Về tới nhà ba người phát hiện trong gara có thêm xe khác, nghĩ chắc khách quý tới thăm ông bà nội.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.

Vào trong nhà mới phát hiện có thêm hai người ngoài đang ngồi trên sopha phòng khách.

Một già, một trẻ cũng đang hướng ánh mắt về phía cửa.

Tần Ly Ly thấy ba người cùng nhau đi dạo mua sắm thoải mái như vậy liền không vui ra mặt.

Lúc nào đi cũng chả rủ mình đi cùng.

Cô có đáng ghét thế đâu chứ.

Nhưng nghĩ lại nhờ cô không đi nên mới gặp Trần Cảnh Vũ sớm hơn, tâm trạng liền tốt lên trông thấy.

“Chào ông nội Trần, Cảnh Vũ.” Tần Uyên Nhi vừa nhìn thấy Trần Cảnh Vũ, hai mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên cùng kích động.

Hai gia đình tuy thân nhau nhưng Trần Cảnh Vũ cũng hiếm khi đến cùng ông Trần như hôm nay.

“Chào ông Trần ạ.” Tần Trọng Học lịch sự chào ông nội Trần, sau đó khẽ gật đầu với Trần Cảnh Vũ coi như chào hỏi.

“Cháu chào ông, chào anh ạ.” Tần Nhạc Quân mặc dù lúc mới đầu vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng không quá kích động gì.

Gặp thì gặp thôi, cũng chỉ là thiếu nữ rung động lần đầu thôi mà.

“Ừm nghe ông Tần nói ba đứa đi mua sắm.” Ông nội Trần Cảnh Vũ dù tuổi đã già cũng đã về hưu nhưng khí chất chinh chiến trên thương trường bao năm nay vẫn còn trên người ông.

Nhìn qua đã thấy rõ được sự thông tuệ, xuất chúng của Trần Cảnh Vũ là một phần di truyền từ ông.

“Vâng ngày nghỉ nên ba chị em cháu cùng đi dạo ạ.

Ông nội với Cảnh Vũ đến chơi lâu chưa ạ?” Sau một thoáng khó giữ được bình tình khi gặp Trần Cảnh Vũ, lúc này Tần Uyên Nhi đã bình tĩnh trở lại.

“Cũng được khoảng một giờ rồi.”

“Mấy đứa cất đồ đạc rồi xuống ngồi trò chuyện cùng ông nội Trần với Cảnh Vũ.” Ông nội Tần thấy ba đứa cháu tay xách nách mang đứng đực ở cửa có hơi buồn cười.

“À vâng ạ.” Tần Nhạc Quân vội gật đầu, ánh mắt vô tình chạm vào Trần Cảnh Vũ không ngờ anh cũng đang nhìn cô.

Hơi mất tự nhiên cô liền chạy vội lên tầng.

Tần Ly Ly nhìn qua ánh mắt của Trần Cảnh Vũ phát hiện anh thế mà lại nhìn con nhỏ kia.

Cơn bực bội, ghen tị lại bùng lên.

Người nào đó vì dọa cho cô gái ngại ngùng giờ đang thầm vui trong lòng.

Anh rất nhớ cô nên mới gọi ông nội đến Tần gia thăm hỏi, nhưng thực chất là muốn nhìn thấy cô.

Anh cũng không ngờ cô lại dần dần chiếm cứ trái tim mình như vậy.

Nhưng nghĩ lại cô vẫn chỉ mới 20 tuổi, anh thi đã 29 rồi.

Chệnh lệch này cũng hơi nhiều đi.

Có điều anh không phải người coi trọng tuổi tác hay gia cảnh…chỉ cần anh thích thì chỉ có thể là cô.

Khi nãy tới nhà họ Tần biết cô đã ra ngoài, lòng anh lại buồn rầu không yên, sợ không gặp đựơc cô.

May cô đã về sớm.

Lúc nhìn thấy cô gái anh nhớ nhung, tâm trạng liền tốt hẵn lên.

Thấy cô vui vẻ trò chuyện với người nhà như vậy anh lại rất thích thú.

Cô dù sao cũng còn nhỏ, vẫn còn ngây thơ, ở độ tuổi chỉ nên ăn chơi ngủ nghỉ.

Anh suy tính trong đầu, nên theo đuổi cô thế nào đây.

Cô xinh đẹp như tiên nữ thế này, dù ở trường hay đi bất cứ đâu đều sẽ có nhiều người con trai lấp liếm, dòm ngó.

Nếu anh không chủ động sớm chỉ sợ cô bị người khác cướp mất.

Mà anh không thể để chuyện đó xảy ra.

Anh lần đầu biết rung động với một cô gái, cũng là lần đầu yêu đương.

Tuy không có kinh nghiệm nhưng nghe bọn bạn lải nhải bên tai hoài cũng biết đôi chút.

Nhưng anh lại muốn làm theo ý mình, anh vốn không thích bắt chước.

Bao gồm cả theo đuổi con gái, cũng cần phải tự mình xuất chiêu.

Nghĩ vậy anh liền khẽ cười.

“Cháu cười gì vậy?” Ông nội Trần tự nhiên thấy đứa cháu mình ngày thường chỉ một biểu cảm lạnh nhạt, giờ này lại cười ra tiếng thế kia.

Khiến ông có chút hoài nghi.

“Nghĩ chút chuyện thôi ạ.”

“Cảnh Vũ, cháu vẫn chưa có bạn gái nhỉ?” Bà nội Tần nhân cơ hội hôm nay tiếp tục dò hỏi vài chuyện của đứa bé này.

Bà càng nhìn càng yêu thích.

Bà khẳng định thằng nhóc này tương lai sẽ là một người chồng tốt.

Cũng sẽ chăm sóc cho Nhạc Quân đầy đủ, mang lại hạnh phúc cho con bé.

Tuổi thơ con bé quá bất hạnh rồi, suốt 10 năm nay nó đã sống trong khổ sở hận thù.

Cuộc sống không có niềm vui, nếu để cho con bé tổn thương lần nữa sợ rằng nó sẽ gục ngã mất.

Bà tự biết bản thân không còn sống được bao lâu, nguyện vọng cuối cùng chỉ mong Nhạc Quân có thể có một người đàn ông bên cạnh chăm sóc con bé, tạo niềm vui và cho con bé một gia đình hạnh phúc.

Chỉ có như vậy mới có thể bù đắp được những tổn thương, bất hạnh khi còn bé.

Tuy cha con bé vì hối hận về việc làm của mình nên đã rời khỏi nhà.

Cũng không ai biết tung tích của ba Nhạc Quân.

Nhưng dù vậy chuyện quá khứ đã trở thành vết sẹo quá sâu với con bé.

Có thể cả đời này nó cũng không tha thứ cho ba nó.

Bà chưa bao giờ trách nó hận ba cả, ba nó đáng nhận phải báo ứng như vậy.

Bà chỉ thấy thương xót cho đứa trẻ vì chuyện của người lớn cuối cùng người chịu tổn thương nhất lại là con bé.

“Cháu chưa tìm được ai phù hợp ạ.

Cháu cũng không vội.” Trần Cảnh Vũ nghe bà nội Tần hỏi vậy thì có điều suy nghĩ.

“Con không vội nhưng ông mày vội.

29 tuổi đầu rồi, còn không thèm quen bạn gái.

Ông mày không biết còn sống được bao lâu, mày lo kiếm cháu dâu nhanh lẹ đi để ông sớm được bế bé con mập mạp, trắng trẻo.” Ông nội Trần đã nghe ông bà nội Tần hỏi thăm về chuyện tác hợp cho Nhạc Quân và Trần Cảnh Vũ.

Ban đầu ông ngại tuổi tác của hai đứa nhưng khi gặp con bé ở bữa tiệc lần trước liền yêu thích, thầm nghĩ cháu dâu nhất định phải là con bé.

Tuy nhiên vẫn nên để hai đứa trẻ có thêm thời gian chung đụng, cũng không thể ép buộc bọn trẻ quá đáng được.

TCV:… cái gì mà bé con mập mạp, trắng trẻo.

Ông nội à, con còn đang lên kế hoạch theo đuổi con gái người ta thôi đó.

“Vậy con thấy Nhạc Quân nhà bà thế nào?” bà nội Tần vừa dứt lời, ba người trên tầng cũng vừa đi xuống nghe được.

Tần Ly Ly kích động nói to: “Bà nội làm gì vậy? Cô ta mà xứng với anh ấy.”

Tần Ly Ly vừa nói xong, mấy cặp mắt không hài lòng nhìn chằm chằm cô cảnh cáo.

Bà nội Tần tức giận quát lên: “Con ăn nói kiểu gì vậy hả.

Cái gì mà Nhạc Quân không xứng, con được chiều chuộng quen rồi, giờ lời nói cũng không cần suy nghĩ rồi phải không?”

Tần Ly Ly tự nhiên bị quát liền cả giận không chịu thua hét lên: “Con nói có gì sai.

Con nhỏ đó rời nhà từ lúc 10 tuổi biệt tích 10 năm giờ mới quay về.

Cô ta không phải bị bệnh tâm lý sao.

Vậy còn có gì xứng đáng với anh ấy.

Bà nội đừng có thiên vị quá như vậy, con cũng là cháu của nội, cả chị Uyên Nhi cũng vậy.

Chị ấy với con cũng thích anh Cảnh Vũ sao bà không tác hợp cho tụi con mà chỉ lo cho Nhạc Quân.

Trước khi tác hợp bà cũng phải nghĩ xem, cô ta đã khỏi bệnh chưa kìa.

Ngoại trừ cái nhan sắc kia thì cô ta có gì để xứng với anh Cảnh Vũ.” Tần Ly Ly nói một hơi, bất chấp những điều cấm kỵ cũng như bày ra vết thương lòng của Nhạc Quân.

Càng không chú ý đến sắc mặt khó coi của bà nội.

Bà nội Tần lần này thật sự đã quá giận rồi, bà nâng cao tay tát Tần Ly Ly 1 cái thật mạnh, khiến đầu cô ta ngệch sang một bên.

“Hỗn láo, cháu nhà họ Tần trước người ngoài lại dám ăn nói vô ý tứ như vậy.

Cái gì mà bệnh.

Nhạc Quân bất hạnh từ nhỏ, con bé vì đổi môi trường mới rời khỏi đây.

Ai nói con bệnh tâm lý thì đáng chê trách hả.

Càng ngày càng quá quách.”

“Bà lại tát con.

Được, vậy con nói cho mọi người rõ.

Cô ta chính là tâm lý có vấn đề, còn từng tự sát cơ đấy.

Ồ tự kỷ cơ đấy.

Giờ về lại đây, cô ta còn che giấu giỏi nhỉ, lại còn tập làm quen tiếp xúc với người lạ nữa cơ.

Lừa dối, bệnh hoạn.” Dứt câu một cái tát nữa dán lên mặt cô ta.

Lần này của Tần Duy.

“Mất dạy, tao với ba mẹ giáo dục mày thế này hả.

Mày lại dám hùng hổ ăn nói thiểu năng như vậy.

Từ khi nào lòng đố kỵ, ghen ghét của mày lại như thế này.

Nhạc Quân là em họ mày, con bé chưa bao giờ có ác ý hay làm gì có lỗi với mày.

Sao mày có thể trở nên ích kỷ như vậy hả?” Tần Duy mặc dù mới về chỉ nghe qua lời nói của Tần Ly Ly, không hiểu chuyện gì, nhưng chỉ đơn giản những câu nói tổn thương, xúc phạm người khác như vậy đã đáng bị lên án rồi.

Sao anh lại có một đứa em gái ích kỷ, thiếu hiểu biết như vậy.

“Con lập tức về phòng cho ông.

Cấm ra khỏi cửa.” Ông nội Tần cũng tức suýt thổ huyết rồi.

Tần Ly Ly ấm ức hét lên: “Dựa vào cái gì đuổi con đi.”

“Dựa vào cô không có tư cách cũng không xứng ở đây nói chuyện.” Giọng nói trầm thấp, lạnh tanh vang lên trong phòng khách.

Là Trần Cảnh Vũ.

“Anh…” Tần Ly Ly nghe giọng của Trần Cảnh Vũ chợt nhớ thái độ của mình từ nãy giờ.

Thôi xong rồi, hình tượng của mình mất sạch rồi.

Mẹ Tần Ly Ly là người hiểu chuyện, lúc này biết con gái mình gây chuyện rồi liền quát: “Lập tức về phòng.”

Lúc này bà nội Tần bỗng nhiên ngã ngồi xuống ghế sopha thở nặng nề, đứt quãng.

Nhạc Quân giật mình chạy lại chỗ bà, nước mắt rơi lả chả.

Khẽ giọng nức nở: “Bà nội, bà không sao chứ.

Mau lấy thuốc.”

Tần Trọng Học lập tức mang thuốc trợ tim ra.

Nhạc Quân đưa thuốc vào miệng bà.

Một lúc sau bà nội mới đỡ nhưng hơi thở vẫn yếu, cộng với sắc mặt tái nhợt khiến mọi người đều hoảng sợ.

May là xe cấp cứu tới vừa kịp lúc.

Là Trần Cảnh Vũ gọi..