Tạ Thiếu Văn ngoảnh đầu lại thấy ngay một cô nương ăn mặc đẹp đẽ, mắt hạnh má đào đang nhìn nhằm chằm mình thì bất giác thấy nao nao.

Liễu ma ma vội vã xua tay nói: “Thế tử hiểu lầm rồi, tiểu thư của chúng nô tài sao có thể bị khinh thường chứ. Thế tử cũng biết đấy, tiểu thư cũng thích trà Kim Qua, nhưng Y Huyền viện dùng hết trà rồi, lão nô còn chưa kịp tới khố phòng* lĩnh thêm thì tiểu thư lại bị bệnh, tiểu thư vừa bệnh trong viện lập tức trở nên rối loạn, vì thế lão nô quên khuấy việc này, khéo thế nào đúng hôm nay thế tử lại tới đây.” *Khố phòng: Nhà kho, phòng chứa đồ dùng thường ngày.

Tạ Thiếu Văn nghe thế thì lông mày mới giãn ra, vội hướng về phía Cẩm Ngọc, nói: “Vị này chắc là Diêu Đại tiểu thư, Tạ mỗ vừa rồi thất lễ, mong Đại tiểu thư thứ lỗi…”

Hắn dứt lời đoạn muốn chắp tay thi lễ, nhưng cánh tay vừa duỗi mới phát hiện ra Diêu Cẩm Ngọc đứng quá gần mình, tay vừa giơ ra suýt thì chạm vào ngực nàng ta, hắn hoảng hốt vội lui về hai bước, lúc này mới cúi người thi lễ.

Diêu Cẩm Ngọc tức thì vừa vội vừa xấu hổ, một lúc lâu sau mới vội vã cúi người đáp lễ rồi nói: “Tứ muội muội thường gọi thế tử là Văn ca ca, ta tuy không phải chị ruột của em ấy, nhưng thân thiết còn hơn chị em ruột, thế tử chỉ lớn hơn ta nửa tuổi, nếu không ngại thì ta cũng gọi thế tử là Văn ca ca, như thế càng không có vẻ giống người ngoài, thế tử thấy vậy có được không?”

Liễu ma ma ở một bên nhìn, thầm mắng Diêu Cẩm Ngọc đúng là đồ không biết xấu hổ, gặp người ngoài mà không tỏ vẻ luống cuống thẹn thùng gì hết, trông kinh tởm hơn cả con mèo lên cơn động dục. Mà Tạ Thiếu Văn thấy hành vi của Diêu Cẩm Ngọc có vẻ không hợp thì cũng hơi nhíu mày, nhưng dù sao hắn cũng là kẻ sĩ diện hão, ngại nói lời từ chối, chỉ đành đáp: “Xin tùy ý Đại tiểu thư.”

Diêu Cẩm Ngọc tức thì cười vui sướng, mặt mày hàm xuân kêu một tiếng “Văn ca ca”, sau đó mới nói với Liễu ma ma: “Thế tử là khách, ma ma lại đuổi thế tử ra ngoài như thế sao giống với cách đãi khách của Diêu gia. Nếu Tứ muội muội mới khỏi bệnh đương ngủ say, vậy không nên quấy rầy muội ấy, để ta thay em gái làm chủ nhà pha trà tiếp Văn ca ca trong đình tại vườn này không phải vừa khéo sao? Như vậy, chốc nữa em gái tỉnh lại, Văn ca ca cũng có thể kịp thời đến thăm, chẳng phải là vẹn cả đôi đường ư?”

Xa cách đã 3 năm, Tạ Thiếu Văn vội vàng muốn tới gặp Cẩm Sắt, hôm nay nghe nói nàng bị bệnh, hắn càng sốt ruột hơn, đã đến cửa Y Huyền viện rồi sao hắn chịu theo lời Liễu ma ma trở về tiền viện được chứ. Hơn nữa, năm đó khi Cẩm Sắt còn ở kinh thành, vì cả hai người còn bé nên mỗi lần hắn đến phủ Thủ phụ đều chơi cùng một chỗ với chị em Cẩm Sắt, đám người lớn cũng muốn bọn nhỏ thân thiết với nhau nên cũng mặc kệ, chính vì thế hắn qua bao năm vẫn chưa chú ý đến cái gì gọi là khác biệt nam nữ, vì vậy giờ phút này Tạ Thiếu Văn quả thực nghĩ rằng việc hắn vào nội viện thăm bệnh Cẩm Sắt là chuyện bình thường.

Hơn nữa hắn vốn tự nhận mình là quân tử khiêm tốn lịch sự, hiện giờ thấy Diêu Cẩm Ngọc mời mọc một cách uyển chuyển, hợp với ý mình bèn lập tức thi lễ rồi nói: “Như vậy xin phiền Đại tiểu thư.”

Liễu ma ma nghe thế thì trong lòng không vui, bà theo lời Cẩm Sắt sai Bạch Hạc tới Lạc Du viện mời Diêu Cẩm Ngọc với ý muốn đưa cả Diêu Cẩm Ngọc xuống nước, như vậy Ngô thị sẽ không còn cớ gì nói Tạ Thiếu Văn vào nội viện ảnh hưởng đến thanh danh của Cẩm Sắt, nhưng hiện giờ Diêu Cẩm Ngọc rõ ràng có ý đồ riêng, vậy mà Tạ Thiếu Văn rốt cuộc lại không biết tránh nghi ngờ bảo vệ thanh danh cho tiểu thư, điều này làm Liễu ma ma trong nhất thời cảm thấy cực kỳ thất vọng về vị chủ nhân tương lai này.

Bà còn đang cau có thì bên kia Diêu Cẩm Ngọc và Tạ Thiếu Văn đã cách nhau khoảng mười bước chân vào trong đình nhỏ, bà thấy nàng ta dứt khoát phân phó Diệu Đồng về Lạc Du viện mang bộ đồ pha trà tới. Liễu ma ma nhìn dáng vẻ linh hoạt của Diêu Cẩm Ngọc, bất giác cười mỉa mai.

Đại tiểu thư cũng nóng lòng quá rồi, ngay cả thể diện, cấp bậc lễ nghĩa cũng chẳng thèm để ý, nàng ta đã tự phá hủy danh tiết của mình, bà cần gì phải uổng công làm người xấu đi ngăn lại. Nghĩ như vậy, Liễu ma ma lập tức báo với Diêu Cẩm Ngọc một câu rồi mang theo Bạch Hạc trở về Y Huyền viện.

Trong khi Diêu Cẩm Ngọc còn đang tiếp Tạ Thiếu Văn ở bên ngoài Y Huyền Viện, bên trong Cẩm Sắt đã chuẩn bị tươm tất ổn thỏa, một mặt được Vương ma ma đỡ đi ra ngoài, một mặt khẽ dặn dò bà: “Một lát nữa để Bạch Chỉ đi theo ta, ma ma đi tìm Tứ thiếu gia, nói như này như này…”

Vương ma ma nghe vậy tức thì ánh mắt sáng rực, cười nói: “Tiểu thư an tâm, Ngô thị độc ác như vậy, Tứ thiếu gia cũng không phải kẻ bỏ đi, để hai người họ cắn lẫn nhau cũng hợp với ý trời.”

Vừa nãy thừa dịp trang điểm, Cẩm Sắt đã tinh tế kể lại toàn bộ câu chuyện phát sinh tại hiệu thuốc của Trầm Ký cho Vương ma ma nghe, Vương ma ma hiện giờ chỉ hận không thể ăn thịt Ngô thị, uống máu Diêu Văn Mẫn.

Còn về chuyện Cẩm Sắt làm sao mà biết được âm mưu của Ngô thị, nàng chỉ nói ngày ấy khi Diêu Cẩm Ngọc đến thăm mình, trong lúc mơ mơ màng màng nghe chính mồm nàng ta nói ra, không nghĩ tới ông trời rủ lòng thương mà để nàng vừa vặn nghe hết, cho nên hôm nay mới bứt rứt không yên trong lòng mà cố gắng tỉnh lại.

Cẩm Sắt dù nói dối, nhưng lại phù hợp với việc nàng vừa tỉnh dậy đã tỏ thái độ khác biệt với đám người Ngô thị, hơn nữa việc nàng vội vội vàng vàng rời phủ cứu em trai là sự thực, thêm vào đó, hai ngày trước quả thật Diêu Cẩm Ngọc từng ở một mình trong phòng nàng, nàng ta nói chuyện gì cũng chỉ có Cẩm Sắt nằm ở trên giường mới nghe thấy rõ, vì vậy Vương ma ma không hề nghi ngờ chút nào, bà chỉ thầm cảm ơn ông trời có mắt, phù hộ cho Cẩm Sắt và Văn Thanh, giúp Cẩm Sắt nghe thấy lời kẻ ác, vì thế mới bảo vệ được tiểu thiếu gia khỏi bị kẻ xấu hãm hại.

Trong khi đó Cẩm Sắt ngồi kiệu mềm rời Y Huyền viện từ cửa ngách, vòng qua hai hành lang, đi qua cửa thùy hoa liền đến Kiều Tâm viện của Diêu Tam tiểu thư.

Ông nội Diêu Cẩm Ngọc tên Diêu Giang và ông nội Diêu Cẩm Sắt tên Diêu Hồng là anh em cùng một mẹ sinh ra, Diêu Giang vì là con trưởng nên kế thừa thương nghiệp của Diêu gia, còn Diêu Hồng tham gia thi cử, không ngờ Diêu Hồng vô cùng có khiếu đọc sách, thi một lần liền đỗ Trạng Nguyên, sau đó lấy vợ sinh con, dù chỉ có một đứa con nối dõi nhưng như thể đúng dịp sao Văn Khúc giáng trần*, tạo nên truyền thuyết hai cha con cùng đỗ Trạng Nguyên, vì thế khiến gia đình Diêu Hồng một bước trở thành danh gia của Đại Cẩm, không còn ai nhớ tới việc ông vốn xuất thân thương nhân nữa.

*Sao Văn Khúc: Là sao chủ về khoa danh nhưng khác biệt với Văn Xương. Văn Xương ưa theo đường chính để xuất thân. Văn Khúc có khuynh hướng dị lộ công danh. Văn Xương giỏi “nghệ”, Văn Khúc tinh thông “thuật”. Văn Xương sáng tác, Văn Khúc nghiên cứu. Văn Xương tinh thông văn tự từ chương, Văn Khúc nói giỏi thuyết giỏi. Văn Xương làm thơ làm văn hay, Văn Khúc phê bình sắc sảo.

Gia đình Diêu Hồng tiếng tăm vang lừng đến mức vượt qua cả dòng đích tôn chính thống là gia đình anh cả thương nhân Diêu Giang, đáng tiếc “ngày vui ngắn chẳng tày gang”, Diêu Hồng, Diêu Thành lần lượt qua đời, để lại một cậu con trai duy nhất là Diêu Văn Thanh, làm sao có thể so được với sự vẻ vang lẫy lừng năm đó.

Trong khi đó Diêu Giang có rất nhiều con trai nối dõi, tổng cộng sáu cậu con trai, chỉ tính riêng con cả và con thứ tư đã do Quách thị sinh ra, cũng chính là lão thái thái Diêu Quách Thị của Diêu phủ hiện giờ. Trưởng tử Diêu Lễ Hách là phụ thân của Diêu Cẩm Ngọc, còn Tứ lão gia Diêu Lễ Chính là phụ thân của Tam tiểu thư Diêu Cẩm Hồng.

Theo lẽ thường, con út thường được cưng chiều hơn con trưởng, Diêu phủ cũng không phải ngoại lệ, lão thái thái ngày thường rất thiên vị yêu chiều Tứ lão gia, không những thế bà còn tự mình cưới cháu gái đằng ngoại cho con trai làm vợ. Tam tiểu thư Diêu Cẩm Hồng “thuyền lên thì nước lên theo”, mồm miệng khéo léo ngọt như mía lùi, khuôn mặt cũng giống Tứ lão gia, vì thế càng được lão thái thái cưng chiều yêu thích.

Chính vì lẽ đó Kiều Tâm viện tuy là phòng ở của trưởng nữ phòng thứ tư, nhưng bày biện lung linh đẹp đẽ, quang cảnh như tranh, tuy không so được với Y Huyền viện cứ năm bước có một hành lang, mười bước lại có lầu các tao nhã, nhưng không kém chút nào so với Lạc Du viện của Đại tiểu thư Diêu Cẩm Ngọc.

Lại nói, Diêu phủ có ba vị tiểu thư, tuổi tác gần nhau, Nhị tiểu thư Diêu Cẩm Phương do chi thứ hai sinh ra, chỉ nhỏ hơn Diêu Cẩm Ngọc hai tháng, còn Diêu Cẩm Hồng so với Nhị tiểu thư lại nhỏ hơn ba tháng, sang năm ba vị tiểu thư đều đến tuổi cập kê, nhưng vì việc hôn nhân của Diêu Cẩm Ngọc lần lữa chưa được quyết định, vì vậy việc cấp bách trước mắt của Diêu phủ chính là quyết định chuyện hôn nhân cho các vị tiểu thư.