"Mười triệu chứ gì? Đơn giản.", Lâm Vũ gật đầu.

"Ok, chốt luôn!", tên đầu trọc búng tay.

Đứng trước tiền tài thì đạo đức nghề nghiệp chả đáng một xu.

Lâm Vũ chuyển khoản cho bọn họ năm triệu trước.

Tên đầu trọc sau khi thấy tin nhắn nhận được tiền thì cười tươi.

"Giờ mấy người có thể nói cho tôi biết kẻ đứng sau là ai chưa?", Lâm Vũ hỏi.

"Là Ngô Đại Dũng.", tên đầu trọc nói thẳng.

"Ngô Đại Dũng à?", Lâm Vũ khẽ nheo mắt, ánh mắt anh lạnh lùng.

Sau khi Lâm Vũ chuyển cho bọn họ năm triệu còn lại, bọn họ cũng giữ lời hứa thả anh xuống xe.

Sau khi chiếc xe đi khỏi.

"Hai bố con nhà họ Ngô đúng là muốn chết thật rồi.", đôi mắt Lâm Vũ lóe lên sự chết chóc.

Sau khi đuổi việc hai bố con nhà họ Ngô, anh không định gây chuyện với bọn họ nữa nhưng bọn họ lại thuê lưu manh định hại anh, chuyện này anh không thể bỏ qua.

Anh lập tức rút điện thoại ra gọi cho tổng giám đốc Lưu Ba.

"Lưu Ba, giờ tôi đang ở đường Điền Lâm, chú lái xe đến đây đón tôi, tôi có chuyện muốn bàn với chú".

...!

Nửa tiếng sau, một chiếc Mercedes đã dừng trước mặt Lâm Vũ, Lưu Ba xuống xe.

"Chủ tịch, muộn thế rồi sao anh còn ở nơi vắng vẻ như vậy?", Lưu Ba ngạc nhiên hỏi.

"Lên xe rồi nói.", Lâm Vũ ngồi vào xe.

Vừa lên xe, anh đã nói chuyện vừa rồi cho Lưu Ba nghe.

"Ngô Đại Dũng to gan thật đấy.", Lưu Ba nghe Lâm Vũ nói xong thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"À, chủ tịch, hai bố con nhà họ Ngô ở công ty mấy năm tham ô không ít tiền, tôi đã thu gom chứng cứ ở công ty, chỉ cần tố cáo thì bọn họ phải ngồi tù mười năm trở lên là cái chắc.

Nếu chúng ta khéo lo lót thì có khi bọn chúng phải ngồi tù hai mươi năm cũng được".

"Thật à? Thế để hai bố con bọn họ ăn năn hối hận đi, chuyện này giao cho chú xử lý.", Lâm Vũ nheo mắt nói.

Lâm Vũ đang định xử gọn bọn họ nhưng giờ nghĩ lại, khiến hai người bọn họ ngồi tù cũng được, để quãng đời còn lại của bọn họ hối lỗi.

"Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.", Lưu Ba nói chắc như đinh đóng cột.

"À, chú Lưu Ba này, công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt là một trong những nhà cung cấp nguyên liệu cho chúng ta phải không?", Lâm Vũ hỏi.

Công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt là công ty nhà Trương Hổ.

"Đúng thế.", Lưu Ba gật đầu.

"Nếu chúng ta dừng hợp tác với bọn họ thì có ảnh hưởng nhiều đến công ty không?", Lâm Vũ hỏi.

"Không ảnh hưởng gì đâu, đổi một công ty khác để hợp tác là được, có rất nhiều công ty muốn hợp tác với chúng ta, trước kia công ty Hồng Đạt hối lộ cha con nhà họ Ngô nên mới với tới công ty chúng ta.", Lưu Ba nói.

"Ok, tôi biết rồi.", Lâm Vũ gật đầu.

"À, chủ tịch này, có rất nhiều công ty hợp tác với chúng ta biết chuyện anh mới nhậm chức, bọn họ muốn gặp anh, kể cả công ty Hồng Đạt mà anh vừa nói cũng vậy.", Lưu Ba nói.

Dừng một chút, ông ấy nói tiếp.

"Thế nên tôi định tổ chức một buổi tiệc mời sếp lớn của những công ty đó đến, lúc đấy chủ tịch sẽ gặp bọn họ, chủ tịch thấy sao?"

"Được, chú chuẩn bị đi.", Lâm Vũ gật đầu.

Sau đó Lưu Ba chở Lâm Vũ về trường, còn thời gian buổi tiệc sẽ tổ chức vào thứ bảy này.

...!

Trung Châu.

Vườn hoa biệt thự nhà họ Liễu.

"Cô Lang, cậu chắc chắn cháu ngoại tôi an toàn rồi chứ?", Liễu Chí Trung đang nói chuyện điện thoại.

"Ông chủ, tôi chắc chắn, tôi vẫn theo sát sau xe của cậu chủ, cậu ấy đã về đến trường học rồi.", giọng nói khàn khàn từ trong điện thoại truyền đến.

"Tốt rồi, cậu có biết thằng bé dùng cách nào để thoát ra được không?", ông ấy hỏi.

"Ông chủ, chuyện này tôi cũng không biết.", Cô Lang trả lời.

Ngập ngừng một chút, Cô Lang hỏi tiếp: "Ông chủ, tôi có cần đi xử lý bố con nhà họ Ngô thay cậu chủ không?"

"Không cần, để thằng bé tự xử lý đi, đây là cơ hội để rèn giũa nó, cậu chỉ cần bảo vệ nó là được.", Liễu Chí Trung nói.

Sau khi cúp máy.

"Ông chủ, cậu chủ Lâm Vũ cũng khá lắm đấy chứ, dựa vào bản thân để tự giải quyết rắc rối, tôi còn tưởng Cô Lang sẽ phải ra tay ấy chứ.", thư ký Trương cười nói.

"Ừ, tôi còn tưởng thằng bé không xử lý được chứ, không ngờ nó có thể hóa nguy thành an, chậc chậc, khá lắm".

Ông cụ Liễu vuốt râu, trên mặt nở nụ cười vừa lòng.

"Tôi rất tò mò, cậu chủ dùng cách gì để giải quyết rắc rối này nhỉ.", thư ký Trương hỏi.

"Ha ha, tôi cũng muốn biết, lần sau tôi phải hỏi thằng bé mới được.", ông cụ Liễu cười ha hả.

...!

Sáng hôm sau.

Trong biệt thự nhà họ Ngô.

Cậu Ngô và Phương Phương ngồi trong phòng khách.

"Cậu Ngô, hôm nay có thể thấy tên khốn Lâm Vũ xui xẻo đó thật à?", Phương Phương hỏi.

"Yên tâm đi, lần này hắn chết chắc rồi.", cậu Ngô cười tươi, anh ta cảm thấy kế hoạch của hai bố con bọn họ không chê vào đâu được.

Lúc này, Ngô Đại Dũng cũng từ trên lầu đi xuống.

"Sao còn chưa có tin gì, không liên lạc được với tên đầu trọc.", Ngô Đại Dũng có vẻ lo lắng.

Theo như kế hoạch của bọn họ thì tối qua tên đầu trọc bọn họ thuê phải giải quyết Lâm Vũ rồi mới đúng, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy tin gì.

Mà Ngô Đại Dũng phát hiện điện thoại của tên đầu trọc tắt nguồn rồi..