Tôi sẽ là bạn gái cậu!!

“Nhớ cho kĩ,tôi sẽ ko làm bạn gái cậu đâu!!”

Tuấn Tú bàng hoàng mở mắt.Câu nói của cô cứ ám ảnh anh suốt mấy ngày nay.Nhớ lại kết quả cuối cùng anh vẫn bị ăn đòn mới biết quả thật con khủng long,vô cùng vô cùng thâm hiểm.Lúc cô ta cười anh đã nghi rồi,với tính cách cô ta sao lại cho qua dễ dàng vậy chứ.Anh đã quá chủ quan,kết cục là bị ăn đòn hiểm từ cô ta.Đúng là đồ khủng long bạo chúa.Giết người ko ghê tay mà.Nghĩ lại cái tình trạng bi thảm,cảm giác thống khổ của mình,mà anh ko khỏi uất hận.Khủng long kia,cô định ám tôi tới bao giờ đây.Mau biến ra khỏi đầu tôi cho tôi!!

Trần Hiểu Nhi lúc này,người đang đeo 1 chiếc tạp dè kẻ sọc xanh,đứng trong bếp nhìn nồi canh măng đang bốc khói.Con gà cũng phải cho vào luộc qua.Cô đang ngàn lần tự kỷ.Quái thú nhà cô, đi hẹn hò từ sau hôm sinh nhật cô,tới hôm nay là 2 ngày mới chịu dẫn xác về.Hôm nay bà mà về đây cô sẽ cho 1 trận vì cái tội trốn việc đi chơi,kết quả bắt cô vào bếp.Ôi ngày tết,nào nồi măng,nào phải nấu đông,cuốn nem,luộc gà..Con bé càng làm càng điên.Cuối cùng nó quyết định.Làm măng khỏi làm đông.Làm gà,làm nem,đĩa xào nữa thế là đủ.Bánh trưng mua sẵn có rồi,xôi cũng mua luôn khỏi nấu.

Gần trưa quái thú gọi điện về cho nó,nói rằng đang trên đường về,chắc khoảng chiều tối về tới nơi.Nó nghĩ bụng.Tới lúc đó thì làm xong cơm rồi.Về làm gì nữa.Nhưng vẫn ko dám chống trả,sợ mới đầu năm bị đánh thì dớp cả năm.Nó đành ngậm ngùi ngoan ngoãn quẫy đuôi “Dạ” vô cùng ngọt ngào.Tất nhiên là phải ngoan ngoãn rồi.Điều này sẽ giúp ích cho những chữ số sẽ được cho vào phong bì đỏ cho nó mà.

9h tối nó nhìn đồng hồ tích tắc mà ko khỏi lo lắng,trong lòng nóng như lửa đốt.Sao giờ này bà mẹ hay la cà của nó vẫn chưa về?Hôm nay là giao thừa,ko lý nào ko về.Đừng bảo đi xuyên năm rồi về xông nhà luôn nhé!!

Thời gian chậm chạp trôi đi.Nó nghe ko gian như ngưng lại,ngõ nhỏ Hà Nội vắng lặng chỉ còn nghe tiếng tivi chương trình truyền hình trực tiếp năm mới.Ko khí tết đã tràn ngập trong ko khí.Cái lành lạnh Hà Nội,thêm mưa phùn lất phất bay,thoang thoảng mùi hương trầm đâu đó,một cảm giác bồi hồi,xôn xao khó tả khiến cho người ta hoài niệm.Đó chính là đêm giao thừa của Hà Nội.

Đột nhiên điện thoại của nó reo lên.Nó nhấc máy.. Rồi mặt nó lặng đi,đôi mắt đen láy mờ sương như đêm Hà Nội lất phất mưa bụi.Bờ môi hồng khẽ mở ra run rẩy bồi hồi “Ở đâu?”

Rồi nó lao nhanh rất nhanh đi.Dắt xe ra ngoài cửa,trong khoảng sân vắng lặng,những ánh đèn hàng xóm heo hắt xum vầy đợi chờ thời khắc giao mùa.Đợi chờ 1 năm mới sắp tới và tạm biệt 1 năm cũ vừa qua.Nó vội vã lãng quên tất cả những cảm xúc của mình,trong đầu trống rỗng,chỉ biết lao tới điểm nó cần đến.Thời gian với nó bây giờ giống như 1 chiếc búa lớn treo trên sợi dây,cứ tích tắc đâm vào tim nó nhức nhối.Mưa phùn bây giờ giống như màn sương,che đi mọi lối thoát của nó.Nó lao đi theo 1 phương hướng nhất định.Ko còn khái niệm gì nữa.Chỉ tràn ngập trong lòng lo âu.

Bệnh viện Việt Đức đêm 30 tết,yên ắng hơn rất nhiều so với những ngày trong năm.Hầu như mọi người đã nghỉ tết hết,chỉ còn lại 1 vài bác sỹ y tá trực đêm giao thừa.Nó ngồi chết lặng trên chiếc ghế gỗ,đối diện 1 cánh cửa đôi màu bạc,trên cánh cửa có 1 hộp đèn đang bật sáng có chữ “Phòng cấp cứu”.

Nhi lúc này đầu gục vào 2 bàn tay nhỏ đang lạnh toát,cô ko biết phải làm gì.Có cảm giác như người ko còn là của mình nữa.Bờ vai gầy khẽ run lên từng con theo tiếng thở.Cô ngồi đây đã mấy tiếng đồng hồ,trong kia mẹ cô đang nằm đó.Cô ko biết phải làm sao?Cứ nghe tiếng đồng hồ tích tắc từng nhịp như đang thử kiên định của cô.Cô tự nói với mình hàng nghìn lần từ khi bước vào đây là phải bình tĩnh,nhưng cô ko làm được.Rốt cuộc cô phải làm sao?Cô sợ..cô thật sự rất sợ.Nhưng bản thân lại chẳng thể làm điều gì,cô bất lực.Chỉ có thể ngồi đây mà lo lắng nghĩ ngợi linh tinh.Ngươi ta nói đúng điều đáng sợ nhất ko phải là khi bạn bị chết,mà điều đáng sợ nhất là thời gian bạn chờ đợi cái chết.Cô hoang mang cực độ.Nghe tiếng người đếm ngược 10,9,8,7… 1.. mà trái tim cô lại thót lại.Ngồi im lặng trong hành lang này,cô nghe rõ tiếng đì đụp của pháo hoa nổ vang trời..Đôi mắt đen của cô nhắm lại,nghe rõ cả tiếng nhịp tim của mình thổn thức.Đôi má hồng của cô nóng rân,ướt át..Ko thể nào kìm được tiếng khóc bật ra..

3h 34 phút..

Cánh cửa đối diện bật mở.Nhi nghe tim mình dừng lại ở thời điểm đó.Cô đứng dậy,đôi mắt đỏ hoe còn ướt nước,lo lắng nhìn vị bác sĩ người vẫn còn dính toàn máu ko nói nên lời.Mọi lời nói nghẹn lại,đôi mắt cô mờ đi.Trong đầu chỉ có những lời cầu xin vô cùng thống khổ.Ngồi ở đây có nói hàng ngàn lần lời cầu xin..Trong đêm giao thừa này,liệu có vị thần nào nghe thấy hay ko?

“Bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm.Đừng lo lắng nữa!” vị bác sỹ chuyển từ sắc mặt nghiêm nghị nở 1 nụ cười vì ca phẫu thuật thành công của mình.

Nhi ko kìm được trái tim muốn nhảy ra ngoài.Cô lao vào ôm lấy ông như đứa trẻ tìm được người thân. “Cám ơn bác sĩ!Cám ơn bác sĩ!!” nước mắt cứ thi nhau mà rơi.

Mẹ cô cuối cùng cũng được chuyển vào phòng bệnh,vẫn còn thiếp đi vì thuốc mê.Tai nạn giao thông vào đêm giao thừa.Năm vừa qua thật là 1 năm thật tệ.Cô thở dài,nhìn người mẹ đầu vẫn đáng quấn băng,một bên mặt sưng lên,cổ thì có nẹp.Tay trái bó bột,chân phải cũng bó,đang nằm thiêm thiếp giấc nồng.Khẽ thở phào thêm lần nữa,cô thầm cám ơn ông trời cả ngàn lần.Đêm giao thừa đã qua lúc nào cô ko hay,vì cô đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ bên cạnh mẹ mình.Trong giấc mơ chập chờn cô khẽ mỉm cười “Chúc mừng năm mới mẹ!”

Tú tỉnh dậy sau 1 đêm thác loạn,thấy đầu mình nhức buốt,cổ họng lại đau rát.Anh nhíu mày ngồi dậy khỏi giường.Thấy bên cạnh 1 thân hình mềm mại khẽ ngọ nguậy.Anh nhăn mặt,ngồi dậy rời khỏi giường.Đột nhiên 1 bàn tay trắng nõn mềm mại,móng tay thon dài vòng qua eo anh.

“Anh đi đâu đó?” cô gái dựa sát người vào chiếc lưng anh dịu dàng,cảm giác da thịt chạm vào nhau ấm áp.

Anh ko nói gì,gỡ bàn tay cô đang ôm cứng mình ra,đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm.Cô gái xinh xắn nằm trên giường bĩu môi,xị mặt xuống “Mới sáng sớm mà sao chứ?Ko phải hôm qua anh hỏi người ta có làm bạn gái anh ko là gì?”

Hắn đóng cửa phòng tắm lại,khó chịu dựa vào kính cửa.Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.Hắn hoàn toàn ko nhớ bất cứ điều gì của cái buổi tối hôm qua cả.Chỉ nghe mỗi rõ mồm một câu “Nhớ cho kĩ,tôi sẽ ko làm bạn gái cậu đâu!”.

Ngày mồng 1 tết,người ta vẫn nói đầu năm đầu tháng,đừng để dớp cả năm.Cho nên ngày đầu năm ai cũng vui vẻ,ko mắng chửi cãi lộn nhau.Nói chung ko khí vô cùng hòa nhã.Nhưng có 1 người đang phải khóc ròng trong bệnh viện.

Tuy nó ko muốn khóc 1 chút nào,nhưng nhìn cái dãy số 0 đang hiện ra trước mặt nó lúc này,thì đúng là ko muốn cũng cứ khóc ròng..Chi phí phẫu thuật 151,260,000 vnd … Cái gì thế này???Phẫu thuật quái vật hay sao đây?Hx hx..Nghĩ lại thì đúng là quái vật thật.Nó đành nuốt nước bọt cái ực.Dắt xe về nhà để gom tiền.

Người ta vẫn bảo đầu năm đầu tháng mà xui thì cả năm sẽ xui.Nhìn con số này mắt nó ko khỏi long lanh,có phải năm nay nó được tiêu tiền trăm triệu hay ko?Vừa nghĩ vừa thở dài.Thế là đầu năm đã thất thu rồi.Nghĩ tới đầu năm mất tiền lại thầm xót ruột.Hix hix..Lương y như từ mẫu..Nhưng sao mà từ mẫu này giống mẹ kế quá..

Ngày mồng 1 ai cũng quần áo mới đi chơi,còn nó về tới nhà vội vàng mang mâm cơm lên cúng vái tổ tiên,xem như là tạ ơn vì một năm bình an.Nói thì thế nhưng giờ nó ko còn cái cảm giác vui vẻ như lúc ông bác sỹ bước ra từ phòng cấp cứu nữa rồi.Cúng xong nó liền chạy 1 mạch xuống nhà mở tủ tìm .. tiền.Kết quả tộng động viên tiền mặt hiện tại trong nhà nó là 100 triệu có dư.Nó thở dài..Làm sao đây?Ko thể thiếu tiền viện phí được.Nếu thiếu nhỡ mẹ nó bị tống ra ngoài thì sao.Nghĩ tới cảnh bà mẹ nó,quái thú thật nhưng đang trọng thương mà bị đá thẳng cẳng ra khỏi cửa bệnh viện như trong phim hài Pháp,thì cái mồm nó méo xẹo,hoàn toàn ko cười nổi nữa.

Loanh quanh luẩn quẩn cả ngày.Tìm từ trạn bếp,túi áo,túi quần,trên giường,dưới đất,tủ sách,chậu hoa.. nói chung là đánh hơi bất cứ xó xỉnh nào trong nhà nó.Nó gom được thêm mấy trăm nhưng hoàn toàn ko bõ so với cái dãy số 0 vẫn còn thiếu.Nó vô cùng mệt mỏi.Lần đầu tiên nó biết tiền quan trọng đến thế.Cuối cùng nên làm gì?Thẻ ATM thì cũng rút hết ra rồi,tiền trong tủ cũng lấy ra hết rồi,chỉ còn nước đi cướp nhà băng thôi.Nhưng nhà băng tầm này cũng ko mở cửa.Đi ra đi vào,đi vào đi ra.Nó giẫm chân bứt tóc.Tự nguyền rủa mình sao lại trả lại tiền cho tên động vật đơn bào kia làm gì..Nó nghĩ cách.Hôm nay là mồng 1 có thể đi mượn tiền ai?Chắc chắn chỉ cần mở mồm câu đầu tiên,ko cần biết có bao nhiêu số 0,chắc chắn nó đã bị đá văng về nơi sản xuất rồi.Nó thầm nguyền rủa tên người yêu chết bầm của mẹ nó.Yêu đương gì mà lúc mẹ nó tai nạn thì mất tăm.Cũng chẳng bao giờ đưa mẹ nó tiền tiêu.Nói chung tình cảm yêu đương trong sáng của mẹ nó chỉ xuất phát từ yêu cầu khác giới của mấy con người trưởng thành bệnh hoạn,hoàn toàn ko có tính xây dựng gì hết.Nó thở dài rốt cuộc phải làm sao?Thời gian cứ chậm chạp trôi qua,mặt trời của ngày đầu tiên năm mới đã chào tạm biệt mọi người mà về nhà nằm nghỉ.Nó vẫn ngồi trong bóng tối suy nghĩ.Rốt cuộc đôi mắt đen của nó sáng lên,bàn tay nó siết chặt,nó đứng dậy khỏi ghế.

Tiếng nhạc ồn ào làm hắn quay cuồng,cốc rượu mạnh cay sè cả lưỡi.Đầu hắn cứ quay quay ko còn đủ tỉnh táo.Nhưng cái âm thanh của câu nói đó lại cứ vang lên như cuộn băng nhại đi nhại lại mãi ko dứt.Cô gái mềm mại đứng cạnh hắn tay chạm ngực hắn,đôi mày lá liễu lo lắng nói “Anh uống ít thôi!”

Hắn ko nói gì tiếp tục uống.Đám bạn đang quay cuồng nhún nhảy quanh cái bàn,mỗi người ôm 1 nàng xinh xắn nhìn hắn đang say khướt nhíu mày.Duy ko nói gì,đôi mắt trũng xuống.Rồi kéo tay với thằng bạn vào nhà vệ sinh.

“Về nhà đi!” Duy nói.

“Ko!” hắn trả lời,giọng nói hoàn toàn ko tỉnh táo.

“Mày làm sao thế?Chưa bao giờ uống tới thế này!” Duy gắt lên với thằng bạn đang đứng ko vững.Mấy ngày nay ngày nào hắn cũng rượu,thuốc lá thì hút tới độ nó đứng cạnh cũng muốn tránh xa để khỏi ô nhiễm.Cứ như người dân Nhật bản tránh khỏi là máy điện nguyên tử vậy.

“Kệ tao.Buông ra.Tao ra ngoài ko con khủng long đang đợi tao!” hắn cố hất tay thằng bạn ra,nhưng hắn chẳng còn sức nữa.

“Mày biết rõ đấy ko phải là khủng long!” Duy nhìn thằng bạn đôi mắt nhíu lại,khẽ thở dài.

Tú buông thõng tay xuống.Cái câu nói “Nhớ cho kĩ,tôi sẽ ko làm bạn gái cậu đâu” cứ ngày càng to hơn trong đầu anh.Rốt cuộc anh làm sao vậy?Thua cá cược khiến anh khó chịu đến thế sao?Bực bội!KHó chịu.Chán nản.

“Gọi điện cho nhỏ đi!” Duy nói.Nhìn thằng bạn thân đang thảm bại.Đột nhiên nó cảm thấy mình đang làm 1 việc ngu ngốc.Nếu ko phải nó bày ra trò chơi này.Thì có lẽ bạn nó giờ đang vui vẻ,hò hét,nhún nhảy,tay ôm eo 1 em xinh xắn chơi cho đã đời.Đúng là trò nghịch dại.

Hắn chỉ im lặng.Ko phải hắn ko nghĩ tới gọi điện thoại cho khủng long,nhưng tới khi cầm điện thoại lên,hắn mới phát hiện ra,hắn hoàn toàn ko có số của cô.Thế là hắn lại đành đặt máy xuống.Rồi đôi khi lại vô thức nhấc điện thoại lên tìm kiếm trong danh bạ.Kết quả vẫn chỉ là con số 0.Hắn lại nhớ tới lời cô nói,có phải đúng là giờ hắn với cô sẽ trở lại như trước ko?Trở lại thời gian trước ngày cô đạp cửa bước vào.Hắn đối với cô ko hề để ý,ko hề biết tới sự tồn tại.Cũng giống như cô ko biết hắn có mặt trên đời.Trong hơn 1 năm qua,họ cứ luôn đi lướt qua nhau trong sân trường nhưng ko ai nhận ra cả.

9h tối.Nhi đã đứng ở đây được 30’ rồi.Cô đã thở ra,hít vào rất rất nhiều lần để lấy can đảm.Nhưng..Nhưng phải làm sao?Cô rất rất ko muốn tới đây.Nhưng có những món nợ cũng tới lúc phải đòi rồi.Nhưng cô lại giận chính mình,cuối cùng lại vẫn phải quay lại.Trong thâm tâm rất nhiều suy nghĩ giằng xé.Nhưng cuối cùng cô quyết định xéo lên cái tự trọng của mình mà bấm chuông cửa.Mẹ cô ko thể có chuyện gì.

Sau hồi chuông,trong nhà có tiếng lạch cạch,1 người phụ nữ dáng người cao,mái tóc xoăn gợn sóng đi ra mở cửa.Vừa thấy cô khuôn mặt đang tươi rói sa sầm lại lạnh lùng “Mày đến đây làm gì?”

Nhi hít 1 hơi thật sâu,đôi mắt đen láy sáng lấp lánh “Tôi cần gặp ông ta!”

Người phụ nữ đứng trong khoảng sân nhìn cô với gương mặt khinh bỉ,thì bỗng từ trong nhà bóng 1 người đàn ông đang bước ra, “Ai đến giờ này vậy em?” ông ta cất tiếng hỏi.Rồi người nhìn ra cửa thấy bóng dáng nhỏ bé,đôi mắt đen láy đang lấp lánh sáng của cô “Nhi,sao con đến giờ này!”

“Tôi có chuyện muốn nói!” cô đáp,gương mặt lạnh te nhìn ông.

Ông ta bước ra mở cửa mặc cho cái nhìn khó chịu của người phụ nữ cao quí kia.Người đàn ông có dáng người hơi đậm,mái tóc cắt ngắn vuốt keo hơi dựng dựng,trông ông ta còn khá trẻ so với cái tuổi ngoài 40 của mình.Ông hiền dịu nhìn cô cười,đưa cho cô cốc nước.Cô ko uống đặt xuống bàn.

“Tiền ông nợ mẹ tôi!Bây giờ hãy trả đi!” cô ko muốn vòng vo,nên nói thẳng luôn vào vấn đề.

Người đàn ông có chút sững sờ nhìn cô con gái mà bao lâu ko gặp nay ngồi trước mặt ông.Trong lòng ông nghĩ,cô lớn thật nhanh.Giờ đã ra dáng thiếu nữ rồi.Xinh xắn,đáng yêu,đôi mắt đen láy.Và cô cũng rất mạnh mẽ.

“Cái con hư hỏng này.Tao biết ngay mà.Mày đột nhiên đến đây thì chẳng có gì tốt hết.Mồng 1 đầu năm tiền nong cái gì!Ai nợ nần nhà mày!” bà ta hùng hổ gào thét.

“Nợ hay ko cứ hỏi chồng bà rồi biết!” Nhi siết chặt bàn tay đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt người đàn bà đanh đá đang ra oai.

“Mày..chồng tao chả nợ nần gì nhà mày hết!!..”

“Bà chắc chứ?” cô nói lạnh băng,đôi mắt đen sẫm lại nhìn xoáy vào bà ta.

“Mày đứng có vu khống,bằng chứng đâu?” bà ta lại tiếp tục đanh đá.

“Bằng chứng chi bằng hỏi nhân chứng.Hỏi trực tiếp chồng bà xem đã mượn những gì có phải tốt hơn ko?Ko biết chừng ngoài mẹ tôi ra còn có vô số người khác ông ta mắc nợ đấy!” Nhi nói,đôi mắt đen láy ánh lên vẻ tức giận.

“Mày.. mày..”

“Bà làm vợ mà ngu ngốc như vậy.Chồng mình nợ phong lưu nợ tiền ở đâu ko biết.Hèn gì ông ta mới bay bướm như thế!” Nhi tiếp tục.

“Cái con ranh hư hỏng kia,mày vừa nói gì?Mày nói lại bà nghe!Mày nói gì?” người đàn bà cao quí phút chốc vứt bỏ toàn bộ dáng vẻ thanh tao của mình,sấn xổ muốn nhảy vào cho Nhi 1 bài học,người đàn ông ở bên cạnh phải khó nhọc lắm mới giữ được bà ta,vừa quay sang nhìn cô con gái của mình.

“Tôi nói vậy bà còn chưa nghe rõ à?Xem ra bà nên vào bệnh viện khám xem tai có vấn đề ko càng sớm càng tốt!” Nhi tiếp tục mỉa mai.

“Mày.. mày… mày giống hệt con mẹ mày,toàn là 1 lũ vô học..” bà ta điên loạn gào thét,ông chồng phải cố giữ lắm bà ta mới ko nhào tới Nhi.

Ào..

“Tôi nói cho bà biết.Bà nói tôi ko sao,nhưng dám đụng tới mẹ tôi thì đừng mong tôi tha cho bà.Bà đừng có làm ra vẻ ở đây.Nếu ko phải mẹ tôi nhường cho bà thì bà đừng hòng đứng ở đây ngày hôm nay.” Nhi bực tức đôi mắt đen tuyền sáng lung linh,tay cầm tách trà vẫn còn những giọt nước đang đọng lại.

Bà ta tức tối khuôn mặt bị ướt vì trà làm phấn son lem luốt hết cả.Bà ta quay sang nhìn ông chồng mình bắt đầu trách móc “Ông xem.Đứa con gái giỏi giang của ông,nó đã làm gì.Tôi ko cần biết..Ông đuổi nó ra ngoài cho tôi..NGAYYYY!!”

“Ko cần đuổi!Tôi cũng ko thèm ở đây thêm phút nào nữa!” Nhi nói rồi đặt chiếc chén xuống bàn rồi bước đi ko quay đầu lại.

Nhưng giờ,lại 1 lần nữa trong đầu nó tự chửi chính mình.Đúng là ngu ngốc mà.Oai hùng với ai chứ?Tiền thì ko lấy được.Ít nhất cũng phải đợi thằng cha đó nhả tiền ra,rồi mới nhảy vào đè đầu bứt tóc,lên gối,bẻ gập người bà ta,rồi ngồi lên sau lưng bà ta túm tóc giật ra đừng sau.. Càng nghĩ nó lại càng thấy giận.Nhưng cái nó giận nhất là lại vì “1 phút huy hoàng rồi chợt tắt” mà giờ nó đang “buồn le lói suốt trăm năm”.Cánh cửa đó là cánh cửa nó ko muốn vào nhất,nhưng nó đã lấy can đảm hết sức bước vào.Cuối cùng thì vẫn là chẳng được lấy 1 chữ số 0,chứ đừng nói là 7 chữ số 0.Vào cái thời điểm này,có kẻ nào dư tiền,trong túi có hàng chục triệu lại có thể cho nó mượn mà ko đá đít nó ra khỏi cửa?Kiếm ở đâu 1 tên đần như vậy bây giờ?Khoan đã .. Đần ư?…Đôi mắt nó sáng lấp lánh.Hình như đã biết tìm đâu ra 1 tên đần như thế rồi!

Tuấn Tú cảm thấy họng mình bỏng rát,trời thì ở dưới mà đất lại ở trên.Anh muốn về nhà nghỉ ngơi nhưng ko hiểu sao cứ có 1 con bé tóc xoăn cứ bám theo anh.Anh cứ dứt tay cô ra,thì cô ta lại chạy lại bám dính lấy.Duy thả anh ở đầu đường để anh đi bộ về 1 đoạn,cô ta lại tiếp tục bám theo.

“Em về nhà anh chơi nhé” cô gái ngọt ngào.

“Buông ra!” hắn gạt tay cô ra.

“Anh say rồi,để em chăm sóc anh tối nay!” cô gái tiếp tục túm lấy tay hắn.

“Đã bảo buông ra cơ mà!!” hắn gắt hai chân liêu xiêu tìm cách dứt tay cô tar a.Khuôn mặt hắn nhìn lên phía cổng nhà mình.Chợt đôi mắt nâu của hắn mở to,hắn bỗng khựng lại.

Xa xa,là căn nhà của hắn.Căn biệt thự tối tăm ko có người ở nhà,ngoài cửa sắt lại có 1 bóng dáng nhỏ bé,mái tóc buộc cao,mặc 1 chiếc áo khoác dài có mũ lông màu café,trên cổ quàng 1 cái khăn len to sụ dài tới đùi,mặc bên trong là 1 chiếc áo len cổ lọ đen,chiếc quần đùi màu vàng tươi với 1 đôi vớ đen dài,chân đi 1 đôi bót ngắn cổ.Hai má cô ửng hồng,đôi mắt đen láy như hòa với màn đêm,cô đưa bàn tay lên miệng hà hơi cho bớt lạnh,ko rõ cô đã đứng ở đó bao giờ.

“Anh sao vậy?” cô gái ôm chặt tay anh nhìn theo hướng mắt anh đang hướng tới. “Có trộm à?”

Đột nhiên Tú cảm thấy hơi rượu trong người như đã bốc hơi toàn phần,giật thật mạnh bàn tay thanh mảnh đang bám dính lấy mình ra,lao như bay về phía cổng nhà mình.Mơ.Là mơ phải ko? Nhưng dù là mơ thì ít nhất cũng nên kéo dài thêm 1 chút nữa!

Nhi nhìn hắn dáng vẻ liêu xiêu đi với cô gái xinh xắn đang dạo bước về nhà,trong lòng tự thấy hơi áy náy,có phải mình làm phiền đêm xuân của người ta ko.Nhưng nghĩ tới bà mẹ già đang nằm viện chờ tin thì nó lại đành làm kì đà 1 phen vậy.

“Sao cô lại ở đây?” hắn hỏi,đôi mắt mở to ko dám chớp như sợ rằng chớp 1 cái thì mình sẽ tỉnh giấc mất.Đã bao lâu rồi hắn ko nghe thấy giọng nói lanh lảnh của cô,bao lâu rồi ko thấy đôi mắt đen dưới làn tóc huyền,bao lâu rồi ko đối đầu với cô làm cuộc sống của hắn vô vị tới phát bệnh.

“Tôi có chuyện muốn nói!” Nhi siết chặt tay.Kì đà cũng được,đà điểu cũng được.Cứ mượn được tiền rồi 2 người muốn quần thảo nhau thế nào ta ko làm phiền.Chỉ cần tên đần này cho ta mượn tiền thôi.Mà khoan,nếu hắn ko cho thì ta sẽ phá tới khi hắn cho thì thôi.Cô tự nhủ.Trong bụng thầm cảm ơn cô gái đang đứng cạnh hắn.

“Được!Vào nhà đi!” hắn nói đôi mắt vẫn ko rời đi hoàn toàn ko để ý tới người con gái bên cạnh đang hậm hực.Hắn mở cửa cho Nhi vào trước,cô gái kia vừa theo chân vào đã bị hắn giơ tay chắn ngang đường “Làm gì thế?”

“Em vào nhà!” cô ta đáp.

“Ai mời mà cô vào!?” hắn hỏi vẻ khó chịu.Cả ngày nay lải nhải bên tai hắn từ sáng sớm tới giờ đã đủ mệt rồi.Hắn rút ví lấy ra 2 triệu đưa cô ta bắt taxi về rồi vội vã đóng cổng,bước nhanh vào nhà ko buồn quay lại.

Cô gái giận hờn giẫm chân xuống đất mấy cái,rồi thất thểu bước ra ngoài đường.

Nhi phải công nhận 1 điều,nhà hắn thật sự rất giàu,nhìn nội thất đang hiện ra trước mặt là biết rồi.Cô ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại,cảm giác thật dễ chịu.Hắn tiến tới bếp rót 2 cốc nước rồi đặt 1 cốc trước mặt cô.

Nhi đang suy nghĩ,cô gái kia về rồi,lấy gì để phá đây.Nếu hắn ko cho mượn phải làm sao nhỉ?Hay là đập cốc rạch mặt,ăn vạ kiểu Chí Phèo?Còn đang suy nghĩ lung tung thì hắn đã lên tiếng.

“Cô tìm tôi có chuyện gì?” hắn nhướng mày nhìn cô dò xét.Đột nhiên cảm thấy vô cùng dễ chịu sau mấy ngày bực bội kia.

Nhi khẽ cắn đôi môi hồng,đôi mắt đen ánh lên suy nghĩ.Cô siết chặt bàn tay mình lại,thôi đành liều thôi “Tôi muốn vay anh 50 triệu!”

Hắn nhìn cô đơ mặt “Hả?”.Cô bối rối cúi đầu.Hắn khẽ nhếch mép là ai nói với tôi ko cần bất cứ thứ gì hả?Là cô phải ko?Còn đạp cho tôi 1 cái nhớ đời,tôi là con trai độc đinh,nếu nhà tôi thất truyền thì cô tính chịu thế nào đây?Hắn như được khơi gợi lại thói quen mà bao lâu hắn nhớ nhung,rất rất muốn làm khó cô ta.

“Vậy thì có lợi gì cho tôi?” hắn nhếch mép nhẹ nhàng nói.

Nhi cắn chặt môi.Đồ..đồ nhỏ nhen.Biết mà.Đây rõ ràng là trả thù.Rõ ràng là trả thù.Tôi đã định cho chuyện tình trung học của cậu vào dĩ vãn,tôi đã định bỏ qua hết.Rõ ràng hắn cố ý.Tên khốn!!Nhưng nghĩ tới dãy số 0 thì Nhi lại đành nhẫn nhịn. “Cậu có thể xem như làm việc tốt đầu năm,làm việc tốt sẽ gặp nhiều điều tốt cậu nghe chưa?”

“Chưa nghe bao giờ!” hắn thảm nhiên.Nhìn gương mặt cô lúc này hắn thật sự mát lòng mát dạ.Mấy ngày nay cô cứ ám tôi từ sáng tới tối.Ko hành cô 1 chút thì cô ko biết cô ta khiến cho anh khó chịu thế nào rồi.

Cái… cái tên động vật đơn bào này.Sau có 1 năm làm sao hắn có thể tiến hóa nhanh như vậy chứ?Đồ nhỏ nhen.Cậu vung tiền cho gái ko sao,bạn bè, tôi tới mượn tiền,lại ko phải quịt của cậu.Có cần lôi nợ cũ ra để đòi vào lúc này ko hả?Nghĩ vậy nhưng cô vẫn tiếp tục nhẫn nhịn.

“Giờ nghe rồi phải ko?” cố nặn ra 1 nụ cười.

“Chả liên quan!” hắn thản nhiên.

Cậu.. cậu.. cậu… Ta muốn bóp chết ngươi.Bóp chết ngươi rồi chặt nát ra làm thịt rán nem.Tên khốn!!

“Cô thử nói xem vì sao tôi phải cho cô mượn tiền?” hắn thản nhiên dồn cô vào chân tường,để xem tôi hành hạ cô thế nào đây. “Chúng ta chẳng thân chẳng quen.Ko phải cô nói xem như chúng ta ko ai nợ ai,ko ai quen ai sao?”

Tên khốn,đồ ki bo,đồ keo kiệt,đồ nhỏ nhen,đồ ích kỷ,đồ đàn bà,đồ chấp nhặt,đồ xấu bụng,đồ bại não… Cái tên khốn này có cần phải thù dai vậy ko?

“Cô ko phải là bạn tôi,vậy với 1 người ko quen tại sao tôi lại phải cho mượn tiền?” hắn tiếp tục cao ngạo.Sự khó chịu của tôi mấy ngày nay,ko đòi cô thì tôi là thằng ngốc rồi.

Nhi nắm chặt tay,hắn rõ ràng muốn làm khó cô.Cái tên thù dai,chắp vặt này rõ ràng đang bới móc từng câu cô nói với hắn.Nhưng rồi đôi mắt đen của cô sáng lên.Hắn biết bới móc chẳng nhẽ cô lại ko.Cô ngẩng cao đầu lên nhìn hắn,đôi mắt sáng rực lửa giận.

Hắn vui thích tận hưởng cái ko khí oán hận này,tự thấy thoải mái nên thưởng cho mình 1 ngụm nước,hắn đưa cốc lên miệng uống.

“Vì tôi là bạn gái của cậu!” tiếng nói lanh lảnh phát ra từ bờ môi mềm của cô,ánh mắt cương nghị sáng lên nhìn thẳng phía trước.

Phụttttttttttttttttttttttttttttttttttt!!

“Cô.. khụ khụ… cô.. khụ.. vừa nói cái gì?” hắn ko tin được vào tai mình,ngụm nước vừa uống còn chưa kịp trôi đã phun hết ra ngoài.Cái gì đang xảy ra đây?

“Tôi sẽ là bạn gái cậu!” đôi mắt đen sáng lấp lánh quả quyết,gương mặt cương nghị như khẳng định chắc chắn lời mình vừa nói ra