Ko thể buông tay

Có ai đó từng nói rằng điều khó khăn nhất trên đời ko phải là vượt qua khó khăn,ko phải là đau khổ cùng cực vì tổn thương,mà điều khó khăn nhất trong cuộc sống có lẽ là tha thứ hoặc từ bỏ.Với người đã gây cho bạn bao thương tổn,với người mà bạn vô cùng thù ghét,liệu có 1 ngày nào đó họ xuất hiện trước mặt bạn,nói lời xin lỗi.Thì bạn có đủ hay ko bao dung để tha thứ cho họ?Có đủ vị tha để xóa bỏ mọi thù ghét.Cũng giống như vậy trong tình yêu điều khó khắn nhất ko phải là yêu thương nhau có đủ hay ko?Mà chính là bạn có thể yêu người đó đến độ có thể buông tay để mong người đó hạnh phúc hay ko?

Tú hiện tại đang vắt óc ra suy nghĩ.Hắn cứ nghĩ sau 6 năm hắn thay đổi,trưởng thành hơn chín chắn hơn,nhưng cuối cùng vẫn chỉ là tên ngốc suy nghĩ theo cảm tính.Khi hắn thấy thất vọng thì hắn tự đưa ra quyết định mà giờ hắn đang hối hận.Vô cùng hối hận.

Ở phía bàn làm việc đối diện,Nhi đang chán nản ngồi vẽ lung tung trên tờ giấy trắng.Thật đúng là vô vị,cô tới làm thực tập cuối cùng hắn chẳng rao cho cô việc gì để làm.Ngoài dập ghim số liệu thành quyển,đi pha café cho hắn,dọn dẹp phòng nghỉ.Giờ cô y như cái tạp vụ chẳng học thêm được chút kinh nghiệm nào.Cuối cùng cô đến đây làm gì?Thế này chi bằng ở nhà quách cho xong.Nhi chán nản gục mặt vào bàn.Mới vừa rồi chơi cho mấy chị gái xinh xắn phòng thư ký 1 bài học,vô cùng hứng khởi và thoải mái thì lập tức tới giờ ăn trưa cô cảm giác được ông trời ko chỉ bất công mà còn quá sức chán ghét cô.Làm thế nào mà chỉ trong vòng có 20’ đồng hồ ngắn ngủi,mà cái tin tức con hồ ly dùng trăm phương ngàn kế,thậm trí còn ngồi hắn lên bàn dụ dỗ tổng giám đốc lại phát tán 1 cách chống mặt.Nhi thật sự đau cái đầu day thái dương.Đúng là cô có vẫy cái đuôi hồ ly cho họ xem.Nhưng mà ko ăn được đừng có đạp đổ thành tựa của người khác chứ.Người muốn ngồi lên bàn lại ko phải là cô.Là hắn kéo cô đặt lên đùi hắn.Chứ ko như ai kia cố tình ngã còn bị hắn 1 chân hất ra ngoài nhé.Đúng là đồ tác giả thiếu đạo đức nghề nghiệp.Làm ơn bịa chuyện cũng phải có tình người 1 chút.Đúng là tôi có tát nước lạnh thẳng vào mặt chị thật,cũng có cho chị 1 cú đấm gẫy mũi thật,cũng có phê bình gu thẩm mỹ của chị thật.Cũng có dùng hắn tát thẳng 1 cái vào mặt cho chị tỉnh ngộ thật.Nhưng có cần thiết phải độc ác mang tôi thành người thiếu hấp dẫn vậy ko?Mặc dù tôi chưa có người yêu thật,nhưng mà cũng ko thể sỉ nhục tôi phải đi hấp dẫn cái tên động vật đơn bào kia chứ?Nhờ có tin đồn của cô mà chỉ số thông minh của tôi tụt xuống còn có 1 chữ số.

Tú nhìn cô gục đầu xuống bàn,khóe môi hơi cong lên,đôi mắt nâu sáng lên dịu dàng,đặt tập tài liệu đang xem xuống bàn,hắn nhẹ nhàng hỏi.

“Có chuyện gì?”

Gương mặt cô vẫn gục trên bàn lơ đễnh liếc đôi mắt đen láy về phía hắn chán chường.

“Ko có gì!” giọng cô vô cùng chán nản nói.

Tú ko nói thêm gì,chỉ lặng lẽ trầm ngâm như cách đây cả tiếng anh vẫn làm.Hiện tại hắn nên làm gì?Bản thân hắn ko biết.Hắn đã từng nghĩ hắn hết hy vọng,nhưng mà hiện tại,hắn mới phát hiện dù hắn có hết hy vọng đi chăng nữa,nhưng bản thân hắn vẫn ko thể từ bỏ.Nụ hôn ngọt ngào của cô dường như lại gợi lên tất cả.Hắn nên làm gì?

Nhi vẫn gục mặt trên bàn,đôi mắt đen láy liếc sang phía đối diện.Cái tên động vật đơn bào ấy đang đói cơm hay sao mà ngồi thừ ra cả tiếng đồng hồ rồi?Ko đúng,trưa nay khi cô mang cơm lên cho hắn hắn ăn hết sạch mà.Lẽ nào ăn vậy vẫn đói?Ko.Ko thể nào.Cái tên ăn uống như mèo như hắn đâu bao giờ biết đói.Chẳng nhẽ.. đôi mắt đen của Nhi đột nhiên sáng lên,cô khẽ liếm môi gian xảo,cô ngồi hẳn người dậy hướng về phía hắn hỏi.

“Này!”

Tú bị giọng nói của cô kéo khỏi suy tư.Nghe được tiếng nói trong veo của cô làm cho tâm hồn hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp,cứ như có 1 dòng suối nhỏ chảy qua.Đầu óc trống rỗng của hắn như được lấp đầy bằng hạnh phúc,hắn ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô.

Nhi hơi nheo mắt lại.Đột nhiên hôm nay lại hiền dịu cười thấy ghê.Làm ơn đừng giơ cái mặt giả nhân nghĩa với tôi.Anh tưởng tôi ko biết bộ mặt thật của anh sao?Nhưng mặc kệ.

“Hỏi thật nhé.” Đôi mắt đen láy của Nhi ánh lên ánh sáng tươi tắn như vầng dương.Khóe miệng cong lên tươi tỉnh nhìn hắn,gương mặt vô cùng háo hức.

“Nói thử xem!” Tú hơi nhíu mày,đôi mắt nâu trong veo nhìn cô,khóe môi cong lên mỉm cười,hắn ngồi dựa vào ghế,một bàn tay mân mê khóe môi vô cùng chờ đợi xem cô sẽ nói điều gì.Trong đầu lại nhớ tới cảm giác của nụ hôn lúc nãy,tâm trạng tốt lại càng tốt.

“Anh đang đau đầu vì con gái hả?” đôi mắt đen của cô nheo lại ánh lên 1 tia sáng tinh quái,gương mặt như con tiểu quỉ vô cùng hiểu chuyện đang dụ dỗ người ta.

“Làm sao cô biết?” Tú nhướng mày mở mắt nhìn cô,người ko tự chủ lao về phía bàn.

“Tôi là chuyên gia mà!” Nhi tự đắc vênh mặt.

Tú khóe môi cong lên nhìn gương mặt kiêu kì của con khủng long mà thấy thật dễ thương muốn bật cười.Đôi mắt nâu của hắn sáng trong nhìn cô đầy kỳ vọng.Nếu em đã biết vậy anh cũng ko ngại hỏi.Tú hít vào 1 hơi thật sâu,đôi mắt nâu sáng ngời nhìn cô.

“Vậy cô thử nói xem tôi nên làm gì?” Tú vô cùng hào hứng chờ đợi.

Nhi hơi nghiêng nghiêng đầu,đôi mắt đen láy bắt đầu dao động,đôi môi hồng của cô hơi mím chặt.Bàn tay nhỏ bé của cô bắt đầu mân mê cằm như thể có 1 chòm râu vô hình,còn cô như lão tử đang trầm ngâm suy nghĩ đầu lắc qua bên nọ lại lắc qua bên kia.

Tú hơi nhíu mày,đôi mắt nâu chăm chú nhìn cô,ko kìm lòng được mà bật cười.Mỗi khi hắn ở bên cô đều như vậy,đôi khi những động tác vô thức trêu đùa của cô khiến cho anh vô cùng vui vẻ.Cho nên khi ở gần cô chưa bao giờ anh cảm thấy khó chịu,chưa bao giờ cảm thấy ko thoải mái.Ở cạnh cô tâm trạng luôn luôn tốt,dù đôi khi có tức giận tới mức cháy hết tóc,nhưng trong lòng lại ko phải vướng bận,ko phải suy nghĩ.Ko bao giờ cảm giác cô đơn.Trước đây dù cho hắn tự biết hắn có bao nhiêu người yêu,nhưng hắn chưa lúc nào hết nghi ngờ,những người con gái đó thích anh bởi vì gương mặt điển trai,hay bởi vì cái ví của anh có thể đáp ứng mọi nhu cầu của họ.Mỗi khi nghĩ tới đây hắn đều mỉa mai cười.Cái này còn cần phải hỏi,rõ ràng là cả 2.Nếu hắn ko có tiền liệu họ có nghĩ tới hắn có muốn tranh giành hắn.Sự thật hiển nhiên ở trước mặt,với cái thế giới mà đồng tiền là tiên là phật như thế này,cho nên chỉ cần hắn có tiền,ko gì ko thể có.Nhất là bạn gái.Cho tới khi hắn gặp 1 con nhỏ vô cùng kì quái.Cô ta hoàn toàn ko để ý tới những việc hắn làm.Thứ đắt tiền cô ta coi là đồ chơi cho con nít,điều lãng mạn thì cô ta xem là đòn tấn công,quà tặng thì cô ta xem là vũ khí sinh học,nịnh hót cô ta xem như hắn đang dùng sóng âm tấn công,xin lỗi cô ta xem hắn là biến thái.Hắn lần đầu tiên gặp phải loại con gái như vậy.Tiền cô ta ko màng,sắc cô ta ko lấy.Làm cho hắn mãi ko biết hắn nên làm gì.Nhưng tới cuối cùng cô ta lại chạy tới mượn tiền mà nhận lời yêu hắn.Quả thật làm cho hắn có 1 chút thất vọng,thì ra cô ta cũng chỉ vì tiền mà tới thôi.Nhưng như vậy cũng dễ sử lý.Nhưng khi họ bắt đầu hẹn hò thì hắn lại hoàn toàn quên mất lý do vì sao cô đến với hắn.Cô ko giống với những cô gái hắn từng kết giao,mặc cho cái bản hợp đồng cô đã viết cô vẫn có thể làm cho hắn tức đến nghẹn cổ,hay mỗi khi cô ta giả vờ cười để chơi cho hắn 1 vố.Mặc dù hắn tức tối đến muốn nổ tung cái đầu,nhưng mà hắn lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.Hắn có thể tức giận khi hắn thấy tức giận có thể cười lúc hắn vui vẻ.Chứ ko như với những cô người yêu khác của hắn,dù đôi khi họ rất phiền phức,nhưng hắn vẫn phải giữ bộ mặt lạnh nhạt cười.Cho nên ko rõ từ lúc nào ban đầu chỉ là vì hắn được giáo dục tốt ko muốn thể hiện hắn đang ngán tới đến tận cổ,miễn cưỡng nở 1 nụ cười nhàm chán với họ.Cho nên ko rõ từ lúc nào hắn trở thành người chỉ có thể cười nhạt.Với những cô gái ấy nụ cười của hắn lúc nào cũng chỉ là 1 phép xã giao nhàm chán của hắn.Nhưng khi ở cạnh cô,hắn ko phải im lặng mà chịu đựng,ko bao giờ phải giả vờ lạnh lùng khó chịu.Bởi có muốn tỏ ra có gia giáo,điềm đạm với cô là vô hiệu.Ban đầu là tức giận đến bốc hỏa,sau đó hắn mới phát hiện từ lúc nào hắn có thể thoải mái phát tiết,thoải mái cười,thoải mái giận.Đến lúc hắn phát hiện điều này thì hắn đã ko muốn rời xa cô nữa rồi.

Nhi vô cùng nghiêm túc mân mê chòm râu tưởng tượng,cô cong môi vô cùng trầm ngâm suy nghĩ.Đôi mắt đen láy nheo lại nhìn cái tên ở đối diện đôi lúc lại gật gù ra chiều thông linh như người lên đồng.Tú nhìn dáng điệu nghiêng ngả của cô,lại ko thể nhịn được mà bật cười.

“Em định nghĩ đến bao giờ?” hắn vừa cười vừa hỏi.

“Thật ra nghĩ ra cách rồi!” Nhi vẫn tiếp tục mân mê chòm râu đôi mắt đen ánh lên 1 tia quỉ quyệt.

“Nói thử xem!” Tú nhìn cô nhướng mày,con mắt nâu sáng lên tia kì quái,đôi môi mỏng cong lên vui vẻ nhìn cô.

“Rất đơn giản.” Nhi vô cùng tự đắc nói,gương mặt xinh xắn hơi vênh lên vô cùng đắc trí.Đôi môi hồng xinh xắn của cô cong lên để lộ chiếc răng khênh.

“Nói với cô gái đang làm phiền anh,tôi là gay.Mọi chuyện sẽ được giải quyết.” vô cùng thoải mái cô nói chắc như đinh đóng cột.Tuy rằng xã hội rất tiên tiến,nhưng ở Việt Nam chưa có nhiều Hủ nữ,ít nhất đến giờ cô chưa gặp.Sắc nữ thì vô số.Cho nên chỉ cần biến một chàng đẹp trai,thành 1 chàng đồng tính đẹp trai,dĩ nhiên họ chẳng thắp hương vái phật mà chạy ko cần mang lễ về nhà ư?

Tú hiện tại lại thấy đau đầu.Vô cùng đau đầu.Quả nhiên là con khủng long,khả năng phá hoại cao,mà khả năng hủy diệt cũng khủng.Tại sao anh lại có thể chờ mong cái người con gái đến từ sao Thổ này hiểu được vấn đề của hành tinh trái đất chứ?Còn nói em là chuyên gia,khủng long ngu ngốc,em là chuyên gia phá hoại cảm xúc thì đúng hơn.Thật ra thì là tại anh đang kì vọng quá nhiều,thật là ngu ngốc.Làm sao có chuyện cô lại có thể biết được tình cảm của hắn. Nếu cô có thể biết được thì có lẽ họ ko cần có 6 năm.Hoặc là cô ta biết nhưng lại vờ như ko biết.Đột nhiên Tú cảm giác mơ hồ đau lòng.Có khả năng hay ko?

Còn đang mơ hồ nghi hoặc,đột nhiên đôi mắt nâu của hắn chạm vào 1 đôi mắt đen.Gần.Rất gần.Cứ như họ chỉ cách nhau có vài centimet.Vài centimet?

Tú trợn tròn mắt,theo phản ứng hơi lùi cổ lại ra sau.Từ lúc nào mà con khủng long đáng lý đang ngồi ở bàn làm việc của cô lại xuất hiện ngay trước mặt hắn?

Nhi hơi nhíu mày,đôi mắt đen to tròn mở lớn ngây thơ nhìn hắn.Nhìn gương mặt điển trai của hắn đang ngơ ngác thật đúng là vô cùng thú vị.Trông cứ y như con khỉ con ngơ ngác nhìn người ta hoảng loạn.Đúng là rất thú vị nha!

Tú nhướng mày nhìn cô,hai tay đang chống cằm trên mặt bàn,cả người gập xuống như 1 chiếc bumorang dựa hắn vào bàn làm việc của hắn.Gương mặt tươi tỉnh của cô tiến sát lại phía hắn.Đôi mắt đen cứ nhìn hắn phát sáng,phát sáng như đèn chớp máy bay giữa bầu trời.Hắn cảm giác cả người da gà đều nổi lên,vô cùng cảnh giác hắn hỏi.

“Cô đến từ lúc nào thế?” đôi mắt nâu hoảng loạn nhìn cô.

Nhi nhìn thấy bóng mình trong con ngươi trong veo của hắn,vô cùng thích thú nhìn chính gương mặt của mình đang tươi cười,giống như người ta soi gương.Càng nhìn càng thấy lý thú. Đôi mắt đen láy của cô hơi nheo lại làm vệt sáng trong mắt cô lại càng rõ ràng,con ngươi đen láy óng ánh như viên ngọc trai đen.Đôi môi hồng đào của cô đỏ mọng như trái anh đào ngon ngọt,vừa bóng lưỡng vừa thơm mát đầy hương vị.Chiếc mũi nhỏ thẳng thắn trên gương mặt trắng trẻo của cô càng làm tôn lên đôi mắt đen láy của cô.Gương mặt xinh xắn của cô tươi cười vô cùng quyến rũ chăm chú nhìn hắn.

Trước gương mặt xinh xắn của con khủng long,Tú chỉ có thể nuốt nước bọt.Trái tim cứ phập phồng,phập phồng lo lắng làm cho hắn hơi thở cũng ko thông.

“Nhìn gì?” Tú lo lắng nhìn cô hỏi.

“Này T3!” Nhi nheo đôi mắt đen láy lại mỉm cười,khéo miệng xinh xắn hơi mím lại cong cong.

“Chuyện gì?” hắn nuốt nước bọt khan 1 tiếng mới dám hỏi.

“Anh có thể cho tôi biết ..” gương mặt cô càng lúc càng gần.Tú cảm giác hơi thở của mình càng lúc càng nặng.Cổ họng hắn mỗi lúc 1 khô,trái tim hắn mỗi giây 1 loạn.Cô càng gần thì hắn lại càng hoảng loạn,hắn lại càng ko dám nhìn cô,hắn tự động lùi người lại,càng lúc càng dựa sâu vào ghế.Đến khi cảm giác được tấm lưng của mình dựa sát vào lớp da thật mát lạnh của chiếc ghế dựa,hắn cảm giác mình rõ ràng bị dồn vào đường cùng.Hắn lo lắng chỉ còn biết toát mồ hôi lạnh chờ đợi kết cục.

“.. bí quyết cưa gái của anh là gì ko?”

Tú bắt đầu bình tĩnh lại,đôi mắt nâu trầm xuống,cặp lông mày dày rậm bắt đầu nhíu lại,đầu óc minh mẫn của hắn sau kì nghỉ mát đã trở lại với năng lực vô cùng hùng hậu.

“Em hỏi cái gì?”

Nhi vừa thản nhiên rút chiếc bút bi hắn để trên bàn,lại thuận tiện rút 1 tờ giấy trắng gần đó thản nhiên trả lời.

“Bí quyết cưa gái của anh là gì?” vừa nói vừa đặt tay vào vị trí sẵn sàng động thủ ghi lại.

Tú nhướng mày nhìn cái thể tôm luộc,người gập cong,mông chổng lên trời đang đứng trước bàn làm việc của hắn.Khủng long này,mặc dù mông em rất nhọn,mặc dù ngực em ko lớn,mặc dù cái mặt khủng long của em chẳng có tí mĩ phẩm nào cũng ko có tẹo thẩm mĩ nào.Nhưng mà.. em cứ chổng mông lên thế anh có muốn ko nghĩ cũng ko được.

Anh chán nản lấy tay day day thái dương.Mặc dù cô mặc áo sơ mi rất dày,nhưng ko có nghĩa cái thói quen mặc đồ lót sẫm màu của cô ko làm cô bại lộ.Mặc dù cô mặc áo sơ mi chỉ hở có 1 cúc ko cài,nhưng khi cô cúi người xuống hắn vẫn có thể nhìn thấy cổ của cô.Và tiếp theo đó hắn tự giấc phát triển thêm thị trường ra 1 diện tích rộng hơn 1 chút.Cái này ko thể trách ai nhé. Là cô tự động đến bầy giáng mà.

“Kéo ghế ngồi xuồng đi!” hắn lạnh nhạt nói,mắt vẫn ko thể nhìn thẳng.

Nhi thản nhiên kéo đại 1 chiếc ghế ngồi xuống,lại tiếp tục như cô học sinh chỉ đợi trò thầy giáo tôn kính giảng bài là lập tức cất bút.T3,anh phải thấy tự hào chứ.Trước đây tôi đi học cũng ko có hứng thú ghi chép như bây giờ đâu.Lời lẽ được tôi ghi lại toàn là lời vàng có thể ghi vào biên niên sử đấy.Bất quá lời nói của anh cũng chỉ để cho cái tên nhút nhát kia đọc thôi.Tuy rằng kĩ thuật cưa gái của anh vô cùng nghèo nàn,nhưng biết làm sao được,dù sao có còn hơn ko.Thà có con ngựa què còn hơn ko có ngựa.Dù kĩ thuật của anh dở đến đâu nhưng cứ hơn cái tên thiếu kinh nghiệm ấy là được rồi.

Đợi khi cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế rồi,Tú mới có thể thở ra 1 chút quay gương mặt sang nhìn cô.Hắn hơi nhướng mày dò sát.Hiện tại gương mặt cô đang nhìn thẳng,lưng ngồi thẳng thắn,2 tay ngoan ngoãn đặt lên bàn,khóe miệng hơi mỉm cười ngoan đạo,đôi mắt mở to.Cái này.. Sao giống tư thế ngồi đúng cách của học sinh tiểu học thế?Hiếm thấy nha.Bình thường ngồi làm việc,cô ko vắt chân nọ thì cũng vắt chân kia.Đầu 1 chốc lại nghiêng trái,nghiêng phải.Có khi chán quá gục mặt đập đầu cái cốp xuống bàn.Làm cho hắn thật là tức,đáng lẽ hắn nên mua cái bàn nào rẻ tiền,bên trong toàn gỗ mục,như thế cô đập đầu mới ko sợ đâu.

“Hỏi cách cưa gái làm gì?”

“Thì anh cứ nói đi xem nào!” lằng nhằng quá ông nội.Cuối cùng là có muốn share hay ko đây?Nếu ko share tôi còn đi hỏi người khác.Tốn thời gian quá!!

Nhìn gương mặt đang vô cùng bất bình của cô Tú thật muốn cười nhưng lại ko thể cười.Cuối cùng đành hắn giọng.

“Đối tượng là người thế nào?Tính cách,thói quen,dạng người?” hắn đan 2 bàn tay vào nhau dựa vào thành ghế nhìn cô.

Nhi mở tròn mắt nhìn hắn,ko thể kìm lòng thốt ra “Anh hợp làm bác sĩ tâm lý đấy!”

“Tập trung chuyên môn!” hắn cắn răng nói.Ko phải tại em hỏi anh phải đi làm mấy chuyện dỗi hơi này sao?

“Được rồi được rồi tập trung!” Nhi lè lưỡi cười nói. “Nữ cao khoảng 1m6,thân hình mảnh mai.Tính cách có vẻ nhu nhược,nữ tính,hiền dịu.Nói chung là phụ nữ điểm hình của gia đình. Chưa thấy cãi nhau bao giờ,cũng chưa bao giờ chửi bậy.Hiền lương thục đức,là động vật đã từng xuất hiện ở vài thập niên trước.” cô nheo mắt lại bắt đầu suy xét.

“Thật vô vị!” Tú nghe xong chỉ có đúng 1 câu nhận xét.

Nhi lập tức quay sang nhìn hắn vẻ thù hằn.Con mắt đen chỉ mở có 1 nửa của cô nhìn hắn từ đầu xuống chân,lại nhìn từ chân lên đầu.Nhưng vướng cái bàn nên cô chỉ có thể nhìn được tới bụng hắn.

“Sao?”

“Chính vì suy nghĩ như vậy nên anh mới chọn mấy cô người yêu như trước đúng ko?” Nhi vừa nói vừa lắc đầu vẻ vô cùng thương tiếc.Phải rồi người ta là gái nhà lành,hiền lương thục đức.Làm sao bằng mấy cô bạn gái xinh như hoa,tính cách như hàng tôm hàng tép nhà anh được.Cũng ko hiểu trong cái đầu của cái kẻ đi mỹ nhà anh có cái gì.Động vật quí hiếm thì ko thích,lại thích hàng dởm dùng vài lần rồi vứt.

“Sao?Ghen tị à?” Tú nhoài người về phía cô,đôi mắt nâu ánh lên 1 tia thích thú,đôi môi mỏng cong lên.Gương mặt của hắn tiến lại chỉ cách mặt cô chừng 5 cm,từ khoảng cách này hắn có thể thấy rõ cả hơi thở của cô.Từng cử động của con ngươi đen láy linh hoạt,tóc mái che phủ một bên lông mày nhưng vẫn có thể nhìn thấy cô đang nhướng mày khinh thường.Đôi môi đỏ hồng hơi mở để lộ chiếc lưỡi hồng hồng ẩm ướt trong miệng.

Nhi nhíu mày nhìn hắn,rồi lắc đầu vô cùng thương tiếc.Khóe miệng phút chốc méo xẹo vẻ hoàn toàn ko quan tâm.Dĩ nhiên là ghen tị rồi.Ghen tị chết đi được với cái kiểu suy nghĩ thiếu logic của nhà anh.Ghen tị cái kiểu sống của anh chết đi được.Nợ phong lưu toàn là tôi phải xử lý,nếu như tôi cũng có thể có người xử lý nợ tình cảm cho mình,chắc chắn tôi sẽ mỗi ngày đổi 1 gã.Càng nghĩ cô càng thấy bực bội.Tại sao đám con gái vây quanh hắn lại toàn tìm cô hỏi tội nhỉ?Họ bảo cô ko xứng với hắn.Thì phải rồi.Hắn ta làm sao đủ tư cách làm bạn trai cô.Nhìn thấy ko xứng,còn đi tìm tôi làm gì?Đôi khi thật đáng thương cho những gương mặt xinh đẹp nhưng cấu tạo cơ thể ko hoàn chỉnh,thiếu ngay đại não.Thế nên người ta vẫn nói ông trời vô cùng công bằng,được cái nọ phải mất cái kia.

Nhưng trái với suy nghĩ chán ko buồn nói của cô,Tú lại nghĩ theo hướng ngược lại.Trong trái tim đang phập phồng của hắn tràn ngập cảm giác yêu thương.Hắn cảm giác vô cùng vui vẻ nhìn bộ mặt dễ thương của cô,tự cho sự ghen tị của cô là chút hy vọng cho bản thân mình.Đôi khi hắn cảm giác như mình đang mơ vậy,được ở cạnh cô giống như xưa.Mỗi ngày đều có thể nói chuyện,thi thoảng có thể lợi dụng cô sơ hở mà đụng chạm 1 chút.Hắn thừa nhận hắn có ý đồ,nhưng cái này ko thể trách một mình hắn.Ai bảo rằng từ 6 năm trước cô đã trộm mất trái tim hắn,trong 6 năm qua ko ngừng quấy rầy hắn.

Nhi nhìn vào cái gương mặt đang cười tươi như hoa của hắn,cả người nổi da gà.Bởi vì cô rất dị ứng với hoa.Cho nên hoàn toàn ko cần suy nghĩ,cô cầm lấy tờ giấy với cái bút,đứng thẳng người bỏ lại cái gã hâm dở ko biết thưởng thức nghệ thuật ngồi cười 1 mình.

“Ko muốn hỏi nữa à?” hắn vội giữ cô lại nói.

“Có trả lời đâu mà hỏi!” cô nhìn hắn chán chường lại đảo mắt đến tay hắn đang túm cô,đôi mắt đen láy như muốn bảo buông ra đê!

“Ngồi xuống đi anh trả lời!” giọng nói của hắn có chút dụ dỗ.

Nhi lườm hắn 1 cái rồi cũng ngồi xuống ghế,lại tiếp tục tư thế cầu tiến của mình,đặt bút lên tờ giấy chờ đợi.Nhưng lại hoàn toàn chả nghe thấy bất cứ âm thanh nào,cô ngẩng mặt lên nhìn gã,đôi mắt đen láy sáng long lanh ngờ vực.

Tú bị kéo ra khỏi mê hoặc lập tức quay lên nhìn cô.Cố gắng trấn tĩnh lại bản thân mình,Tú hít vào 1 hơi rồi thở ra.Nghiêm túc,dù vấn đề của cô ấy có vô nghĩa thế nào thì cũng phải nghiêm túc.

“Với những người như em nói,muốn tiếp cận họ vô cùng đơn giản!” hắn nói giọng thản nhiên của người đầy kinh nghiệm.

“Ví dụ?” Nhi mở đôi mắt đen láy tràn ngập tò mò nhìn hắn.

“Giả vờ như va vào người cô ta rồi xin lỗi,tiếp theo làm quen!”

“Nhàm chán!” thản nhiên.

“Đi dạo ở gần nhà cô ta làm vẻ hàng xóm tình cờ gặp gỡ!”

“Cũ kỹ!” thờ ơ chống cằm.

“Bám theo cô ta cả ngày để gây sự chú ý!”

“Biến thái!” mở tròn mắt khinh bỉ.

“Chờ trước cửa cơ quan hoặc lên tận phòng làm việc tặng hoa!”

Im lặng đập đầu cái rầm xuống bàn.Tú mở tròn mắt nhìn Nhi.Khủng long khó tính,cách của anh toàn là thần pháp em lại coi ko ra gì.

“Cái gì mà toàn cách hay?Anh xem lại đi mấy cách đó xuất hiện từ hồi có chuyện cổ tích rồi.Chẳng có gì mới mẻ hết!Này động vật đơn bào bao lâu rồi anh ko đọc tiểu thuyết tình cảm hả?” mấy cái cách cổ xưa như trái đất mà cũng có thể nói ra,với mấy cách ấy có là khủng long tiền sử cũng ko đổ.Cứ tưởng hắn đi nước ngoài thì mở mang kiến thức,hóa ra cái kho tàng của hắn cũng ko rộng ra là bao.Trước đây thế nào thì giờ vẫn thế.Thảo nào trước đây cô lại thấy hắn nhàm chán như vậy.

“Này khủng long,cách của anh cổ thật em thấy nhàm chán,biến thái.Nhưng người khác chưa chắc đã thấy thê đâu!” hắn nhướng mày.Ko có đứa con gái nào như em,khôn ngoan tinh quái như con trai.Cô ta lại là gái nhà lành,làm mấy chuyện kia đảm bảo cô ta sẽ đổ.

Nhi hơi nhướng mày nhìn hắn.Não bộ bắt đầu suy nghĩ.Não trái gật gù,bắt đầu ngồi lách cách.Sau 1 hồi tính toán,não trái gật gù. “Hắn nói ko phải ko có lý.Dù sao cô ta cũng khá ngây thơ,con gái ai chả thích lãng mạn.Chúng ta quên 1 điều cô ta rất nữ tính.Suy ra tỉ lệ thành công là 70%.” Sau đó não trái gật gù.Não phải ko kém cạnh tiếp tục đưa ra ý kiến “Loại tiểu thuyết tình yêu bây giờ ko phải vẫn theo mô típ công chúa hoàng tử sao?Cô ta thì đích thị công chúa rồi.Mà công chúa trong phim ko phải suốt ngày như súy vân hát hát hò hò,thơ thơ thẩn thẩn,nhặt lá đá ống bơ trong rừng là gì.Giờ ko có rừng,giả vờ hoàng tử tình cờ gặp gỡ đảm bảo cô ta sẽ mắc lưới!”,tiếp sau não phải bắt đầu mơ màng tưởng tượng ra cảnh 2 người ôm chầm lấy nhau hôn môi.Tiếp theo là dùng chữ The end.

Nhi suy xét kỹ càng thấy hắn nói có vẻ ko sai.Dù sao kinh nghiệm yêu đương của hắn so với cô là đại dương so với sông Tô Lịch.Cho nên cứ nên tin hắn thì tốt hơn.Hơn nữa từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nói điều gì khiến cô bất lợi cả.Nhi gật gù viết những điều hắn nói vào tờ giấy,lại quay lên nhìn hắn lém lỉnh.

“Còn kế gì hay ko?”

“Tỏ tình bằng nhà cao tầng!” hắn vân ve môi nói.

“Phim Hongkong!” cô nhíu mày.

“Thắp nến trên bãi biển tỏ tình!” hắn ghé sát gương mặt lại gần cô đôi mắt nâu sáng lấp lánh.

Nhi há hốc miệng,đôi mắt đen láy long lanh 1 ánh nhìn vô cùng hoang tưởng nhìn hắn.Đây là Hà Nội,ông nội của tôi.Anh nghĩ thế nào mà tìm ra bãi biển giữa lòng Hà Nội hả?Có cần tìm bản đồ cho ông xem ko?

Tú nhìn gương mặt của cô trong trái tim đã yêu lại càng bị ngây ngất.Hắn phát giác ko phải hắn chỉ yêu mỗi khi cô giận dỗi hay cô cười,ngay cả 1 ánh mắt kì thị của cô hắn cũng thích.Khóe miệng cong lên,hắn nhìn cô ngán ngẩm chống tay vào cằm mân mê cây bút trên giấy.Đôi mắt nâu sáng lấp lánh dừng ở đôi môi đỏ của cô,giống như mặt hồ bị ném xuống 1 viên đá lập tức gợn sóng.Đôi mắt hắn lấp lánh ánh cười,khóe môi hơi cong lên.

Nhi chán chường chống cằm ko buồn nhìn cái tên lãng xẹt kia.Thật ko ngờ hắn cũng có đầu óc bệnh hoạn lãng “mạng” như vậy,nhưng đúng là dễ có ngày mất mạng với hắn.Đôi mắt đen láy vô thứ đuổi theo ngòi chiếc bút cô đang cầm trên tay,giống như vô hình vẽ lên giấy.Phải mất 1 lúc sau cô mới nghe hắn nói 1 câu.

“Hát 1 bài hát tỏ tình trong sinh nhật thì thế nào?”

Đôi mắt đen của cô lập tức mở to,cô nghe rõ ràng 1 tiếng tích cùng với cảm giác co rút trong lồng ngực.Cô ngẩng đôi mắt đen láy lên nhìn hắn,khóe môi hồng hơi mở ra ngơ ngác.Trong đầu đột nhiên hoàn toàn ko nghĩ được điều gì,chỉ nghe rõ trái tim cô đang phát bệnh ko rõ lý do mà đánh trống khua chiêng như đang tập trận.

Hắn ko nói lời nào chỉ chăm chú nhìn vào gương mặt của cô mỉm cười,trong đáy mắt sáng lên lấp lánh,giống như có 1 vầng dương rạng rỡ chiếu vào.Trong trái tim hiện tại như quay lại 6 năm trước,một sinh nhật mà hắn ko bao giờ quên được,cũng ko bao giờ muốn quên.Một sinh nhật hắn thích nhất.Nhớ bài hát cô đã hát,nhớ gương mặt xinh xắn của cô trong bộ váy thướt tha,nhớ đôi môi mềm của cô ngọt hơn mọi thứ trên đời,nhớ lần đầu tiên hắn ko phải lén lút chờ cô ngủ mới có thể hôn cô.Nhớ sự dè dặt ngây ngốc của cô khi hắn hôn thật sâu,lúc đó hắn thật sự đã rất vui.Vì xem ra con khủng long ko có chút kinh nghiệm nào hết.Dù trước đó cô có nói ko phải nụ hôn đầu nhưng hắn hoàn toàn ko tin.

Nhi ngẩn ngơ nhìn hắn,lại nghe lồng ngực mình tràn ngập tê dại.Đôi mắt đen láy của cô hơi xao động,lời nói của hắn cứ như một hòn đá ném thẳng vào mặt nước đang lặng sóng trong tim của cô,làm cho phút chốc mặt hồ gợn sóng.Cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh,cô dựa mặt vào bàn tay của mình,đôi môi cong lên nói vẻ tầm thường.

“Việc ấy ko phải ai cũng làm được.” Nhất là với cái tên nhút nhát ấy,bảo hắn đi bắt chuyện trước khác nào bảo hắn đi tự tử.

Tú mỉm cười nhìn cái bộ mặt thờ ơ của cô.Chắc chắn trong 1 khắc cô đã giật mình,cũng ngơ ngác nhìn hắn.Gương mặt hắn trầm xuống nhìn cô vui vẻ,khóe môi cong lên thích thú, lại nghe trái tim hắn tràn ngập 1 sự ấm áp ko thể gọi tên. Hắn từ từ giơ bàn tay của mình ra. Nhi vẫn bất động nhìn hắn. Hắn như được tiếp thêm can đảm, rất chậm rất chậm từ từ chạm vào đôi má mềm mại của cô. Khi đầu ngón tay hắn dừng lại trên làn da mềm mại ấy, một cảm giác ấm nóng từ đầu ngón tay truyền thẳng tới tim hắn, tựa như 1 dòng điện kích thích trái tim hắn đập hổn hển, thổn thức.

Nhi cảm thấy cả người mình cứng đờ lại. Bàn tay hắn đặt lên má cô làm cho cô cảm thấy cả người đông cứng lại. Trái tim khỏe mạnh của cô thì hình như vừa được đổ 1 lượng máu mỡ rất lớn làm cho nó đập thình thịch liên hồi. Nhi thầm nói với mình, phải bình tĩnh. Phải bình tĩnh. Cô mở to đôi mắt đen láy nhìn vào người con trai ngồi ở đó. Hình như thời gian lại chậm rãi quay ngược lại, giống như vào 1 lúc nào đó, hắn cũng như vậy. Nhẹ nhàng chạm vào má cô với đôi mắt nâu ấm áp giống như màu chocolate, làm cho cô đôi khi cảm thấy rất lạ lùng. Bởi vì cô ko còn sức phản kháng, cũng ko có ý định phản kháng. Một cảm giác vô cùng ấm áp lại quen thuộc. Giống như khi cô với hắn còn ở cạnh nhau, những khi họ vừa cãi vã rồi cô lại có thể thản nhiên dựa vào vai hắn mà ngủ, hay đôi lúc ngay sau 1 cuộc tranh luận, hắn vẫn có thể bình thản nắm tay cô đi ăn, hoặc có đôi khi cảm thấy mệt mỏi cô sẽ dựa vào mà nhắm mắt lại. Có đôi khi cô thừa nhận những thân mật của hắn giống như là điều đương nhiên.

Bàn tay của tú khẽ run rẩy, nhẹ nhàng áp vào má cô giống như sợ mình quá mạnh tay. Hay sợ rằng chỉ cần mình cử động có thể cô ấy sẽ biến mất. Đôi mắt nâu của hắn dao động, đồng tử trở nên ướt át long lánh. Hắn từ từ nhoài người qua bàn, hơi thở của hắn trở nên chậm chạp. Tú có thể cảm nhận rõ từng rung động của mình mạnh rất mạnh. Nhưng hắn muốn chạm vào cô, muốn thử chứng tỏ cho cô hiểu hắn đối với cô.

Bờ môi của hắn rất gần, rất gần. Chỉ còn trong gang tấc nữa thôi và cô vẫn ngồi yên ở đó ngây ngô mà nhìn hắn. Khi chỉ còn cách gương mặt cô 5cm hắn dừng lại, cảm giác toàn bộ cơ thể đều nóng ran bởi sự hồi hộp khó diễn tả thành lời. Hắn có thể nhìn rõ hơn đôi mắt đen láy của cô đang chăm chú nhìn hắn, đôi môi cô đang rất gần khiến hơi thở của cô như làn gió nhẹ vỗ về trên mặt hắn. Tú mấp máy môi vừa định nói điều gì thì đột nhiên cửa phòng bật mở.

“Anh!” một giọng nói vô cùng thoải mái vang lên.

Tú quay đầu nhìn về phía cánh cửa,Nhi cũng tò mò mà quay cổ lên nhìn.Chỉ thấy đứng trước cửa là 1 tên con trai gương mặt tươi cười,hai tay vẫy vẫy vô cùng vui vẻ nhìn họ.Nhi ngán ngẩm ko nhìn thêm phút nào lại tiếp tục chống cằm di di cây bút.Tú cũng thở ra 1 cái chán nản vì bị quấy rầy.Thành hơi phật ý gương mặt xị xuống nhìn biểu cảm của 2 con người đang ngồi trên bàn,cứ như đang đuổi khách.Nhưng cũng mặc kệ tươi cười tiến vào.

“Đến làm gì?” Tú thờ ơ hỏi.

Nhi lẳng lặng cầm tờ giấy với cái bút đứng dậy khỏi ghế,hoàn toàn ko thèm để tâm tới 2 người đang nói chuyện.Thành đôi mắt nhìn theo cô lạnh lùng đi về bàn mình,khóe môi hơi giương lên.

“Anh,chuyện em nói với anh qua điện thoại thế nào?” gương mặt tươi cười của Thành lấp lánh,giọng nói nhỏ chỉ đủ để Tú nghe thấy.

Gương mặt của Tú vẫn lạnh băng ko chút biểu tình,đôi mắt nâu lại lơ đễnh lướt qua người đối diện mà tập trung nhìn cô.Trong trái tim lại vô cùng khó chịu.Chuyện đó..

“Chuyện này..” Tú hơi nhíu mày ngập ngừng muốn nói.

“Em biết rồi.Ngay bây giờ được ko?” Thành thản nhiên vui vẻ.

“Trưa nay?” Tú nhíu mày nhìn Thành.Còn chưa kịp định thần nói gì.

“Trưa nay cả 3 người chúng ta đi ăn cơm thế nào?” Thành chuyển giọng nói thấp thành tông cao,cố ý nói cho Nhi có thể nghe thấy.

Nhi hơi nhíu mày khó hiểu quay đầu lên nhìn phía đối diện.Sao lại cả 3 chúng ta?Đừng nói tính cả cô nhé.Đôi mắt đen láy lập tức quay sang Tú dò xét.

Thành quay về phía Tú như chờ đợi điều gì.Tú thở ra 1 cái chán nản khó nhọc gật đầu.Hiện tại trong căn phòng có 2 biểu hiện vô cùng trái chiều.Một cô gái hiện tại đang há hốc miệng,mắt mở lớn đáy mắt lộ ra 1 tia sáng yếu ớt như mặt trời lúc hoàng hôn.Còn lại 1 người con trai đang vô cùng thoải mái cười tít mắt.Tú chỉ có thể day day thái dương,mở đôi mắt nâu ủ rũ nhìn cô như xin lỗi.Bản thân hắn ko muốn 1 chút nào đâu nhé.

Tại 1 nhà hàng sang trọng,tại 1 chiếc bàn xinh xắn có 3 con người đang tiến vào nhập tiệc.Mặc cho ko khí nhà hàng có tốt đến đâu,mặc cho 2 người con trai trước mặt vô cùng tuấn tú làm cho mọi người gần đó đều phải ngước nhìn,mặc cho thái độ phục vụ của nhân viên nhà hàng vô cùng tốt,nhưng Nhi vẫn cảm thấy bữa ăn này vô cùng khó nuốt.Tại sao ư?Lý do to đùng đang hiện ra ngay trước mặt cô đây này.

“Cô thích ăn gì?Hải sản có được ko?Hay là thịt cừu?Hay bò bít tết?Hay là ..” Thành liên tục ở bên cạnh lải nhải.

Nhi chỉ có thể cắn răng mặt cúi đầu vào thực đơn.Toàn tiếng Pháp.Thật đáng chết.Vẫn biết là nhà hàng Pháp nhưng mà tại sao tiếng Pháp thì chữ to,còn tiếng việt thì nhỏ như mắt muỗi thế này?Nhìn mà muốn đau cả mắt.

“Món khai vị là cá hồi ngâm dầu thế nào?” Thành vui vẻ hỏi cô.

Tú ở bên cạnh nhìn cô vùi đầu vào thực đơn chỉ có thể cười.Hắn rõ hơn ai hết cô một chữ trên tờ menu cũng ko vào đầu.Chắc chắn hiện tại cô đang có mở trừng mắt mà đọc bảng tiếng Việt.

“Cô ấy ko thích ăn cá.Món khai vị cho cô ấy sa lát thập cẩm đi.Món chính thích ăn gan ngỗng hay bò bít tết hay thịt cừu hay tôm hùm?” Tú lơ đễnh vừa nhìn thực đơn vừa hỏi.

“Cái nào dễ ăn hơn?” Nhi cuối cùng đã hạ tờ thực đơn xuống hơi nhoài người về phía Tú,đôi mắt đen lấp lánh trĩu xuống hỏi.

“Vậy lần này ăn thử gan ngỗng đi thế nào?” Tú nhướng mày nói với cô.Lần trước cô chọn tôm hùm,lần này tẩm bổ cô 1 chút.Dù sao cô cũng quá gầy.

“Vậy cũng được!” Nhi gấp lại thực đơn mỉm cười thư giãn.Tại sao mấy người nhà giàu cứ thích phải vào nhà hàng cao cấp.Nhìn quyển thực đơn bìa da với chữ mạ vàng bóng loáng cũng đủ làm cô đau đầu.

“Món tráng miệng thích ăn bánh ngọt hay gì nào?” Tú lại giở thực đơn tiếp tục hỏi.

“Còn gì khác?” Nhi lơ đễnh hỏi lại.

“Thích ăn thạch mận ko?” hắn mỉm cười nhìn cô hỏi.

Đôi mắt đen của cô mở to sáng lấp lánh,chưa nghe bao giờ nhé. “Mùi vị?”

“Ăn rồi sẽ biết!” Tú nhìn cô mỉm cười lại quay sang đưa thực đơn lại cho bồi bàn “Tráng miệng là thạch mận nấu rượu đỏ.”

Người phục vụ kính cẩn cầm lấy thực đơn lại quay sang nhìn Thành chờ ghi món.Thành từ nãy tới giờ chỉ có thể nhìn 1 màn 2 người gọi món chỉ có thể ngơ ngác.Nhi chuyển tầm mắt sang nhìn cậu con trai đang cầm thực đơn chờ đợi xem cậu ta gọi cái gì.Tú chỉ thản nhiên cầm cốc nước lên uống ko nói thêm lời nào.Nếu nói thói quen ăn uống hắn hiểu rõ cô thích cái gì hay ko thích cái gì.Đã từng dẫn cô đi nhà hàng cao cấp nhưng cô luôn than nhìn thực đơn mà đau đầu ko biết gọi cái gì,hắn vốn rất muốn cho cô thứ tốt nhất,cùng cô tới những quán ăn ngon nhất.Chỉ cần dành cho cô hắn ko hề tiếc chút nào.Nhưng cô lại ko thoải mái.Cuối cùng hắn đành bị cô kéo xuống cấp độ đòi hỏi chuyển sang mấy quán ăn vỉa hè cô thích đi.Cho nên mỗi lần có dịp đi cùng bạn hắn tới nơi nào hắn vẫn luôn là cái thực đơn của cô.Cuối cùng cũng quen với công việc.

Thành nhanh gọi mấy món rồi đưa lại thực đơn cho bồi bàn,lại quay sang nhìn Tú hỏi “Dùng rượu gì?”

“Dĩ nhiên là Bordeaux rồi!“ Tú mỉm cười nói. “Nhưng cho cô ấy 1 cốc nước cam!” ko quên bổ xung.

Nhi nhíu mày nhìn hắn “Ai là người nói ăn món Pháp thì phải dùng rượu tương ứng nhỉ?”

“Là anh!” Tú thản nhiên trả lời “Nhưng em cũng biết mình uống rượu ko giỏi đúng ko?” hắn nhướng mày với cô nói.

“Cũng chỉ uống 1 chút!” Nhi lầm rầm nói.

“Phải đấy anh bữa ăn thêm ít rượu mới ngon được!” Thành chiều lòng Nhi nói đỡ.

“Nhưng cô ấy ko nên uống sẽ hại dạ dày,hơn nữa chiều còn phải làm việc.Anh ko thích có 1 cô thư ký ngủ gục trên bàn.” Tú cương quyết trả lời.

Nhi bĩu môi ko nói thêm gì nữa chống tay vào cằm nhìn khung cảnh xung quanh.Cô uống rượu rồi buồn ngủ ko tốt hơn là quậy phá linh tinh à?Thành chỉ im lặng nhìn cô rồi lại nhìn Tú rất rất muốn hỏi nhưng lại ko nói được ra lời.

Khi phục vụ bắt đầu bầy biện dao dĩa và mang đồ ăn ra,Nhi nhìn đống dao dĩa bóng loáng lại bắt đầu đau đầu.Một bữa ăn thôi mà có cần nhiều dao thế ko?Các người ko ngại rửa à?

“Từ ngoài vào trong!” Tú thản nhiên cầm cốc nước bình thản nói.

Nhi lúc này mới cầm lấy chiếc thìa sáng bóng ngoài cùng bắt đầu ăn sa lát,gương mặt xinh xắn hơi ngước lên nhìn hắn khẽ cười.Thành lại thêm trầm tư nhìn cử chỉ của 2 người bối rối. Suốt cả bữa ăn Nhi chẳng nói lời nào,vốn cô cũng ko biết phải nói cái gì.Dù sao cô cũng chẳng quen cái tên đang ngồi cùng bàn,cho nên cô mặc hắn với Tú nói chuyện,chỉ khi được hỏi cô mới trả lời.Dù sao cũng phải công nhận,quả là nhà hàng đắt tiền thức ăn cũng vô cùng ngon. Người giàu đúng là biế hưởng thụ.

Khi mọi người đang dùng đến món chính thì Tú đột nhiên có điện thoại,dường như là từ thư ký ở công ty.Hắn đứng dậy nói lời xin lỗi rồi sải bước ra phía hành lang vắng để nói chuyện.Lúc này chỉ còn lại 1 mình Nhi ngồi trên ghế đang tận hưởng món gan ngỗng xốt dâu đỏ,cùng với 1 tên đang cầm cốc rượu vang uống vừa nhìn cô như muốn hỏi điều gì.

“Có gì cứ nói!” cô lạnh lùng nói vẫn tiếp tục 1 tay dao 1 tay dĩa,gương mặt vẫn ko thèm ngước lên nhìn người đang nói chuyện.

“Sao cô biết tôi có chuyện muốn nói?” Thành thích thú hỏi.

“Trên mặt anh có chữ “tò mò sắp chết” nên tôi biết.” cô thản nhiên nói.

“Rõ ràng thế à?” Thành bối rối cười nhìn cô.

Nhi lạnh nhạt gật đầu lại tiếp tục “Có gì cứ hỏi!”

“Cô với anh Tú quen nhau?” Thành hơi ngập ngừng hỏi.

“Dĩ nhiên là quen tôi là thư ký của anh ta mà!” Nhi trả lời thản nhiên.Cái này ko sai.Dù sao chuyện trước kia cũng chẳng liên quan hiện tại.Hơn nữa giải thích nhiều với gã ko quen này làm gì.Cô hoàn toàn ko có hứng thú.

Chiếc bàn lại rơi vào trầm mặc.Thành suy nghĩ để tìm kiếm chủ đề nói chuyện.

“Chuyện lần trước,tôi thật ko phải!” hắn nói giọng có vẻ thành khẩn.

Nhi ngước mắt lên nhìn hắn,đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cái gương mặt đang tỏ ra áy náy trước mặt.

“Chuyện gì?”

“Chuyện đấu game lần trước..” Thành trả lời.

“À!” Nhi à lên 1 tiếng,thản nhiên lại quay đầu nhìn vào đĩa đồ ăn tiếp tục cắt “Chuyện đó tôi quên lâu rồi!”

Lại im lặng.Thành cảm giác mình hiện tại y như thí sinh đang trong phòng thi,bộ não lại phải cố nghĩ ra gì đó.

“Cô chơi game rất khá!” cố tìm 1 cớ.

Nhi ko nói gì tiếp tục cắt.Nhàm chán!

“Cô bắt đầu chơi từ lúc nào?” cố gắng bắt chuyện,làm ơn trả lời đi.

“Từ hồi lớp 10!” thản nhiên trả lời.

“Thì ra là vậy.” Thành lẩm rẩm tự nói với mình.Còn đang vắt óc suy nghĩ câu tiếp theo thì đã nghe 1 tiếng nói.

“Thành đúng ko?” một giọng nam âm ấm cất lên.

Nhi lơ đễnh đưa miếng gan ngỗng vào miệng,hoàn toàn ko quan tâm là ai xuất hiện.Dù sao cô cũng ko quen.Bạn của người lạ là người xa lạ.Mắc mớ gì phải tò mò quay ra.

“Lâu lắm ko gặp!” Thành vui vẻ đứng khỏi ghế quay lại bắt tay người vừa xuất hiện.

Họ hàn huyên 1 vài câu gì đó Nhi hoàn toàn ko hay biết,trong đầu cô chỉ đang suy nghĩ xem cái tên T3 kia nói chuyện điện thoại gì mà lâu thế.Hắn ko nhanh tẹo nữa cô đi gì về công ty?Còn đang đảo đôi mắt về phía hành lang tìm 1 bóng người thì cô nghe được tiếng nói xuyên vào tai mình.

“Lâu rồi ko gặp!” cùng với 1 bàn tay chìa ra tầm mắt của cô.

Cô hơi hơi nghi ngại nhìn lên người chủ của cánh tay đang giơ ra.Một cậu con trai trẻ tuổi với mái tóc vuốt keo mềm mại,khóe miệng giương lên 1 nụ cười trông vô cùng đểu.Từ lúc nào cô quen được 1 gã họ sở tên khanh thế này?Mặc dù ko nhớ ra nhưng cô vẫn lịch sự giơ tay ra bắt.

“Còn nhớ tôi ko?” gã con trai mở miệng.

Nhi mở to mắt nhìn hắn thành thật mà lắc đầu.Làm cho gã con trai cười lớn.

“Còn tôi thì mãi ko quên được cô đấy!” hắn nhìn thẳng vào gương mặt còn đang ngơ ngác của cô mỉm cười,trong đáy mắt ánh lên 1 tia nhìn lạnh lẽo.

“Hai người quen nhau à?” Thành hỏi.

“Dĩ nhiên là quen rồi.” gã con trai thản nhiên quay ra phía Thành tươi cười.Làm sao mà hắn có thể quên con nhỏ khiến hắn tức đến chết chứ.

“Bao nhiêu năm ko gặp trông cô vẫn vậy!” gã lại quay sang Nhi cười vô cùng thích thú đánh giá cô.

Nhi nhướng mày nhìn hắn,trong đáy mắt hiện ra 1 tia chán ghét.Tại sao ngay từ khi gặp cô đã ko có thiện cảm với cái tên này nhỉ?

“Thành em phải cẩn thận trông cô ta như thế nhưng cô ta ko hiền như vẻ bề ngoài đâu.” Gã con trai vỗ vỗ vai Thành có vẻ khuyên bảo,lại liếc mắt nhìn qua phía cô.

“Cô ta vốn là người rất giỏi làm người ta tức điên lên.Miệng lưỡi cũng vô cùng nanh nọc,nhưng trước mặt người yêu lại tỏ ra vô cùng nhẹ nhàng.” Hắn hơi nhướng mày nhìn cô.

Nhi bắt đầu dừng con dao đang xắt gan ngỗng của mình,đôi mắt đen lấp lánh ngước nhìn thẳng vào gương mặt đang tươi cười bỉ ổi kia,khóe môi hồng mím chặt tức giận.

“Sao thế tôi nói ko đúng à?Nhưng quả thật tôi thấy cô rất giỏi.Ngay cả việc người yêu mình có share bạn gái hay ko cô cũng có thể dùng để châm chọc người khác.Vô cùng tốt!” hắn thản nhiên mỉm cười nhìn thẳng vào mặt cô,đôi mắt ánh lên chút lửa.Bao nhiêu khó chịu trong lòng bao nhiêu năm phút chốc trào ra.Gương mặt cao ngạo nhìn cô thách thức.Sao hả trước mặt con mồi mới của cô có dám lộ mặt thật ko?

Nhi hơi nheo mắt lại,đánh giá từ đầu con người đang đứng trước mặt,trong đầu dường như tìm được chút manh mối.Đột nhiên đôi mắt đen sáng ngời ánh lên tia cười,khóe miệng hơi cong lên 1 nụ cười nửa miệng,vô cùng tự tin mê hoặc,lại có chút khinh thường lạnh lẽo.

“Thì ra là người toàn đi ăn đồ thừa của người khác,đúng là đã lâu ko gặp!” cô thản nhiên thốt ra từng chữ vô cùng rõ ràng.

Sắc mặt của Phương lập tức hóa thành xám ngoét.Cái câu nói này bao nhiêu năm nay hắn thấy vô cùng ấm ức.Cô ta thì hơn gì hắn,cũng là đồ ăn để người ta bỏ đi thôi.

“Cô thì hơn gì tôi.Sao tôi nói đúng phải ko?Bị anh Tú đá rồi chứ gì!” gã trai ko kìm lòng được mà gào lên.

Thành mở to đôi mắt nhìn Nhi lại nhìn Phương.Vừa rồi,Phương vừa nói gì?

Nhi bình thản cầm lên bộ dao dĩa,lại tiếp tục bình thản xắt gan ngỗng cho vào miệng an vô cùng nhàn nhã,sau khi nuốt xuống 1 miếng gan ngỗng béo ngậy thơm ngon cô mới bình thản nhả ra vài chữ.

“Bao nhiêu năm ko gặp anh vẫn ko khá lên chút nào.Đúng là quạ thì làm sao thành công được.” Nhi thản nhiên nói khóe miệng vẫn tiếp tục cười.

“Cô.. Cô vừa nói cái gì?” Hắn tức giận gào tướng lên.

Nhi bình thản đặt 2 tay lên bàn,gương mặt tươi cười hơi nghiêng sang nhìn hắn thờ ơ.

“Làm ơn giữ trật tự 1 chút.Anh đang làm ảnh hưởng đến khẩu vị của người khác đấy!”

Phương cảm giác nghẹn vô cùng nghẹn.Tại sao trên đời lại có đứa con gái mặt dày như cô ta,rõ ràng hắn có phương pháp hạ nhục cô ta nhưng mà tại sao lần nào cũng là cô ta thắng thế. Hắn trong bao nhiêu năm ko ngày nào ko tức giận mỗi khi nhớ lại.Hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.Thật là rất đáng chết.Hắn ko kìm lòng được nghiến răng kèn kẹt với tay lấy cốc rượu đang nằm trên bàn.Nhi vẫn thản nhiên ngước đôi mắt khinh thường nhìn về phía hắn,đôi mắt đen láy như viên ngọc làm cho người khác phải bối rối ko tìm thấy đáy.

Phương căm phẫn bàn tay cầm chiếc ly run rẩy mạnh tay vẩy toàn bộ rượu về phía cô.Nhi thản nhiên chờ đợi thứ dung dịch cồn ấy giáng xuống.

“Anh Phương dừng lại!” Thành vội vàng bật dậy khỏi ghế cố gắng ngăn gã con trai kia lại nhưng quá muộn.

Ào.

Nhi chờ đợi cái cảm giác ướt át,nồng nặc mùi rượu xuất hiện.Nhưng trong khoảng đen sẫm khi cô nhắm mắt lại chỉ có thể ngửi thấy mùi rượu pha lẫn với 1 mùi hương nhẹ dịu quen thuộc. Người cô hoàn toàn ko cảm thấy ướt chỉ có 1 cảm giác ấm áp mà đã lâu rồi cô dường như đã quên.Nhi khẽ mở mắt thấy cả đầu mình đang vùi trong 1 lồng ngực to rộng,mùi nước hoa quen thuộc hắn vẫn hay dùng thoang thoảng lủi vào mũi,bàn tay hắn giữ chặt gáy của cô ôm vào lòng.

Thành mở tròn mắt nhìn Tú vừa giơ lưng ra đỡ toàn bộ số rượu mà Phương vừa đổ.Còn gã con trai cũng chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn người anh trai mà lâu rồi hắn đã ko liên lạc.Hắn ta về từ lúc nào?Và tại sao.. sao lại ở đây?Nhất là.. 2 người bọn họ.

Tú cảm giác như trái tim mình thót lại 1 cái,cả tấm lưng ướt sũng dinh dính.Lúc hắn nghe xong điện thoại định về chỗ thì đã nghe Phương hét vang,ngay 1 khắc khi thấy Phương bắt đầu mất bình tĩnh hắn hoàn toàn chẳng nghĩ được gì chỉ vội vã chạy lại ôm chặt lấy cô.Đôi mắt nâu của hắn sáng rực như có lửa,hai bàn tay to giữ chặt 2 vai cô bắt đầu xem xét từ trên xuống dưới người cô.

“Có làm sao ko?”

Nhi mở tròn mắt nhìn hắn.Sao đột nhiên hắn có thể xuất hiện thần kì thế?Ngơ ngác lắc lắc đầu.

“Tại sao lại ko tránh.Đầu em có phải có vấn đề rồi ko khủng long?” hắn sốt ruột nhìn cô ngơ ngác.Nếu rượu làm ướt hết người thì sao?Mà nếu như cái ly ở trong tay Phương nhỡ rơi xuống em bị thương thì làm thế nào?

“Có sao đâu.Cho cậu ta tạt thì em mới có cớ đánh người chứ!” cô thản nhiên trả lời.

Tú cảm giác não mình bắt đầu co rút,gương mặt lập tức xám ngoét.Và dĩ nhiên cả 2 người còn lại cũng có biểu hiện tương tự.Tú thở ra 1 cái,khóe miệng ko kìm được khẽ cười.Đúng là Nhi cô chẳng bao giờ để mình chịu thiệt cả.Chỉ tại hắn lo lắng hơi ngu ngốc.Nhưng mà kể cả cô có đánh lại nhưng cũng ko có ai được đụng vào cô.Buông bả vai Nhi ra,Tú đứng thẳng người dậy đối diện với Phương,gương mặt điển trai lạnh băng như đá,đôi mắt nâu sáng lên lửa giận.

“Anh Tú lâu rồi ko gặp!” Phương cảm giác như khí lạnh vừa xuyên qua cơ thể làm cậu hơi rùng mình,vội vã đặt cái ly xuống bàn nở 1 nụ cười miễn cưỡng.

Nhi xì 1 tiếng khinh thường.Đúng là bao năm rồi ko khá hơn chút nào.Giả dối.Tú hơi liếc nhìn thái độ của cô 1 chút,lại quay lại đối diện với gã trước mặt,gương mặt lạnh lùng như muốn đánh người.Mà hiện tại thật hắn rất muốn đánh người.

“Lâu rồi ko gặp!” giọng nói của hắn trở nên vô cùng trầm lạnh tới run người,đôi mắt nâu của hắn sẫm lại như đêm tối nhìn kẻ đối diện vô cùng ko hài lòng.

“Có thể giải thích lời em vừa nói vừa rồi ko?” hắn lạnh lùng chấp vấn.

“Em.. em.. em chỉ đùa chút thôi!” đột nhiên Phương cảm giá được mình đang run rẩy,từ lúc nào Tú trở nên đáng sợ như vậy?

“Đùa?Em nói những lời đó với cô ấy mà gọi là đùa?” Tú nheo mắt lại tức giận.Cái gì mà nanh nọc,giỏi giả vờ?Kể cả khủng long có là diễn viên đoạt giải oscar thì cũng ko liên quan tới cậu.Hơn nữa cái gì mà share bạn gái?Đấy cũng là lỗi của tôi liên quan gì đến cô ấy mà cậu lôi ra để làm nhục cô ấy?Càng nghĩ càng cảm thấy bực mình.

“Em.. em chỉ..” cậu ta hoàn toàn ko biết nên nói gì,cái này so với bắt gian tại giường còn khó giải thích hơn.

“Phương.Trước đây tôi đã cảnh cáo cậu rồi đúng ko?Tránh xa cô ấy ra 1 chút!” Tú lạnh lùng nói gương mặt ko giấu được tức giận.

Phương cảm giác cả người mình ướt mồ hôi,chân thì mềm nhũn.Nhìn gương mặt tức giận trước mặt hắn chỉ lo sợ bất cứ lúc nào cũng có thể bị lao vào ăn 1 đấm.

“Lập tức biến cho tôi!” Tú tức giận gằn từng chữ.

Phương vội vã quay người cố gắng chạy thật nhanh.Nhi nhìn theo cái dáng vẻ vội vội vàng vàng của cậu ta lè lưỡi khinh thường.Tiểu nhân đúng là tiểu nhân.Ham sống sợ chết,mới dọa vào câu đã sợ mà chạy mất dép rồi.

Tú tức giận nhìn theo cái dáng vẻ đang chạy kia,tới khi cậu ta thực sự biến mất mới quay người lại thở dài.Đôi mắt nâu lại lướt nhìn qua người Nhi 1 cái,ánh mắt xao động rất mạnh. Thật ra thì cô với hắn ta có chuyện gì?Xem ra chuyện lúc ở Hải Phòng cái tên kia đã nói với Nhi.Nhưng cô chưa bao giờ nói với hắn.Cô còn giấu hắn gì nữa?

Còn đang mải đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên Tú cảm thấy có gì đó mềm mại di chuyển trên lưng mình. Hắn ngơ ngác nhìn lại, chỉ thấy 1 con khủng long đang cầm trên tay chiếc khăn màu trắng, nhẹ nhàng lau lưng áo đang dính đầy rượu cho hắn.

“Khủng long..” Tú kinh ngạc nhìn cô, hay có lẽ phải nói là kinh hỉ nhìn cô.

Nhi ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt đen lấp lánh 1 thứ ánh sáng dịu dàng. Bàn tay nhỏ của cô vẫn nhj nhèng đưa đi đưa lại cố gắng lau bớt rượu còn ướt cho hắn.

“Có cần về nhà thay quần áo ko? Mặc đồ ướt thế này khó chịu?” Nhi vô thức quay lên nhìn hắn, làm cho gương mặt cô kề cận bên vai hắn. Cô hoàn toàn ko hề biết mình đang dựa vào hắn gần đến thế nào.

“Ko sao! Chút về công ty thay cũng được!” Tú chăm chú nhìn vào gương mặt cô đang tựa sát vào vai hắn, cẩn trọng hít thở mùi hương thơm ko khí có cô bên cạnh. Cảm giác như trái tim lâng lâng bay bổng trên bầu trời.

Hai con người ấy hoàn toàn đã bỏ quên khán giả trung thành duy nhất vẫn đang đứng chăm chú nhìn ko chớp mắt cảnh tượng trước mặt, hiện tại thế giới dường như chỉ còn mình họ.

Sau 1 màn gây sự đặc sắc vừa rồi,hiện tại trên bàn ăn có 3 tâm trạng vô cùng nổi bật.1 cô gái đang vô cùng thích ý ăn ngon lành,khóe miệng ko ngớt cười,đôi mắt đen linh hoạt sáng long lanh.1 cậu con trai chỉ im lặng ăn thức ăn của mình,trong lòng tràn đầy dấu hỏi nhưng lại hoàn toàn ko dám hỏi.1 chàng trai khác khóe miệng tươi cười,ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái trước mặt đang ăn ngon lành khiến tâm trạng cũng thấy tốt hơn rất nhiều,nhưng tận sâu trong lòng lại có chút lo lắng,chút xót xa.Thật ra thì cô đã phải nghe những gì.Hắn lo sợ những việc hắn đã làm có thể tổn thương tới cô.

Khi món tráng miệng được đưa ra,Nhi mở tròn mắt nhìn thanh mận màu đỏ sẫm vuông vắn ở trên đĩa được phủ sốt kem nhìn vô cùng đẹp mắt.Cô nhanh tay xiên miếng dâu ta nhỏ được để trên thanh thạch cho vào miệng ăn ngon lành.

“Muốn ăn nữa ko?” Tú mỉm cười chìa đĩa của mình về phía cô.

Nhi lập tức gật đầu.Cái gì chứ dâu thì cô ko từ chối đâu à,lại với tay lấy dĩa xiên luôn dâu ta ở đĩa của hắn cho vào miệng.

“Cô có vẻ thích ăn dâu nhỉ?” Thành mỉm cười hỏi.

“Cô ấy ko chỉ thích ăn dâu còn cái gì ngọt cô ấy đều thích hết.” Tú thản nhiên trả lời khóe miệng cười đến ngọt ngào.

Thành ngước nhìn Tú ngẩn ngơ 1 lúc,lại nhìn Nhi đang ăn ngon lành.Cuối cùng ko nói lời nào cúi mặt xuống đĩa của mình tiếp tục ăn.

Buổi tối hôm ấy tại 1 quán bar đông người,Thành ngồi bên quầy bar uống rượu,một bàn tay vỗ vỗ vai hắn.Hắn quay người lại.

“Anh Tú.” Nở 1 nụ cười tươi tỉnh,người cũng hơi thẳng lên.

“Chờ lâu chưa?” Tú kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thành gọi rượu rồi quay sang nhìn cậu em bên cạnh.

“Cũng mới đến!” cậu ta nói đôi mắt nhìn vào chén rượu của mình,khóe môi hơi cười.

Tú nhìn biểu hiện trên mặt của cậu ta,đôi mắt nâu hơi nhướng mày,khóe miệng cũng mím lại suy tư.Nhận lấy cốc rượu từ bartender hắn mới lơ đễnh hỏi.

“Tìm anh có chuyện gì?Cứ nói đi!”

“Hai người thật giống nhau!” Thành khóe miệng mỉm cười đôi mắt vẫn gián chặt vào cốc rượu đang bị mình xoay tròn.

“Ai?” Tú nhíu mày nhìn cậu.

“Anh và cô ấy!” Thành bình thản cười,trong mắt lại có chút trầm xuống.

“Nhi?” đôi mắt nâu của hắn nhìn chăm chăm cậu em lơ đễnh,rồi như nghĩ ra gì đó hắn quay đi nơi khác khóe miệng hơi nhếch lên uống 1 ngụm rượu.

“Hai người yêu nhau?” Thành vẫn ko nhìn sang mà chuyên chú nhìn vào chiếc cốc của mình,ko rõ nhìn được gì trong dung dịch sẫm màu bên trong cốc.

Tú dừng lại 1 chút,đôi mắt nâu hơi sẫm lại,cảm giác tim vừa nhói 1 cái đau xót.Hắn ngồi thẳng người ko quay ngang nhìn Thành nữa,2 cánh tay cũng đặt lên quẩy rượu song song với Thành,gương mặt điển trai cúi xuống nhìn mặt bàn quầy bar trầm trầm nói.

“Đã từng!” mặc cho hắn nói rất trầm nhưng gánh nặng trong lòng hắn cũng ko nhẹ bớt chút nào.Mỗi khi có người hỏi điều này thì lại như 1 lần có người đụng vào vết thương của hắn.Một vết thương mà 6 năm qua vẫn chưa liền miệng.

“Vì sao chia tay?” giọng nói của Thành vẫn mơ hồ.

Tú im lặng 1 chút,nghe trái tim mình thót lại đau thật đau.

“Anh bỏ cô ấy!” hắn trả lời.Nói sao thì nói cũng là hắn ngu ngốc rời đi.Cho đến bây giờ làm cho hắn hối hận,lời tỏ tình của hắn còn chưa nói nhưng đã bị dập tắt từ khi mới được nhen nhón.Càng nghĩ càng như trở về cái đêm đau đớn ấy.Đến khi hắn bỏ đi hắn mới hiểu thì ra đúng là hắn đã yêu cô ấy.

“Tại sao?”

“Ko hy vọng!” giọng nói trầm ấm vang lên man mát.Có chút mất mát,có chút lơ đễnh,lại vô cùng chua chát.Tú nhấc tay uống 1 ngụm rượu cay sè lưỡi nhưng vẫn ko thể gây tê được cảm giác đau đớn lẫn vị đắng trong miệng.Trái tim của cô ấy như cánh cổng sắt ko có chìa khóa mà hắn mãi chỉ có thể đứng trước cửa.

“Nhưng anh yêu cô ấy?” Thành mỉm cười cũng đưa cốc rượu lên môi uống 1 ngụm.

Tú thấy bản thân mình ngừng thở trong 2 giây,rồi lại nặng nề thở ra 1 cái.Cái này hắn biết rõ,trong 6 năm ở bên kia bán cầu hắn biết rất rõ nhưng mà hắn vẫn lo sợ.

“Dù thế em sẽ ko bỏ cuộc đâu!” Thành đột nhiên ngẩng đầu lên quay sang nhìn hắn,lần đầu tiên kể từ khi hắn đặt người ngồi xuống ghế.

Tú thản nhiên nhìn gương mặt của cậu con trai trước mặt,đôi mắt nâu sẫm lại có chút thích thú,lại vừa có chút ko vui.

“Anh ko thể giúp!” Tú thản nhiên đưa rượu lên uống 1 ngụm.

“Em biết!” Thành nở 1 nụ cười nói.

Tú ko nói thêm lời nào đặt chiếc cốc xuống,rút ví ra đặt tiền lên mặt bàn rồi rời đi.Khi đi được 1 quãng thì nghe rất rõ ràng 1 giọng nam vô cùng sảng khoái nói.

“Cạnh tranh công bằng đi!”

Hắn hơi dừng bước,khóe môi nở 1 nụ cười,ko hề quay người lại hắn đơn giản vẫy tay chào rồi lại tiếp tục bước đi.Khi đã thoát khỏi cái ko khí ồn ào trong quán bar,hắn rút điện thoại,nhìn vào màn hình nền 1 cô gái đang ngủ mơ màng trong chiếc áo đồng phục,con người nâu trở nên sáng lấp lánh ấm áp.Hắn bình thản mở danh bạ bắt đầu ấn số.