúc có sự biến Hà Lũng thì lão liền chú ý mật thiết tình thế Đại Đường. Lão biết rõ Trương Hoán và Vi Ngạc có mâu thuẫn, đó cũng là nguyên nhân lão có gan đánh bạc tập trung đại quân. Vi Ngạc là người nhát gan ham sắc không đáng sợ hãi. Trái lại Trương Hoán có gan cướp thịt miệng hổ, liên tục chiến đấu ở các chiến trường xa ngàn dặm mới gây dựng được cơ nghiệp. Đây mới là người mà hẳn là khiến cho Mã Trọng Anh lão phải coi trọng. Với dã tâm của người này thì sẽ tuyệt không thỏa mãn với phạm vi Vũ Uy nho nhỏ.

Mã Trọng Anh đứng ở cửa trướng nhìn Hội Tây Bảo thật lâu. Quân giữ Hội Tây Bảo cho tới hôm nay hẳn là có bảy tám ngàn. Hơn nữa còn thêm một số Dân Đoàn thì đã đạt tới vạn người. Lại có tòa thành chắc chắn như thế để dựa vào, mà chính mình chỉ còn lại có hơn ba vạn người. Đây chính là mức đối với công phòng chiến mà nói thì thường thường đã không thể nắm phần thắng.

Nhưng Mã Trọng Anh không muốn lui binh như vậy. Có thể đoạt được Hội Tây Bảo hay không đối với lão mà nói đã không quan trọng. Lão coi trọng chính vì trận này là lần đầu tiên lão giao chiến cùng với Trương Hoán. Từ lần giao chiến này mà lão có thể cảm nhận thiết thực phong cách chơi cờ của đối thủ tiềm năng này.

Lão trầm tư chỉ chốc lát rồi lập tức gọi Đại tướng thuộc hạ Luận Tát Sa tới, dặn dò hắn: “ Ngươi chỉ huy ba nghìn bộ binh, mang theo ba giá thang lại đi vòng đến phía bắc làm ra vẻ công thành quy mô . Nhớ kỹ, chỉ là làm bộ mà cũng không phải thực sự tiến công, nghe mệnh lệnh của ta mà hành động.”

Sau khi Luận Tát Sa lĩnh quân đi, Mã Trọng Anh lại lệnh cho một Đại tướng khác: “ Ngươi dẫn năm nghìn kỵ binh người Khương hành quân lặng lẽ rồi tách ra một ngàn người đến mặt đông trong rừng rậm nghi binh. Nếu như kỵ binh của địch ra khỏi thành thì cắt đứt đường về cho ta.”

Hạ xong hai đạo mệnh lệnh, lão ngẩng mái đầu tóc trắng xoá, hào khí vạn trượng mà lớn tiếng quát: “ Đánh trống, chuẩn bị xuất kích!”

Hội Tây Bảo, Trương Hoán từ trên Vọng tháp dõi mắt trông về phía xa. Chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng doanh trại của quân địch. Mã Trọng Anh là một lão tướng dày dạn kinh nghiệm, lão hẳn là biết với tỉ lệ so sánh lực lượng đối lập một chống ba mà đánh công thành chiến, mà lại nhằm vào thành trì kiên cố số một ở khu vực Hà Lũng thì phía tiến công rất khó giành được thắng lợi.

Từ việc tối hôm qua xem tình thế bất lợi là lão liền lập tức rút lui mà xét, vị danh tướng tộc Thổ Phiên này có kinh nghiệm tác chiến phong phú, tuyệt đối không thể có chuyện sẽ hành động theo cảm tính. Ông ta không thể không biết Vi Ngạc có khả năng thừa dịp Hà Hoàng bỏ trống mà đánh lén, vậy lão muốn làm gì? Trương Hoán nheo mắt lại chậm rãi cười, chẳng lẽ Mã Trọng Anh là muốn thử dò xét chính mình sao? Nếu mà là như vậy, lão sẽ không sợ mình thăm dò ngược lại sao?

Hắn ngẩng đầu nhìn vách đá Ô Sao Lĩnh cao ngàn trượng rồi quay đầu lại hỏi Lý Hoành Thu: “ Giữa Hội Tây Bảo và Phong Hoả Đài ở trên đó thì có biện pháp liên lạc gì không?”

Lý Hoành Thu lắc đầu “ Khởi bẩm đô đốc, trừ Phong Hỏa ra thì không có phương pháp liên lạc gì khác.”

Trương Hoán lại liếc mắt về phía La Huyện lệnh, La Huyện lệnh do dự một lúc liền hỏi: “ Có phải Đô đốc muốn mở rộng tác dụng của Phong Hoả Đài hay không. Ví dụ như dò hỏi hướng đi của quân địch?”

Trương Hoán cười cười, nhưng lại không hề nói chuyện đó tiếp. Hắn chuyển đề tài lại hỏi tiếp: “ Việc dỡ bỏ nhà dân tiến triển như thế nào?”

La Huyện lệnh trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, hắn cúi đầu bẩm: “ Đã dỡ xuống gần ba trăm nhà dùng đá tảng xây lên. Lại có được hơn một vạn khối đá lớn có thể dùng để phóng đi.”

Trương Hoán biết tâm tình của hắn liền vỗ vỗ bả vai mà an ủi: “ Đây là vì giết địch, đám dân chúng sẽ hiểu rõ nỗi khổ của ngươi. Đợi sau khi kết thúc chiến sự lại sửa nhà cho bọn họ thật tốt.”

“ Thuộc hạ cũng nói cho dân chúng như vậy, tất cả mọi người rất ủng hộ.” La Huyện lệnh nghĩ đến đám dân chúng tích cực phối hợp, hắn nói hơi bùi ngùi: “ Chờ chiến sự kết thúc. Thuộc hạ lập tức liền giúp mọi người sửa tốt phòng ốc.”

Lúc này, từ đằng xa đột nhiên truyền đến tiếng trống ầm ầm giống như sấm nổi từ sâu trong đám mây. Trương Hoán ngắm nhìn doanh trại địch cách hơn mười dặm. Hắn vung tay lên lạnh lùng hạ lệnh: “ Lệnh cho Phi Viên Đội xuất phát!”

Sau khi công chiếm Vũ Uy, Trương Hoán liền giao cho Lý Song Ngư chọn lựa một số binh lính vốn tinh thông về mặt nào đó để tạo thành một Đặc Cần Doanh ước sáu bảy trăm người. Bên dưới lại chia nhỏ làm năm sáu đội. Ví dụ như những người tiễn pháp giỏi thì xưng là Phi Ưng Đội, mà ai vóc người cường tráng lực lớn vô cùng thì gọi là Phi Hùng Đội. Hiện tại muốn tung ra Phi Viên Đội thì tất nhiên chính là binh lính thân thể mạnh mẽ, leo tường vượt nhà nhẹ nhàng như giẫm trên đất bằng.

Lệnh ban ra được thực thi, chỉ thấy hơn một trăm binh lính mặc quần áo cùng màu với tường thành trượt nhanh từ trên thành xuống bằng dây thừng. Mỗi người bọn họ có sau lưng một cái túi da lớn. Khi chạy đến cách tường hơn sáu trăm bộ thì bọn họ đều đeo đôi bao tay bằng da hươu, bay nhanh rồi nhanh chóng lấy ra từ túi da lớn những cái túi nhỏ. Đem món đồ từ trong túi nhỏ rải đều rơi trên cỏ. Bọn họ vừa rắc vừa lui, mỗi người đều dè dặt, e sợ rằng chính mình dẫm trên mấy thứ này.

Bọn họ rải ước chừng đến hơn bốn trăm bộ thì mới rắc hết những thứ trong túi da bèn quay lại chạy đi về hướng tường thành, vượt qua hơn mười chiến hào thật sâu rồi nhanh chóng trèo lên tường thành.

Nếu như chúng ta phóng đại hình ảnh nhòm xuống dưới cỏ thì chúng ta sẽ phát hiện, ở dưới lớp cỏ đang nằm lẳng lặng một món đồ bằng sắt tròn như hòn bi to cỡ ngón cái. Điều đáng sợ chính là trên viên bi sắt này lại nhô ra đối xứng ba mũi kim nhọn dài nửa tấc. Trên mũi kim nhọn lóe lên ánh sáng màu xanh sẫm.

Đây nguyên là chông sắt đối phó kỵ binh. Nhưng sau khi trải qua thay đổi thì cũng có thể đối phó binh lính quân địch. Nó thực sự tạo thành tâm lý sợ hãi lớn lao đối với binh lính xung phong. Nó cũng ngăn cản hữu hiệu tốc độ của binh lính đang hấp tấp chạy, đây là một loại thủ đoạn giết địch cực kỳ tàn nhẫn.

Tiếng trống càng ngày càng gần, càng ngày càng vang dội. Cách hơn năm dặm đầu tiên là xuất hiện một vệt đen thật dài, lập tức phô ra một bức gấm đen quy mô thật lớn, tiếng kèn trầm thấp mà quái dị không ngừng vang lên trong đội ngũ.

Khi đội ngũ đi đến cách hơn ba dặm, trận hình liên quân Hà Hoàng đã bắt đầu trông thấy rõ ràng. Binh lính đen ngòm liếc mắt nhìn không thấy giới hạn tản ra sát khí đầy trời, từng binh lính đều trang bị như nhau, tay cầm kiếm dày cùng Viên Thuẫn. Có người đội mũ giáp, nhưng đại đa số đều trực tiếp để tóc rối bù, có thể trên mặt tô những vệt màu để lộ diện mạo hung ác. Gần trăm giá thang và mấy chục giá mang chùy phá tường thành đichậm rãi xen lẫn ở trong đó. Mấy vạn người đột nhiên hô khẩu lệnh một tiếng chấn động hồn người, hệt như từ mặt đất dội lên một tiếng sấm lớn.

Mã Trọng Anh ở giữa trung quân, hắn ngồi trên lưng ngựa, thân thể tùy theo bước ngựa đi mà lắc lư phải trái. Lão nheo mắt nhìn quân coi giữ trên tường thành. Hôm nay quân coi giữ rõ ràng nhiều hơn hôm qua, đứng chi chít đầy tường thành đầy khí thế rất cao. Trên tường thành tinh kỳ phấp phới, khôi giáp cùng đao nỏ lóe sáng dưới ánh mặt trời. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài bóng người chạy sau chỗ gờ thấp để bắn.

Ánh mắt của Mã Trọng Anh dừng ở một tòa Vọng tháp trên phía cực tây. Binh lính ở hai bên Vọng tháp hiển nhiên nếu so với nơi khác càng nhiều hơn, trong Vọng tháp cũng mơ hồ có bóng người chuyển động. Lão mỉm cười, chẳng lẽ Trương Hoán tìm kiếm chính mình sao?

Lúc này một chiến mã chạy như bay mà đến, lập tức binh lính lớn tiếng bẩm báo với Mã Trọng Anh: “ Khởi bẩm đại soái, tướng quân Luận Tát Sa đã dẫn quân đến phía nam thành, xin đại soái nói rõ bước hành động tiếp theo.”

“ Lệnh cho hắn không được phép hạ trại, lắp ráp thang ngay tại chỗ để chuẩn bị công thành!”

Lại một binh lính cỡi ngựa chạy tới bẩm báo “ Năm nghìn kỵ binh Khương đã bố trí xong, đặc biệt trình báo đại soái.”

“ Tốt!” Mã Trọng Anh ngẩng mái đầu đầy tóc bạc, lão nhìn chăm chú Hội Tây Bảo sừng sững điên cuồng hét lớn một tiếng: “ Đội hình thứ nhất xuất kích!”

Trống tiếng vang dội, tiếng trống kinh thiên động địa dưới chân Ô Sao Lĩnh đầy kích động. Trận hình thứ nhất có gần năm nghìn bộ binh Thổ Phiên như lao nhanh như con nước lớn, cùng gào thét nhằm về phía tường thành. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là vác thang đi tới lấp ngang các khe rãnh. Trương Hoán cũng không phải ở trong Vọng tháp như Mã Trọng Anh phỏng đoán. Hắn đang đứng ở trên tường thành, mặt không chút thay đổi nhìn làn sóng tiến công ở phía dưới như triều dâng đang gào thét xông đến.

Trong chiến tranh. Sĩ khí thường thường quyết định được một trận chiến dịch thắng bại, phải nói hiện tại lực lượng hai bên ngang nhau. Liên quân Hà Hoàng có quân số chiếm ưu thế, lại có vũ khí lợi hại là mấy trăm giá công thành, sĩ khí đang lên như cầu vồng; Còn quân Đường thì viện binh mới đến, lại có đô đốc tự mình chỉ huy nên lòng quân ổn định, sĩ khí dâng cao.

Trên thành đầu tiên là nhô lên hai nghìn quân cung nỏ đã bày thế trận chờ quân địch. Bọn họ trương cung lắp tên, cùng đợi quân địch tiến vào trong tầm bắn. Một ngàn bộ tám trăm bộ sáu trăm bộ.

Khóe môi Trương Hoán bắt đầu lộ ra một nụ cười vui vẻ ác nghiệt. Giữa làn sóng triều của quân địch đang mạnh mẽ tràn tới đột nhiên xảy ra biến động khác thường. Liên tiếp có binh lính bỗng nhiên ngã quỵ, giống như thể giữa làn sóng triều xuất hiện kẽ nứt. Trong tiếng trống tiến công xen lẫn tiếng kêu rên thê lương, vô số người ôm chân lăn lộn trên mặt đất, chỉ chốc lát sắc mặt trở nên đen sì rồi nhanh chóng chết đi.

Biến cố đột nhiên tới làm cho trong lòng bọn lính tiến công sợ hãi khác thường. Bọn họ không biết trên mặt đất có món đồ gì đáng sợ, bước chạy kích thích điên cuồng đột nhiên biến thành nhấc hạ chân dè dặt. Có người rốt cục phát hiện trên mặt đất có ám khí có độc bèn bắt đầu lớn tiếng la hét. Cùng với càng ngày càng nhiều người ngã xuống, tốc độ tiến công chậm đi rõ rệt.

Đúng lúc này, từ trên tường thành phát ra tiếng bắn “ chiu chíu!” , những tảng đá lớn dày đặc rít lên nện xuống trong quân Hà Hoàng đã tiến vào tầm bắn mang theo nụ cười của tử thần. Trong nháy mắt máu thịt bay tung tóe khiến quân Hà Hoàng bị nện thành thịt vụn, giã thành bánh thịt. Uy lực của máy bắn đá thật lớn, nhưng nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng. Tầm bắn của nó có phạm vi nhất định, quân công thành kinh nghiệm phong phú nhất định sẽ liều mạng chạy thật nhanh ở trong phạm vi này để giảm bớt thương vong. Nói chung sẽ tổn thất khoảng hai thành tức là trong năm nghìn quân công thành sẽ bị thương vong một ngàn. Nhưng trong lần công thành này, bởi vì Trương Hoán ở trên cỏ rải lượng lớn ám khí có độc làm cho quân tiến công không chỉ giảm tốc độ còn nửa. Nhưng chính là vì từ việc chạy gấp rút biến thành từ từ làm cho con số thương vong của quân Hà Hoàng tăng lên gấp bội,hơn nữa đây là một đợt bắn điên cuồng không có giới hạn bất kể phí tổn. Trong thời gian ngắn ngủn một nén hương này, quân Hà Hoàng lại thương vong hơn ba ngàn người, binh lính còn lại hồn phi phách tán vội vàng quay đầu chạy ra khỏi phạm vi tầm bắn của máy bắn đá.

Tiếng trống tĩnh lặng, máy bắn đá trên thành cũng đình chỉ bắn. Trên thành dưới thành hoàn toàn yên tĩnh, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm. Ở cách tường thành năm trăm bộ đến sáu trăm bộ, chỉ trong một đoạn cự ly ngắn ngủn này trên mặt đất đúng là máu chảy thành sông. Chỉ có một số người bị nện gãy xương cốt đang chết dần thì rên rỉ, quẫy cựa trong vũng máu.

Có đôi khi một cái đinh tán nho nhỏ cũng có khả năng thay đổi hướng đi của một chiếc thuyền lớn. Mà hôm nay so sánh với hôm qua thì cũng là năm nghìn người tiến công ở vòng thứ nhất, cũng là sử dụng máy bắn đá. Trương Hoán so với Lý Hoành Thu chỉ làm nhiều hơn một bước chuẩn bị nho nhỏ, nhưng kết cục liền khác hẳn nhau. Chính những chông sắt nho nhỏ không ra gì này đã thay đổi cả chiến cuộc.

biglove

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt