Trên xe Trần Cảnh Vũ nhìn Nhạc Quân ngáp dài, ngáp ngắn anh đau lòng tắp xe qua bên đường.
“Sao vậy anh?” Cô kỳ lạ nhìn anh, lại tưởng xe bị gì rồi.
Không ngờ thấy anh im lặng nhướng người về ghế mình.
Cô còn tưởng anh định hôn mình còn chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh nhắm mắt làm tư thế đúng là chờ anh hôn.
Trần Cảnh Vũ buồn cười nhìn, anh ấn nút trên ghế phụ để nó ngã xuống có thể cho cô nằm ngủ.
Lúc này người nào đó mới ý thức được bản thân đúng là ảo tưởng.
Quá xấu hổ rồi.
Cô định buông tay ra thì Trần Cảnh Vũ ôm chặt eo cô hôn lên môi cô một nụ hôn thật sâu và ngọt.
Nụ hôn cũng không lâu chỉ hai phút là kết thúc.
Trần Cảnh Vũ gõ nhẹ trán cô nói: “Em nằm xuống ngủ đi, nào về tới nhà anh bế lên.”
Nhạc Quân rất ngoan nghe lời anh nằm xuống, vài phút sau cô liền mơ màng ngủ.
Đến khi anh bế cô đặt trên giường, cô gái vẫn ngủ ngon như vậy.
Anh nhìn cô đầy yêu chiều khẽ hôn lên má cô một cái: “Ỷ lại vào anh vậy sao hả?” Nói vậy nhưng anh vô cùng thích.
Anh ôm cô ngủ đến 7h sáng hôm sau.
Vì đang trong thời gian ôn thi cuối kỳ nên cô không còn tiết học nữa.
Nhưng cô vẫn nói với Trần Cảnh Vũ muốn về kí túc xá để ôn tập.
Ở nhà cô hơi buồn vì cả ngày anh đã đi làm, cô có hơi chán thật.
Hiện tại cô mới đăng quang Hoa hậu nên vẫn chưa có lịch trình ngay.
Hơn nữa cô chuẩn bị thi nên lịch quay làm người đại diện dòng trang sức phụ kiện SLD dời qua tết âm.
Cả người quản lý, trợ lý đã được Trần Cảnh Vũ tìm cho cô, cũng dời đến qua tết mới nhận việc.
“Tí anh đưa em đến trường luôn nhé.” Trần Cảnh Vũ nhấp ngụm sữa vừa nhìn cô.
Nhạc Quân gật đầu : “Vâng ạ.”
“Phòng điều chế đã hoàn thành rồi, em có thể bắt đầu lúc nào đều được.”
Trước đó cô đã nói qua phòng điều chế như thế nào cho Trần Cảnh Vũ để anh cho người chuẩn bị như cô miêu tả.
“Vậy sao? Vậy mai em sẽ ghé qua liền.” Nhạc Quân hai mắt sáng bừng khi biết phòng điều chế yêu thích đã hoàn thành.
Thật ra cô là lấy thiết kế từ phòng điều chế bên Đức, bởi vì trang trí nơi làm việc ảnh hưởng rất lớn với cô.
Đặc biệt kiểu ngành nghề cần nhiều ý sáng tạo, yên lặng và cảm hứng như điều chế nước hoa.
“Em cần vài nguyên liệu hơi hiếm nhưng ở nước ta không có, chỉ có ở Pháp.
Anh giúp em cho người thu nó về giúp em nhé.”
Trần Cảnh Vũ đương nhiên rất vui vẻ vì được bà xã nhờ giúp đỡ: “Anh sẽ, em đưa những nguyên liệu đó gửi qua cho anh bao gồm cả hình ảnh, thông tin.”
“Yes, my husband.” (Vâng, chồng của em.)
“Lần đầu nghe em nói tiếng Anh.” Trần Cảnh Vũ chống một tay bên cằm nhìn vợ đang uống sữa.
“Do về nước không có cơ hội nói nhiều.
Ở Đức em dùng tiếng Anh nhiều không kém tiếng Đức đâu.” Bên mép cô dính chút màu trắng của sữa, anh đưa tay lau giúp cô, sau đó đưa nó vào miệng mình.
Nhạc Quân nhìn anh vừa liếm sữa anh lau cho cô thì mặt đỏ ửng lên, cái hành động này cũng quá ám muội đi.
Cô cúi đầu ăn bánh bao tiếp.
Trần Cảnh Vũ nhìn cô đang ngại ngùng thì khẽ cười: “Trước có biết em còn biết tiếng Nhật, là thông thạo hay giao tiếp đơn giản.”
Nhạc Quân nâng mắt nhìn anh, cô kiêu ngạo nói: “Thông thạo, em đã học sẽ theo tới cùng.
Trình độ của em đã ở trình có thể làm phiên dịch viên cấp cao đó.”
“My wife is the best” (Vợ anh là giỏi nhất) Trần Cảnh Vũ không tiếc lời khen cô tài giỏi.
Nhạc Quân hài lòng vì được khen cô cười nhẹ: “Hì, em có tài học ngoại ngữ thôi.
Thật ra em còn có thể giao tiếp tiếng Hàn đơn giản đó.
Chỉ là em không học cao lên.
Mà anh còn thông thạo nhiều tiếng hơn cả em.”
Trần Cảnh Vũ không phản kháng gì anh đáp: “IQ anh 190”
“Cái này em có nghe qua bạn em, sau đó em còn lên google tìm kiếm thông tin về anh.
Thì thấy đúng là iq 190.
Hèn gì 29 tuổi đã có thể đưa tập đoàn ra toàn thế giới, thành danh khắp đất nước khiến bao cô gái mơ ước được gả cho anh.” Cô cảm thấy bản thấy đúng là tu mấy kiếp mới có thể lấy được người đàn ông này làm chồng.
Trần Cảnh Vũ như có gì đó suy nghĩ, anh nhìn cô sau đó anh nói một câu mà cả đời này cô sẽ không bao giờ quên: “Nhưng trong suốt từng ấy năm anh chưa từng có một ngày thật sự vui vẻ, thoải mái.
Mãi đến khi em xuất hiện, anh mới tìm thấy hạnh phúc anh luôn khao khát.”
Mắt Nhạc Quân bỗng ửng đỏ, cô không nghĩ anh như vị đế vương đứng trên đỉnh cao của quyền thế và tiền bạc nhưng lúc này anh lại nói với cô rằng từng ấy năm anh chưa từng vui vẻ lấy một ngày.
Cô đứng dậy bước lại ngồi lên đùi chồng mình, cô kê đầu lên bờ vai vững trãi của anh hơi nghẹn ngào thì thầm: “Em và cả con của chúng ta sẽ cho anh một gia đình thật hạnh phúc.
Nhé?”
Trần Cảnh Vũ thấy trên vai ấm ấm, cô khóc.
Trái tim như bị ai đó bóp một cái khiến anh khó thở.
Anh ôm cô thật chặt: “Đừng khóc, có em cuộc đời anh đã là ánh hoàng hôn sáng rực cả bầu trời rồi.”
Nhạc Quân giật mình ngẩng đầy nhìn thẳng vào mắt anh, bỗng cô đọc một từ tiếng anh: “Arrebol”
Không ngờ Trần Cảnh Vũ như có tâm linh tương thông với cô đồng thanh đọc: “Arrebol”
Nhạc Quân rơi nước mắt, cô mỉm cười hạnh phúc hôn lấy môi anh.
Trần Cảnh Vũ nghĩ cuộc đời này của anh đã trọn vẹn rồi.
Từ giờ anh chỉ sống để tạo dựng gia đình riêng có cô, có anh và có những đứa con của cả hai.
Nó chưa từng là giấc mơ, hay viễn cảnh anh mơ ước vì anh không tin mình có thể yêu ai.
Nhưng hiện tại nó là tín ngưỡng cả đời này của anh.
Anh muốn bảo vệ, chăm sóc cô một đời bình yên, hạnh phúc.