Danh Môn Ác Nữ

Chương 170: Bỏ xe bảo vệ tướng 2

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Tiểu thư, nô tỳ vẫn tận tâm tận lực hầu hạ người, van người đừng như vậy với nô tỳ, van người bỏ qua cho nô tỳ!” Tích Nhu chảy nước mắt, trong lòng khủng hoảng còn có lo lắng với con đường phía trước, nàng như thế nào cũng không muốn tiếp tục như vậy, phải biết sau khi vào phủ nha xong còn có thể có mạng còn sống trở về hay không còn là một vấn đề, tiểu thư tất nhiên thoải mái, miệng trên dưới vừa chạm nói liền nói ra, nàng cũng thể làm được biết rõ phía trước là vách đá còn cướp giật nhảy xuống dưới.

Tích Nhu ý vị dập đầu cho Chu Bích Cầm, nàng có thể không nghĩ tới chuyện khác cũng có thể không nghĩ tới vào lúc này được tiện nghi để cho tiểu thư đưa mình lên trên giường của Hầu gia, dù lui về sau vẫn luôn là một đứa nha hoàn, cho dù làm một nha hoàn làm việc nặng ở bên ngoài cũng không là gì, nhưng tuyệt đối không thể giúp đỡ tiểu thư gánh trách nhiệm.

Trong mặt mày của Chu Bích Cầm tất cả đều là ý lạnh, nàng nhìn về phía ba nha hoàn khác, không hẹn mà cùng nhìn thấy được vẻ sợ hãi trong mắt bọn họ, thậm chí còn lui về sau một bước, giống như chỉ sợ nàng đánh chủ ý lên người các nàng.

Tốt!

Rất tốt!

“Các ngươi mỗi một đứa đều là đồ đê tiện, trong ngày thường ở bên cạnh ta ăn ngon uống tốt, đợi đến hôm nay khi có chuyện thì mỗi một đứa đều không dựa vào được!” Lồng ngực Chu Bích Cầm phập phồng kịch liệt, đập toàn bộ đồ trên bàn về phía bọn họ, trong vẻ mặt kia càng trở nên dữ tợn, “Đừng quên các ngươi đều là gia sinh tử của Chu gia, đừng nói khế ước bán thân của các ngươi, cho dù là khế ước bán thân của cha mẹ huynh đệ tỷ muội các ngươi cũng tất cả đều giữ trong tay Chu gia, cho dù bây giờ ta không trở về Chu gia được, nhưng dù sao cũng không phải cả đời này hoàn toàn không trở về!”

Khi Chu Bích Cầm gào xong một câu này, nàng lại dời tầm mắt nhìn về phía Tích Nhu, nàng lạnh lùng nói, “Tích Nhu, chuyện này ngươi làm tốt còn chưa tính, nếu làm không tốt hoặc kéo chuyện này tới trên người ta, ngươi cảm thấy ngươi vẫn còn lưu lại được tính mạng sao?” dinendian.lơqid]on

Giọng Chu Bích Cầm khắc nghiệt và tàn nhẫn, “Ngươi đồ đê tiện này đừng cho rằng ta một chút cũng không biết, lúc Hầu gia tới, ngươi thỉnh thoảng chính là vứt mị nhãn về phía ngài đi, ngươi cho rằng ta không biết ý định của ngươi định bò lên giường Hầu gia tính toán làm di nương ngồi ngang hàng với ta có đúng không?”

Trong lòng Tích Nhu lo âu sợ hãi, cũng không phải bởi vì tâm tư này của mình bị Chu Bích Cầm lộ ra, nàng từng bước từng bước dập đầu với Chu Bích Cầm, “Tiểu thư, nô tỳ không có tâm tư như vậy, nô tỳ nguyện cả đời làm trâu làm ngựa vì người, tuyệt đối không có hai lòng, cầu xin tiểu thư bỏ qua cho nô tỳ lần này đi!”

Bỏ qua cho ngươi, ai tới bỏ qua cho ta!

Chu Bích Cầm gần như muốn gầm lên giận dữ một câu như vậy, trong đôi mắt của nàng giống như muốn phun ra lửa, bây giờ nàng thật sự không có nhiều tâm tư cãi nhau tiếp với Tích Nhu, chuyện này nếu như không làm ra một điều lệ, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nha dịch đến trong viện của nàng, đến lúc đó nàng thật sự hai tay luống cuống chiêu số gì cũng không có.

Chu Bích Cầm hít sâu một hơi, nàng nhìn Tích Nhu, trong giọng nói cũng không còn nóng nảy như lúc ban đầu, “Tích Nhu à, tuổi nương ngươi đã không nhỏ đi, còn đệ đệ và muội muội của ngươi tuổi cũng đã mười mấy đi, số tuổi non mềm như vậy chính là lúc khiến không ít người thích, cho dù ngươi không suy nghĩ vì ngươi, cũng phải suy nghĩ một chút vì nương ngươi và đệ đệ muội muội của ngươi một chút chứ, chỉ cần ngươi nhận chuyện này, ta sẽ nghĩ cách để cho cả nhà ngươi từ Chu gia ra ngoài, cho các ngươi mấy mẫu ruộng sống qua ngày, khế ước bán thân này cũng trả lại cho các ngươi. Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện lớn gì, nhiều lắm chỉ phạt đánh mấy gậy mà thôi, đến lúc đó ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi điều dưỡng, đợi đến khi nghỉ ngơi tốt rồi ta liền đưa ngươi xuất phủ đoàn tụ với cả nhà ngươi, đây chính là chuyện tốt mà có hăng hái cũng không có!”

Cố ma ma nghe xong lời Chu Bích Cầm nói, thấy vẻ mặt còn không cam lòng của Tích Nhu, bà cũng biết chuyện hôm nay nếu như không có người gánh vác lấy chỉ sợ sẽ phải rơi vào trên người tiểu thư, cũng bất chấp nhiều như vậy, bà hung hăng kéo tóc Tích Nhu, sức lực này gần như muốn kéo tóc kể cả da đầu Tích Nhu xuống. diee ndda fnleeq uysd doon

“Đồ đê tiện, tiểu thư nói ngươi làm không nghe thấy sao, ngươi là gia sinh tử vốn sống chết đều do tiểu thư làm chủ, nào cho phép ngươi ở đây nói vài lời gì!” Cố ma ma hết sức hung thần ác sát nói, “Hiện giờ tiểu thư lương thiện, cho ngươi ân đức lớn như vậy, ngươi còn không mau cám ơn tiểu thư! Ngươi cho rằng hiện giờ tiểu thư không ở Chu gia nên không có cách gì đúng không? Nhưng phu nhân vẫn còn ở Chu gia, ngươi lại suy nghĩ thật kỹ coi muốn đồng ý hay chờ tiểu thư và phu nhân bán ra toàn bộ cả nhà ngươi!”

Tích Nhu nghe lời Cố ma ma nói, trong đôi mắt nàng nhanh chóng xám trắng, đúng, mặc dù Chu lão gia không nhận tiểu thư là nữ nhi, nhưng phu nhân vẫn nhận, mấy ngày qua cũng lén lút sai người đưa đồ, đợi một thời gian đến lúc đó lão gia chưa hẳn sẽ không nhận tiểu thư về, nhưng mình vẫn còn là hạ nhân có khế ước bán thân, đến lúc đó sinh sát đều trên tay người khác, bây giờ nghe lời tiểu thư có thể kiếm được một tiền đồ tốt cho người một nhà, nàng cho dù chết, cũng phải làm chắc đủ đi?

Tích Nhu nghĩ như vậy, Cố ma ma thấy dáng vẻ Tích Nhu đã không còn kiên cường như lúc đầu rồi, bà cũng biết chuyện này có thể coi như thành hơn phân nửa, vì vậy lại nói: “Ngươi gánh vác chuyện này, nhiều nhất chẳng qua chính là lừa gạt mà thôi, Điền đại nhân của Kinh triệu doãn công chính nhất, ngươi lo lắng tính mạng tất nhiên không có, đánh một trận hèo mà thôi lại không chết người được, ngươi lo lắng cái gì, dù sao còn có tiểu thư gánh vác trên đầu, ngươi cứ yên tâm là được! Ngươi chẳng qua vì mấy phần khổ sở nho nhỏ mà đổi lấy cuộc sống cực tốt sau này, ngươi khác cầu còn cầu không được, ngươi còn có cái gì có thể nói? Ngươi đừng chọc giận tiểu thư, bằng không không chỉ ngươi không có quả ngon mà ăn, ngược lại sẽ khiến ngươi không có kết cục tốt!”

Tích Nhu nghe được Cố ma ma nói như vậy, nàng cũng thật sự không nói gì, cuối cùng chỉ gật đầu, vẫn có mấy phần chần chừ nhìn về phía Chu Bích Cầm, do dự nói: “Tiểu thư… Tiểu thư nói có thể là thật?” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Chu Bích Cầm nghe được Tích Nhu hỏi như thế, một lòng treo cao của nàng cuối cùng thả lỏng xuống, nàng cười nói; “Đây là tự nhiên, ngươi cứ yên tâm, cái gật đầu này của ngươi đổi lấy cuộc sống an nhàn của cả nhà ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta đây không thể thiếu chỗ tốt cho ngươi!”

Trong mắt Tích Nhu còn có mấy phần nước mắt, nhưng đã không có không cam lòng như lúc trước, nàng lau nước mắt trên mặt mình nói: “Nô tỳ chính là tin tiểu thư, mong rằng tiểu thư đừng nuốt lời, nếu không cho dù Tích Nhu thành quỷ cũng sẽ không cam lòng!”

Chu Bích Cầm gật đầu liên tục, nào nói nửa lời không tốt.

Đợi đến khi Chu Bích Cầm và Cố ma ma liên thủ bắt bí Tích Nhu chẳng qua chỉ trong chốc lát, đã có tỳ nữ bên người Chu thị đi tới nói Chu thị mời Chu di nương đến tiền sảnh gặp mặt.

Chu Bích Cầm cũng biết Chu thị tìm nàng là vì chuyện gì, nàng vội vàng chỉnh trang lại mình, cố hết sức tỏ vẻ chuyện gì cũng không phát sinh, dẫn Cố ma ma và Tích Nhu đến tiền sảnh.

Quả nhiên, có mấy nha dịch đứng trong tiền sảnh, còn Chu thị ngồi trên thượng vị, khuôn mặt đông lạnh đó chính là vừa nhìn đã cảm thấy hiện giờ Chu thị đang trong tức giận cực độ.

Chu Bích Cầm nhìn thấy Chu thị như thế, nàng không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước miếng, càng cảm thấy mới vừa rồi nếu không phải mình đã nghĩ tới đối sách, chỉ sợ trận chiến trước mắt này sẽ dọa cho chân mềm.

Chu Bích Cầm thi lễ với Chu thị, gọi một tiếng “Lão phu nhân”.

Chu thị nghe được Chu Bích Cầm gọi mình như vậy, sắc mặt bà tối sầm lại, lạnh lùng hừ một tiếng, bà nói: “Ta đã nói rồi, trong nhà này quan trọng nhất là an phận thủ thường, nhưng tự ngươi nhìn ngươi xem, đến giờ mới vào cửa bao lâu đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi. Ta đây vẫn không lập quy củ, có phải ngươi cảm thấy Vân gia chúng ta là người không có quy củ gì không!”

Chu Bích Cầm nghe lời kia của Chu thị, trong lòng nàng cũng có mấy phần tức giận, Chu luôn sẽ lấy chuyện này tới giáo huấn nàng, Chu Bích Cầm nhìn bà lão này chính là giận đến lợi hại, nhưng trên mặt vẫn cái gì cũng không thể nói, nhu nhược nói: “Lão phu nhân nói lời này là lời gì vậy, con thật sự không biết đã làm sai chuyện gì huyên náo đến trong lòng lão phu nhân không thích.”

“Không biết?” Chu thị hừ lạnh, bà nói, “Ngươi không biết làm sai chuyện gì đã có quan sai lên cửa rồi, đợi đến khi ngươi biết mình làm sai chuyện gì, chỉ sợ Vân gia chúng ta đã sớm bị đại họa bởi vì ngươi phạm vào nghịch thiên.”