Editor + Beta: Diệp Huân

Trong quán lẩu huyên náo, tiếng nước chảy không ngừng từ bồn rửa tay trong toilet không ngừng vang lên, "đĩa tỏi, dầu thơm" khom người, để đầu dưới vòi nước, gội đầu.

Ai ra vào toilet cũng đều cảm thấy kỳ quặc, liếc nhìn rồi nhanh chóng rời tầm mắt đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Chi trắng bệch, cô đứng bên cạnh, bất an nhìn người trước mắt.

Năm phút trước, khi gặp đại nạn, cô cho rằng trong ngày hôm nay cái mạng nhỏ của mình phải chấm dứt tại quán lẩu này, ai ngờ tính cách của chàng trai kia tốt hơn cô tưởng rất nhiều, cho dù cô đã đổ nguyên một bát dầu hạt cải lên đầu anh.

Sơ Chi nghĩ rằng anh sẽ ấn đầu cô vào bát dầu thơm gần đó, thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn sàng để ấm ức.

Nhưng đối phương càng như vậy, cô càng thấy bất an, cảm giác áy nãy cũng mãnh liệt hơn.

Ào ào ào, tiếng nước vang vọng, Sơ Chi đứng sau chàng trai, nhìn sống lưng cong thấp, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bên trái còn có cộng rau thơm dính trên tóc."

"..."

Đối phương trầm mặc vài giây, nghiêng đầu để dòng nước sối sạch tóc mai bên trái: "Cảm ơn em."

Sơ Chi rụt vai, cô thấy tiếng cảm ơn này của anh tuyệt đối không mang nghĩa cảm kích.

Độ cao của bồn rửa tay hơi thấp so với chàng trai, chắc chắn khi vùi đầu vào đó anh không thể thoải mái, Sơ Chi nhìn một lúc, luống cuống chân tay, do dự xem có nên giúp anh làm sạch hay không, một lần nữa lên tiếng: "Việc đó..."

Nghe thấy tiếng cô, chàng trai dừng lại, chống tay lên bệ, ngẩng đầu.

Nước chảy xuống thành một hàng từ mái tóc ẩm ướt, trên mặt và cổ đều có nước, cổ áo màu đen cũng ướt nhèm.

Đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng khẽ mím, anh không quay đầu lại mà nhìn cô qua tấm gương lớn, khuôn mặt không cảm xúc, chờ cô nói tiếp.

Vẻ mặt đó của chàng trai thật sự không thể coi là thân thiện, khí tràng mạnh mẽ bị nén lại để không nổi nóng, dường như chỉ bằng một ánh mắt là có thể lột sạch lớp da của cô vậy, bị nhìn chằm chằm khiến cô căng thẳng đến mức da đầu tê dại.

Sơ Chi nuốt khan, tầm mắt rơi xuống chai nước rửa tay trên mặt đá cẩm thạch.

"Tôi cảm thấy vẫn không sạch lắm, anh có muốn dùng thêm chút nước rửa tay không?" Sơ Chi mở miệng thăm dò.

Chàng trai bị cô chọc tức đến mức bật cười: "Hay là em ra sau bếp lấy cho tôi chai nước rửa bát đi?"

Sơ Chi kinh ngạc nhìn anh: "Anh cần à?" Cô đứng lên, điệu bộ như thể lập tức sẽ đi lấy đồ cho anh vậy.

"..."

Anh không để ý đến cô nữa, mở lại vòi nước, cúi đầu xuống.

Hai người, một kẻ gội đầu trong nhà vệ sinh của quán lẩu, một kẻ nhìn đối phương gội đầu, thu hút vô số ánh mắt của người qua lại.

Chẳng ai nói chuyện, không khí có chút lúng túng.

Sơ Chi đột nhiên nhớ đến một bộ phim Nhật mà cô từng xem, nam chính trong phim là một hòa thượng, lần đầu tiên nam chính gặp nữ chính, nữ chính đã úp nguyên một bát tro vào đầu nam chính khi anh ta đang làm phép.

Kết quả, nam chính không những không giết cô ấy mà thậm chí còn vừa ý cô, ngày ngày vui vẻ chạy theo nữ chính như một con cún nhỏ.

Không biết sau đó nữ chính xin lỗi như thế nào, có giúp nam chính gội đầu ở linh đường hay không.

Sơ Chi nghĩ vẩn vơ.

Cô dựa vào tường, trí tưởng tượng bay xa bay cao[1], tinh thần thoải mái, sau khi bình thường lại thì phát hiện chàng trai đã ngẩng đầu lên, nhìn cô qua gương.

[1] Thiên Mã Hành Không: một thành ngữ của Trung Quốc, có thể hiểu là: ý tưởng, suy nghĩ dồi dào phong phú, không bị gò ép.

Có lẽ anh cảm thấy hành thái, tỏi băm gì đó đã không còn, lại không ôm hy vọng có thể gội sạch dầu trên đầu nên vươn tay tắt vòi nước đi. Anh đột nhiên mở miệng: "Em muốn cái gì?"

Sơ Chi đứng phía sau, dựa vào tường nhìn anh.

Bộ quần áo màu đen mang logo của OFF-WHITE[2] trên người chàng trai đều đã bẩn hết, chỗ dính dầu nhìn đậm hơn xung quanh rất nhiều.

[2] công ty do Virgil Abloh sáng tập

Chẳng biết bây giờ có mua được bộ đồ giống bộ anh đang mặc không nữa.

Cô không chú ý nghe xem anh nói gì, ngơ ngác lên tiếng: "Hả?"

Chàng trai vươn đôi chân dài, bước hai bước đến gần cô, cúi đầu, rũ mi nhìn cô, nhếch môi nói: "Em muốn gì có thể nói thẳng, không cần làm ra việc phiền phức như vậy."

Cho dù hiện tại trật vật nhưng giá trị nhan sắc của anh chẳng giảm đi chút nào, làn da trắng trẻo vẫn không hề bị ánh đèn của quán lẩu nhuốm màu, mắt hẹp dài, đuôi mắt vểnh lên, đầu mắt cong xuống, mí mắt rõ nét, khóe mắt thâm thúy.

Tựa mắt đào hoa, lại có chút giống mắt phượng.

Rõ ràng anh đang cười nhưng lại khiến người ta cảm giác không thân thiện, anh lạnh nhạt lại ngả ngớn, mang theo chút thờ mà vô lại.

Chẳng biết có phải do tâm lý hay không mà khi anh tới gần, Sơ Chi lại cảm thấy trong không khí phảng phất có thêm mùi tỏi.

Đừng đùa, nguyên liệu chấm của quán lẩu này có mùi vị rất chuẩn đấy.

Cô mím môi, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra, nhẹ giọng hỏi: "Có thể cho tôi biết cách để liên lạc với anh được không?"

Anh nhếch môi, chầm chậm ngân dài một tiếng "A", sau đó nói một dãy số điện thoại.

Sơ Chi nghiêm túc, cẩn thận ấn từng con số, gọi đi.

Tiếng chuông điện thoại trong túi quần của chàng trai vang lên.

Cô tắt cuộc gọi, ngẩng đầu, vừa định nói chuyện thì điện thoại trong tay lại vang lên, là Lâm Đồng gọi, hỏi xem cô đang ở nơi nào.

Trong một lúc không thể nói rõ ràng, Sơ Chi vừa giải thích đơn giản hai câu vừa nhìn chàng trai đang cúi đầu, anh đang cau mày quan sát quần áo của mình.

Cảm giác tội lỗi nhảy một cái, đạt đến giá trị cao nhất, Sơ Chi cúp điện thoại, vẻ mặt đưa đám nhìn bộ đồ màu đen loang lổ dầu mỡ của chàng trai, cô cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, nghiêm túc giới thiệu: "Tôi là Sơ Chi, sinh viên năm nhất, lớp hai, khoa quảng cáo, trường đại học A."

Cô gái nhỏ nhìn anh, vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc nói: "Rất xin lỗi anh vì sự việc ngày hôm nay, anh không cần lo lắng, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

"..."

Sơ Chi nghĩ rất đơn giản, người ta vui vẻ đi ăn lẩu, vốn dĩ mọi chuyện đều rất tốt đẹp, lại đột nhiên bị kẻ khác phi một đĩa dầu vào đầu, 

Biết đâu người ta tới đây là để hẹn hò với chị gái xinh đẹp - cô gái nói chuyện phiếm với người ta lúc sáng thì sao, mang một đầu dính tỏi quay lại, quá mất mặt rồi.

Tai họa bất ngờ này xảy ra đều là lỗi của cô, Sơ Chi nghĩ mình cũng nên bồi thường một bộ quần áo mới cho người ta.

Vì để đối phương hoàn toàn yên tâm rằng mình không quỵt nợ, tên, số điện thoại,... cô đều nói ra hết.

Có điều, sinh viên năm nhất phải học quân sự từ ngày thứ hai, trong nửa tháng, Sơ Chi tạm thời không có thời gian nghĩ tới việc này, hàng ngày, từ sáng tới tối, cô mệt đến mức dù chỉ một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích. Từ bảy giờ sáng bắt đầu đứng dưới ánh mặt trời như cá phơi khô, phơi xong mặt A lại phơi mặt B.

Một tuần sau, Lục Gia Hành gần như quên sạch chuyện này, mãi đến tận ngày nọ, một đám đi thông đêm về, đúng lúc đi ngang qua bãi tập, nhìn thấy sinh viên năm nhất tập quân sự.

"Tập quân sự là lúc có thể nhìn ra độ chênh lệch tố chất cơ thể giữa những người tập một cách rõ ràng nhất, đặc biệt là một tuần về sau, yêu ma quỷ quái nên hiện nguyên hình thì đều hiện nguyên hình, tiên nữ thì vẫn là tiên nữ." Trình Dật nói được một nửa thì ồ lên một tiếng, chỉ tay về phía cô gái có dáng người nóng bỏng, cực kỳ gợi cảm, mặc quân phục đứng trong hàng ngũ tập quân sự trên sân tập phía trước, quay đầu nhìn về phía Lục Gia Hành, "Đây là cô gái xin WeChat của ông trong ngày khai giảng hả?"

Cả đêm hôm qua không được ngủ, lúc này đôi mắt Lục Gia Hành như bị bao vây bởi cố sáp (một loại thuốc đông y có các vị thuốc có tác dụng thu liễm), liếc mắt qua một cái: "Hình như là vậy."

Lâm Bách Dương đứng bên cạnh cũng nhìn theo hướng Trình Dật chỉ, tỏ vẻ không đành lòng: "Con mẹ nó, Lục Gia Hành, ông quá phung phí của trời rồi."

Trình Dật làm bộ buồn bã: "Tôi muốn dùng mười năm sống trên giường để đổi lấy một lần được ấy ấy với em gái để ý A Hành." 

Lâm Bách Dương: "ĐM nhà ông nhé Trình Dật."

Trình Dật vẫn còn chú ý sát sao phía bên kia, Lục Gia Hành lại nghe tai trái ra tai phải, trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua từng hàng, từng hàng màu xanh lục phía trước mặt, sau đó tầm mắt cố định tại một chỗ.

Thiếu nữ mặc quân phục đứng cuối hàng, ánh nắng buổi sáng khá gay gắt, một đám mây trôi qua, tất cả mọi người phía trước cô đều được đứng dưới bóng râm, chỉ thừa mình cô đắm chìm trong ánh mặt trời.

Lục Gia Hành nheo mắt, bước chân dừng lại.

Bị phơi nắng một tuần lễ mà cô cũng không hề đen đi, quân phục rộng lớn khiến cô trông có vẻ vửa nhỏ bé lại vừa yếu ớt, môi khẽ mím, đôi tai trắng mượt không được mũ che chắn bị phơi nắng thành màu hồng hồng.

Tay lộ ra bên ngoài, ngón tay tinh tế, hờ hững đặt bên đường chỉ quần, bị huấn luyện viên thấy, đập bốp một cái: "Nắm chặt lại! Chưa ăn cơm hả?"

Huấn Luyện ra tay không nặng không nhẹ, mu bàn tay trắng nõn của cô gái nhỏ đỏ lên một mảng.

Lục Gia Hành nhíu mày.

Bỗng nhiên nhớ tới sau hôm ở quán lẩu đó, cô gái này không hề nhắn tin cho anh dù chỉ một dấu chấm câu.

Vất vả lắm mới có được phương thức liên lạc của anh, tai sao lại im lặng?

Việc này thật vô lý!

Anh nghiêng đầu, đi ra khỏi bóng râm dưới gốc cây, đứng bên cửa vào của sân tập dùng lưới sắt bao quanh, nhìn cô.

Trên sân tập, sinh viên mới và các sĩ quan đều mặc quân phục, Lục Gia Hành đứng ngay gần cửa, vô cùng dễ thấy, giáo viên đi ngang qua cũng như toàn bộ mấy hàng ngũ cạnh đó đều quay sang nhìn anh.

Dường như anh không cảm thấy gì, chỉ nhìn về phía cô gái đứng dưới ánh nắng mặt trời đang nghiêng người, tay chống vào đầu gối, anh muốn thấy rõ đôi mắt dưới cánh mũ của cô.

Có lẽ cô đang mất tập trung, qua một lúc lâu mới phát hiện, nhìn về phía anh.

Ánh mắt chạm nhau, cô ngẩn người, nháy mắt vài cái, lông mi dài chớp chớp dưới bóng của vành mũ khiến người xem cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Lục Gia Hành nhếch môi, chờ xem cô phản ứng thế nào.

Một giây, hai giây, ba giây...

Thiếu nữ chun mũi một cái, dời tầm mắt đi, cứ như không nhìn thấy anh vậy.

Lục Gia Hành:???

Anh nhíu mày, không nhanh không chậm đứng thẳng dậy rồi lại một lần nữa dựa vào lưới sắt, bên môi là nụ cười lười biếng.

Thật giống như việc nhìn cô đứng không nhúc nhích trong hàng ngũ là một việc vô cùng ý nghĩa vậy.

Đầu tháng chín là lúc mặt trời gay gắt nhất, quần áo và tóc lộ ra bên ngoài đều nóng hầm hập, Sơ Chi bị phơi nắng đến mức mơ mơ màng màng, không có sức chú ý xem có ai nhìn mình chằm chằm hay không.

Một lát sau, rốt cuộc huấn luyện viên cũng hô lên hai tiếng, cho đội ngũ nghỉ ngươi dưới bóng cây.

Sơ Chi nhìn về phía cửa ra vào của sân tập.

"Đĩa tỏi, dầu thơm" vẫn còn ở đó, dưới ánh nắng, mái tóc đen của anh như bị làm mờ đi một lớp.

Hiện tại, Sơ Chi thật sự không muốn di chuyển mà chỉ muốn được ngồi nghỉ ngơi uống nước một lúc, có điều, cô còn thiếu người ta một bộ đồ trị giá bốn chữ số đó.

Cô cúi đầu, chậm chạp đi về phía anh, trông cô như một gốc cây nhỏ bị phơi héo đang di chuyển vậy.

Gốc cây nhỏ chỉ cao đến ngực anh, ngẩng đầu tha thiết nhìn anh.

Cô còn chưa biết tên anh là gì, mất một lúc lâu mới ngoan ngoãn lên tiếng: "Chào đàn anh."

Giọng nói hơi khàn, môi cũng hơi khô, lông mi vừa dài vừa cong, đôi mắt đen trong trẻo.

Tai trắng nõn bị phơi nắng đỏ cả lên, dường như có thể nhìn thấy tơ máu dưới lớp da tinh tế ấy.

Cứ như thể bị cô hạ cổ[2], Lục Gia Hành bất giác giơ tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào cái tai đỏ bừng của cô.

Cảm giác mỏng manh lại mềm mại, mang theo hơi nóng truyền đến đầu ngón tay lạnh lẽo của anh.

[2]Cổ hay cổ trùng là một loại côn trùng có độc tính cực mạnh, được nuôi bởi các vu sư. Người xưa tạo "cổ trùng" bằng cách đem tất cả những loại côn trùng có độc, bỏ vào một cái vò, để cho chúng cắn xé lẫn nhau. Sau cùng sẽ chỉ còn lại một con sống sót thì lấy con côn trùng ấy làm "cổ".