Điều đầu tiên Đường Tố Nhiên làm khi trở về là đến thăm bà Thùy Dung.

Cô gặp bác sĩ Phó Thịnh Nam, nghe được tình hình sức khỏe của bà.

- Mẹ em đang có dấu hiệu tỉnh lại.

Đường Tố Nhiên lấy tay bưng miệng, rồi lại túm tay anh, siết chặt:

- Bác sĩ Phó, anh nói là...?

- Đúng rồi.

- Phó Thịnh Nam cười rất tươi.

- Đúng như những gì em vừa nghe, nếu cứ tiến triển thế này, chỉ tầm vài ba tháng đến nửa năm là mẹ em có thể tỉnh lại.

Đường Tố Nhiên ngồi xuống bên giường của mẹ mình, Lục Nghiêm thì đứng bên cô yên lặng không nói lời nào.

Đường Tố Nhiên ở trong tù 6 năm, thì bà Thùy Dung cũng đã hôn mê bất tỉnh hơn ba năm rồi.

Cô vẫn luôn mong đợi bà tỉnh lại, nhưng bác sĩ nói cơ hội gần như rất thấp.

Cô chỉ có thể cố gắng hết sức, dù có đánh liều tính mệnh cũng phải lo viện phí cho bà, chỉ cần còn một cơ hội, cô sẽ không bao giờ buông tay.

Bà Thùy Dung là người thân duy nhất của cô.

Bác sĩ Phó lại ân cần:

- Điều quan trọng nhất là em cần phải lấy lại phần kí ức bị đánh mất của mình.

Dạo gần đây em thấy thế nào, có thấy rõ hơn không?

Đường Tố Nhiên lắc đầu:

- Chỉ có vài mảnh nhỏ lẻ hiện lên trong đầu em.

Em càng cố ghép nó lại thì càng đau đầu, đau đến không thở nổi.

Nhưng giấc mơ cuối cùng em nhớ rất rõ, có chuyện gì đó xảy ra ở núi Bạc Sơn, rất quan trọng, chỉ có điều em đã quên mất rồi.

Phó Thịnh Nam thấy vậy gật gù, có vẻ thoái mái:

- Đau đầu là chuyện bình thường, thả lỏng tâm trạng là ổn.

Em có thể thử đến nơi gợi lại ký ức của mình xem, có lẽ sẽ có hiệu quả, đừng nên lạm dụng thôi miên.

Đường Tố Nhiên hoàn toàn đồng ý với phương án này.

Cô quay chỉnh lại chăn cho mẹ mình, thật chăm chú và cẩn thận.

- Mẹ.

Con có việc rồi.

Từ ngày mai con sẽ phải đi làm, không đến chăm sóc mẹ được.

Con đã thuê một người hộ lý có kinh nghiệm, lúc rảnh sẽ đến thăm mẹ ngay.

Mẹ phải nhanh chóng tỉnh lại với con đấy nhé.

Tiếng cô cứ nhỏ như tiếng muỗi, yếu ớt và bất lực.

Hai mẹ con cô đã nương tựa nhau suốt mười tám năm trời, ai cũng tỏ vẻ mạnh mẽ, nhưng thực tế đều rất yếu ớt, phải lấy người còn lại làm chỗ dựa tinh thần.

Giờ đây, chỉ còn mình cô bơ vơ.

- À đúng rồi.

- Phó Thịnh Nam cắt ngang lời của Đường Tố Nhiên.

- Có điều này tôi không biết có nên nói với cô không, nhưng có lẽ liên quan đến cô nên phải nói.

Hôm trước ở bệnh viện, tôi thấy có người lấy mẫu tóc của cô đi xét nghiệm DNA.

Cả Đường Tố Nhiên và Lục Nghiêm đều trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Lục Nghiêm nhíu mày lại:

- Bác sĩ Phó có biết đó là ai không? Tại sao người đó lại muốn xét nghiệm DNA của Tố Nhiên, hơn nữa tại sao anh lại biết.

Bác sĩ Phó vội giải thích:

- Chỉ là chuyện tình cờ thôi.

Người này là ai thì tôi không rõ, chỉ thấy có tóc của cô ấy ở trong phòng của viện trưởng.

Chất tóc của cô ấy đặc trưng, trên bì thư còn ghi tên viết tắt.

Cậu biết đấy, nếu nhờ vả viện trưởng thì có khả năng là người quen.

Đường Tố Nhiên quay sang Lục Nghiêm, trong ánh mắt của anh giống như ẩn chứa bí mật gì đó.

- Anh sao vậy? Anh biết người đó là ai à?

- Anh không rõ.

- Lục Nghiêm gấp gáp giải thích.

- Bệnh án bệnh viện không thể tiết lộ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến bác sĩ Phó.

Anh sẽ âm thầm điều tra, không để cho ai làm hại em được.

Em yên tâm đi.

Mặc dù Lục Nghiêm nói vậy, nhưng Đường Tố Nhiên không yên tâm nổi.

Cô suy luận một hồi, cũng chỉ biết được một người muốn xét nghiệm DNA của cô.

Đó là người nhà họ Ngọc, nhà nội của cô.

Đường Tố Nhiên lại nhìn mẹ mình.

Bà đang chìm trong giấc ngủ, không biết rằng ở trong mơ, liệu bà có nhớ đến cha cô không.

Cha cô là một người đàn ông si tình, nhưng cũng không bảo vệ được người con gái mình yêu trước thế lực của gia tộc.

Đáng ra cô cũng sẽ có mẹ, có cha như bao nhiêu người khác, chứ không phải là một đứa con hoang như miệng người đời.

Đường Tố Nhiên nghĩ đến đây, lại bất giác dõi theo biểu cảm của Lục Nghiêm.

Cô và anh sau khi quay trở lại vẫn đi cùng nhau, nhưng đã không còn sự tin tưởng và gắn kết như xưa nữa.

Cô cũng không biết quyết định của mình là đúng hay sai.

Nhưng giờ nhà họ Ngọc muốn tìm đến cô để làm gì? Muốn cô nhận tổ quy tông, hay là muốn dẹp trừ nghiệt chủng của người đàn bà đã hại người thừa kế của nhà họ chết? Cô dựa lưng vào tường, cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời.1

Vận mệnh không công bằng, hạnh phúc cách cô rất xa, không biết bao giờ mới có thể chạm tay tới.

Đường Tố Nhiên ở lại với bà Thùy Dung một lát, rồi đến công ty làm việc.

Lục Nghiêm bao nhiêu năm nay vẫn để một vị trí trống cho cô ở văn phòng đối ngoại.

Cô ngồi vào phòng làm việc của mình, sự lo lắng và áp lực bấy lâu nay tự dưng nhạt bớt.

Nơi này mới xây dựng hai ba năm, nhưng kiến trúc phòng ốc, màu sắc và vật dụng nội thất đều được làm theo sở thích cá nhân của cô.

- Thế nào, em có thích không? - Lục Nghiêm tiến lên một bước, ôm eo Đường Tố Nhiên, lại nói với giọng thâm tình.

Trong một khoảnh khắc, cô đã muốn giằng tay anh ra, nhưng cuối cùng lại đổi thành nắm lấy bàn tay đang đặt trên eo mình.

Cố chấp để làm gì đâu? Cô vốn dĩ không còn đường lui nữa rồi.

Đường Tố Nhiên điều chỉnh lại trạng thái làm việc, rồi quay người lại nói với Lục Nghiêm:

- Đối tác sắp đến rồi.

Em còn cần chuẩn bị một lát.

Lục Nghiêm xoa xoa đầu cô, rất tình tứ:

- Anh đến là để nói với em cái này đây.

Người đàm phán của trường đại học đổi rồi, có lẽ em cần phải đề phòng hơn một chút.

- Đổi rồi? Tại sao giờ anh mới nói với em vậy? - Đường Tố Nhiên luống cuống chỉnh lại tài liệu trên bàn.

Mỗi người đàm phán có một phong cách khác nhau, nếu như cô không nghiên cứu thật kĩ, sợ là sẽ có vấn đề xảy ra.

Cô nhìn đồng hồ, vội hỏi:

- Anh có biết người đàm phán lần này là ai không?

- Là một cô gái thì phải, người gốc Bắc Kinh, du học mười năm rồi.

Hơn nữa, anh nghe được là cô ấy từng quen với anh trai anh.

Anh trai anh? Đường Tố Nhiên khựng lại một chút.

Lục Nghiêm không có anh trai ruột, chỉ có một người anh họ là Cố Nam Thành..