- Giao tất cả tiền tài ra đây, tha cho ngươi khỏi chết.

Nam nhân bộ dáng văn sĩ ở chính giữa bộ dáng lùng nói.

- Hắc hắc, kỳ thật một tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi lại dám đến đây, chúng ta cũng chỉ là sớm dạy bảo ngươi một chút, cho ngươi biết khó mà lui, ngược lại có thể bảo tồn tánh mạng. Đương nhiên, tài vật trên người ngươi coi như là học phí đi.

Thanh âm trêu tức của trang hán thấp bé kia lần nữa vang lên, về phần đại hán vác trường đao lại không nói một lời, trong miệng cắn rễ cỏ, rất hứng thú nhìn Tần Phàm.

Nhưng khiến bọn hắn ngoài ý muốn chính là thiếu niên thoạt nhìn chỉ có mười lăm mười sáu tuổi này sau khi mấy người kia xuất hiện vẫn một mực biểu hiện ra bộ dạng trấn định, không lập tức trốn đi, cũng không quỳ xuống cầu xin tha thứ lập tức đưa tiền tài ra.

-Lão đầu, ngươi dù sao cũng phải nói cho ta biết mấy người bọn họ có thực lực gì chứ!

Tần Phàm yên lặng truyền âm hỏi Cổ Mặc.

- Ở chính giữa là Võ Giả lục cấp, hai người còn lại là Võ Giả ngũ cấp, tự mình chậm rãi chơi đi.

Thanh âm Cổ Mặc miễn cưỡng truyền đến, Tần Phàm phảng phất trông thấy hắn bộ dáng nằm như năm trên mặt ghế, đang chờ xem kịch vui vậy.

Biết được thực lực địch nhân, khóe miệng Tần Phàm có chút nhếch lên, chợt ngẩng đầu lên, ngoắc ngón tay về phía bọn hắn, khiêu khích nói:

- Ta có rất nhiều tiền, hơn 100 vạn kim nguyên còn có trữ vật giới chỉ, có bản lĩnh thì tới lấy đi!

- Tốt, tiểu tử đủ cuồng đấy, ta thích, ta chắc chắn sẽ cho ngươi chết lừng lẫy một chút!

Lúc này hán tử cao lớn kia phun ra rễ cỏ trong miệng, cầm xuống trường đao màu đen trên vai, đặt trong tay chậm rãi lau lau.

- Hắc hắc, quả nhiên là một đệ tử thế gia mới từ trong gia tộc trốn ra, không biết trời cao đất rộng, chậc chậc, đáng tiếc còn trẻ như vậy đã phải chết mật, trong nội tâm cho dù có mộng tưởng đi về chấn thành gia tộc gì đó cũng không cách nào thực hiện rồi~!

Trang hán thấp bé kia trêu tức cười nói, trên mặt nổi lên một vòng thần sắc khát máu, xoa xoa tay.

- Lão Hắc bọc đánh bên phải.

Thanh niên văn sĩ thủ lĩnh ở chính giữa ngược lại không nói gì, trực tiếp chỉ huy chiến đấu, đầu tiên là nói với hán tử cao lớn cầm trường đao, sau đó lại quay phân phó trang hán thấp bé nói:

- Quỷ ải, ngươi bên trái, đề phòng hắn chạy trốn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Không có vấn đề, đại ca, tuyệt đối sẽ không để tiểu quỷ này chạy trốn đâu.

Trang hán thấp bé kia hồi đáp, sau đó trên mặt lộ ra một vòng dữ tợn, thân hình bắt đầu phóng về phía Tần Phàm.

- Rất chuyên nghiệp nha.

Tần Phàm chẳng biết tại sao, trong lòng lại nổi lên một tia hưng phấn, nhiệt huyết cũng ẩn ẩn sôi trào. Lúc ở gia tộc tuy rằng trong tranh tài niên trắc đã giao thủ với không ít người, nhưng khi đó là vì giữa đồng tộc nên ngược lại đánh không được tận hứng!

Hôm nay, chính là sinh tử tương bác chân chính!

Không phải ngươi chết chính là ta mất mạng!

- Đến đây đi, đánh cho thống khoái!

Nhìn ba người rất nhanh vây quanh trước mặt, Tần Phàm phát ra một tiếng thét dài, Lưu Tinh Bộ cũng toàn lực triển khai, ngược lại trực tiếp phóng tới bọn chúng.

- Hắc hắc, không thể tưởng được tiểu tử ngươi cũng là phần tử hiếu chiến ẩn dấu.

Tiếng cười của Cổ Mặc vang lên bên tai, nhưng Tần Phàm lại không để ý tới hắn, hôm nay hắn đầu nhập toàn bộ tinh thần, trong mắt chỉ có ba địch nhân trước mặt.

- Ha ha, tiểu tử này là ngại mạng dài sao?

Tên trang hán gọi là Quỷ ải kia thấy Tần Phàm không lùi mà tiến tới, không khỏi dữ tợn cười một tiếng, đã thấy hai tay của hắn thành chộp lại, trên mười ngón tay hiện ra hào quang bén nhọn màu vàng, thoạt nhìn hết sức lợi hại.

- Cẩn thận một chút.

Nam tử bộ dáng văn sĩ cầm đầu kia không biết sao trong nội tâm bỗng nổi lên một tia cảm giác bất an, không khỏi mở miệng nhắc nhở.

Tần Phàm có chút liếc trang hán kia, thầm nghĩ ngươi nhiều lời như vậy thì thu thập ngươi trước đi! Vì vậy, Lưu Tinh Bộ bỗng nhiên lướt ngang một cái, xông vội về phía hắn.

Đợi đến khi cách chỉ chưa đầy năm mét, một quyền hư không đánh ra, Huyền Trọng vực trọng lực gấp ba lần ngay lập tức bao phủ hắn vào trong.

Trang hán thấp bé kia không khỏi trì trệ, bị biến hóa bất thình lình khiến cho có chút trở tay không kịp, Tần Phàm muốn đúng là hiệu quả này! Khoảng cách giữa hai người cũng quá ngắn, lập tức đã tiến đến!

- Man ngưu trùng kích!

Nắm đấm nổi lên võ khí màu vàng đục ngầu, trong khi Quỷ ải còn chưa kịp chuẩn bị đã toàn lực đánh lên ngực hắn. a

BA~!

Tiếng xương ngực vỡ vụn vang lên, sau đó trang hán thấp bé này cả người bị một quyền đánh bay, nặng nề đập lên một cây đại thụ ở sau lưng, trong miệng cũng theo đó phun về phía Tần Phàm một ngụm máu tươi, nhưng Tần Phàm ỷ vào sự tinh diệu của Lưu Tinh Bộ lại tránh được.

- Quỷ ải!

Hai người khác phát ra một tiếng thét kinh hãi, nhưng vì ba người tách ra bọc đánh, lúc này khoảng cách cũng chỉ hơn 10 20m nên không kịp cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn trang hán thấp bé kia bị Tần Phàm dùng một cước quét ngang đầu.

Nháy mắt sau đó, Quỷ ải này đã không còn bao nhiêu khí tức nữa.

- Gặp phải cường địch, cẩn thận một chút, cùng tiến lên kết liễu hắn!

Thanh niên thủ lĩnh bộ dáng văn sĩ sắc mặt trầm xuống, nói với đại hán xưng là lão Hắc.

- Tiểu tử, ngươi sẽ chết rất thảm!

Đại hán kia nhìn tên trang hán thấp bé chết đi, trên mặt chợt lóe lên vẻ bi thống, lập tức oán độc nói với Tần Phàm. Ba người bọn họ cùng nhau hợp tác đã lâu, đã có cảm tình, mấy người bọn hắn một mực nhãn lực đều rất chuẩn, chuyên môn tìm võ giả lạc đàn để ra tay, ngược lại chưa từng lỡ tay qua.

- Từ ngày đầu các ngươi bắt đầu lăn lộn, đã nên sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy!

Tần Phàm điềm nhiên như không có việc gì liếc nhìn nhìn hai người, thu chân khỏi đầu Quỷ ải, trong miệng chỉ nhàn nhạt nói.

Lại nhìn trang hán thấp bé mở to hai mắt chết không nhắm mắt kia, đột nhiên phát hiện bên hông hắn có một cái túi liền mỉm cười, kéo xuống, mở ra xem xét, phát hiện bên trong có hơn mười khỏa tinh thể hình tròn màu sắc rực rỡ.

- Ngược lại là cũng không ít yêu tinh hạch ah..

Thanh âm Cổ Mặc truyền đến, Tần Phàm liền biết rõ những thứ này chính là yêu tinh hạch, chính là kết tinh năng lượng trên người yêu thú, có thể dùng cho nhiều việc, là đồ tốt.

- Quả thật là dê béo ah!

Tần Phàm trêu tức nhìn lão Hắc và thanh niên văn sĩ, trong miệng mang theo một tia nghiền ngẫm nói. Hắn như cố ý chọc giận đối phương, đối phương càng phẫn nộ càng dễ mất đi sức phán đoán, đối với hắn càng là có lợi! Dù sao đối phương còn có một Võ Giả thất cấp và một Võ Giả lục cấp, hơn nữa rõ ràng là muốn liên hợp cùng nhau công kích, chuyện này đối với Tần Phàm thập phần bất lợi!

Nghe thấy lời này, quả nhiên sắc mặt hai người đối diện đều trở nên vô cùng khó coi, cho tới giờ chỉ có bọn hắn đoạt người khác, nào có bao giờ bị người đoạt? Thực tế hắc đại hán kia càng giận tím mặt, hai mắt trở nên đỏ bừng, võ khí màu vàng quấn lên trường đao trong tay, thoạt nhìn giống như liệt hỏa hừng hực trên đao vậy