Hắn siết chặt vòng tay như sợ mất đi nàng, nhưng đối với Lạc Bảo Anh mà nói thì thật sự đây không phải người thân của nàng vì thế gương mặt càng thêm ửng đỏ, bàn tay đặt trước ngực đẩy hắn ra, mềm mại nói: “Ca ca, muội sắp không thở nổi.”

 

Nghe được tiếng gọi ca ca, Lạc Nguyên Chiêu nhớ tới khoảng thời gian nàng tập nói có biết bao nhiêu đáng yêu nhưng bỗng nhiên lại bị ngoại tổ phụ đưa đi.

 

Đã bao nhiêu năm rồi hắn không được nghe nàng gọi ca ca?

 

Đúng là ngọt đến tận tim, hắn buông tay ra nghiêm túc ngắm nhìn gương mặt nàng.

 

Khuôn mặt non nớt bụ bẫm giống như hạt dưa, lông mày lá liễu, hai tròng mắt sáng ngời, môi hồng vừa xinh không dày không mỏng, tuy xinh đẹp rực rỡ nhưng không còn là khuôn mặt tròn tròn bánh bao như hồi bé khiến hắn có vài phần mất mát.

 

Trên ngón tay truyền đến độ ấm, bị hắn nhìn chằm chằm khiến Lạc Bảo Anh không được tự nhiên, Lạc Nguyên Chiêu thấy mặt nàng hồng như thoa phấn mới nhẹ giọng cười: “Có phải quên ta rồi đúng không?”

 

Nàng đáp một tiếng: “Đã lâu không gặp.”

 

Đôi mắt ngập nước chớp chớp, muốn nhìn hắn nhưng lại ngượng ngùng, vẫn còn vài phần đáng yêu lúc nhỏ, Lạc Nguyên Chiêu nói: “Lần này muội trở về không được đến Thương Châu nữa.”

 

Khi biết tin nàng đã về Hồ Châu, thân thể hắn ở thư viện Lệ Tu nhưng tâm trí đã sớm bay mất, ngay lập tức phái tùy tùng về nhà hỏi thăm mới biết được nàng một lòng muốn rời khỏi.

 

Thân thể thiếu niên yếu ớt nhưng lời nói quyết liệt, rất có phong thái của người làm đại ca, Lạc Bảo Anh đã trải qua một đời nên không còn cố chấp như trước, nàng cười nói: “Được, muội nghe theo ca ca.”

 

Lạc Nguyên Chiêu thấy nàng ngoan ngoãn, khóe miệng nhếch lên: “Nếu nhớ ngoại tổ phụ tổ mẫu thì có thể viết thư hoặc đợi lúc ta rảnh rỗi sẽ dẫn muội về thăm họ.”

 

Không phải yêu cầu mà là thỏa hiệp, thật đúng là vị ca ca tốt. Điều này không khỏi khiến Lạc Bảo Anh nhớ tới đệ đệ đang ở kinh thành. Nàng làm tỷ tỷ lớn hơn hắn ba tuổi, vì không còn phụ mẫu nên phải gánh vác trọng trách dạy dỗ đệ đệ. Những lúc đệ đệ nghịch ngợm, nàng luôn cầm thước dọa đánh nhưng trong lòng rất thương yêu hắn vì đó là người thân duy nhất của nàng.

 

Hiện giờ không biết hắn thế nào, chỉ mong hắn có thể kiên cường sống tốt.

 

Trong lòng Lạc Bảo Anh như bị đè nặng, hơi rũ người xuống buồn bực nói: “Cứ quyết định như vậy.”

 

Lạc Nguyên Chiêu chỉ nghĩ nàng đang nhớ hai lão nhân gia nên ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

 

Động tác ôn nhu nồng hậu tràn đầy tình thân khiến Lạc Bảo Anh có thiện cảm rất lớn với vị ca ca này, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại, đến lúc ngẩng đầu chỉ thấy Song Hỷ đang nhìn chằm chằm Lạc Nguyên Chiêu không thèm chớp mắt khiến người làm chủ tử là nàng cảm thấy vô cùng mất mặt.

 

Ngay cả nước miếng cũng chảy ra, quá khó coi!

 

Nàng không hài lòng với mấy nha hoàn của mình, đặc biệt là Song Hỷ, nhưng gia cảnh Lạc gia không quá tốt nên cũng không có nhiều yêu cầu với người hầu, như vậy nàng chỉ là một tiểu cô nương mới chín tuổi thì có thể làm gì? Chưa nói đến việc đã từng ở nơi nhỏ bé như Thương Châu, dù sao thì nàng cũng chưa đủ phân lượng để nói chuyện với trưởng bối về vấn đề này.

 

Nàng vừa hung hăng trừng mắt nhìn Song Hỷ vừa nói với Lạc Nguyên Chiêu: “Ca ca, chúng ta đi thôi.”

 

Nhân dịp hai vị công tử trở về nên mọi người đều tụ tập ở Đông Uyển của lão thái thái.

 

Khi bọn họ đến nơi đã thấy Viên thị ở đó.

 

Lão thái thái cười tủm tỉm nhìn hai cháu trai: “Biết hôm nay hai đứa trở về nên ta đặc biệt sai đầu bếp đi chợ mua một con vịt thật béo, lát nữa ăn nhiều chút, các cháu học hành vất vả nên phải bồi bổ thật tốt! Về nhà thì không cần chăm chỉ đọc sách, thư giãn một ngày cũng không sao.”

 

Lạc Bảo Chương cười hì hì nói: “Chẳng lẽ tổ mẫu định để Đại ca với Nhị ca đánh bài lá cùng người?”

 

“Bọn chúng muốn chơi, ta cầu còn không được!” Lão thái thái nói.

 

Lạc Nguyên Chiêu nói: “Chắc hẳn tổ mẫu đang thiếu tiền, còn nhớ lần trước về nhà tiền riêng của con với Nhị đệ đều bị người vét sạch.”

 

“Chẳng phải là Đại ca liên tục thả bài sao?” Lạc Nguyên Giác nhướng mày nói, “Lần này ta nhất định không làm cánh dưới của Đại ca, vậy mới có thể dính được chút may mắn của tổ mẫu.”

 

“Quan trọng là kỹ năng còn ngồi chỗ nào cũng giống nhau thôi.” Lạc Nguyên Chiêu liếc nhìn hắn, “Không tin cứ chờ xem.”

 

Lão thái thái cười ha hả không ngừng, sao bà có thể không biết hai tôn nhi cố tình thua để mình được vui vẻ.

 

Đang nói chuyện thì Ngọc Phiến dẫn nha hoàn bưng trái cây lên, hiện giờ dưa chuột sắp hết mùa, phải ngâm trong nước giếng một lúc mới có thể ăn, đầu bếp gọt hết vỏ nghiêng dao cắt thành từng khối nhỏ, bên cạnh đặt chùm nho tím chín mọng, màu sắc vô cùng hấp dẫn khiến mọi người đều muốn ăn.

 

Tất cả đều nếm thử chỉ có mình Lạc Nguyên Giác không ăn mà nhìn chằm chằm Ngọc Phiến, sắc mặt hiện lên tia tăm tối.

 

Mẫu thân là di nương chính là sự sỉ nhục lớn, giống như Kim di nương còn đỡ, đằng này lão thái thái lại yêu thích Ngọc Phiến nên luôn để nàng hầu hạ bên người, so với nha hoàn cũng không khác là bao, hắn rũ mắt xuống muốn lấy trái cây, ai ngờ Ngọc Phiến thương nhi tử nên đã đặt vài quả hạch đào (1) trước mặt hắn.

 

(1) Hạch đào: hạt óc chó.

 

Lông mày Lạc Nguyên Giác nhăn lại, thu tay về không lấy nữa.

 

Lạc Bảo Đường trông thấy, hơi thở dài.

 

Đợi đến khi mọi người rời đi hết nàng mới tìm cơ hội nói chuyện cùng Lạc Nguyên Giác, nàng nhẹ giọng nói: “Tại sao huynh đối xử với nương như vậy? Huynh ở thư viện khiến nương lo lắng rất nhiều, lúc nào cũng sợ huynh ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ huynh trở về cũng không thèm nhìn người một cái, bà rất đau lòng huynh có biết không?”

 

“Muội đừng nói linh tinh.” Lạc Nguyên Giác phóng ánh mắt sắc lạnh về phía muội muội, “Mẫu thân lúc trước của chúng ta họ Vương, hiện giờ là Lạc phu nhân Viên thị, lấy đâu ra mẫu thân nào nữa?”

 

Quy củ từ xưa đến nay chính là không được gọi di nương là mẫu thân, Lạc Bảo Đường nắm tay thật chặt, hận không thể tát người trước mặt một cái, cũng không biết tại sao hắn trở thành như này? Mấy năm trước hắn không như vậy, ngay lập tức niềm vui sướng khi gặp lại biến mất hơn nửa, nàng cắn môi nói: “Ca ca, dù huynh không thừa nhận thì đó cũng là người sinh ra huynh!”

 

Nàng xoay người rời đi.

 

Lạc Nguyên Giác nhìn bóng dáng nàng, nét mặt không lộ biểu cảm gì.

--------

 

Khó có được cơ hội về nhà nên Lạc Nguyên Chiêu không rời muội muội một bước, đi đâu cũng đi cùng Lạc Bảo Anh, nhìn thấy ánh mắt Song Hỷ chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt hắn, Lạc Bảo Anh tức tối không nhịn được, thấy Viên thị cách đó không xa, thanh âm không nặng không nhẹ nói: “Song Hỷ, trên mặt ca ca ta nở hoa à? Ngươi nhìn cái gì, còn không mau đi trước dẫn đường.”

 

Gương mặt Song Hỷ lập tức đỏ bừng.

 

Chu cô cô chau mày, nhẹ giọng nới với Viên thị: “Thật quá khó coi, không biết trời cao đất dày, còn dám nhìn lén Đại công tử.”

 

Đương nhiên vừa rồi Viên thị có nghe thấy, cũng may những lời này không rơi vào tai Lạc Vân, hắn rất coi trọng đích trưởng tử này, nàng lập tức xoay người trở về Đông Uyển, hàn huyên vài câu với lão thái thái nhưng chưa nói chuyện vừa rồi. Muốn hòa thuận với lão thái thái thì phải biết giữ thể diện cho bà, nếu nói bà dạy dỗ nha hoàn không tốt thì có thể chọc bà tức giận .

 

Làm nàng dâu tốt vô cùng khó khăn, Viên thị cười nói: “Hôm trước gia phụ viết thư tới nói lần này lão gia có hy vọng.”

 

Ánh mắt lão thái thái sáng lên: “Thật không? Thế thì phải cảm ơn bên thông gia cho thật tốt!”

 

Viên thị nói: “Đều là người một nhà, mẫu thân không cần khách khí, chỉ có một số chuyện con dâu muốn thương lượng cùng người. Sau này nếu tới kinh thành, Nguyên Chiêu, Nguyên Giác, còn có vài vị cô nương sẽ phải thường xuyên giao thiệp với nhà khác, phải giữ được thể diện, mà muốn có thể diện, ngoại trừ xiêm y vật dụng, còn có hạ nhân bên người…”

 

Còn chưa nói xong lão thái thái đã biết nàng đang nói ý vì thế không mấy vui vẻ, biết Viên thị ghét bỏ hạ nhân bà mua lúc trước, nhưng Viên gia vừa có của cải lại có thực lực nên vẫn phải cho nàng vài phần mặt mũi, bà cười nói: “Con xuất thân thế tộc nên cứ theo vậy mà làm.” Lại hỏi về chuyện của Lạc Bảo Chương, “Ta đã nói qua với lão gia, không biết hắn nói với con chưa?”

 

Viên thị nói: “Chuyện này con sẽ quan tâm, chỉ là sau này sẽ tới kinh thành nên không nhất thiết phải chọn ở Hồ Châu.”

 

“Cũng được.” Lão thái thái cười rộ lên, “Vẫn là con lo nghĩ chu đáo.”

 

“Lão thái thái, phu nhân.” Có nha hoàn vén rèm cửa tiến vào, trong tay cầm tấm thiệp, “Giang phu nhân đưa tới, nói là mời nữ quyến đến ngắm hoa.”

 

Giang gia chính là phủ đệ của bố chính sử (2) Hồ Châu, là một viên quan lớn, cũng chính là cấp trên của Lạc Vân, lúc Lạc Vân mới được điều đến Hồ Châu cũng thường xuyên qua lại, chẳng qua lão thái thái không thích Giang phu nhân, có cảm giác bà ta rất giả tạo, thưởng hoa uống trà làm gì chứ, bà không thưởng thức được mấy thứ này, nhíu mày nói: “Cứ nói ta đi lại không tiện nên chỉ có thể ở nhà đánh bài lá.”

 

(2) Bố chính sử: chức quan quản lý, nắm quyền điều hành chính trị trong một vùng.

 

Thật ra lão thái thái không đi cũng tốt, dù sao cũng không phải xuất thân từ thế gia, chỉ có sở thích duy nhất là đánh bài, lấy đâu ra đề tài chung với mấy phu nhân đó? Nàng cười gật đầu: “Mẫu thân cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

 

Đứng dậy rời khỏi, ngay lập tức nàng bảo Chu cô cô đi dặn các cô nương phải xông hương y phục.

 

Chu cô cô nói: “Công tử duy nhất của Giang gia đã cưới vợ.” Ý muốn nói là không cần phải để các cô nương trang điểm tỉ mỉ như vậy.

 

Viên thị lườm nàng: “Giang phu nhân là Đại cô nãi nãi (3) của Lâm Xuyên hầu phủ, tuy giờ ở Hồ Châu nhưng chưa chắc không trở về kinh thành, để nàng khen ngợi vài câu có gì không tốt? Ngươi đừng nhiều lời, bảo các nàng tay chân nhanh nhẹn lên, phải hầu hạ các cô nương thật tốt…” Nhớ tới chuyện vừa rồi, “Để Song Hỷ xuống phòng bếp, cho Ngọc Oánh thay thế nàng.”

 

(3) Cô nãi nãi: xưng hô nhà gái gọi con gái đã đi lấy chồng.

 

Chu cô cô nhanh chóng rời đi.

 

Lạc Nguyên Chiêu luôn theo sát muội muội, từ Đông Uyển đến Đông Khóa Viện nói chuyện liên tục không ngừng, hai người vừa vào tới nơi ngay lập tức có bà tử lôi Song Hỷ đang khóc lóc đi, đồng thời dẫn theo một nha hoàn mới tới, màu da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, tuổi chừng mười ba mười bốn.

 

Lạc Bảo Anh nghĩ thầm Viên thị hành động rất nhanh, có thể thấy được cũng là người có tâm, nếu vừa rồi Viên thị không biết chuyện mà lần tới nàng lại quở trách nha hoàn trước mặt Lạc Vân, đến lúc đó chắc chắn Viên thị sẽ bị chụp tội quản gia không nghiêm.

 

Nàng nhìn Ngọc Oánh, hỏi: “Ngươi tên gì?”

 

Ngọc Oánh là nha hoàn Viên thị mang từ nhà mẹ đẻ đến, là thị tỳ thân cận bên cạnh Lạc Bảo Châu nên kỳ thật trong lòng nàng ta không nguyện ý hầu hạ vị chủ tử này, lông mày nhếch lên, giương giọng nói: “Hồi Tam cô nương, nô tỳ là Ngọc Oánh.”

 

Thật là, đổi một người tới lại đúng phải người thích khinh thường người khác.

 

Lạc Bảo Anh không nói chuyện, tức giận vì thân phận hiện giờ không thể trừng trị ai, trái lại Lạc Nguyên Chiêu lạnh lùng lên tiếng: “Oánh đọc gần giống Anh (4), muội đổi cho nàng ta tên khác đi.”

 

(4) Chữ Oánh (莹)có phiên âm là yíng, chữ Anh (樱)phiên âm là yīng.

 

Tên này của nàng rất dễ nghe, Ngọc Oánh không muốn đổi nên nói: “Đại thiếu gia, ý nghĩa hai chữ này khác nhau, chữ Oánh của nô tỳ lấy trong “tinh oánh dịch thấu” (5), còn chữ Anh, lại là…”

 

(4) Tinh oánh dịch thấu: óng ánh trong suốt.

 

Lạc Nguyên Chiêu nhướng mày: “Muội ấy là chủ tử của ngươi, cho dù bán ngươi đi cũng được, huống hồ đây chỉ đổi một cái tên.”

 

Hắn sinh ra đã được trời ban gương mặt xuất chúng hơn người nhưng lần này sắc mặt lạnh băng, trên người có vài phần uy thế giống với Lạc Vân khiến sắc mặt Ngọc Oánh trắng bệch, lần đầu tiên thấy hắn đáng sợ như vậy, giờ mới biết Lạc Bảo Anh không phải người dễ dàng trêu chọc, nàng có ca ca che chở.

 

Ngọc Oánh vội cúi đầu nói: “Là nô tỳ không đúng, còn thỉnh cô nương ban tên.”

 

Biết gió chiều nào theo chiều ấy, xem ra cũng là kẻ khôn khéo, Lạc Bảo Anh nói: “Gọi là Tử Phù đi, phù dung, cũng rất xinh đẹp!” Nàng cười, lắc lắc tay áo Lạc Nguyên Chiêu, “Ca ca, có được không?”

 

“Tùy muội, nhưng không được coi trọng nàng ta.”

 

Phù dung ư, phải xinh đẹp như muội muội mới xứng.

 

Lạc Bảo Anh liền nói: “Nàng cũng rất xinh đẹp, vậy sau này gọi là Tử Phù.”

 

Cũng không nhân cơ hội lấy cái tên khó nghe làm nhục nàng, bỗng nhiên Ngọc Oánh cảm thấy tới hầu hạ Tam cô nương cũng có chỗ tốt, dù gì tính tình Tam cô nương cũng tốt hơn Tứ cô nương.

 

Nàng vội vàng nói lời cảm tạ, thuận tiện báo cho Lạc Bảo Anh: “Cô nương, ngày mai sẽ đến Giang gia làm khách, để nô tỳ giúp cô nương xông hương y phục!”

 

Nhắc tới Giang gia, sắc mặt Lạc Nguyên Chiêu có chút thay đổi nhưng cũng không nói gì, thấy muội muội bận bịu chọn quần áo, trang sức nên lập tức rời đi.