Tối....Bầu trời khoác lên mình chiếc áo màu đen, đâu đó có chị gió tinh nghịch thoáng qua trêu đùa mọi người. Đình Nhã khẽ nhăn mặt, sao hôm nay trời tối nhanh vậy chứ? Cũng may là cô đã chọn xong đồ rồi, khổ nỗi Gia Bảo cứ chạy loăng quăng khắp nơi, khiến Đình Nhã phải tìm mệt cả hơi, mãi anh mới chịu đứng yên bên cạnh cô.Nếu không tại Gia Bảo nghịch như con nít thì Đình Nhã đã không phải tốn nhiều thời gian và công sức thế rồi. Đình Nhã thở dài và bước ra khỏi siêu thị, cái lạnh buổi tối làm cô hơi run rẩy. Sắp tới mùa đông rồi.... Gia Bảo cứ lẽo đẽo đi theo cô và nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu. Đình Nhã không nhịn được nữa, cô quay lại hỏi anh:- Rốt cuộc có chuyện gì mà anh lại nhìn tôi? Anh muốn nói gì thì mau nói đi!

Gia Bảo chớp chớp mắt, sau đó anh gãi gãi đầu, ngượng ngập nhìn cô:

- Vợ à, em lạnh đúng không? nếu không chê thì em mặc đỡ áo anh nhé

Đình Nhã thoáng sững người, có cái gì ấm áp lan vào người cô, như xua tan đi cái lạnh. Một con người vô tư như Gia Bảo mà cũng có lúc biết lo cho cô ư ? Đình Nhã mỉm cười, cô lắc lắc đầu:

- Tôi không sao! Cảm ơn anh nhé, chúng ta về thôi!

Gia Bảo im lặng đi theo Đình Nhã, nhưng mắt anh luôn nhìn Đình Nhã suốt quãng đường về nhà và chưa có khi nào rời mắt, anh khẽ cười.....

**************************************

Cạch!

Đình Nhã mở cửa và vội vã bước vào nhà. Cô đi vào trong bếp, lấy túi đồ ăn ra, đặt lên trên mặt bếp. Đình Nhã đang định nấu ăn thì Gia Bảo từ ngoài phòng khách chạy vào, chớp mắt nhìn cô:

- Vợ à, anh nấu với!

Đình Nhã hơi ngạc nhiên, cô do dự nhìn anh:

- Sao chiều nay anh bảo là không biết nấu cơm?

Gia Bảo lắc lắc đầu, mắt ngây thơ:

- Anh đâu có bảo là anh tự nấu, vợ hướng dẫn anh cơ mà...

Ra là vậy, Đình Nhã đúng là ngốc mới đi nghĩ tốt cho anh ta, rốt cuộc cô vẫn là người nấu thôi, hướng dẫn cho cái người trẻ con này thì thà cô nấu luôn cho nhanh. Đình Nhã cười gượng, xua tay:

- Thôi không cần đâu, mấy món thức ăn này tôi nấu loáng một cái là xong, anh ra ngoài kia ngồi chờ đi

Gia Bảo xụ mặt, mắt long lanh ngân ngấn nước trông vô cùng đáng thương, anh mếu máo:

- Vợ à, em không tin anh hả? Anh chỉ muốn giúp em để em đỡ vất vả, vậy mà em.....

Đình Nhã giật mình nhìn Gia Bảo, híc, hối hận quá, đáng lẽ cô không nên nói thế. Gia Bảo mà "ăn vạ" thì thôi khỏi nói rồi, chỉ có nước chịu thua thôi. Khoé miệng Đình Nhã giật giật, mặt cô chảy mấy vệt đen, cô ấp úng:

- Được rồi, đừng buồn, tôi sẽ cho anh nấu cơm với tôi, được chưa? Giờ anh đi rán trứng cho tôi nhé?

Gia Bảo thay đổi nhanh như chong chóng. Mặt anh tươi tỉnh, anh cười hớn hở:

- Được rồi, vợ cứ để trứng đấy!

Mắt trái của Đình Nhã khẽ giật, sao cô có dự cảm không lành nhỉ? Thay đổi 360 độ rất nhanh, có phải Gia Bảo đang giả vờ khóc lóc để lấy sự thương hại của cô không nhỉ? Không hiểu sao Đình Nhã có chút hối hận, cô thở dài thườn thượt. Kệ vậy, đành để cho Gia Bảo làm thôi, không anh mà khóc thì đau đầu lắm. Bỗng....

Xèo! Tách!Tách!

Có tiếng nổ cùng với mùi khét khét. Đình Nhã vội quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt bối rối nhưng rất vô tội của Gia Bảo, nhìn sang chỗ bếp ga thì Đình Nhã há hốc miệng, sửng sốt khi thấy nguyên một quả trứng chưa đập ra đang được rán trên bếp, bếp thì nổ lách tách. Đình Nhã hốt hoảng tắt bếp, và nhấc cái chảo xuống. Chúa ơi, sao Gia Bảo không chịu để cô yên vậy, chỉ một ngày thôi mà cũng khó thế sao? Sao anh cứ phải để cô phải đau tim thì mới chịu được chứ?

Đình Nhã quay lại, nhìn Gia Bảo bằng ánh mắt hình "viên đạn", giọng nói chứa đầy tức giận:

- Lần này là lý do gì nữa đây? Mau nói nhanh, tại sao anh lại rán trứng bằng cách đó hả?

Gia Bảo lúng túng sợ sệt trước thái độ "rực lửa căm giận" của Đình Nhã, anh chảy mồ hôi, ngập ngừng:

- Vợ à, em bình tĩnh, đừng giận. Tại em bảo anh rán trứng nên anh nghe lời em, đi rán mà, nhưng chẳng hiểu sao cái bếp nó lại.....

- Chẳng lẽ điều tối thiểu là phải đập trứng ra, cho gia vị vào trứng, quấy lên rồi mới cho vào chảo rán mà anh cũng không biết hay sao?- Đình Nhã hét lên, lần này cô không thể bình tĩnh được nữa, mặt cô đỏ bừng vì tức giận, nhìn Gia Bảo như thể muốn "ăn tươi nuốt sống" anh vậy ( câu này là chỉ sự tức giận của Đình Nhã, đừng ai nghĩ lung tung nha)

Gia Bảo tròn mắt ngơ ngác, anh ngây thơ hỏi:

- Ủa, trước khi rán phải đập trứng hả vợ? Anh tưởng trứng tức là cả quả đấy, chỉ cần cho cả quả lên rán là xong, nhưng bên trong mới là trứng à?

Sự ngây thơ đầy tội lỗi của Gia Bảo làm Đình Nhã như muốn điên lên, cô vuốt vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh, giọng âm u như hồn ma:

- Đủ rồi, anh ra ngoài ngồi ngay cho tôi và đừng bao giờ bước vào bếp nữa. Mình tôi nấu cơm là đủ rồi, cảm ơn sự "tốt bụng" (chết người) của anh!

Gia Bảo chớp chớp mắt, vẻ mặt bất mãn, anh phụng phịu:

- Vợ à, anh muốn giúp em, một mình em làm sao kịp được, em còn cả con gà kia nữa, mà trời cũng tối lắm rồi.

- ANH RA NGOÀI NGAY!!!!!!!!!!- Đình Nhã dường như không kìm nén nổi cơn giận nữa, cô quát lên. Gia Bảo giật mình sợ hãi, chạy vội ra ngoài phòng khách. Đình Nhã khẽ thở dốc, đưa tay vuốt ngực. Không được, cô phải bình tĩnh, bình tĩnh...,.nhưng thực sự với người như Gia Bảo thì cô không thể bình tĩnh được. Người gì mà ngốc quá thể, lúc nào cũng phải chọc tức cô thì Gia Bảo mới chịu được à. Đình Nhã nghiến răng, càng nghĩ càng giận mà, nếu không tại anh ta thì cô đâu có căng thẳng đến phát điên như thế này, cô bực bội đi về phía gian bếp và tiếp tục nấu ăn. Biết đến bao giờ thì số cô mới hết khổ đây, Hàn Gia Bảo, đúng là cái tên đáng ghét, toàn làm người khác điên đầu thôi.

..............................................................

- Này, cơm của anh đây- Đình Nhã bê khay thức ăn đặt ra trước mặt Gia Bảo. Mùi thức ăn thơm phức bay khắp phòng (hix, tác giả cũng thèm lắm nè T-T). Gia Bảo dè dặt ngồi xuống, anh len lén nhìn Đình Nhã. Thấy thái độ của anh, Đình Nhã cũng hiểu sao, cô nhẹ giọng:

- Ăn đi, tôi không giận anh đâu mà lo

Mặt Gia Bảo tươi vui hẳn lên, anh cười rạng rỡ, hào hứng nói:

- Thật hả? Cảm ơn vợ nha

Đình Nhã chán nản lắc đầu. Cứ y như trẻ con, thật là.....

- À, hôm nay vợ đi làm thế nào? Có gì vui không?- Gia Bảo đang ăn thì đột nhiên hỏi, nhưng anh nhìn cô bằng cái nhìn rất lạ, cái nhìn chứa đầy sự lo lắng và chờ đợi. Đình Nhã ngạc nhiên nhìn Gia Bảo. Sao tự dưng anh lại hỏi vấn đề việc làm của cô nhỉ? Cô nghi ngờ nhìn anh và hỏi lại:

- Tự dưng anh hỏi tôi thế? Có chuyện gì sao?

Gia Bảo hơi lúng túng trước sự nghi ngờ của Đình Nhã, anh ngước nhìn cô bằng vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội:

- Anh chỉ quan tâm vợ thôi mà, anh sợ vợ làm nhiều mệt

Đình Nhã rùng mình trước lời lẽ ngọt hơn cả mía lùi của Gia Bảo. Da gà cô nổi lên rần rần, cô nhíu mi, nhìn anh dò xét nhưng đôi mắt "vô tội" của anh làm Đình Nhã phải chịu thua. Cô nhẹ nhàng kể:

- Không có gì cả ngoại trừ việc tôi gặp một người rất lạ

- Ai vậy vợ?- Gia Bảo ngập ngừng, tay anh bất giác nắm chặt lại

- Một người con trai là đối tác của chủ tịch công ty ấy. Anh ta cũng khá ưa nhìn, hình như tên anh ta là Vương Thiên Huy...

Nghe đến cái tên Vương Thiên Huy, bất giác vẻ mặt Gia Bảo tối sầm lại, ánh mắt anh lạnh lẽo, giận dữ, anh lạnh giọng:

- Em mau nghỉ việc ở đó cho anh đi!