Đan Vũ Càn Khôn

Chương 282: Không một ai may mắn thoát khỏi

Sau một tiếng nổ vang này, toàn bộ mũ bảo hiểm kim sắc của Tần Mậu xuất hiện biến hình, mà ngũ quan của hắn cũng chầm chậm trở nên vặn vẹo, máu tươi ở trên trán bắt đầu chảy ra, chậm rãi chảy tới hai mắt, bộ dáng trở nên càng ngày càng dữ tợn!

- Vậy sao?

Thanh âm đạm mạc của Tần Phàm truyền vào trong tai Tần Mậu, lúc này hắn cảm giác được mũ bảo hiểm kim sắc kia đã vỡ ra, gai nhọn bên trên đã thu vào đầu lâu của hắn.

- Ah…

Tần Mậu phát ra gầm lên giận dữ, nổi giận đẩy Tần Phàm ra, thân thể thật vất vả giãy dụa đứng lên, ngược lại lui ra sau mấy bước, nhưng lúc này thương thế của hắn đã quá nặng, thân hình lảo đảo lắc lư, tùy thời đều có thể té trên mặt đất.

Hai người giao phong phát sinh quá nhanh, thậm chí lúc này ở tràng rất nhiều người còn không kịp phản ứng, mới vừa rồi rõ ràng là gai nhọn của Tần Mậu đâm vào lồng ngực Tần Phàm, nhưng đột nhiên tầm đó, hắn bị Tần Phàm quật ngã trên đất, hơn nữa thoáng cái còn biến thành hình dạng này. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Đoàn trưởng quá mạnh mẽ!

Cuối cùng người của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn chỉ phải cho ra đáp án này, một chút lo lắng vừa mới đều tan thành mây khói, lúc này lộ ra càng thêm chấn phấn.

Hôm nay, hai gã Linh Vũ sư của đối phương đã bị đoàn trưởng giết một gã, mà một gã này, bọn hắn cũng nhìn ra đã là nỏ mạnh hết đà, rất nhanh sẽ chết!

Hai gã Linh Vũ sư quyết đấu, đối với toàn bộ chiến trường mà nói là ảnh hưởng chung kết! Tần Phàm cường hoành, lần nữa cổ vũ lấy sĩ khí Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, thắng lợi đã nghiêng về bên họ!

Mà thấy thắng lợi sắp tới gần, bọn hắn không còn giữ lại khí lực! Vừa rồi Ẩn Thế mạo hiểm đoàn còn nhận lấy một ít áp chế, nhưng lúc này bắt đầu phản công cũng trở nên càng thêm lăng lệ ác liệt! Đánh liên quân đối phương liên tiếp bại lui!

Chỉ cần Linh Vũ sư này vừa chết!

Cơ bản có thể định thắng ván cục rồi.

Mà ở bên trong tiếng chém giết vang vọng chân trời, trên mặt dữ tợn của Tần Mậu đều là huyết, ánh mắt hung ác như độc xà gắt gao nhìn chằm chằm về Tần Phàm trước mặt, trong lòng của hắn đại hận!

Hắn đường đường trưởng lão của một Nhất phẩm Chân Vũ thế gia, uy danh hiển hách, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra mình sẽ thua một tiểu tử chưa tới hai mươi tuổi!

- Ngươi cái tiểu tạp chủng này, ngươi sẽ không có kết cục tốt, ngươi đắc tội Càn Kinh Tần gia chúng ta, ngươi phải chết! Mà toàn bộ Nam Phong Tần gia của ngươi, cũng đều chôn cùng ngươi!

Ngực cấp tốc phập phồng, lúc này kim quang trên người Tần Mậu đã trở nên ảm đạm, thanh âm khàn giọng nói, ý đồ làm giãy dụa cuối cùng.

- Ha ha, đáng tiếc, ta có thể có kết cục tốt hay không, ta tạm thời không có cách nào dự tính, nhưng coi như là có, lão cẩu ngươi cũng không có cơ hội thấy được.

Tần Phàm nhếch miệng mỉm cười, trên mặt gợn sóng không sợ hãi, hời hợt nói:

- Chẳng qua nếu như Càn Kinh Tần gia tiếp tục gian ngoan mất linh mà cùng ta đối nghịch, có lẽ bọn hắn sẽ chôn cùng ngươi.

- Ha ha, thật sự là dõng dạc! Tần Phàm, ta thừa nhận hôm nay hoàn toàn chính xác không phải là đối thủ của ngươi, nhưng chỉ bằng ngươi muốn đối nghịch cùng Càn Kinh Tần gia ta?

- Từ xưa đến nay, nhân vật thiên tài ngàn vạn, cuối cùng nhất có thể trở thành cường giả lại có mấy người! Một Linh Vũ sư nho nhỏ giống như ngươi, Càn Kinh Tần gia ta muốn giết chết ngươi như giết một con kiến! nguồn

Tần Mậu nhe răng cười dữ tợn.

- Vậy sao?

Tần Phàm không sao cả cười cười, sau đó thầm vận kình khí, cũng không hề dong dài cùng Tần Mậu, ý định trực tiếp giải quyết tính mệnh lão cẩu này, nhanh chấm dứt chiến sự, để tránh hấp dẫn thế lực khác chú ý.

Nhưng ngay lúc này, Tần Mậu kia lại lui ra sau lần nữa, sau đó trong tay hắn đột nhiên kết xuất một thủ ấn kỳ quái, phun ra một ngụm máu tươi, mà theo một hồi huyết vụ kia tràn ngập, thân hình của hắn cực kỳ quỷ dị biến mất ngay tại chỗ.

Nguyên lai vừa rồi hắn nói nhiều như vậy, chỉ là muốn kéo dài thời gian dẫn dắt chú ý của Tần Phàm, vốn một mực ý định là nhân cơ hội chạy trốn.

- Trưởng lão của Nhất phẩm Chân Vũ thế gia, át chủ bài quả nhiên là rất nhiều.

Tần Phàm có chút nhíu mày, vừa rồi hắn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, mới cùng Tần Mậu kia nhiều lời hai câu, lại không thể tưởng được Tần Mậu này bị tổn thương nặng như vậy, còn có thể sử dụng thủ đoạn quỷ dị này.

Sau một lát, trong một rừng cây cách đó gần ngàn mét, chợt hiển hiện một đạo Huyết Ảnh, sắc mặt Tần Mậu trắng bệch hiện ra, trong cổ họng kịch liệt ho khan một tiếng, hung ác thầm nghĩ:

- Tiểu tạp chủng, chờ ta về đến gia tộc gọi đủ nhân thủ, lại tới tìm ngươi tính sổ, đến lúc đó, nhất định phải nghiền xương ngươi thành tro!

Lúc này bởi vì kim quang trên người hắn đã biến mất toàn bộ, mà phương hướng hắn đào tẩu là khu rừng cây không có người giao chiến, một mảnh đen kịt, tầm nhìn cực kém, tăng thêm hắn cố ý thu liễm khí tức, hắn tin tưởng Tần Phàm không có cách nào phát hiện mình nữa rồi.

Nhưng mà! Ngay khi hắn nhìn lại phương hướng của Tần Phàm ở phía sau, lại phát hiện lúc này Tần Phàm đã không còn ở đó!

- Tiểu tạp chủng này chạy đi đâu rồi hả?

Tần Mậu trốn ở phía sau một cây đại thụ, hai mắt ngưng tụ, nhìn lại trên chiến trường lần nữa, nhưng cơ hồ nhìn toàn trường cũng không có trông thấy thân ảnh Tần Phàm!

- Không để ý tới! Vẫn là trước ly khai đây nói sau!

Trong nội tâm Tần Mậu này bỗng nhiên xẹt qua một tia bất an, nhanh chóng từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một khỏa chữa thương đan muốn nuốt vào, sau đó sẽ lập tức ly khai.

XÍU...UU!!

Nhưng vào lúc này, một đạo kình khí đột nhiên lao đến, chau đựng chữa thương đan trong tay Tần Mậu lập tức bị đạo kình khí này đánh nát, chữa thương đan cũng rơi xuống trên mặt đất.

- Càn Kinh Tần gia Thập Tam trưởng lão, như thế nào kẹp lấy cái đuôi đi nhanh như vậy?

Thanh âm trêu tức của Tần Phàm truyền đến bên tai của hắn, thân ảnh ở trên một cây đại thụ cách đó không xa.

Trải qua ba khỏa Ma chủng cải tạo, ngũ giác của hắn vốn vượt xa thường nhân, thính lực cùng thị lực đều vô cùng tốt, có thể nói trong vòng mấy trăm mét có thể nhìn rõ một con kiến, tăng thêm lực dò xét kinh khủng của Cổ Mặc, thời điểm Tần Mậu vừa mới thi triển thủ đoạn chạy trốn, hắn đã thấy được Huyết Ảnh cơ hồ nhạt không thể thấy kia, sau đó một mực đi theo đến trong rừng cây.

- Tiểu tạp chủng, ngươi chết không yên lành...

Vào lúc này, Tần Mậu rốt cục cảm giác tuyệt vọng truyền khắp toàn thân, trong miệng phát ra gầm rú âm độc cuối cùng.

Nhưng mà hắn còn chưa dứt lời, một đạo đao khí hỏa diễm chém tới hắn, rất nhanh ánh lửa bay lên trong rừng rậm, lập tức cây cối chung quanh ngổn ngang lộn xộn, thậm chí hừng hực thiêu đốt.

Sau đó cái này đã từng không ai bì nổi, nhất phẩm Chân Vũ thế gia Càn Kinh Tần gia Thập Tam trưởng lão, trừng hai mắt, thân hình chậm rãi ngã xuống, biến thành một cỗ thi thể nám đen.