Oanh!
Lại một tiếng chấn động kinh thiên, biển khởi dưới thân Hải Hổ cũng biến thành lốc xoáy cực lớn, thoạt nhìn sâu không thấy đáy, nhìn thật ghê người, chỉ chốc lát đầu Hải Hổ cũng bị oanh rơi xuống bên trong lốc xoáy bên dưới, máu loãng không ngừng trào ra, phạm vi mười dặm hải vực đều bị nhuộm đỏ.
- Đã chết!
Tần Phàm quan sát kỹ lưỡng, đầu mãnh thú có được thực lực lục kiếp bán thần đã bị công kích thứ hai của Mạc Thiên Dương giết chết.
Không thể không nói, tuy đầu hải thú này mạnh hơn mãnh thú trên lục địa rất nhiều, nhưng Mạc Thiên Dương lại có ưu thế lớn hơn nó không ít. Mà thực lực của Mạc Thiên Dương còn mạnh hơn một ít so với suy đoán của Tần Phàm, nhưng đạt tới trình độ nào thì hắn còn chưa biết được, dù sao lá bài tẩy của đối phương còn chưa dùng tới.
Nhưng hắn phỏng chừng có lẽ không chênh lệch bao nhiêu với Mộ Thanh Thanh.
Đương nhiên Tần Phàm có tự tin nếu so sánh với hai người họ thì hắn càng mạnh hơn.
- May mắn không làm nhục mệnh, đầu Hải Hổ kia đã bị tại hạ giết chết!
Sau khi giết chết Hải Hổ, Mạc Thiên Dương thoáng sửa sang lại y phục, mỉm cười bay trở về.
Nhưng lúc này mọi người lại cảm thấy kỳ quái, phát hiện sắc mặt Mạc Lợi đảo chủ đột nhiên biến thành âm trầm xuống.
- Ha ha, Mạc Lợi đảo chủ, đã lâu không gặp!
Ngay lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên nghe được một thanh âm có chút bừa bãi không hề kiêng nể từ xa xa truyền đến.
Trên mặt biển nhuốm máu, theo thanh âm ngang ngược kia vang lên, liền nhìn thấy một đoàn người từ phía đông đi tới.
Nghe tiếng nói Tần Phàm cũng thoáng ngẩng đầu lên nhìn qua.
Đoàn người có chừng mười người, một người cầm đầu có tuổi tác tương đương Mạc Lợi đảo chủ, mái tóc hoa râm, trên thân mặc bộ trường bào đỏ thẫm, thần tình hồng quang, có vẻ tinh khí mười phần. Thân hình hắn cao lớn, giơ tay nhấc chân lại có chút bá đạo sắc bén, nhìn ra được thực lực đứng đầu trong nhóm người kia, sâu không lường được.
Vừa rồi lên tiếng nói chuyện chính là người này.
Tần Phàm phỏng chừng người này cũng là một cường giả cấp bậc đảo chủ, tuy rằng nhìn qua người kia có vẻ nhiệt tình chào hỏi Mạc Lợi đảo chủ, nhưng nhìn thần sắc âm trầm của Mạc Lợi đảo chủ, thế nhưng Tần Phàm có thể suy đoán được quan hệ giữa đôi bên cũng không tốt lắm.
Mà phía sau hắn đi theo chín người, toàn bộ đều có thực lực ngoài lục kiếp bán thần, những người kia sắc mặt kiêu ngạo, thần sắc nhìn nhóm người bọn họ cũng là khinh thường.
- Ngao Lang đảo chủ, đã lâu không gặp!
Một lát sau mới nghe thấy Mạc Lợi đảo chủ mở miệng nói, nghe ngữ khí rõ ràng là không ưa gì hồng bào lão giả kia.
- Di? Lần này Mạc Lợi đảo chủ chỉ mang theo năm người dự thi?
Ngao Lang đảo chủ rất nhanh mang theo nhóm người đi tới phía trước, sau đó lại ra vẻ kinh ngạc mở miệng hỏi.
- Hừ, không phải người dự thi càng nhiều thì thành tích càng tốt!
Mạc Lợi đảo chủ làm sao không nghe ra được ý tứ châm chích của người kia, nhưng cũng biết lần trước thành tích không sánh kịp đối phương, chỉ hừ lạnh một tiếng nói.
- Hắc hắc, đó cũng phải, lần trước Mạc Lợi đảo chủ dẫn theo hơn mười người, cuối cùng còn không phải toàn quân bị diệt…thiếu vài người cũng tốt, ít nhất không cần chết nhiều như vậy. Cấp Mạc Lợi thần đảo chừa chút hạt giống, ta lý giải!
Nói một câu, Ngao Lang đảo chủ trực tiếp mở giọng trào phúng, hắn nhìn nhóm người Tần Phàm đứng sau lưng Mạc Lợi đảo chủ, sau đó vẻ mặt mang theo ý cười hài hước nói:
- Không tệ lắm, lại có được một lục kiếp bán thần, chậc chậc, nhưng chỉ dựa vào đội ngũ như vậy đã dám tới tham gia cuộc thi thiên tài thần đảo, ta cũng không thể không nói dũng khí của Mạc Lợi đảo chủ thật sự là đáng khen ah!
Nghe vậy sắc mặt Mạc Lợi đảo chủ nhất thời lạnh xuống.
- Tứ kiếp bán thần thế nhưng cũng dám tới tham gia cuộc chiến thiên tài thần đảo, thật không biết Mạc Lợi thần đảo các ngươi không thể bỏ được thiên tài gì đó hay không, nên đặc biệt phái kẻ khác đi chết thay!
Một gã nam tử mắt tam giác âm lãnh đứng sau lưng Ngao Lang âm trắc trắc mở miệng nói.
- Ngươi tính là cái gì vậy, khi nào thì đến phiên ngươi khoa tay múa chân với chuyện của Mạc Lợi thần đảo!
Vừa nghe một lục kiếp bán thần cũng dám nói leo, sắc mặt Mạc Lợi đảo chủ vốn đã không tốt thoáng chốc hiện lên tia lửa giận, một cỗ khí thế cường đại bộc phát, trực tiếp hướng nam tử kia áp tới.
Mạc Lợi đảo chủ thân là cửu kiếp bán thần, khí thế vô cùng cường đại, vừa bộc phát ngay cả nam tử kia cũng cảm giác có một ngọn núi lớn áp đảo lên trên thân thể mình, sắc mặt lập tức trắng bệch bật lui ra sau mấy bước.
May mắn lúc này Ngao Lang đảo chủ phất nhẹ tay áo, đem khí thế của Mạc Lợi đảo chủ thừa nhận xuống tới, sau đó nhìn nam tử mắt tam giác cười nói:
- Mạc Lợi đảo chủ không cần cùng đám tiểu bối này chấp nhặt làm chi đâu, hơn nữa hắn nói cũng là sự thật!
- Ta cũng nói thật mà thôi, một tứ kiếp bán thần cũng dám tới tham gia cuộc chiến thiên tài thần đảo, vốn là một chuyện cười, ngay cả đám ngũ kiếp bán thần chỉ sợ cuối cùng cũng không một kẻ còn sống!
Nam tử mắt tam giác được Ngao Lang đảo chủ che chở, không chút sợ hãi nói.
Kỷ Huyên Nhi nghe được lời nói của hắn, liền nhướng mày, nhưng khi nàng định nói gì đó thì bị Tần Phàm nắm tay ngăn cản. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Ngao Lang, hôm nay ngươi đã thật sự muốn đối lập với bổn đảo chủ phải không!
Lúc này đôi mắt Mạc Lợi đảo chủ hoàn toàn âm trầm xuống, ánh mắt nhìn nam tử mắt tam giác nổi lên một tia sát khí.
- Các ngươi lui ra phía sau một chút, tính tình của Mạc Lợi đảo chủ vốn không được tốt lắm!
Nhìn thấy Mạc Lợi đảo chủ tựa hồ đã động lửa giận, Ngao Lang trực tiếp khởi động vòng bảo hộ bao vây đám người phía sau, sau đó thản nhiên cười nói, rõ ràng không đem lời của đối phương để trong lòng.
Trên thực tế Ngao Lang đảo chủ cùng Mạc Lợi đảo chủ từng vì một món vũ khí thượng cổ mà tranh đấu, cuối cùng món vũ khí kia rơi vào trong tay Mạc Lợi đảo chủ, từ đó về sau hai người kết thành thù hận, mỗi lần gặp mặt khó tránh khỏi trào phúng châm biếm nhau một phen.
Bởi vì lần trước thủ hạ của Ngao Lang đảo chủ có người tiến nhập vị trí trước một ngàn trong cuộc chiến thiên tài, cho nên lần này mang theo chín người tới tham gia, bởi vì lần trước Mạc Lợi đảo chủ mang theo đội ngũ mà toàn quân bị diệt, nên cho hắn cơ hội cười nhạo.
Mạc Lợi đảo chủ biết tên nam tử mắt tam giác sở dĩ dám nói chuyện như thế nói không chừng là do Ngao Lang đảo chủ ý bảo, mà thực lực giữa hắn cùng đối phương kỳ thật không kém nhau bao nhiêu, muốn giết người trước mặt đối phương cũng khó thể làm được.
- Ngao Lang, bổn đảo chủ thừa biết ngươi vì ngày xưa bại một món vũ khí thượng cổ trong tay ta mà canh cánh trong lòng mà thôi, nhưng ngươi cũng đừng hòng ở đây sính võ mồm, cuối cùng là ai có thể cười nói tới sau cùng còn chưa biết được, chúng ta cứ việc chờ xem!
Vì thế hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, chậm rãi áp chế lửa giận lạnh lùng nói.