Người đàn ông từ từ quay đầu lại, để lộ một đôi mày kiếm sắc bén và đôi mắt tang thương.

Đường Tố Nhiên giật mình.

Đã sáu năm rồi, hình ảnh của Lục Nghiêm luôn in đậm trong tâm trí cô, nhất là đôi mắt anh, một đôi mắt rất sáng và ấm áp, như chứa cả trời sao.

Đành rằng con người sẽ thay đổi, nhưng cô không ngờ nổi Lục Nghiêm sẽ lại thay đổi nhanh thế này.

Già dặn, gai góc, có phần cay nghiệt.

"Sao cô nhận ra nhanh như vậy?" Lục Nghiêm đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Đường Tố Nhiên.

"Có thể là vì trực giác đi." Cô cười cười, không rõ cảm xúc gì.

"Lục tiên sinh, dạo này anh già rồi."

Lục Nghiêm nâng mắt: "Còn con trai cô đã lớn lên nhiều lắm."

Đường Tố Nhiên không giải thích, chỉ thở dài: "Cũng đã sáu năm rồi."

"Không biết cô Đường giấu thằng bé ở đâu trong suốt sáu năm, sợ nhà chúng tôi làm khó nó sao? Dù gì trên danh nghĩa tôi cũng là cha của nó, nếu như cô phải thụ án, nhà chúng tôi cũng không tiếc một vài bữa cơm cho nó.

Tội nghiệp đứa trẻ."

Đường Tố Nhiên và Lục Nghiêm cùng lúc nhìn ra ngoài, qua chiếc cửa kính.

Cậu nhóc đội mũ kín đầu không nhìn rõ mặt, nhưng quần áo lôi thôi lếch thếch vì cuộc vật lộn ban nãy, trông chẳng khác gì đứa trẻ nghèo khó.

"Nó được đi học chưa?" Anh chợt hỏi.

Cô không biết thằng nhóc chính xác bao nhiêu tuổi, nhưng ước lượng một chút rồi nói: "Năm sau lên lớp 1."

Lục Nghiêm xua tay bảo Trương Nhu ra ngoài và đóng cửa.

Trong phòng lúc này chỉ còn hai người.

Đường Tố Nhiên bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.

Đã sáu năm rồi, cô không đối diện với anh gần như vậy.

Anh tiến sát đến trước mặt cô, cúi xuống, gần gũi như hồi hai người còn yêu nhau.

Hơi thở của anh phả bên cần cổ cô.

"Tôi tưởng năm sau em mới được ra."

Sự dịu dàng quen thuộc xâm chiếm lấy cô.

Đường Tố Nhiên mê man, nương theo vòng tay anh.

"Tôi...!Được mãn hạn tù sớm vì cải tạo tốt."

Lục Nghiêm siết Đường Tố Nhiên vào trong lòng, như muốn hòa làm một người cô.

Anh đặt cô lên bàn, sau đó môi lưỡi làm càn, quấn lấy môi cô.

Đường Tố Nhiên nhắm chặt mắt không dám hít thở.

Dù sáu năm trước yêu nhau, cô và Lục Nghiêm cũng mới chỉ nắm tay.

Anh nói rằng anh tôn trọng cô.

Ông nội ông ngoại của Lục Nghiêm đều ở trong quân đội, từ nhỏ đã dạy con cháu mình phải quân tử, phải nghiêm ngắn.

Nhưng giờ Lục Nghiêm như con thú cuồng đè lên người Đường Tố Nhiên.

Anh đối với cô, mang theo d*c vọng không thể nào che giấu.

"Sáu năm nay tôi vẫn không li hôn với em, em cũng biết lí do mà.

Tôi không quên được em.

Tố Nhiên..."

Đường Tố Nhiên run lên, không biết vì cái hôn của anh, hay là vì những lời thâm tình như thế.

Bỗng nhiên, Lục Nghiêm dừng lại.

Anh nhìn sâu vào mắt cô, sau đấy rút một chiếc thẻ từ trong túi áo ra.

"Anh có ý gì?"

"Số tiền này cho con trai của em." Lục Nghiêm nhìn ra ngoài cửa.

"Nó cần có cuộc sống tốt hơn."

Đường Tố Nhiên cứng người, máy móc rời khỏi vòng tay của người đàn ông.

Lục Nghiêm đã thực sự thay đổi rồi.

Ánh mắt của anh lúc này không còn ấm áp và bao dung, mà đầy sự khinh thường và bố thí.

"Rồi sao?" Cô hỏi.

"Em cũng cần cuộc sống tốt hơn.

Mang nó cho người khác nuôi đi.

Tôi không thể thuyết phục mẹ đưa em về nhà, nhưng có thể để em ở ngoài, ăn mặc không cần lo lắng."

Chát!

Một cái tát giáng trên mặt Lục Nghiêm.

Anh vẫn đứng như trời chồng, không có chút nào lung lay.

"Anh xem tôi là gì? Gái gọi?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng không tìm thấy câu trả lời.

Cô lùi về phía sau, tự thuyết phục mình rằng người này không phải Lục Nghiêm.

Nhưng anh cứ tàn nhẫn xé tan ảo tưởng của cô:

"Đứa con hoang kia quan trọng với cô như vậy sao? Hay bản thân cô chỉ giả vờ.

Năm đó cô mang thai trước ngày kết hôn với tôi, sinh ra đứa nghiệt súc đó cho một gã đàn ông mà tôi cũng không biết.

Cô nghĩ mình trong sạch hơn thứ cô khinh bỉ sao?"

"Năm đó cô làm được chuyện ấy, sao sáu năm sau lại không làm được?"

Đường Tố Nhiên ném tập hồ sơ trên bàn vào mặt anh: "Lục Nghiêm, anh nghe cho rõ ràng.

Dù tôi có chết cũng không lấy một đồng tiền nào của anh.

Sau này tôi cũng không muốn nhìn mặt anh nữa."

"Mẹ...!Sao vậy mẹ?"

Tiểu Triết ngơ ngác đứng trước mắt Đường Tố Nhiên khi cô đá cửa chạy ra ngoài.

Cô nắm tay thằng bé, rồi nghĩ sao lại ôm cả người nó vào lòng: "Chúng ta đi thôi con.

Nơi này bẩn."

Tiểu Triết ngoan ngoãn nghe theo, cùng cô ra khỏi Hoa Thành, sau đó ngoan ngoãn cùng cô lên taxi.

Lúc này cậu nhóc mới bỏ mũ ra.

Đường Tố Nhiên vừa thấy xe lăn bánh đã khóc nấc lên.

Tiểu Triết luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.

Cậu nhóc nghĩ rằng đứng dậy sẽ giúp mình cao lớn hơn, nên vội nhổm người, ôm cô trong vòng tay bé nhỏ của mình.

"Mẹ...!Mẹ đừng khóc, Tiểu Triết ở đây."

Đường Tố Nhiên càng khóc to hơn.

Cô cũng từng có một đứa con, dẫu rằng thằng bé chỉ là đứa con ngoài ý muốn.

Dẫu rằng thằng bé đã qua đời ngay khi vừa sinh ra.

Con của cô.

"Nhiều lúc cô nghĩ." Đường Tố Nhiên tựa hẳn vào vai của Tiểu Triết.

"Cô nghĩ, không biết sao ông trời lại đối xử với cô bất công như vậy."

"Con không biết tại sao lại như vậy, nhưng cô là người rất kiên cường.

Sau này cô sẽ là người mẹ cực kì tốt, giống như đại bàng trên cao, sải cánh che chở cho con của mình, giống như cô đã bảo vệ con hôm nay vậy."

Đường Tố Nhiên bật cười trước kiểu so sánh ngô nghê ấy.

Cô nhìn thằng bé hỏi: "Con tên gì? Không thể cứ mãi gọi con là Tiểu Triết được đúng không?"

"Con tên Tiểu Triết á." Cậu nhóc trả lời rất nhanh.

Vậy Tiểu Triết không phải cái tên cô tự nghĩ ra để bịa chuyện tốt hơn à?

Đáp lại sự ngạc nhiên của cô, Tiểu Triết kiên định nói: "Cố! Minh! Triết! Tên của con là Cố Minh Triết.

Minh trong ánh sáng rực rỡ, Triết trong trí tuệ sáng chói."

Thằng bé giải nghĩa lung tung, nhưng Đường Tố Nhiên lại chỉ chú ý đến một điều duy nhất.

Năm ấy, cô cũng đặt tên cho con trai mình là Minh Triết.

Đường Minh Triết..