Trong một căn phòng tồi tàn, ẩm thấp, tường cũ kỹ, đã bong tróc hết lớp sơn bên ngoài tựa như chiếc áo bị sờn rách theo thời gian, sàn gỗ mục nát, trông khung cảnh thật buồn bã và u ám, có hai con người đang ngồi. Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, nét mặt hiền hậu, dường như những thử thách của thời gian, tuổi tác không thể tàn phá sắc đẹp của bà nhưng đôi mắt bà sắc lẻm, ánh nhìn xa xăm, không ai đoán biết được bà đang nghĩ gì. Bà cầm tờ báo xem qua một chút, rồi nhếch môi, cười châm biếm và ném tờ báo sang một bên. Nhanh thật, mới đó đã công khai trên báo sao? Xem ra bà quá nhẹ tay rồi, vốn dĩ tưởng chúng nó sẽ giận nhau lâu nên bà khá lơi lỏng, không ngờ mọi việc thành ra như vậy. Chưa gì đã hết giận nhau.....Mắt bà ánh lên tia giận dữ, mặt tối sầm, bà cầm cái ly trên bàn lên, nhấp một ngụm nước, bất ngờ....Xoảng!

Bà ném chiếc ly về phía tường. Chiếc ly rơi xuống đất, vỡ tan tành. Bà nghiến răng, tay siết chặt. Không thể, bà không thể chấp nhận được. Chẳng lẽ lần này bà lại là người thua sao? Năm xưa, khi thua chị ta, bà đã nhục nhã lắm rồi, còn bị anh ta chửi mắng. Nhất định, bà sẽ không để con của họ hạnh phúc, nhất định....Bà thầm nghĩ, nét mặt vẫn hầm hầm tức tối. Ngồi đối diện bà là một tên cao gầy, râu ria lởm chởm, mắt chứa đầy sát khí, cằm nhọn hoắt, hắn ta mặc một bộ đồ đen bí ẩn, tay không ngừng vung vẩy khẩu súng trên tay. Hắn ta nhìn về phía bà dò xét, ánh nhìn có phần giễu cợt. Hắn ta cầm tờ báo lên, đọc một lúc rồi buông tờ báo xuống, nhếch mép khinh khỉnh:

- Ghê thật. Mới đó đã câu được con rùa vàng rồi. Xem ra bà đã chính thức thua cuộc, phải không?

- Câm miệng!- Người phụ nữ hét lên, bà trừng mắt, tay càng run run siết lại chặt hơn.

- Ha ha, đó là sự thật, bà cáu gì chứ? Mà bà đang tỏ thái độ với ai? Nên nhớ, tôi là một tên sát thủ giết người không ghê tay- Hắn ta cười gằn, ánh mắt thoáng lạnh lẽo

- Hừ, im đi. Bây giờ tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị giúp tôi rồi đấy- Người phụ nữ nở nụ cười độc ác

- Bà muốn tôi làm gì?

- Cứ chờ khi nào có lệnh tôi đã- Người phụ nữ quay bước lên cầu thang, đang đi bỗng bà khựng lại, đôi mắt bỗng chùng xuống. buồn bã

"- Tại sao chứ? Sao anh lại chửi mắng em như vậy? Anh với chị ấy đã chia tay, sao không thể yêu em?

- Câm đi, đều là do cô hại tôi. Trừ khi là cô ấy, chứ có chết tôi cũng không yêu loại rắn rết như cô. Thứ phụ nữ dơ bẩn!"

" Dơ bẩn? Ha ha...." Một giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống má, người phụ nữ cất tiếng cười lớn, nghe tiếng cười của bà thật chua xót và chế nhạo. Bà đứng dậy, đi về phía tủ, lấy một tấm ảnh. Ảnh có chụp hai con người, một nam một nữ đững hạnh phúc bên nhau. Bà bật lửa đốt đi tấm ảnh, nhếch mép :" Ảnh đẹp thật. Hai người hạnh phúc quá nhỉ. Yên tâm đi, tôi có món quà nhỏ cho những đứa con của hai người đấy. Ha ha ha..."

******************************

Buổi sáng.....Bầu trời trong xanh đến lạ. Ông mặt trời từ từ chui ra khỏi chiếc chăn mây, những tia nắng ấm áp rọi xuống mặt đất, xen qua những kẽ lá, vui vẻ chơi đùa. Cơn gió thổi nhè nhẹ, tiếng chim hót vui tai. Không khí dịu mát thoáng đãng vô cùng. Khung cảnh thật bình yên và đẹp xao lòng người. Căn biệt thự tráng lệ, to lớn im lặng, đang đắm chìm trong ánh nắng và sự thơ mộng của cảnh thì ở đâu bỗng vang lên một tiếng hét chói tai:

- HÀN GIA BẢO!!!

Trong biệt thự, ở phòng khách là một cô gái cao ráo xinh xắn, mái tóc đen thả xoã xuống vai, bay nhè nhẹ trong gió. Ánh nắng từ ngoài của sổ tinh nghịch đùa giỡn trên tóc cô, như làm tóc cô sáng rực và óng ả hẳn lên. Đôi môi nhỏ xinh của cô khẽ mím lại, đôi mắt u ám liếc xung quang. Tay cô bóp chặt tờ báo nào đó, khuôn mặt tối sầm làm "ai đó" rùng mình sợ hãi. Chỉ thấy "ai đó" "khép nép" đi ra, mặt tái đi, đầu cúi gằm, ánh mắt chất chứa tội lỗi , "ai đó" cười gượng gạo và lắp bắp nói:

- Ha...ha...Đình....Đình Nhã à....

Đình Nhã cười lạnh, tờ báo bị cô bóp nát đến mức không rõ hình dạng, giọng cô nhẹ nhàng những chứa đầy đe doạ, cô hỏi:

- Ha ha, anh không biết chuyện gì hả? Anh ngây thơ quá ha, Gia Bảo?

- Vợ....vợ à.....- Gia Bảo nuốt nước bọt, anh sợ hãi đứng ở góc phòng, không dám nhìn thẳng vào cô

- Giỏi, giỏi lắm. Anh có thể giải thích giúp em chuyện trên báo là sao không? Cái gì mà "Cậu chủ của Hàn gia đã công bố bạn gái của mình. Đó là cô Mai Đình Nhã, 21 tuổi, vv..." ?

- Cái gì chứ? Chỉ là bạn gái sao? Bực thật, mấy cái người phóng viên này làm việc chẳng chuyên nghiệp gì hết, rõ ràng anh bảo họ viết em là vợ an...Hơ...- Gia Bảo tỏ vẻ bực bội. Đang nói, chợt nhận ra mình bị hớ, anh vội im bặt, không dám nói gì, chỉ len lén liếc cô

Sắc mặt Đình Nhã càng lúc càng tối hơn. Cô mỉm cười "dịu dàng", bẻ tay răng rắc:

- Hay thật đấy. Anh bảo cơ à? Đúng là dũng cảm thật. Cũng may anh tự mình thú tội, em đỡ phải điều tra. Nói may, giờ anh thích hình phạt nào?

- Vợ....vợ à....chỉ là...- Gia Bảo lùi dần, bất ngờ, anh quay người chạy đi thật nhanh

- Anh....Dám chạy hả? Mau đứng lại cho tôi! Đứng lại!- Đình Nhã tức tối hét to, cô vội đuổi theo anh

- Ha ha, vợ à, em có biết câu ngốc nghếch nhất là gì không? Đó là câu "Đứng lại", bởi thực tế em biết anh sẽ không bao giờ đứng lại mà vẫn nói. Sao em chạy chậm thế hả vợ? Hình như em mập lên đó- Gia Bảo bật cười, anh nói giọng trêu chọc và càng ra sức chạy nhanh hơn

- Anh....HÀN GIA BẢO! Hôm nay anh chết chắc!!!- Đình Nhã thở hồng hộc, cô cố gắng tăng tốc chạy

Hai người đang đùa giỡn vui vẻ thì bỗng....

- Cậu chủ!- Một tên áo đen từ đâu chạy tới, nói lớn. Lập tức Gia Bảo và Đình Nhã dừng lại

- Có chuyện gì?- Gia Bảo cau mặt, anh có vẻ khó chịu khi đang vui đùa với Đình Nhã mà lại bị kẻ khác phá đám

- Dạ, tôi vừa nhận tin báo....cậu Thiên Huy và cô Amelica đã qua đời....- Tên áo đen ngập ngừng

- Sao cơ?- Đình Nhã và Gia Bảo hét to

Đình Nhã thất thần ngồi phịch xuống. Cô không thể ngờ rằng Thiên Huy lại đi theo Amelica. Còn Gia Bảo thì đứng im lặng một hồi. Trong anh trào dâng một mớ cảm xúc hỗn độn. Anh vừa thương xót, vừa đau lòng, lại vừa có chút thấy đúng....Đúng bởi những gì Thiên Huy gây ra cho Đình Nhã, hắn đã trả giá, còn thương xót vì cả Amelica và Thiên Huy đều là bạn thân từ nhỏ của anh. Bạn bè gắn bó với nhau suốt mười mấy năm, anh không đau lòng sao được.

- Bỏ đi, giúp ta chuyển đồ đến viếng tang lễ của bọn họ...- Gia Bảo quay đi, anh mệt mỏi nhắm mắt lại. Niềm vui đùa hồi nãy giờ thay bằng sự buồn bã. Không khí thật căng thẳng. Tên áo đen nhận lệnh chủ vội vâng vâng dạ dạ rồi chạy đi

- Gia Bảo, sao anh không tới viếng?- Đình Nhã nhẹ giọng hỏi, mắt cô ngân ngấn nước

- Ngốc, đừng lo, anh đã gửi đồ đến đó rồi còn gì. Em khóc cái gì chứ? Sau những gì Thiên Huy gây ra cho em, em việc gì phải đau lòng?- Gia Bảo cười dịu dàng, anh vuốt nhẹ tóc cô

- Gia Bảo, vấn đề không phải vật chất, đồ đạc, mà là tấm lòng. Gia đình của Thiên Huy và Amelica thiếu gì tiền bạc chứ, họ đâu cần đồ của anh. Anh là bạn với họ suốt mười mấy năm, chẳng lẽ tình nghĩa chỉ có vậy? Không phải lúc nào cũng có thể dùng tiền bạc giải quyết mọi thứ đâu...- Đình Nhã thở dài, cô chậm rãi nói

Gia Bảo im lặng một hồi, mắt thoáng dao động

- Anh đi đi, đến chỗ đó. Em sẽ đi cùng anh- Đình Nhã nắm chặt tay anh

Gia Bảo lại tiếp tục im lặng, rồi anh đứng lên, kéo luôn cả Đình Nhã cũng phải đứng. Anh khẽ cười, trìu mến nhìn cô:

- Đúng là....anh chịu thua tính bướng bỉnh của em rồi đó. Được rồi, anh sẽ đi. Em mau đi thay đồ nhanh lên rồi đi cùng anh.

Đình Nhã thấy vậy nở nụ cười hài lòng. Chí ít, làm thay đổi suy nghĩ của con người này là được rồi.....

***************************

Hôm sau...

- Gia Bảo, em muốn về nhà- Đình Nhã đột nhiên đi tới trước mặt anh, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh

- Vợ à, tại sao chứ? Anh làm gì sai sao?- Gia Bảo hốt hoảng

- Không phải, tóm lại anh cứ chuẩn bị xe để em về đi- Đình Nhã lúng túng

- Không được, riêng việc đó thì không- Gia bảo lắc đầu

- Một là anh cho em đi, hai là em sẽ thừa dịp trốn đi- Đình Nhã giở giọng đe doạ

Vẻ mặt Gia Bảo thoáng phân vân. Anh nhíu mày, chán nản gật nhẹ đầu:

- Rồi, rồi, anh chịu thua tính cố chấp của em. Nhưng anh sẽ đi cùng em, được không?

Đình Nhã cắn môi. Đi cùng á? Xem ra cô sẽ khó để về nhà đây

- Được rồi- Cô đành đồng ý. Tạm thời cứ vậy đã, có gì tính sau

.............................................................

Đình Nhã đứng trước ngôi nhà. Mọi thứ thân quen khiến mắt cô cay cay, niểm xúc động trào dâng làm cô muốn khóc. Vẫn là cảnh như vậy, vẫn là ngôi nhà thân thương, chỉ có điều sau mấy tuần cô vắng nhà, trông ngôi nhà buồn bã và cô đơn quá! Cô lấy chìa khoá, mở cửa và đi vào nhà. Nhưng chưa kịp để Gia Bảo vào, cô đã đóng sập cửa lại

- Đình Nhã, em làm gì vậy?- Gia Bảo ngạc nhiên

- Em xin lỗi nhưng em phải về lại nhà, không mọi người sẽ nghi ngờ. Anh cứ về đi, nhất định em sẽ tới thăm anh. Yên tâm, em không trốn đâu mà lo- Đình Nhã nói vọng ra

- Không, vợ à, sao em nỡ bỏ anh thế chư? Vợ...- Gia Bảo làm trò con nít, anh thò tay vào những khe cửa

- Trời ạ, anh bỏ ngay trò giả làm con nít hộ em. Em đã bảo là em sẽ không lừa anh đâu mà lo. Em ở nhà anh trong một thời gian rất dài rồi, nếu tiếp tục ở lại em sẽ bị nghi ngờ. Anh mau về đi, mai em sẽ đến- Đình Nhã hất tay Gia Bảo ra khỏi khe cửa

- Vợ à, vợ....- Gia Bảo giả bộ mè nheo

Đình Nhã thở dài chán nản. Đành chịu thôi, nói với người như Gia Bảo chỉ có tốn thời gian, mặc kệ anh "mè nheo" vậy. Nghĩ thế, cô dửng dưng quay người đi vào nhà, bên ngoài, Gia Bảo vẫn tiếp tục diễn màn "cải lương" . Bỗng...

- Chuyện gì thế này? - Một giọng nói quen thuộc vang lên. Đình Nhã sững người, giọng này quen quá, cô vội quay lại. Mặt cô bỗng tái mét, và cả Gia Bảo cũng sững sờ. Người đó....là....