Không lâu sau, quả nhiên Lục Nghiêm đã đến đồn cảnh sát.

Anh nhìn cô một hồi lâu, sau đó khuyên bảo bà Cố Thanh Dung ra xe trước.

"Cô ở trong tù không bao lâu mà đã học được thói côn đồ rồi à?" Anh nói với cô, không hề che giấu sự mỉa mai.

Cô chẳng nhìn anh, chỉ nghịch miếng ngọc nho nhỏ đeo ở tay: "Thì sao chứ? Nếu không có thói côn đồ ấy, có khi tôi đã chết lâu lắm rồi."

Chết không có chỗ chôn.

"Thái Nhất." Lục Nghiêm không để ý đến cô.

"Làm thủ tục đi, tôi bảo lãnh cho cô ấy."

Triệu Thái Nhất lo lắng từ nãy đến giờ, thấy vậy thì vui mừng muốn chuẩn bị giấy tờ.

Trên danh nghĩa là hai người là vợ chồng, để Lục Nghiêm bảo lãnh không còn gì tốt hơn.

Nhưng Đường Tố Nhiên lại gọi anh ta lại.

"Tôi không cần, tôi có người bảo lãnh rồi."

Nét tự tin trên mặt Lục Nghiêm bị phá vỡ.

Tất nhiên, anh không nghĩ rằng cô có người bảo lãnh.

Cô chỉ có một người thân duy nhất, sau này đăng ký kết hôn với anh, anh trở thành người thân duy nhất của cô.

Rõ ràng cô đang mạnh miệng.

"Tùy cô.

Nếu tôi bước chân ra khỏi đây, cô không gọi được tôi trở lại đâu."

"Tôi cũng không gọi anh lại đâu."

"..."

Lục Nghiêm bị xua đuổi cũng không mặt dày đến nỗi ở lại cho người ta chửi.

Anh điềm nhiên quay người đi.

Cho đến khi anh ra đến xe, Đường Tố Nhiên quả nhiên vẫn không hề gọi một tiếng.

"Tố Nhiên?"

Khi đèn đường sáng rực, cuối cùng người bảo lãnh của cô cũng đến.

"Chú Văn Trác."

Ông Phạm Văn Trác bước vào đồn, thấy người con gái rất giống vợ mình thì ngẩn ra: "Không sao là tốt rồi.

Không sao là tốt rồi.

Để chú làm thủ tục bảo lãnh cho con nhé."

Triệu Thái Nhất thấy ông Phạm Văn Trác đến đây thì há hốc miệng.

Tại sao nghị sĩ trẻ nhất nước lại đến đây chứ?

Lẽ nào...

"Tôi là chú dượng của Tố Nhiên, đến bảo lãnh con bé về.

Mong anh giữ bí mật cho."

Ánh mắt sắc lạnh của người đối diện khiến cậu cảnh sát non nớt giật bắn mình, chỉ biết gật gật đầu.

Cứ như vậy, Đường Tố Nhiên được bảo lãnh thành công.

Ông Phạm đưa cả cô lẫn Trần Ngọc Mai trở về bệnh viện nơi bà Thùy Dung đang ở.

Phó Thịnh Nam thấy cô an toàn trở về thì thở phào nhẹ nhõm.

Đáng ra anh muốn đi theo cô, nhưng còn bận quá nhiều ở bệnh viện.

"Mẹ con đã hôn mê bốn năm rồi." Ông Phạm Văn Trác để một bó hoa lên trên đầu giường bà Thùy Dung, rồi hôn lên trán bà.

"Chú vẫn chưa cho con được một danh phận, cũng không bảo vệ được con."

"Không đâu." Đường Tố Nhiên ân cần rót trà ra chén.

"Nếu bốn năm quá không có chú thì mẹ con cũng không có ai chăm sóc."

Nói rồi, cô lại lảng khỏi câu chuyện buồn: "À đúng rồi.

Tú Vân dạo này thế nào ạ? Con nghe nói em kết hôn rồi."

Tay cầm chén trà của ông Phạm Văn Trác hơi khựng lại trên không, nhưng Đường Tố Nhiên còn đang để ý bà Thùy Dung nên không nhìn thấy.

"À à..." Ông hơi ấp úng.

"Con bé lấy chồng rồi.

Lấy cậu anh trai họ của Lục Nghiêm.

Hai đứa sinh một đứa nhóc kháu khỉnh, vợ chồng thương nhau lắm."

"Minh Triết?" Đường Tố Nhiên bật ra một cái tên.

"Sao con biết nó?" Giọng ông Phạm hoảng hốt.

Cô cười giòn tan: "Đúng là duyên phận mà.

Lục Nghiêm chỉ có một người anh họ là Cố Nam Thành thôi.

Mà hôm nọ con đi trên đường, may mắn gặp Tiểu Triết, cứu thằng bé khỏi tên bắt cóc.

Thì ra, nó lại cháu của con."

"Vậy...!vậy à?"

"Chú lạnh à? Sao cháu thấy chú đổ mồ hôi vậy?"

"Không có...!à ừ.

Chú nghĩ lại hôm đó nguy hiểm quá.

Nếu không có cháu thì phải làm thế nào? Thằng nhóc bướng bỉnh."

Đường Tố Nhiên vội phản bác: "Không, thằng bé ngoan lắm.

Nó làm cháu nhớ đến con trai của cháu.

Lúc ấy cháu cũng định đặt tên thằng bé là Minh Triết.

Vậy mà...!Thôi đi, một hai ngày nữa cháu mua cho thằng bé một chút quà, chú gửi giúp cháu nhé."

Tạm biệt ông Phạm, Đường Tố Nhiên lại không ngủ được.

Đúng lúc cô vừa đặt lưng đến, lại có cuộc gọi đến.

Bên kia có tiếng khóc của trẻ con.

Trái tim Đường Tố Nhiên như bị bóp nghẹt.

"Tiểu Triết, con bị làm sao vậy? Tiểu Triết."

Cố Minh Triết không đáp lời cô, mà chỉ khóc thét lên, giống như gặp chuyện gì hoảng sợ lắm.

Đường Tố Nhiên lại càng hốt, cho đến khi nghe thấy giọng của Cố Nam Thành.

"Cô giúp tôi được không?" Anh nói với giọng van lơn.

Đường Tố Nhiên không tưởng tượng được có ngày anh lại nói với người khác bằng giọng cầu xin như thế.

Cô trấn tĩnh bản thân, cũng là trấn tĩnh anh: "Anh...!anh từ từ thôi.

Sẽ không có chuyện gì đâu.

Thằng bé làm sao vậy?"

"Tôi không biết, thằng bé khó ngủ, tôi kể chuyện cổ tích cho nó.

Tiểu Triết ngủ rồi, nhưng đến nửa đêm thì khóc ré lên rồi tự cào mặt mình, lay thế nào cũng không tỉnh?"

Đầu óc của Đường Tố Nhiên xoay chuyển nhanh.

Ác mộng? Mộng du? Càng nghĩ, lòng cô càng thắt lại.

Thằng bé mới có năm tuổi, là cậu bé sáng láng vui tươi.

Rốt cuộc có chuyện gì mà cậu bé lại nằm mơ ác mộng như vậy.

Cô hít sâu một hơi: "Để tôi đi.

Nếu không được anh gọi bác sĩ.".