Qua trưa hôm đó, Diệu Hồng xiêm áo chỉnh tề được Hạ ma ma đưa khỏi Lạc Du viện, Diệu Thanh nhìn theo bóng lưng lạc lõng của Diệu Hồng mà lòng gợn nỗi xót thương đồng cảm. Nàng và Diệu Hồng đều là nô bộc được sinh ra trong phủ, lại cùng tuổi, mới 5 tuổi đã theo hầu Diêu Cẩm Ngọc, luôn luôn có nhau, thân cận còn hơn chị em ruột thịt, giờ thấy Diệu Hồng bị tiểu thư chà đạp, sao có thể không bất giác lo lắng cho thân mình mai sau?

Hôm sau, trong Phúc Lộc viện, Quách thị ra khỏi tịnh phòng*, ngồi xuống trước bàn trang điểm bằng gỗ khảm hoa lê vàng, Lưu ma ma lấy lược từ trong tay Nhã Chi đích thân cẩn thận chải tóc cho bà. Quách thị ngắm dáng hình mờ ảo trong gương đồng, thở dài nói: “Tóc bạc càng ngày càng nhiều, quả nhiên ta đã già rồi.”

*Tịnh phòng: Phòng tắm

Lưu ma ma cười nói: “Sao lão thái thái lại nói vậy, lão nô thấy người càng ngày càng dẻo dai khỏe khoắn hơn xưa, chí ít lão nô còn hầu hạ người được 30 năm nữa ấy chứ.”

Quách thị cười bảo: “Đám con cháu ngày một trưởng thành, ta sao có thể không già đi chứ. Những năm qua bao kẻ hầu cận bên người kẻ còn người mất, may còn có ngươi, chải đầu búi tóc tuy là việcđơn giản, nhưng tay nghề của ngươi vẫn là giỏi nhất.”

Lưu ma ma buông lược, xoa đều dầu trong lòng bàn tay rồi bôi tỉ mỉ lên đầu Quách thị, sau đó búi chặt tóc bà lại, vừa cười vừa nói: “Nghe người nói cứ tưởng việc gì ghê gớm, lão nô ngày ngày chải đầu búi tóc cho người nào có đáng gì chứ?”

Quách thị đáp: “Chỉ sợ sau này Phúc Sinh lấy vợ sinh con, ngươi cũng trở về vui thú tuổi già bên con cháu, sao còn suốt ngày hầu hạ ta được nữa.”

Lưu ma ma nghe Quách thị nói đến đó thì thầm khẩn trương trong dạ, nhưng vẻ mặt không hề biến đổi, bà cài thêm chiếc trâm để giữ chặt tóc cho Quách thị rồi mới nói: “Hôm qua Đại tiểu thư sai Hạ ma ma dẫn Diệu Hồng tới quỳ lạy lão nô.”

Quách thị mỉm cười, ngoảnh lại cầm tay Lưu ma ma bảo: “Đây là chuyện tốt, ta nhớ Phúc Sinh yêu thích Diệu Hồng lâu lắm rồi, trước kia ta không thể giành con bé nha hoàn ấy cho ngươi, giờ cuối cùng ngươi cũng được như nguyện, sắp tới có việc vui, ngươi nhớ dặn Phúc Sinh đưa Diệu Hồng tới để ta cũng được hưởng lây không khí vui mừng đấy nhé.”

Lưu ma ma nghe vậy bèn nói: “Lão thái thái thật nhân từ hiền hậu, thằng con ngốc ngếch của lão nô quả có phúc mới được người quan tâm lo nghĩ. Đại tiểu thư đưa Diệu Hồng tới cũng vì nể mặt lão thái đấy thôi, Diệu Hồng vừa là nha hoàn bên người Đại tiểu thư, vừa là nha hoàn hồi môn phu nhân đích thân tuyển lựa, lão nô không dám nhận ơn lớn như vậy, nên đã bảo Hạ ma ma đưa Diêu Hồng về rồi.”

Quách thị cười càng tươi, vờ buồn bực bảo: “Tại sao phải thế? Có đứa con dâu tốt đẹp dâng tới tận cửa mà ngươi lại đuổi đi! Phúc Sinh là đứa con duy nhất của ngươi, nếu thằng bé đã thích Diệu Hồng, ngươi đáng lẽ nên vui vẻ nhận thay nó chứ, ngươi chẳng giống một bà mẹ thương con gì cả.”

Lưu ma ma đáp: “Theo lẽ thường lão nô cũng muốn vui vẻ nhận lấy, nhưng hiện giờ Đại tiểu thư đang bị cấm túc, tặng Diệu Hồng cho lão nô tất có hàm ý, bởi vậy lão nô đương nhiên phải hỏi ý kiến người trước.”

Chuyện Diêu Cẩm Ngọc tặng Diệu Hồng cho Lưu ma ma sớm muộn Quách thị cũng sẽ biết, bởi vậy Lưu ma ma mới dứt khoát kể rõ ngọn ngành trước, Quách thị tỏ vẻ hài lòng, vỗ nhẹ vào tay Lưu ma ma, bảo: “Dù gì cũng là tâm ý của Ngọc nha đầu, ngươi cứ vui vẻ nhận lấy, sắp tới là ngày vui của Phúc Sinh, ta cũng muốn dự cảnh náo nhiệt tưng bừng. Ngươi là người chân thành trung thực, ý định của Ngọc nha đầu ta hiểu rõ, ngươi yên tâm, cứ chuẩn bị hôn sự cho con trai thật tốt là được.”

Lưu ma ma vội quỳ gối tạ ơn, lúc đứng lên thấy vẻ mặt Quách thị vẫn bình thường thì mới cười nói: “Trước kia khi phu nhân còn trong phủ vốn luôn yêu thương chiều chuộng Đại tiểu thư, lần trước lão nô tới xin người, sắc mặt Đại tiểu thư cũng không tốt cho lắm, vì thế thấy Hạ ma ma đưa Diệu Hồng tới, lão nô thực sự vô cùng kinh ngạc.”

Ngữ khí của Lưu ma ma nghe thì có vẻ trách cứ, nhưng Quách thị bất chợt suy nghĩ sâu xa, dù sao chăng nữa Diêu Cẩm Ngọc vẫn là đứa cháu ruột của bà, lúc trước tính tình ngang bướng kiêu ngạo, coi thường tất thảy, bây giờ nếm khổ mới phải đem Đại nha hoàn thân cận tới lấy lòng một kẻ hạ nhân, Quách thị dù cố tỏ ra lạnh lùng tới đâu cũng không đành lòng, bà bèn nói: “Ngọc nha đầu vốn bị mẹ nó dạy hư, giờ mẹ nó đi biệt viện, ta cũng phải để con bé học lễ nghĩa quy củ cho chu toàn.”

Lưu ma ma lập tức góp lời: “Mặc dù tính tình Đại tiểu thư hơi bộp chộp nóng nảy, nhưng lão nô thấy Đại tiểu thư rất hiếu thuận với lão thái thái, lễ vật hôm mừng thọ dù không thích hợp, nhưng chắc hẳn cũng phải mất biết bao công sức. Đại tiểu thư lại thẳng tính, không biết đề phòng kẻ gian nên mới liên tiếp bị người khác cho vào tròng. Giờ có lão thái thái đích thân dạy dỗ, lão nô nghĩ sớm muộn gì Đại tiểu thư cũng trở thành thiếu nữ đoan trang nổi danh chốn quyền quý Giang Châu. Dẫu sao vẫn là trưởng nữ Diêu gia, ngọc thô rồi sẽ phải tỏa sáng.”

Quách thị chợt nhớ tới hôm Ngô thị rời phủ, Diêu Cẩm Ngọc ăn mặc phong phanh quỳ gối dưới trời giăng gió tuyết, liên tục dập đầu “lanh canh” trên nền đá. Bà lại nghĩ tới hôm mừng thọ, tấm vải thêu tuy đã bị đốt, nhưng từng đường kim mũi chỉ tinh tế sống động vẫn như hiển hiện trước mắt, hẳn Đại nha đầu phải rất kiên nhẫn mới thêu được như vậy.

Nghe Lưu ma ma nói Diêu Cẩm Ngọc bị người bày mưu tính kế, Quách thị thấy cũng đúng, thoạt trước bà ta còn không nhận ra, giờ ngẫm kỹ mới thấy con bé Diêu Cẩm Sắt ắt hẳn nung nấu ý định từ hôn đã lâu, nếu vậy chuyện Đại nha đầu gặp gỡ thế tử Võ An hầu trong vườn Y Huyền viện rất có khả năng do Diêu Cẩm Sắt cố tình sắp đặt.

Quách thị dù không thích Ngô thị, nhưng vẫn biết quan tâm tới cháu trai cháu gái, bà trầm ngâm suy tư rồi cất tiếng hỏi: “Hôm qua thế tử Võ An hầu vào phủ, Đại nha đầu có phản ứng gì không?”

Lưu ma ma đáp ngay: “Mấy ngày nay Đại tiểu thư luôn ở trong phòng, ngoài việc sao chép kinh văn và Nữ giới ra thì chỉ biết thêu hoa đọc sách, ngay cả phòng khách cũng ít khi lui tới, lão nô nghe nói hai hôm nay Đại tiểu thư đang tất bật thêu áo lót cho lão thái thái đấy.”

Quách thị nghĩ qua chuyện lần trước, chắc hẳn con bé đã hiểu chuyện, bèn dặn dò Lưu ma ma: “Bắt đầu từ ngay mai bãi bỏ lệnh cấm túc của con bé.”

Hôm sau khi Cẩm Sắt tới Phúc Lộc viện, còn chưa xuống kiệu đã nghe thấy từng tràng cười từ trong phòng vọng ra, nàng khẽ nhướn mày cười. Đến khi vào nhà, quả nhiên thấy Diêu Cẩm Ngọc ngồi cạnh Diêu lão thái thái, đương nũng nịu lắc lắc cánh tay bà. Cẩm Sắt vốn biết Diêu Cẩm Ngọc sẽ không bị cấm túc quá lâu, nhưng không ngờ nàng ta có thể ra ngoài nhanh như vậy, nàng thoáng liếc qua Diêu Cẩm Ngọc, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt nàng ta.

Đôi mắt Diêu Cẩm Ngọc ánh vẻ đắc ý, nàng ta niềm nở nói: “Hôm nay Tứ muội tới chậm nhé.”

Cẩm Sắt bước lên hành lễ với Quách thị, xong xuôi mới nhẹ nhàng cười đáp: “Đúng vậy, hồi xưa Đại tỷ luôn là người tới thỉnh an muộn nhất, ai dè hôm nay bị muội thay thế rồi.”

Nàng vừa dứt lời, gương mặt Diêu Cẩm Ngọc thoắt sững lại, nàng ta nén giận, thấp thỏm trộm nhìn lão thái thái. Cẩm Sắt chỉ thiếu điều không nói thẳng toẹt ra rằng trước kia nàng ta đâu biết tôn kính lão thái thái, lúc thỉnh an luôn lững thững chậm trễ, ấy vậy mà hôm nay lại xun xoe đon đả, hấp tấp nịnh bợ.

Lão thái thái không tỏ vẻ gì, trái lại bà vuốt nhẹ lên tấm áo trong màu trắng, cười bảo: “Đây là bộ quần áo lót trong Đại tỷ con mới thêu, con lại xem xem.”

Cẩm Sắt an vị trên chiếc ghế nhỏ rồi đưa mắt ngắm nhìn, bộ quần áo trong này không giống với thông thường, ống quần gồm hai lớp, lót trong bằng bông. Vạt áo và cổ tay thêu hoa văn Phúc Lộc Thọ tinh xảo, cả bộ trang phục trông vô cùng hoàn mỹ.

Cẩm Sắt còn chưa lên tiếng, Nhị phu nhân Tương thị đã cười nói: “Người có tuổi các khớp xương thường hay đau buốt, lão thái thái mặc bộ trang phục này của Đại tiểu thư, ban đêm đi tiểu sẽ không sợ nhiễm lạnh, Đại tiểu thư đúng thật vừa thông minh tinh tế, lại vừa ngoan ngoãn hiếu thảo nên mới lưu ý tới điểm nhỏ nhặt như vậy.

Tương thị dứt lời Tam phu nhân liền tiếp ngay: “Cũng bởi lão thái thái bình thường luôn luôn yêu thương săn sóc tiểu bối, nên Đại tiểu thư mới hiếu thuận tôn kính.”

Bọn họ kẻ xướng người họa, dỗ cho lão thái thái cao hứng vui vẻ, bà vỗ nhẹ vào tay Diêu Cẩm Ngọc, bảo: “Trường từ ấu cung*, vốn phải như vậy.”

*Trường từ ấu cung nghĩa là bề trên hiền từ thì bề dưới tôn kính.

Tiểu Quách thị khó chịu nhìn Diêu Cẩm Ngọc ngồi sát bên cạnh Quách thị, bèn giả bộ cười đùa: “Đại tiểu thư quả thật chín chắn, mấy năm trước chẳng bao giờ thấy biếu đồ thêu tới Phúc Lộc viện, ai dè hôm nay chẳng những tặng một bộ quần áo trong, còn kèm theo một đôi giày nữa, thật chăm chỉ chịu khó quá. Chả bù cho Tam nha đầu của ta, tay chân vụng về lóng ngóng, lúc nào cũng chỉ biết thêu mỗi cái đai buộc đầu.” Nàng ta vừa nói vừa ra bộ mắng yêu, dí mạnh tay vào giữa trán Diêu Cẩm Hồng.

Quách thị vốn thích đeo đai buộc đầu, Diêu Cẩm Hồng thường hay thêu cho bà, cơ hồ mỗi tháng đều đưa tới Phúc Lộc viện. Quách thị bóng gió như vậy càng khiến Diêu Cẩm Ngọc giống kẻ xun xoe nịnh bợ, dù vô cùng tức giận, nhưng nếu phân trần thì càng có vẻ giống đang chột dạ, cuối cùng nàng ta bèn ra vẻ tủi thân, mắt đỏ hoe, ngượng ngùng cúi thấp đầu. Quách thị lại tưởng nàng ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, liền lườm sang Tiểu Quách thị rồi cất tiếng: “Không được chê cháu gái ta vụng về, Tam nha đầu vốn là đứa thông minh lanh lợi nhất nhà.”

Diêu Cẩm Hồng tức thì nhào vào lòng lão thái thái làm nũng một hồi, Cẩm Sắt ngồi một bên xem diễn trò, mọi người trò chuyện một lát rồi tự tản ra, ai về viện nấy. Cẩm Sắt định về Y Huyền viện, nhưng mới ra khỏi Phúc Lộc viện đã bị Nhị phu nhân đuổi theo cản lại, nàng ta tươi cười cất tiếng hỏi: “Mấy hôm trước có phải Tứ tiểu thư từng tới dạo trong vườn? Chẳng biết liệu tiểu thư có nhặt được một chiếc trâm cài phượng điệp khảm vàng* không?”

Cẩm Sắt ngạc nhiên, thấy Tương thị nhìn mình bằng ánh mắt khẩn khoản thì chỉ cười, lắc đầu nói: “Đúng là mấy hôm trước con từng tản bộ trong vườn, nhưng không hề trông thấy chiếc trâm cài như thím nói, thím đánh mất trâm cài ư?”

Tương thị thở dài nói: “Ta nhớ hôm đó làm rơi chiếc trâm trong vườn, nhưng sai nha hoàn tìm mấy ngày mà vẫn không thấy, chiếc trâm ấy vốn là thứ mà mẫu thân ta thích nhất, dẫu sao ta vẫn muốn tìm cho bằng được, vì thế mới mạo muội hỏi Tứ tiểu thư.” Nàng ta dứt lời liền giương mắt nhìn chăm chú vào Cẩm Sắt rồi hỏi: “Hôm ấy Tứ tiểu thư liệu có nhìn thấy chuyện kỳ lạ gì tại vườn không? Ví như nha hoàn bà vú làm chuyện lén lút vụng trộm? Nếu để ta phát hiện ra đứa nô tài nào cả gan làm chuyện xấu, ta sẽ lột da nó ra!”

Cẩm Sắt vẫn mỉm cười như cũ, lắc đầu đáp: “Hôm đó ngoài tình cờ gặp gỡ Liên di nương, con chẳng hề trông thấy ai khác. Thím cho người tìm kỹ lại xem, chắc là thím để quên ở đâu đó thôi.”

Tương thị nhìn vẻ mặt Cẩm Sắt không hề khác lạ, đành gật đầu tỏ vẻ đã biết, nàng ta nói thêm đôi câu rồi rời đi trước, Cẩm Sắt ngồi vào kiệu mềm, nheo mắt dõi theo bóng lưng Tương thị.

Tại Phúc Lộc viện, Diêu Cẩm Ngọc đương hầu hạ Diêu lão thái thái dùng chén canh huyết yến*, thấy lão thái thái nhắm mắt nằm trên giường La Hán, dáng điệu mệt mỏi, Diêu Cẩm Ngọc bèn cúi người thi lễ rồi cất tiếng: “Bà đang mệt, cháu gái xin lui xuống trước.”

*Huyết yến là loại tổ yến có màu đỏ tươi và là loại có giá cao nhất trong số các màu vì hiếm hoi và có nhu cầu tiêu thụ cao. Không phải cơ sở sản xuất nào cũng có loại tổ yến này. Và nếu có đi chăng nữa thì loại huyết yến cũng chỉ có thể thu hoạch 1-2 lần trong năm với tỉ lệ rất nhỏ mà thôi. Số lượng Huyết Yến và Hồng Yến chiếm chưa đầy 10% tổng sản lượng tổ yến trên thị trường thế giới. Người ta cho rằng màu đỏ của Yến Huyết là do trong quá trình làm tổ, chim yến không tiết đủ nước bọt nên đã dùng máu của chính nó để trộn lẫn với nước bọt xây tổ.

Lão thái thái nghe vậy thì mở mắt, trông Diêu Cẩm Ngọc vẫn quỳ gối, thần sắc cẩn thận dè dặt thì bất giác thở dài, vươn tay ra, đoạn bảo: “Con qua đây.”

Diêu Cẩm Ngọc cầm tay lão thái thái, nghe bà khuyên nhủ: “Thấy con ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này ta rất vui, con yên tâm, sai lầm của mẫu thân con không liên quan tới con, con là trưởng tôn nữ* của ta, ta tất nhiên sẽ yêu thương cưng chiều. Sau này hãy ngoan ngoãn học hỏi lễ nghi từ các vị ma ma, chớ hành động thiếu quy củ nữa. Con đoan trang hiền thục, lại là trưởng nữ Diêu gia, ta sẽ để ý tìm một mối hôn sự thật tốt. Con phải hiểu rằng, con là vị tiểu thư đầu tiên của Diêu gia xuất giá, nếu hôn sự của con không tốt, vậy đám muội muội của con biết làm thế nào? Chính bởi vậy, ta sẽ không đối xử hà khắc với con. Vả lại, nếu thanh danh của con không tốt, đám muội muội cũng sẽ bị vạ lây, cho nên ta mới phải nghiêm khắc hơn với con, con nhất định phải là tấm gương mẫu mực để những đứa em gái khác noi theo.”

*Trưởng tôn nữ: Cháu gái trưởng.

Diêu Cẩm Ngọc xúc động tới rơi nước mắt, gò má đỏ hây hây, nàng ta run giọng đáp: “Bà ơi…” Dứt lời lập tức ôm chặt lấy Quách thị, khóc lóc một hồi, sau đó nàng ta gạt lệ nói: “Con xin ghi nhớ kỹ lời dặn của bà, từ nay về sau nhất định tu dưỡng tính tình thật tốt, không làm ảnh hưởng tới thanh danh họ Diêu ta… Có điều…”

Nàng ta ra chiều oan ức, lại tỏ vẻ phân vân lưỡng lự, sau rồi dứt khoát đứng dậy quỳ xuống thưa: “Có điều con thật sự bị oan, hôm lễ mừng thọ bà, con quả thực bị người khác hãm hại. Con vốn định tới Phúc Lộc viện từ sớm, nhưng đúng lúc đó nha hoàn Bạch Hạc bên người Tứ muội tới xin trà, còn bảo Tứ muội mời con sang trò chuyện, con mới quá bộ sang Y Huyền viện, ai ngờ vừa tới cổng lại bị Liễu ma ma ngăn lại bên ngoài, bảo rằng Tứ muội vừa mới nằm nghỉ, nhờ con thay mặt tiếp đãi thế tử giùm… Con ngốc nghếch, không biết đã rơi vào cạm bẫy kẻ khác bày sẵn nên mới làm mất thể diện của bà nội và Diêu gia, nhưng quả thật con không phải hạng nông cạn, mặt trơ trán bóng không biết xấu hổ. Mong bà nội hãy hiểu cho con!”

Nhìn Diêu Cẩm Ngọc mặt mày giàn giụa lệ châu, Quách thị cuối cùng cũng tin tưởng cháu gái ruột thịt của mình nói thật, bà ta tức thì giở giọng tức tối: “Một con bé mồ côi ăn nhờ ở đậu mà dám gài bẫy hãm hại cháu gái ta sao! Hừ!”

Quách thị vốn không phải người giỏi giang lợi hại, nhưng bà ta may mắn lấy được một người chồng đứng đắn, Diêu lão thái gia Diêu Giang mặc dù cũng có thiếp thất, nhưng ông phân biệt rõ trưởng thứ, lại rất tôn trọng Quách thị, bởi vậy mới khiến họ Diêu không xảy ra những chuyện tranh giành náo loạn ầm ĩ. Từ lúc Ngô thị bước chân vào Diêu gia, nàng ta sử dụng đủ loại thủ đoạn để chiếm quyền hành, nếu không nhờ uy thế của Diêu lão thái gia, Quách thị hẳn phải chịu vô số chèn ép từ cô con dâu ghê gớm. Sau khi lão thái gia qua đời, Ngô thị dần dần chiếm hết quyền quản gia từ tay Quách thị, năm qua tháng lại vững vàng nắm chặt hết gia sự trong tay.

Bởi Quách thị hồ đồ như vậy, nên Diêu Cẩm Ngọc chẳng qua mới giả bộ khóc lóc mấy câu đã khiến bà ta tưởng thật. Hơn nữa chính xác cũng do Cẩm Sắt mà Diêu gia dạo gần đây luôn bị mất mặt, Quách thị vốn đã phật ý từ trước, lòng dạ lại luôn thiên vị người nhà, cho nên vừa nghe Diêu Cẩm Ngọc nói vậy đã tưởng rằng cháu gái của mình quả thực bị Cẩm Sắt bày trò quấy phá.

Diêu Cẩm Ngọc thấy Quách thị tin tưởng thì lập tức tiếp lời: “Cháu nghe nói hôm qua phụ thân cố tình để thế tử Võ An hầu và Tứ muội gặp gỡ trò chuyện riêng, nhưng không hiểu sao sau đó thế tử Võ An hầu lại bị hai kẻ hộ vệ trao trả Hầu phủ trong tình trạng bầm dập toàn thân, phụ thân sai Diêu quản gia lần tìm hai gã hộ vệ đó cả ngày nhưng mãi vẫn không thấy. Nghĩ đến việc trong phủ viện ta có nam giới ra ra vào vào như chỗ không người, cháu quả thực vô cùng sợ hãi. Cháu rất sợ Tứ muội ôm hận trong lòng, sai nam nhân tới gây phiền phức cho cháu. Đêm qua cháu sợ tới mức không dám đi ngủ, phải bảo Hạ ma ma và Tôn ma ma canh cho mới có thể chợp mắt một lát.”

Diêu Cẩm Ngọc nói năng quá ác độc, chỉ thiếu điều chỉ thẳng ra rằng nàng ta nghi ngờ Diêu Cẩm Sắt giấu giếm hai tên gã đàn ông trong phủ! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng những Cẩm Sắt mất hết thanh danh, mà còn gánh tiếng nữ nhân dâm đãng đệ nhất thiên cổ*. Một cô gái chưa chồng lại dám giấu đàn ông trong viện, thật đúng là chuyện khủng khiếp xưa nay chưa từng có.

*Thiên cổ: Nghìn đời, nghìn xưa.

Có điều chuyện này mà đồn ra ngoài thì không chỉ một mình Cẩm Sắt bị hủy hoại thanh danh, Y Huyền viện vốn dĩ nằm trong Diêu phủ. Trong nội viện của nữ nhân lại chứa chấp đàn ông, sợ rằng toàn bộ các vị tiểu thư phu nhân Diêu gia đều chịu liên lụy, người khác sẽ vừa soi mói họ, vừa hoài nghi sự trong sạch của họ. Bởi vậy Quách thị nghe Diêu Cẩm Ngọc nói thế lập tức biến sắc, bà ta vội buông lời quở trách: “Những lời như vậy chớ nhắc lại nữa! Ai bảo con là chưa tìm thấy hai gã hộ vệ đó? Hôm qua cha con đã dẫn người sang nhận tội với phủ Võ An hầu rồi!”

Vì để bảo toàn thể diện của Tạ Thiếu Văn, Diêu Lễ Hách sớm lấp liếm chuyện hắn bị đánh, nghiêm cấm hạ nhân trong phủ bàn tán luyên thuyên, đồng thời gấp gáp tìm hai kẻ chết thay áp giải tới Võ An hầu phủ chịu tội.

Diêu Cẩm Ngọc cũng biết lời này nghiêm trọng, nàng ta chỉ dám nói trước mặt Quách thị, nghe Quách thị răn đe thì vội tỏ ra đáp ứng, Quách thị bèn bảo: “Con về đi, ta mệt rồi.”

Diêu Cẩm Ngọc thấy Quách thị hơi bồn chồn lo lắng, có vẻ vẫn đang suy tư tới những câu ban nãy thì lập tức cúi người thi lễ rời đi, vừa xoay người khỏi, gương mặt nàng ta lập tức hiện vẻ lạnh lùng xen lẫn mỉa mai.

Diêu Cẩm Ngọc thấy Quách thị hơi bồn chồn lo lắng, có vẻ vẫn đang suy tư tới những câu ban nãy thì lập tức cúi người thi lễ rời đi, vừa xoay người khỏi, gương mặt nàng ta lập tức hiện vẻ lạnh lùng xen lẫn mỉa mai.

Nàng ta vừa đi, Quách thị đắn đo suy nghĩ, khó lòng an tâm, bèn vội sai Giang ma ma đi mời Diêu Lễ Hách tới. Lúc Diêu Lễ Hách vào Phúc Lộc viện thì nhìn thấy Quách thị đương ngồi ngay ngắn tại phòng khách, vẻ như trông ngóng hắn rất lâu, bà ta cho đám hạ nhân lui hết mới kể lại mối hoài nghi ban nãy của Diêu Cẩm Ngọc, Diêu Lễ Hách tỏ tường câu chuyện rồi lập tức cất lời: “Mẫu thân chớ tin lời nói càn của Ngọc nha đầu, trong nội viện ta sao có thể có nam giới ẩn thân chứ? Hôm qua thế tử Võ An hầu thụ thương cũng không phải ở nội viện, mà thực chất ở tiền viện, con phỏng đoán nếu thật do người của phủ Trấn Quốc công ra tay, hẳn là muốn làm to chuyện thúc Diêu gia chủ động từ hôn, nhân cơ hội hạ thủ với Võ An hầu phủ. Tứ nha đầu chẳng qua là đứa bé mồ côi, mấy năm nay luôn yên ổn sống qua ngày, sao có khả năng cất giấu cao thủ bên người được. Mẫu thân chớ âu lo, con sẽ ra lệnh cho đám hộ vệ nghiêm cẩn canh gác là được.”

Y dứt lời liền nghiêm giọng tiếp: “Đại a đầu quả là đứa ngu ngốc, những lời xằng bậy vô liêm sỉ như thế cũng nói ra miệng được! Phiền mẫu thân sát sao hơn nữa, chớ để nó không hiểu chuyện lại ăn nói hàm hồ gì nữa!”

Quách thị cảm thấy Diêu Lễ Hách nói cũng đúng, bèn bảo: “Nó vẫn còn nhỏ tuổi, sợ hãi cũng là chuyện bình thường. Thương thế của thế tử sao rồi, hôm qua con tới biệt viện Hầu phủ, có gặp được thế tử không, thế tử có tức giận Diêu gia ta không?”

Diêu Lễ Hách cười đáp: “Trời tối thế tử mới tỉnh lại, thương thế… sợ rằng phải dưỡng hơn nửa năm. Có điều mẫu thân không phải lo, thế tử vẫn rất yêu thương Tứ nha đầu, ngài chỉ sợ chuyện này sẽ khiến Võ An hầu tức giận, không cho Tứ nha đầu vào cửa, nên vừa tỉnh lại đã sai người vội vã về kinh báo tin. Hơn nữa con đã chấp thuận với thế tử, dù chuyện gì xảy ra chăng nữa cũng không để Tứ nha đầu chủ động từ hôn, thế tử đã tin việc này do người của Trấn Quốc công phủ gây nên, không liên can gì tới họ Diêu ta, cũng thứ lỗi cho sơ suất của con, xử lý hai gã hộ vệ thế thân xong liền coi như chấm dứt việc này.”

Quách thị bấy giờ mới mỉm cười nói: “Như vậy thật tốt quá. Có điều chị em Cẩm Sắt thật quá đáng ghét, những năm qua được họ Diêu ta che chở chăm sóc mà không biết cảm kích, trái lại móc nối với người ngoài hãm hại chúng ta, thực đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà!”

Diêu Lễ Hách thấy Quách thị lộ vẻ khinh thường chán ghét thì vội khuyên giải: “Tứ nha đầu ở nhà ta gần hai năm, con thấy thế tử vẫn rất nặng lòng với nó, tương lai con bé gả qua đó hẳn giữ vị trí phu nhân Hầu phủ, mẫu thân cố gắng nhẫn nại một thời gian, đối xử khách khí hơn nữa. Thế tử coi trọng con bé như vậy, hẳn sau này sẽ cưng chiều sủng ái vô vàn, con bé muốn đứng vững trong Hầu phủ không thể không dựa vào con, Tứ nha đầu lại chẳng phải hạng ngu ngốc, đến lúc đó nó sẽ hiểu rõ phải đối đãi thế nào với nhà mẹ là Diêu gia ta.”

Trong khi đó tại Y Huyền viện, Cẩm Sắt đang nghe Bạch Chỉ báo lại những chuyện đã nghe ngóng được.

“Hôm đó Nhị phu nhân tới vườn hoa, mang theo Đại nha hoàn Họa Nhi tỷ tỷ, nô tỳ nghe bà vú nói Nhị phu nhân quả thực bị mất trâm cài, Họa Nhi tỷ tỷ còn sai đám nha hoàn trong viện tìm kiếm mãi.”

Cẩm Sắt gật đầu tỏ ý đã hiểu, Bạch Chỉ liền tiếp: “Hai hôm trước tiểu thư sai nô tỳ tìm hiểu chuyện cửa hàng của Tam lão gia, nô tỳ dò la được rằng Cẩm Họa lâu và Lăng Đoạn lâu thuộc quyền của Tam lão gia, hôm ấy màu sắc vải vóc ở Cẩm Họa lâu* xảy ra vấn đề, Tam lão gia phải tới giải quyết nên mới không về bên ngoại với Tam phu nhân. Vải vóc hàng hóa của Cẩm Họa lâu khá nhiều, đôi lúc xảy ra sai sót cũng là chuyện thường tình. Có điều nô tỳ còn nghe thấy chuyện khác nữa…”

*Lâu: Lầu/gác; cửa hàng/tiệm/quán. Cẩm Sắt nhướn mày thắc mắc, Bạch Chỉ nói ngay: “Nghe bà vú gác cổng kể rằng, dạo gần đây Tam lão gia mê đắm hoa khôi Thải Hà của Vọng Tinh lầu, đương tranh giành chuộc thân nàng ta với một vị thương nhân giàu có từ nơi khác tới, hiện giờ giá bạc chuộc thân đã lên tới mấy vạn lượng bạc, Tam lão gia nóng vội vô cùng, đang xoay xở tiền bạc khắp mọi nơi.” Cẩm Sắt thầm giật mình thon thót, vội hỏi: “Chuyện này bắt đầu từ khi nào?”

Bạch Chỉ đáp: “Hơn nửa năm rồi, Tam lão gia ngày nào cũng tới Vọng Tinh lầu, vung tiền như rác, tú bà thấy Tam lão gia và vị thương nhân kia đều say Thải Hà như điếu đổ, bèn càng ngày càng giữ chặt không buông, đặng moi thêm tiền của bọn họ.

Nàng dứt lời, Vương ma ma bèn cất tiếng: “Đừng nói nữa, những chuyện dơ dáy này đúng thật làm bẩn tai tiểu thư nhà ta, mà để người khác biết tiểu thư dò la những việc thế này cũng không hay cho lắm.”

Vương ma ma đang nói dở, bỗng dưng ngoài sân “rầm” một tiếng, Cẩm Sắt bị bất ngờ nên giật nảy người, Vương ma ma chau mày bực bội xông ra ngoài, chốc lát sau bà trở lại, cáu kỉnh nói: “Là con bé Lăng San, tiểu thư hạ nó xuống thành nha hoàn nhị đẳng nên nó tức giận, không hiểu tưới hoa thế nào mà đánh đổ cả chậu nước. Lão nô đã quở trách nó, tiểu thư nằm xuống nghỉ lưng một lát đi.”

Cẩm Sắt nhoẻn cười nói: “Đã là thiếu nữ mảnh mai yểu điệu thì ngay cả việc tưới nước chăm hoa cũng cực nhọc rồi, nên để nàng ta rèn luyện thêm, ma ma bảo nàng gánh nước đổ đầy hết các thùng vại trong viện rồi hẵng dùng cơm trưa.”

Dứt lời nàng tự cầm sách lên xem, Vương ma ma hiểu ý Cẩm Sắt muốn xử trí Lăng San, bà cũng biết tiếp theo làm thế nào, tức thì mỉm cười gọi Bạch Chỉ cùng ra ngoài lo liệu.

Sau khi dùng xong cơm trưa, Cẩm Sắt đương nằm nghỉ nhắm mắt dưỡng thần trên tháp mỹ nhân thì thấy Vương ma ma bước vào trong bẩm chuyện: “Tiểu thư, Lăng San mới đổ đầy một vại nước đã hết hơi kiệt sức, tự tiện trở về, hiện đang ngồi tán dóc với đám Bạch Lộ ở Tây sương phòng*.”

*Sương phòng: Phòng nghỉ đơn giản, thường nằm ở góc viện, chủ yếu để hạ nhân ở. Cẩm Sắt cười càng tươi tắn, đôi mắt lấp lánh trong veo, nàng cất tiếng: “Ma ma bảo Bạch Chỉ đốc xúc nàng ta, nếu nàng ta không nghe lời Bạch Chỉ thì để ta qua đó xem sao.” Vương ma ma nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tính toán, gian xảo như con hồ ly giảo hoạt của Cẩm Sắt thì bật cười nghe lệnh, đoạn quay người ra ngoài, chốc lát sau Bạch Chỉ tiến vào, ánh mắt lấp lánh sáng rỡ, mỉm cười thưa: “Tiểu thư có lẽ nên đích thân qua đó, nô tỳ thúc giục Lăng San ba lần, nàng ta phát cáu lên rồi.”

Cẩm Sắt lập tức đứng dậy, Bạch Chỉ vội khoác thêm một chiếc áo choàng cho nàng. Cẩm Sắt bước tới Tây sương phòng, tới trước cửa quả nhiên nghe thấy giọng nói của Lăng San và đám Bạch Lộ. Cẩm Sắt ra hiệu cho Bạch Chỉ, Bạch Chỉ tức thì tiến lên hô to vào trong: “Lăng San, ngươi dám không nghe lời sai bảo của tiểu thư hả? Tiểu thư sai ngươi đổ đầy thùng nước mới được nghỉ ngơi, ngươi lại dám chây lười, chẳng những không thực hiện mà còn xúi giục đám tiểu nha hoàn lười biếng theo, chẳng lẽ ngươi vọng tưởng bản thân là tiểu thư quyền quý nhất viện hay sao?!”

Bạch Chỉ vừa dứt lời, trong phòng lập tức vang tiếng Lăng San chửi rủa: “Ngươi đúng là đồ đê tiện, lúc trước khi ta còn nắm quyền trong viện, không biết là ai ngày ngày nịnh nọt kêu Lăng San tỷ tỷ đấy. Sao hiện giờ tiểu thư vừa hạ ta xuống thành nha hoàn nhị đẳng, ngươi liền trở mặt, đã xỉ nhục ta còn mượn danh tiểu thư nữa, đừng tưởng bà cô đây không hiểu mưu đồ của ngươi nhé. Chẳng qua ngươi “cáo mượn oai hùm”, muốn tạo lập uy thế riêng cho bản thân, sao không soi gương lại xem bản thân ngươi có đủ tư cách không chứ!”

“Lăng San tỷ tỷ nói quá chuẩn, có kẻ cứ tưởng được tiểu thư coi trọng liền có thể lấy thúng úp voi ngay, hứ!”

Trong phòng vang giọng tán đồng, sau đó cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, cung với tiếng chửi rủa của Lăng San là một chậu nước đi kèm. Bạch Chỉ sớm có chuẩn bị, hơi chần chừ nhưng cũng không trốn tránh, chỉ ra chiều sợ hãi kêu to: “Tiểu thư cẩn thận!”

Nàng vừa kêu vừa vội chắn trước người Cẩm Sắt, Cẩm Sắt nhíu mày nghiêng người đón nước, tức thì lãnh đủ nước dội vào vai. Khắp sân dậy tiếng la hét sợ hãi, đúng lúc đó ngoài cửa vang giọng Tứ phu nhân.

“Trời ơi? Chuyện gì thế này? Mau, mau đưa tiểu thư các ngươi vào phòng, trời lạnh thế này, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.”

Bạch Hạc vội cởi bỏ chiếc áo ướt sũng trên người Cẩm Sắt, Đông Tuyết đã sớm chạy vào nhà lấy áo ra choàng lên, quấn chặt Cẩm Sắt từ trong ra ngoài rồi mới đưa nàng về phòng.

Lăng San thấy người đứng ở cửa hóa ra là Cẩm Sắt thì biết đã gây ra họa lớn, lại trông Vương ma ma vừa vặn đưa Tứ phu nhân và Tam tiểu thư vào viện thì càng lúc càng cảm thấy sự tình quá kỳ lạ, trong nhất thời chân tay mềm nhũn, ngã bệt xuống đất, mặt mày trắng bệch.

Diêu Cẩm Hồng đỡ tay Tiểu Quách thị, Tiểu Quách thị lườm nguýt Lăng San rồi mới vào phòng, Cẩm Sắt thả tóc ngồi trên giường, đã thay đồ ngủ bằng gấm, thấy Diêu Cẩm Hồng và Tiểu Quách thị thì dợm xuống giường, Tiểu Quách thị vội ngăn lại, nàng ta cất tiếng: “Đừng xuống giường, xem này, tóc tai ướt đẫm hết cả, thật là đứa nô tài gan lớn bằng trời! Dám ngang nhiên làm hại chủ tử, nếu để người ngoài biết được thì chả cười đến rụng răng ấy à.”

Cẩm Sắt toan lên tiếng, nhưng bất thình lình hắt xì hơi một cái, nàng dùng khăn ép chặt mũi rồi cất lời: “Dù sao Lăng San vẫn là người do Đại thẩm* ban thưởng, thường ngày con luôn coi trọng nàng ta, không ngờ… Thím hiểu lầm rồi, nàng ta dù gan lớn tới đâu cũng không dám làm hại con đâu, chỉ là hôm nay con sai nàng ta làm ít việc nặng, chắc nàng ta tức giận vì thế, lại tưởng bên ngoài là Bạch Hạc nên mới… Hắt xì…”

*Đại thẩm: Thím cả, chỉ Ngô thị.

Tiểu Quách thị hừ lạnh nói: “Con là chủ tử, nó lại chỉ là một đứa tôi tớ, con sai bảo gì cũng phải nhất mực nghe theo, sao dám tỏ thái độ tức tối chứ? Hạng nô tài này con không cần phải đỡ lời hộ, để thím trút giận thay cho!”

Lăng San vốn là đại nha hoàn bên cạnh Ngô thị, giống Lăng Yến, Lăng Sương, thường được ưu đãi hơn hẳn đám nha hoàn thông thường. Trước đây khi Ngô thị nắm quyền quản gia, bọn chúng hay vênh váo hống hách, Tiểu Quách thị vốn bất hòa với Ngô thị từ lâu, tất nhiên cũng đôi lần chịu chèn ép từ đám nha hoàn này. Tiểu Quách thị mới nghe thấy chữ “Lăng” đã thấy khó chịu, thêm nữa Lăng San lại phạm phải lỗi lầm lớn như vậy, dĩ nhiên Tiểu Quách thị đâu chịu dễ dàng bỏ qua?

Hơn nữa Ngô thị đã rời phủ, Tiểu Quách thị lại đang bắt đầu tạo lập uy thế khắp nơi, gặp chuyện “nô đại khi chủ*” như vậy, để biểu hiện phong thái chủ mẫu, đương nhiên phải trừng phạt nghiêm khắc đám người Lăng San.

*Nô đại khi chủ: Nô tài khinh thường, đối nghịch chủ nhân”

Bởi vậy Cẩm Sắt nghe nàng ta nói thế cũng không hề ngạc nhiên, đương muốn giả vờ giả vịt đôi câu thì thấy Diêu Cẩm Hồng nắm tay mình bảo: “Tứ muội chớ mềm lòng, hạng nô tài này nếu ở trong viện ta thì đã sớm mất mạng mấy lần rồi. Tứ muội cứ nghỉ ngơi, nghe lời mẫu thân ta.”

Thấy Diêu Cẩm Hồng nháy mắt ra hiệu, Cẩm Sắt nhoẻn cười nghe lời, đợi Tiểu Quách thị ra ngoài xử trí, Diêu Cẩm Hồng mới cất tiếng đòi công: “Ta mất bao công sức thuyết phục mẫu thân tới đây, Tứ muội định cảm tạ thế nào vậy?

Cẩm Sắt khúc khích trả lời: “Tam tỷ thích thứ gì muội đều sẵn lòng, kể cả phải tặng hết đồ đạc trong Y Huyền viện cho tỷ.”

Ngoài sân rất nhanh vang tiếng đánh gậy xen tiếng thét gào đau đớn của Lăng San, nhưng nàng ta cơ hồ ngay lập tức bị bịt lại miệng, tức thì chỉ còn lại tiếng gậy gộc trầm nặng giáng xuống.

Cẩm Sắt hơi nhếch khóe môi, lúc trước nàng cố tình dung túng Lăng San, khiến nàng ta ỷ thế hống hách vênh váo, Ngô thị gặp chuyện, Lăng San sợ hãi bị liên lụy, liền tỏ ra thành thật được vài ngày, nhưng nàng ta thấy Cẩm Sắt không hề xử trí mình thì lại ngựa quen đường cũ, hành xử tùy tiện, sau bị Liễu ma ma phát hiện sai sót, Cẩm Sắt nhân thể hạ nàng ta xuống thành nha hoàn nhị đẳng.

Lăng San luôn được đám tiểu nha hoàn nịnh hót lấy lòng, bỗng nhiên trở thành nha hoàn nhị đẳng, lại suốt ngày kham việc nặng nhọc, nàng ta sao chịu nổi, dù biết Ngô thị không ở trong phủ thì phải ngoan ngoãn cúp đuôi làm người, nhưng vốn dĩ từ khi tới Y Huyền viện, nàng ta luôn được trọng dụng, tính cách tự mãn xảo trá đâu dễ sửa đổi trong ngày một ngày hai.

Đám tiểu nha hoàn Bạch Lộ do Lăng San cầm đầu, dạo gần đây hay bị Liễu ma ma bắt lỗi răn dạy, hôm nay thấy Lăng San lại bị quở trách thì hiển nhiên muốn cùng nhau tụ tập bàn bạc nhân thể phát tiết một phen, Cẩm Sắt biết thế nên càng cố tình sai Bạch Chỉ liên tiếp tới chọc giận Lăng San, Lăng San quả nhiên không khiến nàng thất vọng, tự động chui đầu vào rọ. Rơi vào tình cảnh như hiện giờ cũng do một tay nàng ta tự mình chuốc lấy.

Suy tư một lát, Cẩm Sắt chuyển sang ngắm nghía đống vải vóc hoa văn đa dạng mà Diêu Cẩm Hồng mang tới, định may thêm một bộ y phục để mặc dịp lễ Tết.

Đến khi Tiểu Quách thị từ ngoài bước vào, nàng vội xuống giường cảm tạ, Tiểu Quách thị lần này nhận lễ, nhấp một ngụm trà rồi cất tiếng: “Đứa nha hoàn bà vú nào mà không nghe lời chủ nhân thì nên xử trí sớm, đỡ để bọn chúng tác oai tác quái làm hư lây những đứa khác. Lăng San vốn do Đại tẩu* đưa tới, đáng lẽ càng phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ chứ, không ngờ dám ỷ thế xằng bậy, nếu ta không trừng trị nó, chẳng phải cũng khiến Đại tẩu ở thôn trang phát xấu hổ vì hạng nô tài xấu xa này ư. Ta đã bán Lăng San rồi, còn về đám nha hoàn ở cạnh nó…”

*Đại tẩu: Chị dâu cả

Tiểu Quách thị đương nói dở, Diêu Cẩm Hồng bỗng xen vào: “Mẹ à, đám nha hoàn đó cũng vô phép tắc lắm, giữ lại chỉ khiến Tứ muội khó chịu thôi, chi bằng mẹ xử trí luôn một thể, rồi chọn mua thêm mấy đứa nha đầu ngoan ngoãn từ bên ngoài vào. Trong viện của con cũng có mấy đứa nha hoàn hư đốn, thôi thì đuổi hết một lượt cho rảnh nợ, con nhân tiện hưởng ké Tứ muội, tuyển thêm hai đứa tiểu nha hoàn thành thật nữa. “

Trước đây Ngô thị nắm quyền quản gia còn từng xếp đặt tai mắt trong Kiều Tâm viện, có điều không thể nhúng tay thay đổi đám nha hoàn thân cận với Diêu Cẩm Hồng, nên bèn xếp người vào đám nha hoàn chuyên làm việc nặng nhọc. Bọn họ vốn dĩ không thể gây nên sóng gió gì, có điều cũng không nên giữ lại trong viện.

Tiểu Quách thị nghe vậy thì tươi cười hiểu ý, Diêu Cẩm Hồng tức thì nhướn mày trêu Cẩm Sắt.

Hôm sau lúc Cẩm Sắt tới Phúc Lộc viện thỉnh an, Diêu Cẩm Ngọc cũng có mặt ở đó, còn mang theo mấy tấm vải lụa, chọn ra hai tấm đưa lão thái thái xem: “Hai tấm vải này hoa văn nhã nhặn thật bà nhỉ?”

Lão thái thái dịu dàng tán thưởng, Diêu Cẩm Ngọc tức thì lại chỉ cho Quách thị xem kiểu dáng xiêm y, Lưu ma ma đứng một bên tươi cười nói: “Đại tiểu thư thật hiểu lão thái thái, hôm trước lão thái thái cũng rất ưng ý kiểu dáng trang phục này đấy.”

Sắp tới cuối năm, nhóm chủ tử Diêu gia gấp rút sắm sửa thêm y phục mới, họ Diêu gia truyền kinh doanh vải vóc đồ thêu, nên tất thảy xiêm y trang phục đều đặt làm riêng tại các cửa hàng vải vóc thuộc sản nghiệp. Quách thị nghe vậy mỉm cười trông Diêu Cẩm Ngọc, Diêu Cẩm Ngọc lập tức tỏ vẻ hứng chí bừng bừng, thích thú kêu: “Thật sao? Con vốn biết bà mặc kiểu dáng này sẽ rất đẹp mà, nhưng chúng ta phải chọn chất liệu vải thật tốt, kẻo phí hoài bộ trang phục. Bà à, ông chủ đâu thể mang hết vải vóc trong cửa hàng tới cho chị em chúng con chọn được, chi bằng bà cho phép chị em chúng con cùng tới cửa hàng vải chọn lựa nhé, dù gì cũng là cửa hàng nhà mình, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Mấy cô thiếu nữ đương tuổi xuân thì, tất nhiên dào dạt mong ước được ra ngoài vui chơi, Nhị tiểu thư và Ngũ tiểu thư nghe vậy lập tức sáng mắt, Diêu Cẩm Hồng cũng hứng thú, tươi cười nũng nịu với Quách thị: “Đúng vậy, bà cho phép chị em chúng con tới cửa hàng thăm thú nhé. Chị em chúng con mỗi đứa chọn ra vài tấm vải ưng ý, rồi mang về cho bà xem, chẳng phải tốt hơn sao?”

Quách thị bị các nàng mè nheo nhõng nhẽo liên tục, lại thấy các nàng thích thú vui mừng, hơn nữa ngẫm lại cửa hàng đúng là sản nghiệp nhà mình, có lẽ chỉ cần thông báo trước cho chủ cửa hàng lưu tâm để ý là được, bà đành mỉm cười nói: “Được, ta đồng ý, có điều Cẩm Ngọc là Đại tỷ tỷ, phải chú ý quan tâm tới đám muội muội.”

Diêu Cẩm Ngọc vội tuân lời, Quách thị bèn sai phái Giang ma ma lo liệu xe ngựa rời phủ. Mấy cô tiểu thư tự trở về viện chuẩn bị trước, vừa ra khỏi phòng lão thái thái, Diêu Cẩm Ngọc gấp gáp đuổi theo Cẩm Sắt, kéo tay nàng nói: “Lát nữa Tứ muội cũng đi nhé, ta thay xiêm y xong rồi sẽ sang Y Huyền viện tìm muội, chúng ta cùng tới tiền viện, được không?”

Nhìn vẻ mặt tươi cười tha thiết của Diêu Cẩm Ngọc, Cẩm Sắt chợt nhớ tới chuyện rời phủ hôm nay có vẻ hơi khả nghi, nàng bèn cười đáp: “Hôm qua muội ngủ không ngon giấc, bây giờ đang mệt lắm, hơn nữa muội đã chọn xong vải vóc may mặc đưa thím Tư rồi. Lát nữa muội không đi đâu, muội phải về đánh một giấc thật cho khỏe, Đại tỷ và các tỷ muội cứ vui đùa thỏa thích nhé.”

Diêu Cẩm Ngọc không dùng dằng thêm, nàng ta chỉ nói: “Tiếc thật, có điều muội muội xinh đẹp thế này, mặc thứ gì chả đẹp, để lần khác vậy.”

Thấy nàng ta không hề dây dưa, Cẩm Sắt thầm suy tư, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Hơn một canh giờ sau, trong tiệm vải Đức Mãn Nhai, chủ cửa hàng đích thân tiếp đón nhóm người Diêu Cẩm Ngọc tiến vào, vừa chào hỏi vừa dẫn họ lên nhã gian* trên tầng hai.

*Nhã gian: Phòng riêng.

Tiểu nhị mang tới vài xấp vải, Diêu Cẩm Ngọc tùy tiện chọn ra vài tấm khác nhau, thấy Diêu Cẩm Hồng và Diêu Cẩm Tuệ vẫn đang xúm xít chọn đi chọn lại, nàng liền cười bảo: “Ta đi vệ sinh một lát.”

Diêu Cẩm Hồng quay đầu đáp lại, rồi tiếp tục chăm chú chọn vải, còn Diêu Cẩm Ngọc vừa rời nhã gian liền nhanh chóng xuống lầu, ông chủ cửa hàng sớm đợi bên dưới, thấy nàng ta đi xuống vội bước lên đón, băn khoăn hỏi: “Cửa sau đang mở sẵn, Đại tiểu thư thật ra muốn đi đâu vậy?”

Diêu Cẩm Ngọc trợn mắt đáp: “Bản cô nương đi đâu sao phải khai báo với ngươi, ngươi chỉ cần dẫn ta tới cửa sau là được, ta ra ngoài một lát rồi về, nếu đám Tam muội hỏi tới, ngươi cứ lấp liếm vài câu cho qua chuyện.”

Ông chủ nghe vậy không dám nhiều lời nữa, đành phải dẫn đường, hắn nhìn Diêu Cẩm Ngọc dắt theo nha hoàn ra ngoài, quẹo vào ngõ nhỏ mất dạng rồi mới hấp tấp trở lại cửa hàng.

Trong khi đó Diêu Cẩm Ngọc dắt theo nha hoàn Thúy Phù ra khỏi con ngõ, bước vào một quán trà lâu*, nàng ta xưng tên phòng riêng, được tiểu nhị dắt tới trước cửa một gian phòng. Trống ngực nàng ta đập thình thịch, đôi gò má dưới chiếc khăn che mặt thẫm hồng, tiểu nhị mở cửa, nàng ta nghiêng mình bước vào, bỏ khăn che xuống, vòng qua tấm bình phong, tức thì nhìn thấy chàng trai ngày đêm mong nhớ đang dựa vào tháp mỹ nhân bên khung cửa sổ.

*Trà lâu: Cửa hàng trà có nhiều tầng, nôm na cao cấp hơn hàng trà vỉa hè.

Nhìn kỹ gương mặt tuấn tú đặc những vết bầm, Diêu Cẩm Ngọc bất chợt rơi lệ, thảng thốt gọi: “Văn ca ca…”