Phát triển của sự việc đã vượt qua tính toán của Trần Đôn Lượng. Bắc Thần quá độc ác với chính mình, thế nhưng cố gắng kháng lại
một kích của yêu thú Cố Nguyên tầng một. Trần Phúc Lượng không hề phòng
bị cứ như vậy chết trong tay của Bắc Thần. Có thể nhìn ra được, thực lực của Bắc Thần thật suy yếu, hắn đích xác bị trọng thương.
Nhận thấy được sát khí đầy người của Trần Đôn Lượng, Bắc Thần miệt thị cười nói:
- Muốn giết ta diệt khẩu? Hiện tại xem ra là các ngươi tự thân khó bảo toàn!
Trong thời gian Trần Đôn Lượng sửng sốt thất thần, bên cạnh lại vang lên tiếng kêu thảm thiết. Một đệ tử Hóa Huyết tầng tám khác của Trần gia bị một con chim sấm mổ nát đầu. Đệ tử này trong một khắc sắp chết chém ra
một kích lên bụng của chim sấm bị Trần Đôn Lượng bị chém đứt bả vai, nội tạng rơi ra ngoài.
- Tộc huynh, đi!
Ba hậu khởi của Trần gia đều ngã xuống, là nỗi đau Trần Đôn Lượng không thể nhận nổi.
- Đáng chết, các ngươi đều đáng chết!
Sợ hãi tử vong, phẫn nộ khôn cùng, khuất nhục bị trêu chọc, lo lắng của
người đối diện với vận mệnh một tộc, làm cho Trần Đôn Lượng hoàn toàn
bạo nộ.
Đi? Có thể đi sao? Trần Đôn Lượng biết chính mình không thể đi. Bắc Thần nhận ra thân phận của hắn, hắn phải giết được Bắc Thần, nếu không cả
Trần gia, sẽ gặp phải giết hại vô tình của Nam Huyền Tông.
Trần gia là phụ thuộc vào Nam Huyền Tông, giữa hai bên trong đó là quan
hệ tông chúc. Đệ tử Trần gia đối phó với đệ tử Nam Huyền Tông là một
việc đại nghịch bất đạo, đây là chuyện không một tông môn nào có thể dễ
dàng tha thứ. Trần gia mặc dù có chút nội tình, tu chân giả Ngưng Đan kì bên trong gia tộc không phải không có. Nhưng so sánh với quái vật lớn
như Nam Huyền Tông, bọn họ chỉ có thể bị nghiền áp.
Đao quang lóe lên, sau khi Trần Đôn Lương chém một đao lên người chim
sấm đã trọng thương gần chết thành hai nửa, cấp tốc chuyển hướng chém
giết sang chỗ Bắc Thần.
Con chim sấm còn lại, sau khi ở trên cao nhìn chăm chú vào chiến trường, nâng cánh lên, từ từ rời khỏi. Một đường đại chiến, nó bị thương không
nhẹ, đã mất lực chiến đấu lần nữa. Chim sấm là gia cầm quần cư, tộc đàn
của chúng nó chỉ có ba con Cố Nguyên kì, hiện giờ đã chết hai, nếu cả nó cũng không còn nữa, cả đàn chim sấm sẽ bị gia cầm khác xé nát.
Chim sấm này rời đi là nằm ngoài dự kiến của Bắc Thần cùng Trần Đôn
Lượng. Dưới cấp huyết công tâm, Bắc Thần lần thứ hai phun ra một búng
máu.
- Yêu thú Cố Nguyên kì cấp thấp, không phải đều là trí lực chưa khai hóa sao, con chim dựng lông này là muốn nghịch thiên a!
Chim sấm ngoài ý muốn rời đi, trong lòng Trần Đôn Lượng thả lỏng, dừng
trên trời cao, vết đao hướng đến Bắc Thần, bên trong hai mắt từ điên
cuồng ban đầu trở thành một chút trêu tức.
- Súc sinh kia coi như thông minh, Bắc Thần, đền mạng cho tộc đệ của ta đi!
- Là mưu kế Trần Phi Lượng bày ra sao?
- Ngươi chết rồi, ai bày mưu đặt kế cũng không quan trọng nữa.
- Ngươi liền khẳng định như vậy hôm nay có thể ăn chắc ta, Trần gia các
ngươi dám ra tay với đệ tử của Nam Huyền Tông, sẽ phải có giác ngộ bị
diệt tộc a!
Rời khỏi uy hiếp tử vong, lý trí của Trần Đôn Lượng cũng chậm chậm hồi
phục. Với cục diện trước mắt, có lẽ cũng không có nghiêm trọng như chính mình nghĩ.
- Diệt tộc, hừ, ý nghĩ hão huyền! Ngươi cho là bằng lời một bên của
ngươi, có thể ảnh hưởng bao nhiêu với Trần gia chúng ta. Ngươi chỉ là
con kiến Hóa Huyết kỳ mà thôi, Trần gia chúng ta còn có tiền bối Ngưng
Đan kì trấn giữ, trưởng bối Cố Nguyên kì cũng có đến mấy chục người. Một ngón tay của bọn họ đều có thể nghiền chết ngươi, ngươi cho là ngươi có thể lên trời!
Ánh mắt Bắc Thần tối sầm lại, tay phải nắm chặt lấy Tẩy Mặc. Trần Đôn
Lượng nói không sai, Bắc Thần dù sao cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, tu vi
không cao, ở Nam Huyền Tông cũng chỉ là một người nhỏ bé, lời nói không
giá trị. Lời nói của hắn cũng không có tín lực.Ở Tu Chân Giới, hết thảy
đều lấy thực lực để nói chuyện. Trần gia tồn tại mấy trăm năm, bên trong gia tộc, phần đông tu chân giả cấp cao, cũng không phải chỉ vì một câu
của hắn, có thể đấu thật. Huống chi, Trần gia còn có một nhân vật Ngưng
Đan hậu kỳ, là cao tầng của Nam Huyền Tông.
Mâu quang phát lạnh, linh lực quanh thân của Bắc Thần phun ra, sát khí
hiển lộ không thể nghi ngờ. Trần Đôn Lượng muốn giết hắn, hắn làm sao
không giết Trần Đôn Lượng diệt khẩu. Chính mình lập tức đồ sát ba hậu
khởi của Trần gia, nếu bọn họ biết được, tuyệt đối là phiền toái không
ngừng.
- Nếu như vậy, ta sẽ đi trước một bước thủ diệt Trần gia ngươi, ngươi chính là người thứ nhất!
Trần Đôn Lượng giống như nghe phải một chuyện cười lớn nhất trên đời, cười ha ha lên:
- Chỉ bằng ngươi, một tên yếu kém Hóa Huyết tầng bảy không hề có bối cảnh, ngươi đi tìm chết cho ta đi!
Một đao chém thẳng xuống, Trần Đôn Lượng thúc giục huyền khí thứ phẩm,
đánh thẳng xuống thiên linh Bắc Thần. Tiếng xé gió bén nhọn vang lên,
đao quang chấn động, linh khí thiên địa bốn phía bị đảo loạn.
- Nhớ kỹ, tính kế Bắc Thần ta, là quyết định ngu xuẩn nhất của Trần gia các ngươi!
Không né không tránh, Bắc Thần đứng ổn định, há mồn phun ra một phù rỗng hồng hỏa tiên diễm, hóa thành một đạo Liệt Diễm, thẳng hướng đến chỗ
Trần Phi Lượng.
- Liệt Diễm Phù, nguyên phù thứ phẩm, như thế nào có thể, công kích Cố Nguyên kì toàn thịnh!
Tiếng vang lớn ầm vang, ngọn lửa nóng cháy thiêu hủy thanh đao, sau đó
bao phủ toàn bộ Trần Đôn Lượng. Trần Đôn Lượng tuy rằng là tu vi Hóa
Huyết tầng chín, nhưng dù sao chỉ là phàm thai, vì sơ suất, cứng rắn
chống lại công kích một lần của Liệt Diễm Phù.
Toàn thân bị thiêu hủy diện tích lớn, cả thân mình biến thành một vùng
than đen, Trần Đôn Lượng làm sao có thể kháng được công kích của Bắc
Thần.
Ô quang chợt lóe, Tẩy Mặc bay ra, xuyên thủng đan điền khí hải của Trần
Đôn Lượng, hoàng tuyền mở cửa, tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.
Bắc Thần đỡ ngực, há mồm hít Liệt Diễm Phù vào trong đan điền, sau khi
kịch liệt ho khan vài tiếng, lại hộc ra một ngụm máu đen. Rất nhanh dọn dẹp qua chiến trường một lần, cũng không quản đại chiến phía xa xa của
tê tê hoàng kim và gấu nâu diễn ra thế nào, Bắc Thần vỗ vào Phi Hành Phù trên người, cấp tốc chạy đi.
Tìm một sơn động bí ẩn, Bắc Thần sau khi dọn sạch một yêu thú Hóa Huyết
tầng bốn bên trong, ở cửa động bố trí hai đạo Hàn Băng Phù, liền lấy ra
một viên Tinh Huyết Nguyên Đan ăn vào, khôi phục lại thương thế. Sau đó, hắn lại dùng hai viên Tinh Linh Nguyên Đan, rất nhanh khôi phục lại
linh lực trong cơ thể.
Ngực bụng chấn động, xương sườn cũng đứt mấy cái, khí huyết trong cơ thể lại cuồn cuộn, nội tạng vỡ tan, không kịp khôi phục, thật dễ dàng sẽ
tổn thương đạo cơ, mang đến phiền toái thật lớn cho tu hành về sau.
Chiêu kia của chim sấm thật tạo vết thương rất nặng với Bắc Thần. Nếu
không phải mình trước tiên vỗ tấm Thổ Cương Phù thượng phẩm trên người,
lại có Cương Ngọc Thuẫn đỡ lấy một nửa thương tổn, Bắc Thần có lẽ thật
sự sẽ chết. Hắn vốn chính là đặt cược một lần, may mà đạo vận long hậu,
cũng không có ngã xuống.
Thẳng đến một ngày, Bắc Thần mới tỉnh táo lại từ trong nhập định, thương thế cũng khôi phục lại bảy tám phần, sau đó của cần uống nguyên lực
sinh mệnh của trứng yêu thú có thể hoàn toàn khôi phục lại.
Một đạo phong bùa, sau khi che động khẩu lại.
Bắc Thần lấy ra một túi trữ vật, run lên trên mặt đất. Cự quy, hai chim sấm, bốn thi thể nhóm Trần Đôn Lượng, toàn bộ rơi ra.
Rất nhanh thu lại thú hồn cùng tinh huyết của cự quy cùng chim sấm, Bắc
Thần lột xuống mai rùa và lông đuôi của chim sấm xuống. Linh tài trên
người các yêu thú khác đều bị phá hư ở trong đại chiến, giá trị không
cao, Bắc Thần cũng lười lấy. Nguyên bản móng vuốt của chim sấm chính là
linh tài thượng cấp luyện chế phi đao. Đáng tiếc, Bắc Thần bắt được hai
con chim sấm, bốn móng vuốt lại không có cái nào hoàn hảo. Nhưng thật ra hai lông đuôi bản mệnh của chim sấm bảo tồn xuống, thứ này là tài liệu
tốt nhất luyện chế pháp khí Phi Hành, giá trị xa xỉ.
Trên người ba đầu yêu thú, sau khi lấy ra một viên huyết tinh, Bắc Thần
bắn ra một viên hỏa đạn, đốt thi thể yêu thú còn thừa lại thành tro bụi. “Bốn người Trần gia, cũng không biết tiến vào Tam Thú Sơn Mạch này bao
lâu rồi, hẳn là thu thập cũng không ít thứ tốt đi!”
Sau khi gở xuống túi trữ vật cùng pháp khí của bốn người Trần Đôn Lượng, Bắc Thần bắn ra hỏa đạn, hóa trần thi thể bốn người.
Bốn kiện pháp khí trung phẩm, hai kiện là kiếm ngọc, nhất kiện Đại Khảm
Đao, nhất kiện búa, trình độ hao tổn bất đồng, giá trị không cao, Bắc
Thần đều thu vào, tính toán trở lại tông môn, sẽ bán ra tiểu phường thị, đổi lấy một ít linh thạch.
Một thanh Đại Khảm Đạo xanh biếc là huyền khí thứ phẩm của Trần Đôn
Lượng, sau khi Bắc Thần đặt trên tay ước chừng một chút, lại thu vào
trong túi trữ vật.
“Lục Ngân Đao, vẫn là huyền khí tự sơn “Khí” Nam Huyền Tông phê lượng
bán ra, hiện tại thế nhưng lại chém lại đệ tử của Đệ Tứ Sơn Nam Huyền
Tông như ta, cũng là đủ châm chọc!”
Mấy bình Thuần Huyết Nguyên Đan, Tinh Linh Nguyên Đan, gần một ngàn linh thạch, mấy hoàng phù thượng phẩm, Bắc Thần đều thu vào hết.
“Ba gốc linh thảo cấp linh, một phần linh túy cấp địa, hai mươi ba gốc
linh thảo cấp linh, mười một phần linh túy cấp linh, bốn người này coi
như cũng thật thà chăm chỉ, mới vài ngày, đã thu thập tới mấy thứ này
rồi!”
Bắc Thần cũng không khách khí, linh thảo linh túy này nọ, toàn bộ thu vào trong túi trữ vật của chính mình.
Sau khi thu vào hai đạo Hàn Băng Phù ở cửa động, Bắc Thần lấy ra phù trữ tàng khí của chính mình, kiểm kê một chút phù còn thừa lại.
“Sáu Hỏa Đạn Phù đặc chế, chín lần cơ hội vận dung Nguyên Phù, đã dùng
hai lần, hoàng phù thượng phẩm cũng dùng mấy tấm. Chiếu theo tốc độ này, Phi Hành Phù về sau sẽ không đủ dùng, phải dùng tính toán một chút!
Đáng tiếc trên người ta không có tài liệu chế phù, bằng không có thể tái chế lại một nhóm phù. Nhưng thật ra thu hoạch ngoài ý muốn được hơn hai mươi quả trứng yêu thú đây!”
Bên trong túi trữ vật, lấy ra một quả trứng yêu thú chim sấm, Bắc Thần
bắt đầu cẩn thận hấp thu nguyên lực sinh mệnh bên trong, tính toán tiếp
đối sách tiếp theo.
Trứng yêu thú của chim sấm, bên trong ẩn chứa nguyên lực sinh mệnh tinh
thuần, trừ lần đó ra, thế nhưng còn ẩn chứa một tia lực lôi điện. Bắc
Thần hút lần thứ nhất, trong đan điền khí hải, truyền đến cảm giác tê tê từng trận, thật ra đã làm hắn hơi hơi sửng sốt, thất thần.
Có tham khảo của bốn người Trần Đôn Lượng, Bắc Thần cũng phải cẩn thận
suy tính mối quan hệ địch hữu ở bên trong mật cảnh Cực Đạo Cung này.
“Nhập Đạo Nguyên Đan, Điện Kiếm Miếu Hoàng, Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông, Trần gia, Trần Phi Lượng, ha hả!”
“Không biết tiểu tử Giả Tuấn kia thế nào, quan sát tư thế của hắn, hẳn
là độc hành hiệp. Nhưng vận khí đừng không tốt, đi vào trong tay sát
thần kia, bọn sư tỷ cũng không có tung tích!”
Điều dưỡng một ngày, thương thế đã khôi phục toàn bộ, sau khi hấp thu
một quả trứng yêu thú của chim sấm, Bắc Thần mới rời đi sơn động ngọn
núi này.
“Không nghĩ tới hấp thu một quả trứng yêu thú của chim sấm, trong đan
điền của ta thế nhưng có một tia lực lôi điện chạy vòng, chim sấm kia
hẳn là dị chủng thượng cổ đi!”
Sau khi phân biệt phương hướng một phen, Bắc Thần lại đi về hướng đông.
Ven đường, hắn tận lực tránh tiếp xúc với yêu thú cùng tu chân giả các
tông môn, cũng không kiêu ngạo, chỉ thu thập một ít linh thảo linh túy
mà thôi.
Theo mấy yêu thú Cố Nguyên kì ngã xuống, một hồi đại chiến, gây ra nhiều yêu thú Hóa Huyết hậu kỳ hoặc chết thảm, hoặc trọng thương, một vùng
địa giới này cũng dần im lặng xuống.
“Nói đến cũng kỳ quái, Nam Huyền Tông của chúng ta cũng không dưới hai
trăm đệ tử tiến vào, như thế nào ngây ngốc lâu như vậy cũng không gặp
một người?”
Sau khi đi một ngày về hướng đông, Bắc Thần đánh giá, đã đến bên cạnh
Tam Thú Sơn Mạch rồi. Lại thêm một ngày, hắn không sai biệt lắm mới có
thể rời đi vùng núi này, tiến vào trong khu vực trung ương của mật cảnh
Cực Đạo Cung.
Đang muốn tiếp tục chạy đi xa, một tiếng hô quát xa xa quen thuộc cùng tiếng đánh nhau hấp dẫn lực chú ý của hắn.