Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma

Chương 20: 20 Chỉ Cần Là Anh Em Sẽ Không Hối Hận H

Sau thoáng sững sờ Trần Cảnh bỗng cảm thấy có chút hưng phấn không nói rõ thành lời, nhưng anh vẫn rất kiềm chế gỡ tay cô ra.

"Hạ Ly đừng nghịch."

Nào ngờ Hạ Ly bỗng rất cứng đầu cô nắm chặt lấy áo anh không buông bĩu bĩu môi giọng nói có chút tủi thân.

"Anh...!Chê em sao?"

Chỉ cần anh muốn cô sẽ cho anh, nhưng đêm nay cô quả thật cảm thậy rất bất an cô chỉ muốn duy nhất một chuyện.

Cô muốn anh! Chỉ ôm anh thế này cô vẫn cảm thấy không đủ.

Trần Cảnh đau lòng khi nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt cô, anh cúi đầu hôn lên khoé môi cô.

"Anh không có ý đó.

Chỉ là Hạ Ly, em sẽ không hối hận chứ?"

Từ lúc đầu điều anh muốn ở cô chính là bản thân cô, nhưng tiếp xúc với cô dần dà về sau tâm ý xấu xa đó đã không còn.

Anh muốn tôn trọng cô, không muốn cô sau này phải hối hận vì trao thân cho anh.

Nhưng anh lại không ngờ, cô gái ở dưới thân anh lại vươn tay ôm lấy cổ anh nở một nụ cười còn chói rọi hơn cả ánh trăng đêm nay.

"Chỉ cần là anh, em sẽ không hối hận."

Ánh mắt Trần Cảnh ngày càng tối sầm lại thay vào đó là một ngọn lửa tình hừng hực nóng bỏng.

Cơ hồ lúc cô vừa dứt lời thì môi đã bị anh chiếm lấy hung hăng cắn mút, bàn tay anh lành lạnh không chút do dự luồn vào trong áo cô khiến cô khẽ rùng mình.

Bàn tay anh mơn trớn từ cái eo thon của cô tiến dần đến tấm lưng trần, bỗng Trần Cảnh khẽ chửi thề một tiếng cô cư nhiên không mặc áo lót.

Vậy còn...!

Anh đưa tay sờ xuống mông cô quả nhiên chỉ mặc một chiếc quần ngủ, Trần Cảnh cơ hồ là không thể khống chế bản thân được nữa.

Anh gấp gáp cởi hết quần áo vướn víu trên người cả hai, lúc da thịt chạm vào nhau Hạ Ly bị hơi nóng trên người anh lan sang đến nổi cả cơ thể đều đỏ bừng cả lên.

Trần Cảnh hôn lên cổ, xương quai xanh, ngực, đến phần bụng phẳng lì của cô, rồi tiến dần xuống dưới, anh như muốn in từng dấu vết lên cơ thể cô.

Cô là của anh.

"Ân..."

Hạ Ly không chịu được kích thích, hai mắt cô không nhìn thấy nên các giác quan khác đều nhạy cảm hơn rất nhiều, lúc anh hôn lên nơi đó cô cơ hồ xuýt chút nữa đã hét lên.

Hạ Ly theo bản năng muốn khép hai chân lại nhưng lập tức đã bị anh mạnh mẽ kéo ra, một lần nữa áp người xuống.

Trần Cảnh biết đây là lần đầu của cô, anh muốn dạo đầu lâu một chút như thế lúc anh tiến vào cô sẽ không quá đau.

"Đừ...ng."

Từng cơn tê dại xâm chiếm lấy cả cơ thể, một luồng nhiệt không tên đưa cô lên hết cơn sóng này đến cơn sóng khác, Hạ Ly cắn chặt môi nhưng vẫn không nhịn được mà bật thốt xin anh.

Trần Cảnh rời khỏi cánh đồng ướt át đó chuyển đến cánh môi bị anh hôn đến đỏ mộng kia mà tiếp tục cắn mút, một tay anh luồng xuống phía dưới nhẹ nhàng đẩy vào.

Hạ Ly lập tức khép chặt hai chân muốn ngăn chặn ngón tay anh làm càn, nhưng đã không kịp vì anh đã bắt đầu đưa đẩy khiến cô muốn hét lên thành tiếng.

"A Cảnh..."

Trần Cảnh hơi thở ngày càng nặng nề cúi đầu ở hõm vai cô thở dốc, nghe cô gọi anh chỉ nhẹ há miệng ngậm lấy vành tai cô khẽ cắn.

"Bây giờ hối hận thì cũng muộn rồi, bé con."

Hai mắt Hạ Ly mông lung long lanh ánh nước, cô đưa tay ôm chặt lấy anh giọng nói vì nhiễm tình mà càng mềm mại nhu hoà.

"Không, chỉ là...!Nó lạ quá."

Cảm giác như thể cơ thể đã không còn là của cô nữa vậy, từng cái chạm từng chiếc hôn cơ hồ đều là vì anh mà dậy sóng.

"Ngoan."

Trần Cảnh nói xong liền tách hai chân cô ra không chút do dự mà đi vào, Hạ Ly bị một lần tiến tới này của anh đau đến phát khóc.

"Cảnh, đau quá."

Hạ Ly đã có chuẩn bị tinh thần trước nhưng không ngờ nó lại đau đến thế, cô ôm chặt lấy anh móng tay vô thức cắm sâu lên da thịt anh.

Trần Cảnh hít thở nặng nề, vì là lần đầu nên cô quá chặt xiết anh đau đến sung sướng.

Anh điên cuồng nghĩ, đến ngay cả móng tay cô đăm vào da thịt anh cũng cảm thấy rất thoả mãn.

"Ly Ly ngoan, anh không động một lát sẽ hết đau."

Cô thế này anh không thể chuyển động được chỉ còn cách tự mình khắc chế cơn mê loạn của mình.

Hạ Ly nghe lời dần dần nín khóc thả lỏng cơ thể hơn.

Anh quả thật không động chỉ vỗ về hôn lấy cô, anh cố gắng kiềm chế bản thân khiến cả người đỗ mồ hôi ròng ròng.

Hạ Ly vẫn thút thít ôm chặt lấy anh qua một lúc lâu cơn đau đã qua đi chỉ còn sót lại sự ngứa ngáy khó chịu.

Cô cắn môi khẽ cựa quậy, Trần Cảnh biết anh không cần nhịn nữa nhưng lại nổi lên ý xấu.

"Ly Ly, khó chịu sao?"

Hạ Ly mím môi gật gật đầu, Trần Cảnh khẽ cười ngậm lấy vành tai cô bên dưới lại nhẹ nhàng đưa đẩy.

"Muốn anh làm gì giúp em đây?"

Cho dù Hạ Ly có biết chuyện nam nữ cần hoan ái nhưng chung quy cô cũng chỉ là tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm, nào có thể chịu nổi anh trêu chọc.

"Ân..."

Một tiếng kiều mị động lòng người bên dưới lại không ngoan ngoãn khẽ xiết chặt, khiến Trần Cảnh xuýt chút nữa đã bắn ra.

Nhưng anh vẫn cố nhịn vì hiện tại anh rất muốn nghe cô cầu hoan với anh.

Rất muốn.

"Ly Ly, em nói cho anh biết..."

Hạ Ly thật sự không chịu nổi nữa, cảm giác thoải mái lại trống rỗng mà anh cứ nhẹ nhàng ra ra vào, cô muốn nhiều hơn nữa.

"A Cảnh...!em muốn..."

"Muốn gì nào hửm?*

"Muốn...!muốn anh...!hức."

Trần Cảnh nghe được câu trả lời hài lòng, anh không trêu đùa nữa mà ôm lấy eo cô đem hai chân cô quấn quanh trên hông mình, không chút lưu tình mà đâm vào nơi sâu nhất.

"A...."

Bất ngờ bị anh đẩy sâu vào trong cô nhịn không được hét lên một tiếng, Hạ Ly cắn chặt môi không dám kêu lên những tiếng kêu xấu hổ như vậy.

Bên trong căn phòng thoáng chốc chỉ còn nghe thấy tiếng va chạm của cơ thể, tiếng thở dốc đầy thỏa mãn của của đàn ông và tiếng kêu yêu kiều nho nhỏ của phụ nữ.

Trần Cảnh thoả thích ra vào trong cô, cảnh tượng thường xuất hiện trong giấc mơ của anh nay đã thành sự thật.

Cảm xúc rõ ràng lại hưng phấn này còn kích thích nóng bỏng hơn ngọn lửa hừng hực kia.

"Ly Ly, kêu cho anh nghe đi."

Hạ Ly loạn ý tình mê theo bản năng lắc đầu từ chối, ai ngờ Trần Cảnh lại mạnh bạo lung tung ra vào.

"Ưm..."

"Ly Ly kêu một tiếng thôi, ngoan..."

Hạ Ly không chịu được nữa bên dưới bị anh ra vào không thương tiếc, rái tai lại bị anh ngậm lấy ở trước ngực cô anh cũng không tha xoa nắn đủ kiểu.

Kích thích đến mức Hạ Ly cũng quên luôn xấu hổ.

"C....Cảnh....Cảnh....ư"

"Ngoan lắm."

Trần Cảnh bật cười thích thú càng ngày càng mất khống chế hung hăng rong ruổi trên cơ thể cô không biết mệt, cho đến khi Hạ Ly không chịu được nữa ngất đi anh mới phóng thích dục vọng của bản thân thoả mãn mà ôm lấy cô.

Nhìn cô ngủ say trong lòng mình, sự ham muốn chiếm hữu đã được toại nguyện anh hưng phấn đưa tay vuốt ve gương mặt cô.

"Hạ Ly nếu em đã là người của anh, thì không những là thân thể mà ngay cả trái tim em linh hồn em, cũng chỉ thuộc về anh.

Đời này kiếp này, em chỉ có thể ở bên anh mà thôi nếu có kiếp sau anh cũng quyết sẽ đi tìm em về bên cạnh anh."

Lời tuyên thệ độc đoán lại vô cùng điên cuồng này, Hạ Ly căn bản không nghe được nhưng Trần Cảnh cũng không ngờ rằng lời anh nói sẽ thành sự thật..