Dâng Trào

Chương 19: Cô đã quá ảo tưởng rồi

06.03.2024

Editor: Fino

Thời gian dừng lại ở một giây này.

Tống Tịnh Nguyên cảm thấy như có ai đó dội một chậu nước đá lên đầu, máu khắp người lạnh toát.

Gió lùa qua cửa sổ, cô không khống chế được mà rùng mình.

Cẩn thận nghĩ lại, Trần Nghiên và Chúc Lan chia tay đã gần một tháng rồi, dựa theo tính tình của hắn, đổi bạn gái cũng không có gì mới.

"Không thể."

Giọng nói của hắn đột nhiên xen vào, trầm thấp, tùy hứng, vẫn là bộ dạng không quá để ý kia.

"Anh thật phiền phức." Cô gái tiếp tục phàn nàn.

Thậm chí Tống Tịnh Nguyên có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bên trong, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, dọc cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn. Cửa sổ bị gió đóng sầm lại, gió lạnh bị ngăn cách ở bên ngoài, giống như chặn lại chút lý trí cuối cùng của cô.

Người thức thời mới không chủ động bước tới để kích thích bản thân.

Tống Tịnh Nguyên kéo lê bước chân nặng nề, quãng đường ngắn ngủi hơn mười mét dường như đã làm cô cạn kiệt sức lực, cửa phòng đàn khép hờ, cô dựa vào cửa, nắng chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh, khiến cô bất giác nheo mắt lại. Cô nhìn thấy chủ nhân của giọng nói ngọt ngào đó đang ngồi trước chiếc đàn piano lớn màu trắng, nhìn chằm chằm vào Trần Nghiên đứng bên cạnh. Trần Nghiên dựa vào đàn piano, cầm trong tay điếu thuốc cháy dở, làn khói trắng tương phản rõ rệt với chiếc áo phông đen trên người hắn, làn khói dọc theo đường xương quai hàm lạnh lùng của hắn khuếch tán lên trên, cuối cùng làm mờ đi các đường nét trên khuôn mặt.

"Anh còn như vậy nữa em sẽ giận đấy." Cô gái chống tay lên eo, dáng vẻ như một tiểu công chúa kiêu ngạo.

Nhưng Trần Nghiên không phải là người biết dỗ người khác, hắn búng tàn thuốc, giọng điệu đầy vẻ không kiên nhẫn: "Cứ tự nhiên."

Tay Tống Tịnh Nguyên dừng lại trên nắm cửa sắt, hơi lạnh thẩm thấu vào lòng bàn tay cô, nhất thời không biết bản thân có nên thương tâm hay không.

Bạn thấy đấy, Trần Nghiên căn bản không quan tâm cô ấy có tức giận hay không, nói cách khác, hắn không để ý cô ấy chút nào.

Nhưng giây tiếp theo, cô cười nhạo tại sao bản thân lại như vậy, rõ ràng đã nhìn thấy hết, còn muốn tìm lý do bao biện cho hắn.

Hốc mắt Tống Tịnh Nguyên đột nhiên bắt đầu cay xè, khuỷu tay không cẩn thận va vào cửa, phát ra một tiếng "Cạch", cô sợ bị Trần Nghiên nhìn thấy, hoảng hốt xoay người bỏ chạy. Nhưng Trần Nghiên vẫn nghe thấy tiếng động ở đây, hắn nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy bóng lưng mặc váy ngắn chạy trối chết, đôi chân thẳng tắp lộ ra trong không trung, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng lập tức bị chính mình bác bỏ.

Không đợi hắn đi qua xem xét tình hình, cô gái phía sau đã cầm một quyển phổ dày cộp, kéo cánh tay hắn: "Trần Nghiên ca ca, anh dạy em cái này đi."

"Không phải cô cũng biết phổ sao?" Trần Nghiên hút một hơi thuốc, "Tự chơi đi."

Hắn giơ tay hất tay cô gái ra, đi tới cửa phòng đàn, bóng dáng vừa rồi đã biến mất. Hắn uể oải dựa vào cửa, dùng một tay ấn sau gáy, quầng thâm dưới mắt kia đặc biệt rõ ràng, cả người không có tinh thần, hiển nhiên là nghỉ ngơi không tốt.

Kỹ năng chơi piano của cô gái kia thực sự không tính là tốt, bài "Vũ khúc sáo gió" nhập môn kia bị cô ấy đàn vỡ thành từng mảnh nhỏ, từng nốt nhạc giống như từng viên gạch đập ra ngoài, khiến Trần Nghiên nghe mà khó chịu.

Trong lúc nghe, hắn nhận được tin nhắn của Thẩm Duệ.

[Thẩm Duệ: Ở đâu?]

[Thẩm Duệ: Hôm nay không phải là buổi sơ thẩm đầu tiên cho liên hoan văn nghệ của cậu sao? Tôi còn đang chờ để chụp ảnh ủng hộ cậu mà, sao cậu không tới? ]

[Nghiên: Tới rồi.]

[Nghiên: Bị cô bé nhà cô Lâm quấn lấy, mãi không đi.]

[Thẩm Duệ: Sao ngài lại đào hoa như vậy chứ? ]

[Nghiên: Cút đi.]

[Nghiên: Nếu không cậu tới thay tôi? Tôi phiền muốn chết.]

Bài hát kết thúc, Hứa Nam sôi nổi chạy tới tìm Trần Nghiên, thấy đối phương đang dựa vào cửa nghịch điện thoại di động, trong nháy mắt cô ấy có hơi kích động, khoanh tay lên án hắn: "Trần Nghiên! Rốt cuộc anh có nghe em đánh đàn không?"

Trần Nghiên không ngẩng đầu, qua loa nói: "Nghe."

Hứa Nam: "Vậy em đàn như thế nào?", khóe miệng cô ấy nhếch lên, rõ ràng là muốn Trần Nghiên khen hai câu.

"Khó nghe muốn chết." Nào biết một chút mặt mũi Trần Nghiên cũng không cho, hắn cười nói: "Tôi đã nói cô không thích hợp chơi dương cầm rồi, tôi rắc gạo lên bàn phím, ôm con gà tới mổ còn dễ nghe hơn."

"..."

Hứa Nam thực sự bị tổn thương bởi những lời nói của hắn, tốt xấu gì cô ấy cũng theo mẹ ruột học đàn nhiều năm, lại bị hắn dùng một con gà để vũ nhục!

Mặc dù hắn đẹp trai, nhưng cũng không thể bắt nạt mình như vậy!

Cảm xúc trong nháy mắt bộc phát, cô ấy trợn tròn mắt, hung hăng hét vào mặt hắn: "Trần Nghiên! Anh còn đối xử với em như vậy nữa, em sẽ nói với mẹ rằng anh bắt nạt em!"

"Vậy thì mau đi đi." Trần Nghiên khoát tay, "Tốt nhất là để mẹ cô dẫn cô đi ngay bây giờ."

"Sao con người anh lại như vậy chứ?!" Hứa Nam bị mấy câu của hắn làm cho tức giận không nhẹ, đưa tay ôm ngực tự an ủi.

Trần Nghiên ngồi xuống ghế sô pha trong phòng đàn, khép hờ hai mắt, vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên hắn không muốn lãng phí thời gian với Hứa Nam: "Mẹ cô gọi tôi tới luyện đàn, không phải cô tới quấy rầy tôi hay sao?"

Lần này Hứa Nam không nói lên lời.

Bởi vì mối quan hệ với bề trên, từ khi cô ấy có ký ức, mỗi lần luyện đàn đều không hiệu quả, Lâm Vỹ đều sẽ dùng vị đàn anh có thiên phú cực cao này để giáo dục cô ấy, điều này khiến Hứa Nam có chút bất mãn với hắn. Sau đó, cô ấy tình cờ gặp hắn ở ngoài trường vài lần, dù chưa thấy kỹ năng chơi đàn của hắn, cô ấy đã bị khuôn mặt đầy mê hoặc của hắn thu hút. Google‎ t𝘳a𝘯g‎ 𝘯ày,‎ đọc‎ 𝘯gay‎ khô𝘯g‎ quả𝘯g‎ cáo‎ ⩶‎ t‎ 𝘳ùmt𝘳uyệ𝘯.𝑣𝘯‎ ⩶

Hôm nay từ chỗ Lâm Vỹ biết hắn muốn tới trường học luyện đàn, cô ấy tìm lý do đi theo tới, nói dối muốn học cùng hắn, Lâm Vỹ lập tức đồng ý. Nhưng trong lòng cô ấy biết, nếu Trần Nghiên thật sự so đo chạy tới cáo trạng với Lâm Vỹ, cô ấy nhất định sẽ bị giáo dục một trận khi trở về nhà.

"Quên đi." Cô ấy cẩn thận cân nhắc trong lòng, thu dọn đồ đạc, vừa đi ra ngoài vừa oán trách: "Bổn cô nương lười cùng anh so đo."

Trần Nghiên khoát tay, thản nhiên nói: "Không tiễn."

Phòng đàn rốt cục khôi phục lại sự yên tĩnh, hắn bỏ tàn thuốc vào thùng rác, đứng dậy ngồi xuống trước cây dương cầm. Đã lâu rồi hắn không nghiêm túc tập đàn, nói chính xác là từ khi xảy ra chuyện đó, hắn luôn trong trạng thái trốn tránh, chỉ khi tâm trạng rất tệ mới dùng đàn để giải tỏa một chút. Nhớ khi còn nhỏ hắn được dẫn đi khắp nơi để tham gia thi đấu đàn dương cầm, lúc ấy còn có người nói đùa khuyên hắn đi theo con đường nghệ thuật, không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cây đàn bị hắn trực tiếp bỏ rơi.

Cầm phổ được đặt trên giá đàn, Trần Nghiên quen thuộc với nó từ lâu, mất gần nửa giờ mới tìm lại cảm giác lúc trước, khúc nhạc lưu loát nhẹ nhàng từ trong phòng đàn chảy xuôi ra, làm cho người ta nhanh chóng đắm chìm trong đó. Sau khi luyện tập hơn một giờ, hắn đóng nắp đàn piano lại, cầm điện thoại di động bên cạnh lên thì thấy Thẩm Duệ đã gửi cho hắn một tin nhắn mười phút trước.

[Thẩm Duệ: Đúng rồi, hôm nay cậu không đến hội trường sơ thẩm, thật sự có chút đáng tiếc.]

[Nghiên:?]

[Thẩm Duệ: Không ngờ, học bá cũng đăng kí tiết mục.]

[Thẩm Duệ: Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy học bá mặc váy, nói thật, cậu ấy xinh đẹp như tiên nữ không bám khói bụi trần gian luôn.]

[Thẩm Duệ: Tại hội trường rất nhiều nam sinh cũng nhìn đến ngây người, còn có người đi hỏi cậu ấy phương thức liên lạc.]

Ánh mắt Trần Nghiên dừng ở ba tin nhắn này, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn nhíu mày

Bên kia, Tống Tịnh Nguyên chạy vào lối rẽ trong toilet, hai tay đặt trên bệ đá cẩm thạch, gắt gao cắn môi dưới, muốn thu lại khổ sở trong lòng. Hình ảnh vừa cô nhìn thấy không tự chủ lại hiện ra trước mắt. Cô gái đó mặc một chiếc váy bông, thắt bím tóc, đôi mắt tròn và sáng, tướng mạo non nớt đáng yêu, hoàn toàn khác với những cô bạn gái trước đây của Trần Nghiên.

Ngược lại, có phần giống cô.

Nếu là như vậy, tại sao không thể là cô chứ?

Nghĩ tới đây, lòng cô đau đớn, một chất lỏng nóng bỏng không tự chủ được trượt xuống gò má. Cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, kem nền dạng lỏng mà Đường Hân bôi cho cô đã bị nước mắt làm bẩn, để lại hai vết nước mắt méo mó, giống như hai con sâu vặn vẹo.

Khi Nguyên đã bước vào mùa thu, nhiệt độ giảm xuống từng ngày, vừa rồi trong hội trường lại mở điều hòa, hai chân trắng nõn của cô lộ ra ngoài không khí, đầu gối hơi đỏ lên vì lạnh. Thật ra lúc Đường Hân bảo cô thay váy, cô vốn có thể từ chối, nhưng cô muốn Trần Nghiên nhìn thấy khía cạnh tốt hơn của mình, cuối cùng vẫn mặc nó như thể bị bỏ bùa mê.

Muốn người mình thầm mến cảm thấy mới mẻ với mình thì có gì sai chứ?

Vòi nước được mở ra, Tống Tịnh Nguyên lấy một vốc nước lạnh, mạnh mẽ tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt, khuôn mặt lại thuần khiết như trước, mí mắt phiếm một tầng đỏ. Nhìn chằm chằm vào gương vài giây, trong lòng cô thở dài, mình không có tiền đồ, Tống Tịnh Nguyên ơi là Tống Tịnh Nguyên, cô hy sinh cuối tuần để tham gia liên hoan văn nghệ, còn dốc toàn lực trang điểm, kết quả thì sao?

Kết quả là hắn ở cùng một chỗ với cô gái khác, thậm chí không thèm nhìn cô lấy một cái.

Có thời gian như vậy không bằng đi làm vài bộ đề thi tiếng Anh, hiện tại thì tốt rồi, tự mình làm mình rối tung lên, giống như một tên hề nhảy nhót vậy.

Cô không lau nước trên mặt, để chúng tự bay hơi trong không khí, đợi đến khi nước khô hoàn toàn, đầu óc ngược lại cũng thanh tỉnh một chút.

Trong khoảng thời gian này, cô đã quá ảo tưởng rồi.

Trần Nghiên chẳng qua chỉ cho cô một chút ngọt ngào, cô lại tựa như trúng phải độc dược, trở nên nghiện một cách tuyệt vọng.

Nhưng lại quên mất rằng lòng tốt của hắn dành cho cô chưa chắc đã có giá trị gì.

Hắn có thể tốt với những người khác như vậy.

Hôm nay bắt gặp một màn này, thật giống như ném một người say rượu ném vào bồn tắm chứa đầy nước lạnh, nước sặc vào khoang mũi, làm cô vốn đắm chìm trong mộng tưởng rút ra.

Như sợ đụng phải thứ không muốn nhìn thấy, cô vòng qua phòng đàn, chạy thật nhanh ra khỏi tòa nhà, chạy thẳng về quán trà sữa. Đường Hân đang ngồi trên ghế sô pha chơi game, đánh tới chỗ gay cấn không kịp ngẩng đầu, chỉ có thể thuận miệng hỏi: "Em gái về rồi à?"

Tống Tịnh Nguyên nói "Vâng" một tiếng, đặt cặp sách lên quầy, đi vào phòng chứa đồ mặc lại quần áo của cô.

Hai chữ "Victory" hiện lên trên màn hình, Đường Hân đặt điện thoại xuống, vươn vai, vừa lúc nhìn thấy cô gái nhỏ từ phòng chứa đồ đi ra, hốc mắt đỏ hoe, mí mắt hơi sưng, rõ ràng là vừa mới khóc.

"Làm sao vậy em?" Đường Hân đi tới ôm lấy vai cô, "Diễn không tốt à? Hay là bị tổn thương về mặt tình cảm?"

Bình thường Đường Hân đối xử với cô như em gái, cô lại luôn mạnh mẽ, rất ít khi đau lòng như vậy, Đường Hân đưa tay xoa xoa tóc cô: "Nói cho chị biết, chị giúp em phân tích."

Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, nghẹn lại, nói dối lung tung: "Không phải, là do diễn không tốt ạ."

"Ôi dào." Đường Hân thở phào nhẹ nhõm, "Chỉ là một buổi biểu diễn nhỏ mà thôi, sau này còn có cơ hội mà."

Cô ấy đi tới quầy lễ tân, lấy một ít sô cô la, nhét vào tay Tống Tịnh Nguyên: "Ăn chút ngọt cho nó vui vẻ."

Tống Tịnh Nguyên gật đầu, cho sô cô la vào miệng, lại nếm ra vị đắng chát.

Buổi chiều quán trà sữa đột nhiên có thêm nhiều người, một mình cô bận rộn tối mày tối mặt, cũng đem những chuyện thương tâm kia ném ra sau đầu. Thật vất vả mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, Tống Tịnh Nguyên tùy tiện ăn chút gì đó lấp đầy bụng, dựa vào bàn tiếp tục làm bài tập tiếng Anh. Vòng loại cuộc thi tiếng Anh sắp tới, trong lòng cô còn chưa nắm chắc, hễ rảnh rỗi sẽ làm chút đề.

Khi làm xong câu hỏi cuối cùng, mặt trời cũng sắp lặn, gần như toàn bộ bầu trời được nhuộm một màu đỏ cam, giống như một bức tranh dày đặc và nhiều màu sắc, Tống Tịnh Nguyên đẩy cửa quán trà sữa ra, chụp lại cảnh tượng trước mắt. Cô đứng dựa vào cửa kính, ngẩn người nhìn chằm chằm xa xa, nửa khuôn mặt chìm trong ánh chiều tà, mái tóc phủ một lớp ánh vàng ấm áp, hàng mi dài ở trước mắt phủ một cái bóng nhàn nhạt, trong lòng cảm thấy trống trải.

Không biết phát ngốc bao lâu, điện thoại trong túi rung lên hai lần, kéo cô trở về hiện thực. Cô mở màn hình ra, nhìn rõ những dòng chữ nhỏ trên đó, đầu ngón tay dừng lại –

[1: Chiều nay cậu tới tham gia sơ thẩm liên hoan văn nghệ?]