Giải quyết xong rắc rối thì Ly Ly mới sực nhớ hôm nay Đồ Long Thiên sẽ ghé thăm nơi này.

Nàng liền nói mọi người chuẩn bị, cơ mà vừa nhắc đến lão thì lão liền đến.

Ma Kim và Ly Ly vội đi thay y phục, Lisa vẫn còn chưa ổn định nên nán lại phòng nghỉ ngơi.

Mộng Dao và Tử Nguyệt thì tranh thủ đi lên nghênh đón Đồ Long Thiên, hôm nay Ma Vương đến một mình không thuyền không lính.

Có lẽ lão ta cũng không muốn thêm nhiều tai mắt dèm pha về việc ưu ái Ly nhi, cũng không muốn con cháu thêm phần khó xử.

Hai nàng khi tới phòng khách đã nhìn thấy Ma vương đang đứng sẵn bên ngoài bức màng.

Mộng Dao và Tử Nguyệt liền mời lão vào trong, kê sẵn ghế ngồi.

Khác với những loại thường thấy, này là ghế dài làm được độn bông mềm bên trong, lão ngồi lên liền cảm thấy thoải mái dễ chịu, xua tan đi sự bức bối vì chờ đợi bên ngoài nãy giờ.

Hai mỹ nhân quỳ xuống hành lễ:

-Bái kiến giáo chủ!

Đồ Long Thiên cười nói:

-Miễn lễ, chúng ta coi như là người một nhà, sau này không cần quỳ như thế nữa.

Mộng Dao bèn thắc mắc:

-Tiểu nữ ngu muội không hiểu ý của ngài đây.

Lão bèn đáp:

-Chả phải ngươi sắp sửa thành thân với Đồ Bá sao, còn Nguyệt...!Nguyệt...

Tử Nguyệt liền nhắc nhỏ:

-Bẩm, tiểu nữ tên Tử Nguyệt.

-À Tử Nguyệt, cháu trai ta coi ngươi là nương tử.

Há chả phải ba chúng ta sắp là người một nhà sao.

Về Tử Nguyệt thì có tí ngại ngùng nhưng không vấn đề gì, còn chuyện của Mộng Dao khá khó xử.

Ma Kim lúc đó đi tới nghe được, ngây thơ hỏi:

-Tại sao Mộng Dao tỉ tỉ lại cưới cửu cửu thế ạ?

-À thì, chuyện này người lớn mới biết được.

Hiền tôn còn nhỏ, cháu không hiểu đâu.

-Thế như nào mới là người lớn ạ? Cao như này ạ?

Vừa nói hắn vừa lấy tay giơ lên làm mức.

Đồ Long Thiên cười nói, lão đưa bàn tay lên cao gần gấp đôi đầu của đứa cháu:

-Haha.

Ít ra cũng phải như thế.

Không chờ thêm giây phút nào nữa, Ma Kim biến thành bộ dạng thanh niên, vừa vặn cao đúng mức.

Lão bị hắn lừa một vố lớn, không tin vào mắt mình, lão phóng ra áp khí khống chế, bóp cổ nhấc bổng hắn lên.

-Tiểu tử to gan dám mạo dành cháu trai ta, ngươi là ai?

Ly Ly từ phía sau vội chạy ra hét lớn:

-Phụ thân người làm gì vậy, mau thả thằng bé ra.

Lão nghe giọng của Ly Ly, liền lập tức thu áp khí lại.

Nàng nhìn phụ thân bằng một ánh mắt căm phẫn, lên giọng chất vấn:

-Người tính làm gì hài nhi của ta?

Đồ Long Thiên chỉ còn cách hạ giọng:

-Ta xin lỗi.

Ta chỉ là có chút đa nghi.

Nhưng mà tại sao thằng bé có khả năng đó.

Ly Ly sốt ruột ôm lấy hài nhi.

Ma Kim hơi khom người xuống lấy tay xuống vuốt mặt mẹ nó trấn an:

-Con không sao mà, tổ phụ chỉ muốn kiểm tra một tí thôi, mẹ đừng lo.

Rồi hắn đứng thẳng dậy nhìn lão ta rồi dõng dạc nói:

-Tổ phụ thứ lỗi cho cháu, cháu chưa xin phép ông đã tùy ý sử dụng thiên phú.

Lão nghe hắn nói thế liền thấy áy náy trong lòng:

-Là tổ phụ có hơi nóng vội, không phải lỗi của Kim nhi.

-Sẵn dịp hôm nay, cháu xin phép được kể cho tổ phụ nghe về một vài thiên phú của bản thân, có được không ạ?

-Haha, tất nhiên là được rồi, ta đang rất hiếu kì đây

Ly Ly nhìn Ma Kim với ánh mắt lo lắng, hắn cúi xuống hôn lên trán nàng.

-Không sao đâu ạ!

Thế là Ma Kim kể về thiên phú của hắn, tất nhiên là có chọn lọc.

Hắn lần lượt kể về thiên phú điều chỉnh biến lớn nhỏ trước, sau đó về bẩm sinh nhị giai sơ kì kèm vũ hồn và việc vĩnh viễn không thể tiến giai, cuối cùng là khả năng luyện huyết và luyện dục siêu đẳng.

Ma Vương nghe xong chuyện này liền tỏ ra nghi hoặc.

Nhưng mà lão từng đến thăm đệ đệ Đồ Cốt Thiên dưới Địa Ngục, lão già dưới đấy mặc dù không tiết lộ nhiều về Ma Kim, nhưng cứ khuyên một điều đó là phải tin tưởng những gì thằng bé nói.

Đồ Long Thiên đứng dậy tiến đến gần Ma Kim, dùng ma nhãn quan sát.

-Cháu vận vũ hồn thử xem nào.

-À, nãy quên kể, con và mẹ cùng dùng chung một vũ hồn.

Ma nhi nghe mẹ kể rằng, vì sinh đẻ ra trong điều kiện thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần, cả cháu và mẹ đều rơi vào nguy kịch, may mà vũ hồn của con cộng hưởng với thể xác không có vũ hồn của mẹ, giúp mẹ tạm thời giữ lại sinh mệnh.

Và còn có Tử Nguyệt tỉ tỉ giúp đỡ thì cả hai mới có thể bình phục, nếu không có lẽ đã sớm mất mạng.

Ma Kim nắm lấy tay Ly Ly, vận ra vũ hồn Hắc Long bay xung quanh.

Đồ Long Thiên cảm thấy tự trách bản thân mình hơn bao giờ hết, hành động sai lầm của lão mém tí nữa đã hại chết con gái, lão thấy mình thật hồ đồ và ngu dốt, hoàn toàn không đủ tư cách làm cha.

Thấy khuôn mặt lão hối hận như thế, Ma Kim đắc ý trong lòng.

Hắn nhân dịp này mà đòi lại quyền lợi cho Mộng Dao...!và cả cho hắn sau này:

-Cháu đã kể hết cho ông nghe.

Ông nội có thể trả lời câu hỏi của cháu chưa ạ?

Trái tim của Ma Vương đang quặn thắt mà tên tiểu tử đó lại thừa nước đục thả câu, lúc này đây, nếu mẹ con Ly Ly có thù hận muốn lão chết khéo lão cũng đáp ứng.

Đồ Long Thiên trả lời với một giọng nói chất chứa u buồn vì đã không giữ trọn lời thề với người vợ đã mất:

-Cháu muốn hỏi ta việc gì cơ, cháu cứ nói đi.

-Tại sao Mộng tỉ xinh đẹp lại phải cưới Đồ Bá cửu cửu?

Đồ Long Thiên cũng chưa từng đặt ra câu hỏi vì sao, chỉ đánh trả lời vu vơ:

-Tổ phụ cũng không biết nữa, vì tình yêu chăng?

Ma Kim quay sang nhìn trực diện vào đôi mắt của Mộng Dao:

-Mộng tỉ nói đi, tỉ có yêu cửu cửu của đệ không?

Đôi mắt đấy của hắn dường như muốn nghe lời trăn trối của Mộng Dao, một cơ hội cuối cùng, nếu trả lời sai thì sẽ chẳng còn đường quay lại.

Nàng hít một hơi thật sau và trả lời đầy tự tin:

-Không, tỉ không hề yêu.

Sao tỉ có thể yêu một người chỉ gặp qua vài lần chứ.

Ma Kim nở một nụ cười mãn nguyện với nàng rồi quay sang hối thúc lão già đang trầm cảm kia.

-Này tổ phụ, ông nghe rõ rồi chứ?

Đồ Long Thiên lúc này đang nhìn Ly Ly và chìm trong hồi tưởng.

-Tổ phụ ơiiii!

Ma Kim hét lớn đánh thức lão tỉnh dậy.

-Ông đây, tôn nhi nói đi.

-Tỉ ấy đã khẳng định không yêu cửu cửu rồi.

Hà cớ gì tổ phụ lại bắt ép tỉ ấy.

-Chuyện này thì...!ta không thể can dự sâu vào tình cảm hậu bối.

Đầy người thành thân xong mới yêu đấy thôi.

-Tổ phụ nói dối cháu.

Con chưa thấy ai lại ngược như thế bao giờ, tổ phụ cưới tổ mẫu rồi mới yêu sao?

-Ta....

Ma Kim nham hiểm, từ lâu hắn đã nghe mẹ kể về câu chuyện tình lâm li đát của ông bà, thật ra là hắn ép Ly Ly.

Lần này thì hay rồi, hắn cứ tấn công vào điểm yếu chí mạng của Ma Vương, thứ mà chỉ có hắn, một cậu bé ngây thơ, có quyền tùy tiện.

-Ta tất nhiên là yêu tổ mẫu của con, sau đó mới lấy hết can đảm cầu hôn nàng.

Nhưng mà chuyện hôn sự của Mộng cô nương thì khác.

-Khác điểm nào chứ, chẳng lẽ là vì lời ước hẹn ngày xưa của tỉ ấy với tổ mẫu.

Cơ mà con nghe tỉ ấy nói rằng, tổ mẫu thu nhận tỉ ấy để chăm sóc cho mẹ của con mà.

Nếu như tỉ ấy cưới cửu cửu, thì há chả phải rời xa mẹ con sao? Không chỉ mẹ buồn mà cháu cũng buồn nữa, cháu thực sự rất quý tỉ ấy, nương tử của cháu cũng rất quý tỉ ấy.

Còn nếu xét về vai vế, mẹ mới là con ruột của tổ mẫu, có cưới thì Mộng tỉ cũng phải cưới mẹ con!

-Chuyện này....!lão đây sẽ suy xét lại.

-Đa tạ tổ phụ.

Ma Kim quay lại nháy lông nheo với Mộng Dao.

Hắn đã hao tốn bao nhiêu công sức rồi, nàng cũng đành chiều lòng hắn, mở miệng nói với Đồ Long Thiên:

-Đa tạ giáo chủ đã quan tâm tới chuyện của tiểu nữ.

Lão đáp:

-Không có gì, chuyện có liên quan tới Ly nhi và Ma nhi thì người làm bậc phụ huynh như ta phải coi trọng rồi.

À, Tử Nguyệt cô nương đây có công cứu mạng con cháu ta, ngươi có yêu cầu gì cứ nói, ta sẽ đáp ứng.

Tử Nguyệt đang hóng hớt thì nghe đến tên mình bị nhắc đến, vội lắc đầu từ chối:

-Tiểu nữ không dám, được chăm sóc cho Ly tiểu thư và Ma công tử chính là vinh hạnh lớn, há dám kể công.

-Ngươi đừng khiêm tốn như thế, hay là người coi thường tính mạng của con cháu ta?

-Tiểu nữ ngàn lần không dám.

-Thế cứ nói đi, Ma Vương ta đây tuy là ma giáo nhưng chắc chắn không phải là loại người có nợ không trả.

-Thế thì tiểu nữ....!muốn...!thành thân với Ma đệ, à không, Ma công tử.

Thế đã quá đủ rồi.

-Haha, trả lời hay lắm.

Nhưng dù sao thì ta cũng phải có chút sính lễ muốn đưa trước.

Lão lấy từ trong đai trữ vật ra một quả cầu đỏ đưa cho nàng ấy rồi giải thích:

-Đấy là Huyết Ma Cầu, thứ bảo bối này đã hấp thụ huyết dịch của một vạn linh thú ma thú các loại từ ngũ giai tới bát giai.

Ta nghe nói ngươi là một huyết luyện sư thiên tài trẻ tuổi nhất giáo phái, có lẽ nó sẽ phù hợp với ngươi.

-Thứ này quý giá quá, tiểu nữ...

Ma KIm xoa đầu nàng cổ vũ:

-Nguyệt tỉ mau nhận đi, nói nhiều quá đệ giành của tỉ bây giờ.

Tử Nguyệt chỉ biết cười tít mắt, hai tay đón nhận:

-Tiểu nữ tạ ơn giáo chủ.

.

Sau khi đã giải quyết chuyện riêng tư xong, bọn họ bắt đầu tập trung bàn chính sự.

-Các con dự tính sẽ đãi tiệc ở đâu? (Ma Vương)

-Dạ phía ngay dưới chân núi, bọn còn có xây một nơi chuyên dành cho yến tiệc cỡ lớn.

(Ly Ly)

-Thế các con dự tính sẽ mời những ai chưa? (Ma Vương)

-Tiểu nữ có góp ý với Ly tiểu thư sẽ mời tất thảy những vị từ cấp bậc trưởng lão trở lên từ tất cả tông giáo trên toàn thiên giới.

(Mộng Dao)

-Như vậy quy mô của nó còn lớn hơn cả đại hội thượng giới.

(Ma Vương)

-Vì đây là một bữa tiệc giao lưu vui vẻ để gặp mặt cháu trai của phụ thân nên sẽ không tới mức đó đâu ạ.

Điều kiện tham gia như vậy chủ yếu là muốn cho những ai đang hiếu kỳ sẽ có cái nhìn thiện cảm với Ma Kim, phụ thân biết đó, nó không thể tiến giai, chỉ có con và các tỉ muội đây bảo vệ cho nên không muốn nó sau này sẽ bị người khác mưu hại.

(Ly Ly)

-Con nói cũng phải.

Thế thì lần này phụ thân sẽ lo liệu chu toàn cho các con, Ly nhi và Ma nhi chỉ cần vui vẻ tham dự là được.

-À, bọn con cũng đã thông báo đến phía gia gia ở Ma La Cốc, gia gia cũng ủng hộ với chuyện này.

Nếu như môn đồ của Ma La Cốc và giáo đồ của Ma Sát Giáo có thể phối hợp cùng tổ chức thì tốt quá.

(Ly Ly)

-Việc này chiều theo ý con.

Ta sẽ sai thuộc hạ chuyên trách thông báo với bên phía đó.

(ma vương)

-Cảm ơn cha.

(Ly Ly)

-Cảm ơn tổ phụ.

(Ma Kim)

-Mà này, lão đây muốn hỏi các con về điều này.

(Ma Vương)

-Chuyện gì thế ạ? (Ly Ly)

-Tại sao tôn nhi nó vẫn đeo cái khăn bịt mắt thế, nó chưa làm quen với ánh sáng tự nhiên sao? (Ma Vương)

Bọn họ im lặng nhìn về phía Ma Kim, Đồ Long Thiên thì tò mò, các nữ nhân thì lo sợ,.

Hắn thì khá thoải mái, thậm chí giở giọng còn trêu chọc:

-Chuyện này đơn giản mà, có điều mắt của cháu khá đặc biệt, tổ phụ đừng có bóp cổ cháu nữa nhé.

-Thôi, đừng nhắc đến việc đó nữa, lão phu đây đã biết lỗi rồi mà.

(Ma Vương)

Ma Kim cười vui vẻ rồi từ từ kéo khăn che mắt xuống.

Lão nhìn vào đôi mắt của hắn mà vô cùng kinh ngạc, những thiên phú trước đó hắn kể không thật đáng nhắc đến nếu so với thứ này.