Đăng Phong Thành Thần

Chương 22: Quái Vật Đấu Quái Vật

Rồi Đầu Gỗ đâm sâu mũi chân xuống đất, hất đống đất đưới chân lên, đá về phía A Su Ra. A Su Ra theo bản năng lấy tay che mặt và hai mắt, nhìn lại thì không thấy Đầu Gỗ đâu nữa. A Su Ra nhếch mép cười “ Ngươi tưởng rằng trốn thoát được ta sao “.

A Su Ra lấy đà chuẩn bị đuổi theo Đầu Gỗ thì nghe từ sau có tiếng nói truyền tới “ Tên hạ đẳng như ngươi có thể khiến Thợ Săn bỏ chạy thật đúng là khiến ta lưu tâm đấy “.

A Su Ra quay người lại, nhìn về hướng tiếng nói vừa phát ra mà xuất một quyền, đánh cho mọi vật nơi đó thành bụi phấn, khói bụi bay mịt mù. Gió lạnh bắt đầu thổi lên, cuốn tan hết bụi khói, hiện ra thân ảnh Rum đang đứng oai vệ như một vị thần trước mặt A Su Ra.

A Su Ra lạnh lùng nhìn về phía Rum, tức giận nói “ Tên hạ đẳng cuồng ngôn dám miệt thị một vị thần như ta, ngươi xem có đáng tội chết ngàn lần không “.

Rum tay cầm một cây rìu trắng, chỉ về phía A Su Ra mỉm cười, kiêu ngạo nói “ Kẻ không có thực lực thì dù là thần củng không được phán xét cấp bậc của người khác, im miệng và lại đây khuất phục dưới chân ta nào “.

Rum vừa dứt lời thì đả thấy A Su Ra lao đến, xuất ra một lúc hơn chục quyền đánh về phía Rum. Rum lùi về sau, vung rìu đỡ đòn tấn công của A Su ra, tay còn lại tung quyền phản công, bức A Su Ra lùi về sau. Thừa thắng xông lên, Rum tay vung rìu, bổ tới A Su Ra, tay còn lại vận kình, chưởng bồi sau cú chém.

A Su Ra bị ăn một nhát chém, cộng thêm một chưởng bồi theo khiến hắn bị đánh lùi lại. Tay lau vệt máu màu ám kim trên bụng, miệng hắn mỉm cười đầy mang rợ “ Khà... khà... ngươi còn thú vị hơn tên vừa rồi nữa, lại đây với ta nào, để ta giết ngươi một cách cực kì sướng khoái nào “.

A Su Ra vẫy tay khiêu khích Rum, hắn lúc này trong không khác gì một con dã thú. Rum thấy vậy thì mỉm cười, kiêu ngạo nói “ Đến giờ săn rồi “.

Hai người như hai con quái vật quấn lấy nhau, liên tục trao đổi quyền cước, từng đợt xung kích được tạo ra tàn phá khu rừng, khiến Sơn Lâm thực vật và động vật trù phú bị đánh thành một mảnh xác xơ, trong cực kì thê thảm.

Đùng đùng

Sơn lâm liên tục phát ra những chấn động vô cùng khủng khiếp, còn hơn dị tượng lúc nãy, khiến cho ma thú trong rừng sợ hãi dẫm đạp lên nhau mà chạy, tạo thành từng đợt thú triều cực kì lớn. Võ giả bị ma thú đạp, húc, dẫm, mà lần lượt mất mạng, chẳng thể làm gì để tẩu thoát, tạo nên khung cảnh cực kì tang thương trước mắt người nhìn.

Tại Tửu Quán

Võ Thần đứng bên trong tửu quán nhìn ra ngoài thở dài, nhưng lần này là thở dài một cách yên tâm. Hắn hưng phấn nói “ Rum đả ra trận, coi như yên tâm rồi “.

“ Không ổn đâu, tên này ta giao thủ qua thì thấy hắn sâu không lường được, Rum không thể thắng một cách thoải mái mà không chịu ít thiệt thòi từ hắn“ A Bối nằm trên giường yếu ớt nói.

Võ Thần nghe vậy thì liếc A Bói một cái, mỉa mai nói “ Kẻ bại trận ngươi bị đánh cho ngu người rồi à “.

“ Ngươi... aaaaa “ A Bối nghe vậy thì tức điên người, định ngồi dậy đôi co với Võ Thần tới cùng thì đụng vào vết thương, đau quá mà ngoan ngoãn nằm xuống.

Võ Thần thấy thế thì lại châm chọc A Bối “ Cẩn thận cái mạng của ngươi đấy, lần sau thì không ai cứu tên phế vật nhà ngươi nữa đâu “.

“ Ngươi đừng đùa Bối Bối nữa, thật sự lần này kẻ thù quá mạnh so với bọn ta “ Sa Kê nghe Võ Thần châm chọc A Bối thì liền nói đỡ.

Nghe như Sa Kê nói vậy thì Võ Thần không đùa mà nghiêm túc nói “ Như nào nói ta nghe “.

“ Cực kì khủng bố, hắn hầu như miễn nhiễm với tất cả nguyên tố, không có yếu điểm, còn càng đánh càng mạnh. Chưa nói hắn còn nhìn ra được nhược điểm khi chiến đấu của bọn ta và khai thác nó nữa “ Sa Kê buồn bã nói.

A Bối tiếp lời Sa Kê “ Ngươi này có khí rất lạ, hắn khiến kẻ khác có cảm giác gì đó rất là tối thượng, khác hoàn toàn với các ma thần thượng cổ trước kia chúng ta từng giao đấu qua “.

“ Đúng rồi, hắn rất kì lạ, khác xa so với những người ta từng giao đấu qua “ Đầu Gỗ từ ngoài bước vào, vẻ mệt mỏi.

Võ Thần thấy Đầu Gỗ đi vào thì mỉm cười “ Bị ăn hành à, ta thấy trên đường bỏ chạy ngươi còn gặp phải thú triều cỡ trung trở lên

nữa “.

Đầu Gỗ chẳng còn hơi để đùa với Võ Thần nữa, hắn ngồi xuống bàn, thở một hơi dài, tay rót một chén trà mà uống cạn nói “ Ngươi trạng thái tốt nhất củng không thắng được hắn lúc chưa ở trạng thái đỉnh cao “.

“ Ngươi khinh thường lão tử à “ Võ Thần vỗ ngực nói.

“ Ăn cả Thái Dương Hạ San mà chỉ bị thương ngoài da, lần hai còn lấy tay gạt được nữa. Ép ta phải dùng quyền thuật Nước Chảy Mây Trôi, còn khiến ta rung sợ thì ngươi thấy với ngươi, ngươi đủ trình “ Đầu Gỗ khinh thường nói.

Võ Thần nghe thế thì không đùa nữa, ngồi xuống rót thêm một chén trà, đưa Đầu Gỗ rồi nói “ Ngươi cảm thấy Rum có thể áp chế tên này không “.

Đầu Gỗ lắc đầu “ Ít nhất là phải dùng hết con bài tẩy thì may ra “.

“ Cái gì “ Võ Thần trán đổ đầy mồ hôi, khiếp sợ hét.

“ Là thật đấy, ta dùng Sinh Nhãn quan sát thì thấy điều đó là sự thật, tên này chỉ cần động một cái liền phá đi bí pháp quan sát, ngươi nghĩ trong hội ngoài mấy lão quái vật và hộ pháp thì ai còn đủ khả năng “ Triệu Mẫn bước từ ngoài vào, ngưng trọng nói.

“ Aaa yaa “ Võ Thần thở dài.

Rồi Võ Thần dậm chân xuống đất, hét lớn “ Chớp “.

“ Có mặt “ tiếng nói từ sau Võ Thần cất lên.

Võ Thần giật mình, bực bội nhìn Chớp, cằn nhằn nói “ Ngươi làm ơn đừng xuất hiện đằng sau ta nữa được không, mau nói cho mọi người biết tình hình các Sát Thần và vị trí của họ dùm “.

Chớp vuốt cằm vẻ suy nghĩ, rồi nhanh nhảu nói “ Dạ Du thì đang chặn từng đợt thú triều với một tên nhóc, hắn đang ở sa mạc Khô Khát. Lệnh Hồ Xung thì đang say xỉn ở rừng Thì Thầm, bộ dạng hắn rất là ung dung tự tại. Còn về những người còn lại thì không biết, à Bà La Sát và Tiễn Thần đang trong thành Ngũ Sắc, họ sắp tới đây rồi đấy. Trung nghe phong phanh là sắp xuất hiện “.

Võ Thần thở dài càu nhàu “ Mấy người chết tiệt đó đúng là ăn no rồi chỉ biết ngao du sơn thuỷ, chuyện nguy cấp như này mà vứt đó cho ứng viên và Sát Thần thế hệ ba và hai làm “.

Nghe Võ Thần càu nhàu thì từ đâu một giọng nữ nhân cất lên vô cùng chanh chua “ Ai nói là ngao du sơn thuỷ chứ, bọn ta củng bận tối mặt tối mũi ra, sung sướng như ngươi được nữ thần nhìn trúng mà an nhàn hưởng lạc thú nhân sinh “.

“ Con mụ điêu ngoa nào vừa phát biểu thế “ Võ Thần tức giận đứng lên, trừng mắt về phía giọng nói chanh chua lúc nãy.

Một thân ảnh nữ nhân đập vào mắt Võ Thần, nàng có một bộ tóc dài màu đỏ được búi cao, ngũ quan cực kì diễm lệ, so với Triệu Mẫn củng không thua kém là bao. Người nàng mặc một bộ Hoàng Kim Giáp, khiến vẻ cá tính nơi nàng càng được nổi bậc trước người nhìn.

“ Là mụ mụ của ngươi, Lý Đại Long nhà ngươi biết nên làm gì rồi chứ nhỉ “ nữ nhân đó lên tiếng.

Võ Thần thở dài, nằm xuống mà chống đẩy liên tục, ngoan ngoãn như một chú cún con. Nữ nhân thấy vậy thì phì cười, đưa hai ngón tay trắng noãn lên.

Võ Thần thấy vậy vừa hít đất vừa nói “ Hai ngàn cái “.

“ Hai vạn, đủ thì đứng dậy “ nữ nhân đó cười mỉm nói.

Võ Thần ấm ức “ Ngươi... “.

Võ Thần muốn nói lại thôi, ngoan ngoãn chống đẩy liên tục, trước sự há hốc mồm của Vô Kỵ. Vô Kỵ lắc đầu thở dài, nói nhỏ với Triệu Mẫn “ Nữ nhân kia là ai mà có vẻ dữ tợn thế hả Mẫn Nhi “.

Triệu Mẫn nghe vậy thì bịt miệng Vô Kỵ, sợ hãi nói “ Đó là Bà La Sát Kiếm Linh, Sát Thần thế hệ một, cực kì đáng sợ, ở gần ả tốt nhất là im lặng là vàng “.

Triệu Mẫn vừa dứt lời thì nữ nhân Kiếm Linh xuất hiện trước mặt nàng và Vô Kỵ. Kiếm Linh đưa tay xoa đầu Triệu Mẫn, dịu dàng như một người chị mà nói “ Mẫn Mẫn lâu không gặp, ta rất nhớ các món điểm tâm mà ngươi làm đấy, ăn nó vào thì lỗ tai liền mất đi thính lực, không nghe gì nữa cả “.

Ánh mắt Kiếm Linh trừng về phía Vô Kỵ, trong cực kì đáng sợ kèm theo nụ cười mang rợ. Triệu Mẫn như hiểu ý gật đầu, lễ phép trước nàng “ Ta củng lâu rồi không làm cho tỷ tỷ xinh đẹp ăn, để ta đi vào bếp làm một ít đem ra vậy, xin phép “.

Rồi nàng rời đi với sắc mặt sợ hãi, liên tục đưa mắt về Vô Kỵ ra hiệu cho hắn biết nữ nhân này rất đáng sợ. Vô Kỵ hiểu ý thì cúi đầu lễ phép chào Kiếm Linh “ Trương Vô Kỵ phái Võ Đương xin bái kiến tiền bối “.

Kiếm Linh nghe vậy thì hài lòng, dịu dàng nhắc nhở Vô Kỵ “ Ngươi là con của Thuý Sơn, anh tuấn và lịch sự lắm. Mà ngươi đừng gọi ta là tiền bối, cứ kêu tỷ tỷ xinh đẹp là được rồi “.

Vô Kỵ dạ vâng gật đầu, ngoan ngoãn trước Kiếm Linh. Hắn dù sao củng không phải là kẻ ngốc, nhìn thái độ vâng lời của Võ Thần và Triệu Mẫn trước nàng đả chứng tỏ được nàng không phải loại người tầm thường.

Kiếm Linh mỉm cười, ra hiệu cho Vô Kỵ ngồi xuống, rót một tách trà đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, chỉ tay về Võ Thần vui vẻ nói “ Kỵ Kỵ ngươi thấy tên ngốc đó có phải rất thô lỗ không, theo ngươi tỷ tỷ xinh đẹp phạt vậy có đúng tội “.

Nghe Kiếm Linh nói thì Võ Thần trừng mắt nhìn Vô Kỵ, khiến Vô Kỵ toát mồ hôi trán, gật đầu mỉn cười “ Tỷ tỷ xinh đẹp thì lúc nào củng đúng “.

Nghe Vô Kỵ nịnh nọt thì Kiếm Linh thích thú, mỉm cười nói “ Ngươi đúng là biết lấy lòng nữ nhân “.

Rầm

Một nam tử khoản chừng hai mươi ba đi vào, hắn mặc một bộ y phục màu lục, mặt mày tuấn tú, kèm theo mái tóc dài trong hắn cực kì lãng tử. Lúc vừa vào chân hắn đá phải cái ghế trước cửa nên tạo ra âm thanh ồn ào vừa rồi, nam tử này cẩn thận đem ghế xắp xếp lại cho gọn gàng.

Xong rồi nam tử này nhìn xung quanh đại sảnh, thấy Kiếm Linh thì đi tới, vừa cười vừa nói “ Nàng đi sao mà nhanh thế, làm ta đuổi theo mệt lã cả người “.

“ Chàng cứ rùa bò như thế biết bao giờ mới tới, ở đây Võ Thần cứ cằn nhằn hai ta mãi thôi “ Kiếm Linh chu môi nũng nịu.

Nghe hai tiếng Võ Thần thì nam tử này nhìn dáo dác xung quanh, thắc mắc hỏi “ Đâu, Võ Thần hắn đâu rồi “.

“ Ta ở đây “ Võ Thần hỗn hễn nói.

Nam tử nhìn xuống đất, thấy Võ Thần đang chống đẩy thì cười to “ Ngươi làm cái trò gì vậy, bộ muốn ôn lại lần tập huấn năm xưa à “.

Võ Thần không nói gì mà đưa mắt nhìn Kiếm Linh ra hiệu cho năm tử, nam tử gật đầu hiểu ý, nắm tay Kiếm Linh mà nói “ Nàng tha cho hắn đi được không, dù sao củng chổ quen biết với ta “.

Kiếm Linh lườm Võ Thần, lạnh lùng nói “ Vậy thì chống đẩy bằng một ngón tay một ngàn cái đi “.

Võ Thần nghe vậy lập tức làm theo, vẻ mặt mang ơn nam tử kia.