Đêm nay, bàn ăn nhà Kaien tương đối náo nhiệt. Trừ Yuuki ra ngoài tuần tra thì Kaname Kuran và Yagari đều ở lại dùng cơm, vừa bàn bạc về vụ tập kích vừa uống canh gan heo. Được rồi, canh gan heo chết tiệt!

“Zero-chan, đây là daddy làm riêng cho con đó!” – Nhìn cái bát không của Zero Kiryuu, vị cha thân yêu vội vã cầm thìa múc đầy nó, hai mắt sáng ngời, lòng ngập chờ mong.

“Rốt cuộc ông làm kiểu gì mà nó thành ra thế này?” – Zero đen mặt nhìn thứ trong bát đến ba lần bốn lượt, cuối cùng không thể nhẫn nại thêm nữa.

“Daddy chỉ muốn tốt cho Zero mà thôi, lần sau không được nghịch dại như thế.” – Vị cha thân yêu phụng phịu, có ý tốt khuyên bảo, còn không quên quay sang dặn dò Kaname Kuran đang ngồi đầu kia bàn ăn, “Phải rồi, Kaname-kun cũng vậy.”

“Khụ khụ…” – Yagari Toga cúi đầu ho khan hai tiếng cảnh tỉnh, ánh mắt nhắn nhủ bị miếng che mắt cản trở nên không được rõ ràng cho lắm.

“Vừa hại sức khỏe, lại còn làm ở cái xó xỉnh đó!” – Vị cha thân yêu rõ ràng là muốn phóng hỏa đốt nhà. “Đúng không, Kaname-kun?”

Rầm… Zero không chịu được, đập hai tay lên bàn hét. “Gì mà ‘Đúng không, Kaname-kun’, rốt cuộc ông đã nhìn thấy gì?”

“A… Người đang bị thương nặng không được động mạnh ~” – Kaien hoảng hốt rúc vào một góc, thì thà thì thầm. “Nhìn cứ như sắp ngất ấy, nhỡ đến lúc ấy thì biết tính sao?”

“Nói chuyện chính!” – Thùng thuốc nổ tên là Zero Kiryuu được châm ngòi thành công.

“Ahh… Daddy không thấy gì hết á, daddy không có thấy Zero-chan bị đè đâu mà!”

Oành… Daddy thích đùa với lửa bị nổ cho tan tác.

Zero Kiryuu phẫn nộ đẩy cái bát ra, không thèm suy nghĩ lập tức rời khỏi phòng ăn. Sau đó là một tiếng đóng cửa phòng rõ to vang lên ở cuối hành lang, khiến chùm đèn trên trần nhà lắc tới lắc lui.

“Ai chà ~ Người trẻ tuổi khôi phục nhanh thật ~” – Kuruso Kaien thầm cảm thán.

“Có phải ông diễn hơi quá rồi không?” – Đồng đội cùng sát cánh năm xưa bình luận.

“Đâu còn cách nào khác, cứ mãi vậy Zero đâu có chịu đi.” – Kaien cười nhìn chùm đèn còn đang lắc lư, “Kiểu người cá tính dễ xúc động thế này không phải rất giống ai đó lúc còn trẻ ư?”

“Hừ, vậy à?” – Ai đó lơ đãng hỏi.

“Rất dễ chọc giận…”

“Nếu đã đẩy được Kiryuu-kun đi rồi thì nên nắm bắt thời gian mà bàn việc chính đi thôi.” – Kaname Kuran vẫn luôn im lặng ngồi một bên xem kịch vui nhanh chóng buông dĩa, tao nhã lấy khăn lau miệng, từ tốn nói.

“Ha ha ha ha… Ta cũng đang muốn hỏi Kaname-kun một chút, tại sao cậu lại muốn đưa Zero cùng đến Hiệp Hội Thợ Săn?”

“Khụ…”

Trong đầu hai vị phụ huynh lại hiện lên hình ảnh kích thích giác quan của con người, vội chột dạ tránh nụ cười nhạt của Kaname Kuran.

“Cuối tuần này nhà Hanabusa có tổ chức một sự kiện của vampire, ta nghĩ hai vị cũng biết rồi?” – Kaname bưng chén trà lên, nhẹ nhàng khuấy chiếc thìa, “Về công tác giám sát, ta có tiến cử Kiryuu-kun với Hiệp Hội, thế nhưng bên đó mãi vẫn chưa có câu trả lời thuyết phục.”

Mắt thấy hai người hunter có vẻ nghi hoặc và kinh ngạc, Kaname tiếp tục giải thích. “Nói đến giám sát, chẳng phải tìm một người có hiểu biết sẽ hơn sao? Huống hồ việc lần này, người kia cũng tới, hẳn là Kiryuu-kun sẽ cảm động mà rơi lệ mất, tưởng tượng một cái đã thấy rất thú vị rồi, đúng không?”

“Đừng có đùa! Trong tình hình này, dù là Hiệp Hội hay Nguyên Lão Viện cũng sẽ không chịu bỏ qua cho Zero!” – Yagari Toga phẫn nộ túm lấy cổ áo của Kaname chất vấn.

Hắn nhìn vệt nước trà đổ lên tay áo, lạnh lùng cười rằng. “À? Còn có cả Hiệp Hội đấy, đúng không?”

“Cho nên ý Kaname-kun là định thử thái độ bên kia?” – Kaien đẩy ông bạn nóng tính của mình ra, nâng kính mắt trầm giọng nói. “Hay nói chính xác hơn, là muốn thử thái độ của chúng ta. Lá thư ban trưa là cậu cố ý để ta nhìn thấy?”

Từ chối cho ý kiến, Kaname Kuran trực tiếp hỏi: “Vậy thái độ của Hiệp Hội thế nào?”

“Không có thái độ rõ ràng, nhưng hai tháng rồi chưa giao nhiệm vụ xuống. Theo ta nghĩ thì là muốn mặc kệ đây.” – Kaien lắc đầu, đoán, “Dù sao Zero cũng chưa xuống level E, không thể tùy tiện loại bỏ, chắc Hiệp Hội còn phải đợi thời cơ.”

“Hừ, một đám cầm quyền khốn nạn!” – Yagari Toga không chịu được bèn mắng.

“Khá giống với ý ta, nhưng mà…” – Kaname đặt chén trà xuống, lấy một vật được bọc bởi khăn tay từ trong túi áo ra. Lật mở, bên trong là một con dao bạc, lưỡi dao nhuốm máu hiện ra màu xám ảm đạm, “Nhìn đi, ta nghĩ thái độ của Hiệp Hội thay đổi rồi.”

“Vũ khí bạc!” – Kaien trừng mắt không thể tin. – “Máu dính trên đó…”

“Đúng. Đây là thứ mà đám level E tập kích Kiryuu-kun mang theo ngày hôm nay, nhìn vết thương trên người cậu ấy,…” – Kaname dừng một lát, nói tiếp. – “Hẳn là tối qua cũng đã động thủ rồi.”

Trầm mặc. Không khí trong phòng trở nên nặng nề.

“Ze~~ro~~~” – Tiếng gọi ngọt ngào quen thuộc vang lên bên tai cậu, tuy có ý trách mắng nhưng không giấu nổi vui mừng, “Sao vừa về đến nhà đã lười biếng rồi? Mau đứng dậy, làm việc làm việc nào!”

Người đang nằm trong bụi cỏ chợp mắt không khỏi mỉm cười, thiếu nữ trước mặt có thể nói chính là người cậu thân thiết nhất. Nụ cười ngây thơ khờ dại đẹp đẽ này có thể khiến cậu quên đi mọi phiền muộn và bình tĩnh trở lại.

“Aizz, sương thấm ướt hết áo sơ mi rồi, không mặc áo khoác rồi lại cảm lạnh đấy~” – Cô gái nhỏ nhặt áo khoác bị Zero vứt ở một bên lên, giơ tay chuẩn bị mặc vào cho cậu.

Trong giây phút đó, đầu Zero Kiryuu hiện lên hình ảnh một bàn tay thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, ấm áp khô ráo, gạt đi bàn tay đang đến gần cậu kia.

Theo bản năng giơ tay gạt đi. Bịch… Cái áo khoác nặng nề rơi xuống, đánh thức người còn đang chìm đắm trong ảo giác.

“Sao thế?”

“Xin lỗi…” – Zero hơi tự trách, giải thích.

Gió ban đêm lạnh lùng lay động nhánh cây, tiếng côn trùng rả rích trên những tán cổ thụ. Đáng lẽ là một cuộc trò chuyện vui vẻ giữa đôi bên, thế nhưng không hiểu vì sao lại trở thành cục diện khó xử như hiện tại.

Kaname Kuran đáng chết! Zero Kiryuu cắn răng mắng thầm.

“Trên đường về Zero và Kaname-senpai gặp được hiệu trưởng cùng thầy Yagari hả?” – Dường như nghĩ nát óc mới ra chuyện để nói, Yuuki vội vàng hỏi han.

“Tại sao lại là hắn!” – Nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, Zero mới lấy lại tinh thần, đề cao âm lượng cố gắng che giấu câu nói buột miệng do nghĩ quá nhiều ban nãy. “Chưa đi được bao xa đã gặp rồi, sau vòng lại cũng không đến Hiệp Hội Thợ Săn nữa.”

“À, vậy thì tốt!” – Yuuki thở phào, vui vẻ cười nói. “Hiệu trường còn lo không ngăn được hai người, thế nên mới kéo thầy Yagari đi cùng đó chứ!”

Thì ra là vậy… Nếu không phải tình cờ gặp được thì sao không chịu đến sớm một tí! Zero Kiryuu oán thầm, chần chừ, “Tại sao hiệu trưởng lại phản đối?”

“Chắc là sợ Kaname-senpai xích mích với Hiệp Hội, dù gì hai bên trước giờ vẫn như nước với lửa.” – Hoàn toàn đi lạc hướng, Yuuki suy đoán lung tung.

“Hừ!” – Zero lại không nghĩ vậy.

“Thôi nào Zero~ Đừng có thành kiến với Kaname-senpai! Rõ ràng là anh ấy không hề làm gì sai!” – Dẫu biết giải thích thế nào cũng vô dụng nhưng Yuuki vẫn cứ thích khuyên.

“Dã thú!” – Để lại câu này, Zero đứng dậy chuẩn bị đi tuần tra một vòng xung quanh học viện rồi về nghỉ ngơi, cả ngày đều là Kaname Kuran, cậu chịu đủ lắm rồi!

“Vậy tại sao Zero còn đồng ý đi đến Hiệp Hội Thợ Săn cùng Kaname-senpai?” – Gió đêm dễ dàng đưa câu hỏi cuối cùng của Yuuki đến bên tai cậu, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Zero dừng chân, đưa lưng về phía cô khiến Yuuki không sao nhìn được biểu cảm lúc này của cậu.

Cùng lúc đó, tại phòng ăn của nhà Kaien, cuộc nói chuyện vẫn đang tiếp tục.

“Vũ khí bạc luôn là thứ được Hiệp Hội quản lý cẩn thận. Nếu đúng là thứ này xuất hiện trong tay đám level E ở gần đó như cậu nói…” – Kaien cau chặt mày, cố gắng tìm kiếm đáp án hợp lý nhất, “Nói cách khác, có khả năng Hiệp Hội đang liên hợp cùng Nguyên Lão Viện, mục đích chỉ sợ là người đang có hai tầng thân phận – hunter và vampire – Zero!”

“Ừm.” – Kaname gật đầu đồng ý, đoạn nói tiếp. – “Hai người có quan hệ không tồi với Hiệp Hội, sợ là ra mặt sẽ không tiện. Nếu chuyện liên quan đến học viện Kurosu, ta hi vọng hai người cứ giao cho ta xử lý.”

Nói xong, hắn thấy hai người nọ đều im lặng, bèn đẩy chén trà ra, đi đến cửa nói. “Đêm đã khuya, làm phiền nhiều, thất lễ!”

“Vì sao cậu lại để ý đến Zero như vậy?” – Tiếng Kaien vang lên phía sau.

“A… Chẳng qua là không muốn thấy cậu ta chết trong tay người khác mà thôi!” – Hai giọng nói đồng thời đáp lại. Một trong trẻo, một tao nhã.

Xiềng xích bằng máu đang dần dần kéo dài, thẳng đến xương tủy…