Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Rika Rin

"Thử thách cực hạn" không có kịch bản nhưng dưới tình huống cấp bách thì đạo diễn sẽ yêu cầu nghệ sĩ làm một số việc, chẳng hạn như bây giờ.

Vì Tô Duệ lên núi trễ, nếu để gã phải tự làm cơm tối thì chương trình không thể kết thúc theo dự kiến được. Vì thế, đạo diễn ra hiệu chuyển camera về phía Hoàng Diệu Diệu, ông nói với cô ấy: "Cô mời Tô Duệ đến tổ cô ăn cơm đi."

Hoàng Diệu Diệu không nghĩ ngợi, quang minh chính đại từ chối: "Vì giữ gìn sự công bằng của chương trình, tôi không thể đi mời anh ta. Nếu tôi mời anh ta thì khác gì lừa gạt người xem."

Thật ra, Hoàng Diệu Diệu đang nghĩ thầm, vì sao không bảo tổ của Phùng Vân Hi đi mời Tô Duệ mà lại bảo tổ của cô ấy đi mời chứ? Bộ ông ấy nghĩ tổ của cô ấy giàu có lắm hả? Cô cho Phùng Vân Hi nước nóng là vì Phùng Vân Hi cho cô ấy đồ ăn vặt. Bây giờ đang là "thời kỳ khó khăn" của mọi nhà, không ai có dư thức ăn đâu.

Nếu đạo diễn biết suy nghĩ này của cô thì sẽ phát điên mất. Tổ của Phùng Vân Hi biết nấu cơm mới là lạ đó. Bây giờ, chẳng lẽ ông bảo Phùng Vân Hi mời Tô Duệ cùng nhau ăn cơm rồi tổ Phùng Vân Hi cầm mì gói lại đây mượn nước nóng của tổ này hả?

"Vậy cô đợi nhóm của cậu ta làm xong bữa tối rồi hãy kết thúc buổi ghi hình của ngày hôm nay nhé!"

"Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, tôi mời là được chứ gì? Tuy rằng phải bảo đảm sự chân thật của chương trình nhưng cũng phải để tâm đến tiến độ của chương trình nữa."

"..."

Tổ tiết mục thật sự là cực kỳ liều lĩnh khi để mấy người này ở gần nhau.

Lúc sáu người tụ họp với nhau thì đã hơn bảy giờ.

Nhìn bên ngoài thì thấy bầu không khí có vẻ hài hoà nhưng thật ra trong lòng ai cũng có mưu đồ riêng.

Đúng là không so sánh thì sẽ không bực bội mà. Hoàng Diệu Diệu phải ăn cơm trắng vì Tô Duệ và Sở Hàm nên cô nàng cực kỳ chướng mắt với nhóm này. Trái lại, cô lại cảm thấy Phùng Vân Hi cực kỳ thuận mắt. Thậm chí, cô còn thấy đôi cánh sau lưng của Phùng Vân Hi nữa.

Về phần Sở Hàm, bởi vì Phùng Vân Hi chuyển nhiệm vụi leo núi cho tổ của họ nên ả ta có chút thành kiến với Phùng Vân Hi. Vì Hoàng Diệu Diệu mời nhóm ả ăn cơm nên có thiện cảm với tổ của Hoàng Diệu Diệu.

Tổ tiết mục mới là nhóm hoang mang nhất. Phong cách của mấy người này rất bình thường mà, sao bây giờ tụ tập lại thì bầu không khí có vẻ kỳ lạ thế nhỉ?

Hai người khó hiểu nhất chính là Phùng Vân Hi và Tô Duệ. Tổ tiết mục còn cho rằng hai người này sẽ trò chuyện vui vẻ với nhau nhưng tình hình hiện tại là hai người ngồi đối diện nhau nhưng không giao tiếp với nhau.

Đúng vậy, là không nói chuyện với nhau. Thậm chí, họ còn không thèm nhìn nhau.

Chu Hạo Hiên cực kỳ đói bụng, cậu chén hết một ly mì cộng thêm một cái bánh bao nhưng cũng chưa lấp đầy bụng. Sau đó, cậu liếc cái bánh bao vẫn còn nguyên ở bên cạnh Phùng Vân Hi: "Hi Hi~"

"Nhớ kỹ, cậu nợ tôi một cái bánh bao."

"...Quay xong chương trình này tôi sẽ mời cô ăn bánh bao."

Phùng Vân Hi đưa bánh bao cho Chu Hạo Hiên rồi ngẩng đầu lên, vô tình nhìn lướt qua chỗ Tô Duệ đang ngồi thì phát hiện gã cũng đang nhìn cô.

Hai đôi mắt chạm nhau - một đôi mắt ý vị thâm trường, đôi mắt còn lại không chút gợn sóng.

Khoảng bảy giờ rưỡi, tất cả mọi người đã ăn tối xong. Sau đó, tổ tiết mục quyết định hôm nay sẽ kết thúc ghi hình sớm. Bởi vì, êkip có cảm giác rằng đoạn phim ban nãy mà được phát thì sẽ làm mọi người khó xử lắm.

Sau khi máy quay đã tắt hết thì Tô Duệ đứng lên, đi về phía Phùng Vân Hi. Gã chìa tay ra, giọng nói thanh thuý như sương sớm trên lá: "Xin chào, tôi là Tô Duệ."

Phùng Vân Hi vô cảm nhìn gã: "Phùng Vân Hi."

Tô Duệ vẫn không rút tay về, ánh mắt của gã quá thâm trầm, khiến người ta không nhìn thẳng được.

Hai người giằng co hơn một phút thì Chu Hạo Hiên đi tới, bắt tay của Tô Duệ: "Xin chào, tôi là Chu Hạo Hiên, xin được chỉ giáo."

Chu Hạo Hiên: Hừ, muốn ăn đậu hũ của Hi Hi nhà chúng tôi hả? Không có cửa đâu! Hên là cậu qua đây với tốc độ thần sầu đó.

Tô Duệ không tốn sức đã rút ra được tay, gã nhìn Phùng Vân Hi rồi mới quay người lại, rời đi.

Vẻ mặt của Chu Hạo Hiên không vui, tố khổ với Phùng Vân Hi: "Vẻ mặt ghét bỏ ban nãy của hắn là có ý gì vậy? Người khác muốn nắm tay tôi còn không được đó!"

"Cậu có chắc là khi hắn nhìn cậu có bộc lộ tâm tình gì sao?"

"F*ck, hắn ta không đếm xỉa đến tôi ư? Chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc hắn ghét bỏ tôi!"

"..."

Phùng Vân Hi không có tâm trạng để nói chuyện, cô níu lấy áo của Chu Hạo Hiên để đứng lên: "Tôi về trước đây."

Không biết Hoàng Diệu Diệu chạy tới đây từ lúc nào: "Vân Hi, cô nói đạo diễn có ý gì vậy? Dựa vào đâu mà ông ta bảo tôi mời nhóm kia qua nhóm tôi ăn ké? Huống chi, sau khi tôi mời họ qua ăn ké thì còn gì là công bằng nữa? Tôi không cảm thấy công bằng chút nào, đã vậy, bọn họ còn không thèm nói cảm ơn nhóm tôi nữa!"

Chu Hạo Hiên thấy Hoàng Diệu Diệu tỏ ra thân thiết với Phùng Vân Hi thì cợt nhả nói: "Làm việc tốt không cầu báo đáp."

Hoàng Diệu Diệu hừ lạnh với cậu: "Cậu là ai thế? Chúng ta biết nhau sao? Còn nữa, cậu bảo làm việc tốt không cầu báo đáp hả? Thế thì sao cậu không mời bọn họ ăn tối chung đi?"

Chu Hạo Hiên: "..."

Phùng Vân Hi vỗ vỗ vai của Chu Hạo Hiên: "Tôi không quen cô ấy, quan hệ giữa chúng tôi chỉ là trao đổi đồ mà thôi."

Vị đạo diễn chứng kiến hết mọi chuyện: Đúng là một đám bị bệnh thần kinh!

Bầu không khí trên ban công lộ thiên lạnh lẽo vương vấn mùi thuốc lá.

Trần Dịch tựa vào lan can, rít một điếu thuốc: "Không phải trước đây cậu đều nuôi thả ư? Sao bây giờ cô ấy chỉ mới đi vài ngày mà cậu đã không nỡ rời xa người ta rồi? Theo tớ, cậu không cần phải phức tạp hoá vấn đề làm gì, cứ trói người ta lại, lúc nào cũng đặt cạnh cậu là được rồi."

Thẩm Tử Mặc ngồi ngược chiều sáng, thân hình anh như hoà làm một với bóng đêm, ánh mắt của anh lạnh lùng như bông tuyết vĩnh viễn không tan: "Trước đây là vì tớ biết cô ấy muốn gì, hiểu rõ tâm tình của cô ấy nhưng bây giờ tớ không hiểu nữa rồi."

Trần Dịch dập tắt điếu thuốc, rót một ly rượu cho Thẩm Tử Mặc rồi tự rót cho bản thân một ly: "Nếu tớ là cậu thì tớ sẽ trói người ta lại rồi đặt bên cạnh. Bây giờ, kịch bản phim cũng rất lãng mạn. Nếu lỡ một ngày nào đó cô ấy nảy sinh tình cảm với người nào đó lúc đóng phim chung rồi sẽ bye bye cậu thì cậu sẽ làm gì đây?"

"Làm gì ư? Nếu có một ngày như vậy, tớ sẽ để cô ấy đi như thế nào sẽ về thế ấy." Thẩm Tử Mặc lơ đễnh đáp lời nhưng không khí xung quanh như đóng băng lại.

Di động đặt ở trên bàn rung lên.

Trần Dịch nhìn lướt qua rồi nói: "Là tiểu Hi. Được, tớ không làm phiền cậu nữa."